Tôi đã đến một thế giới mà khái niệm về giới tính bị đảo lộn, nên tôi định thay đổi để trở thành một tay chơi, nhưng có quá nhiều trở ngại. Xin hãy giúp tôi!

Truyện tương tự

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

100 3401

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

(Đang ra)

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

Thuần Khiết Tiểu Thiên Sứ

Ngọn lửa phốt pho trắng được mệnh danh là lửa địa ngục, lãnh địa nitơ lỏng cực hàn đông lạnh, tần số cộng hưởng giết người vô hình... Chúng ta sẽ một lần nữa dò xét kỹ thế giới dưới góc độ ma pháp, ở

6 26

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

(Đang ra)

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

Ái Tiềm Thuỷ Đích Ô Tặc

Phần tiếp theo của tiểu thuyết Quỷ Bí Chi Chủ, một trong những tác phẩm văn học mạng nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Câu chuyện lấy bối cảnh vào khoảng 6-7 năm sau sự kiện cuối cùng ở Quỷ Bí Chi Chủ.

29 116

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

486 25245

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

(Đang ra)

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

Rifujin na Magonote

Để bảo vệ lòng tự hào và danh dự của chủng tộc mình, nhưng chủ yếu là để thỏa mãn mong muốn, anh quyết định lên đường thực hiện một nhiệm vụ lớn lao là tìm cho mình một người phụ nữ.

90 1359

Công Chúa Succubus Ngạo Mạn Và Tình Yêu Dành Cho Chàng Kỵ Sĩ

(Đang ra)

Công Chúa Succubus Ngạo Mạn Và Tình Yêu Dành Cho Chàng Kỵ Sĩ

Shikisaki Tomoya

Đây là câu chuyện khởi đầu từ ngạo mạn, xen giữa bởi mông lung, kết thúc bằng chắc chắn. Liệu rằng lý tưởng của hai nhân vật chính có giúp họ hiểu vì sao số phận sắp đặt đôi bên gặp nhau?

31 703

Tập 01: Thế giới nơi khái niệm về giới tính đã bị đảo lộn - Chương 01: Thế giới nơi khái niệm về giới tính bị đảo lộn

Cuộc sống kết thúc một cách đột ngột.

Ngày hôm đó, trên đường về nhà từ một buổi tiệc công ty như thường lệ, tôi bước qua một vạch kẻ đường với dáng đi loạng choạng dưới ánh đèn xanh.

Tôi gật đầu lắng nghe những câu chuyện phiền phức từ cấp trên, liên tục rót rượu cho mọi người, và khi ai đó bảo tôi uống, tôi cũng chỉ biết uống.

“Ôi… lần này bị ép uống nhiều quá… chỉ muốn nhanh chóng về nhà và nằm ngủ trên giường…”

Tôi lẩm bẩm phàn nàn khi lảo đảo trở về nhà.

Mặc dù có ánh đèn thành phố, nhưng giờ đã hơn 11 giờ đêm và trời khá tối.

Dù hơi tối nhưng đây là con đường tôi thường đi nên không có gì phải lo lắng.

Khi bước đi, tôi nghĩ về những gì mình sẽ làm vào ngày mai.

Hôm nay là ngày 13 tháng 2, mai là Valentine rồi, nhưng đó chẳng phải là điều có liên quan đến tôi.

Tôi chỉ nghĩ đến việc xem anime bị dồn lại, đọc manga hay tiểu thuyết, hoặc xem phim; tôi cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc lười biếng ở nhà.

Trong khi vẫn còn đang miên man với đống suy nghĩ đó, bỗng nhiên tôi bị ánh sáng chiếu từ bên cạnh cơ thể.

Thứ ánh sáng đó khiến tôi bị bất động trong giây lát khi nó chiếu thẳng về phía tôi, rồi khi tôi nhìn về phía ánh sáng ấy phát ra thì bỗng nhiên đầu tôi lại trở nên choáng váng vào thời khắc ấy, và thứ tiếp theo mà tôi nhìn thấy là một chiếc xe tải đang lao thẳng về phía tôi

Đây là cách mà minh sẽ chết sao… sao mà đột ngột thế…

Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn lại cuộc đời mình rồi tự mình nghiền ngẫm về nó.

Yuji Oyodo, 25 tuổi, chưa từng có bạn gái, vẻ ngoài bình thường, học lực bình thường.

Sở thích của tôi là những thứ liên quan đến otaku và bóng rổ.

Tôi đã trải qua một cuộc sống trung bình tại trường cấp ba, tốt nghiệp một trường đại học nhàm chán và giờ là một nhân viên văn phòng tẻ nhạt.

Tôi có rất ít kinh nghiệm với phụ nữ. Thế mà đó giờ tôi cứ lạc quan cho rằng mình rồi sẽ có bạn gái vào một ngày nào đó cơ đấy.

Giá mà tôi biết sớm chuyện này sẽ sảy ra thì tôi đã đi đến mấy nhà thổ rồi quẳng cái trình tiết của mình đi rồi…

Hài thật, kiểu như tôi phải thảm hại tới mức nào khi mà phải đến một nơi như thế chỉ để mất trinh cơ chứ…

Khi gần chết, tôi lại nghĩ về những điều vô bổ như vậy và cảm thấy hối hận.

Nếu có một cuộc sống khác, tôi sẽ chủ động hơn trong việc giao tiếp với các cô gái và… tìm một người yêu, và lần này tôi chắc chắn sẽ mất trinh cho bằng được.

Ngay khi tôi quyết tâm như vậy, cả người tôi bị chiếc xe ấy thúc vào, rôi ý thức của tôi như tắt liệm đi.

********

Tôi tỉnh dậy, thứ điều đầu tiên tôi thấy là một trần nhà lạ.

Khi ngồi dậy trên giường và nhìn xung quanh, có vẻ như đây là một căn phòng bệnh viện.

Có cửa sổ, nhưng khi nhìn ra ngoài thì mọi thứ lại tối đen như mực, tôi không biết mình đang ở đâu. Khi nhìn quanh, có vẻ như đây là một phòng đơn.

“Chuyện gì vậy… Tôi được cứu sống rồi sao…”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ rằng mình đã được cứu, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi tiếc nuối, và trong khi dò dẫm cơ thể để hiểu tình hình, tôi nhận ra.

Đầu tôi được băng bó… chỉ có vậy…? Bị nguyên một cái xe tải tôi hết tốc lực mà chỉ cần băng bó như thế thôi sao?

Mà chiếc xe tông tôi là xe tải… không phải xe hơi sao? Tay chân tôi có vẻ không vấn đề gì… Ủa?

Tay của tôi có vẻ nhỏ hơn bình thường… không chỉ tay mà cả cơ thể cũng có vẻ nhỏ hơn sao…?

Khi cảm thấy sự khác thường về kích thước cơ thể so với thường lệ, tôi ngồi dậy trên giường.

Chiều cao của tôi cũng bị giảm đi nữa…

Tôi nhìn quanh nhưng không có gương, vì vậy tôi quyết định ra ngoài hành lang để kiểm tra.

Khi ra ngoài hành lang, nhìn thấy bảng tên bệnh nhân, có ghi Oyodo Yuki.

Có vẻ như đây đúng là phòng của tôi.

Khi nhìn quanh hành lang, thấy có mũi tên chỉ lên phía nhà vệ sinh, tôi đi đến đó để nhìn vào gương.

Tôi nhanh chóng hướng đến nhà vệ sinh, khoảnh khắc tôi nhìn vào chiếc gương tôi mới nhận ra điều bất thường ở đây.

Đây là tôi lúc nhỏ mà…? Cái quái gì đang diễn ra vậy? Bộ đây là một trò đùa hay gì à?

Tôi lấy tay chạm vào chiếc gương trước mặt, nhưng nó cũng chỉ là một chiếc gương bình thường không hơn không kém.

“Ủa… tôi trẻ lại rồi…? Đây là mơ sao…? Dù có véo má cũng đau thật mà…?”

Cái tình huống này làm tôi nhức cái đầu quá, nhưng không cách nào lý giải nổi, trong lúc hoang mang trước tình hiện tại, cơn buồn tiểu ập đến, vì vậy tôi quyết định tạm thời gác lại suy nghĩ và đi vào nhà vệ sinh.

“Hửm… nơi này là nhà vệ sinh nữ… mà thôi, đêm khuya thì cũng không ai phát hiện đâu, giải quyết cho lẹ rồi còn ra ngoài…”

Tôi nhận ra không có bồn tiểu, và phán đoán đây là nhà vệ sinh nữ, nhưng thiết nghĩ việc này sẽ gây hơi phiền phức cho tôi nên là thôi vậy, đành giải quyết tại phòng mình cho an toàn. Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh để rồi nhận ra thêm một điều nữa.

“Chỉ có nhà vệ sinh nữ thôi sao…? Vậy thì đàn ông đi đâu mà làm…?”

Nhà vệ sinh chỉ có một cửa ra vào, dù vẫn còn cảm thấy hơi là lạ, nhưng tôi vẫn quyết định hướng về phòng mình.

Khi trở lại phòng, tôi nghe thấy tiếng trò chuyện bên ngoài. Hình như có ai đó đang nói chuyện trước cửa phòng tôi.

“Dựa theo kiểm tra an ninh, dường như chỉ có cửa phòng này mở.”

“Không có ai ở trong nhà vệ sinh và cả dưới giường.”

“Có khả năng nào là từ cửa sổ ra không?”

“Đây là tầng 5 đấy, không thể nào được.”

“Tuy nhiên chỉ có thể thoát ra từ đó…”

Tôi nghe thấy một cuộc hội thoại kỳ lạ, nhưng không có lý do gì để dừng lại, vì vậy tôi tiếp tục tiến về phòng của mình và thử bắt chuyện với những người kia.

“Xin lỗi, hình như đó là phòng của cháu, có chuyện gì vậy?”

““Oyodo-san!?””

Hai người phụ nữ đang thảo luận lập tức chạy đến chỗ tôi.

“Cháu đã tỉnh lại rồi sao!? May mà cháu vẫn an toàn!”

“Không có chuyện gì sảy ra thì tốt rồi… cháu có thể đi lại không? Cháu đã đi đâu vậy?”

“cháu muốn đi vệ sinh, nên đã đi đến đó.”

“Nếu vậy, cháu có thể dùng nhà vệ sinh trong phòng mà!”

“Cháu xin lỗi, cháu không biết trong phòng có nhà vệ sinh…”

“!? Ừm, không sao! Dù sao đây cũng không phải phòng của cháu! Cũng không thể trách cháu được!?”

Tôi chỉ đơn giản trả lời như vậy nhưng không hiểu sao người phụ nữ lại có biểu cảm ngạc nhiên.

Dù cảm thấy có hơi lạ, nhưng tôi vẫn cố tiếp tục cuộc trò chuyện để hiểu thêm về tình hình hiện tại.

“Vâng, cháu vừa mới tỉnh lại… tạm thời, cháu muốn xác nhận tình hình hiện tại, nhưng giờ đã muộn rồi, sáng mai chúng ta nói chuyện tiếp được không ạ?”

“Bây giờ cũng không sao cả. Cô muốn liên lạc với gia đình cháu vào sáng sớm, vậy nên hãy nói chuyện một chút đi?”

“Cảm ơn cô. Vậy bây giờ là ngày mấy tháng mấy và mấy giờ rồi?”

“Hôm nay là ngày 15 tháng 2, khoảng 2 giờ sáng.”

“Vậy sao… Cho cháu xin lỗi vì đã làm phiền vào lúc đêm khuya này.”

“!? Cô không phiền đâu! Tạm thời, hãy quay về phòng nhé? Cô cũng muốn kiểm tra sức khỏe của cháu.”

“Được rồi.”

“Mito-san, cô có thể lấy hồ sơ của Oyodo-sa giúp tôi được không?”

“Vâng! Tôi đi lấy ngay đây!”

Tôi nhìn theo người tên Mitō chạy đi trong khi người còn lại thì cùng tôi quay trở lại phòng.

Khi về đến phòng, tôi ngồi trên giường và người phụ nữ còn lại ngồi trên ghế có sẵn trong phòng.

“Đầu tiên, hãy tự giới thiệu nhé. Tôi cô là Takanashi Tomoe, bác sĩ của cháu.”

“Bác sĩ Takanashi, cháu nghĩ cô biết rồi, tôi tên là Oyoodo Yuki. Rất vui được gặp cô.”

“Ừm! Từ giờ mong cháu phối hợp với cô nhé! Vậy trước hết, cô muốn kiểm tra tình trạng sức khỏe của cháu, bây giờ có cảm thấy đau hay khó chịu gì không?”

“Cháu không cảm thấy đau hay khó chịu gì cả... nhưng tại sao chỉ có đầu cháu được băng lại vậy?”

“Bởi vì cháu đã ngã từ cầu thang ở nhà và bị chấn thương đầu. Cú ngã khá nghiêm trọng nên cháu đã hôn mê tận 5 ngày! Gia đình cháu đã gọi xe cứu thương ngay sau đó và cháu được chuyển đến bệnh viện này. Sau khi kiểm tra, bọn cô thấy có vết thương trên đầu nên đã xử lý và băng lại cho cháu.”

Tôi cảm nhận được sự khó chịu trong lòng mình đang dâng lên.

“Cháu đã hôn mê tận 5 ngày...!? Không, quan trọng hơn là cháu đã ngã từ cầu thang ở nhà ? Gia đình chính đã gọi xe cứu thương ngay lập tức?”

Ngày 13 tháng 2 là ngày có bữa tiệc công ty, nên chỉ có một ngày rưỡi tôi hôn mê, nhưng lại được thông báo là đã hôn mê tận 5 ngày.

Căn hộ mà tôi ở đúng là có cầu thang, nhưng bình thường tôi không sử dụng chúng, và trong căn hộ không có cầu thang nào cả.

Vì tôi sống một mình nên không thể nào có chuyện gia đình gọi xe cấp cứu được, nghe được thông tin này khiến tôi chỉ biết hoang mang trước tình hình hiện tại.

“Đúng rồi, cô muốn nghe về tình huống mà cháu ngã từ cầu thang... Cháu không nhớ gì sao?”

“Ừm... không phải cháu bị xe tải đâm, mà chỉ là ngã từ cầu thang sao...?”

“Xe tải...? Cho phép cô xác nhận lại vài chuyện, cháu có thể nhớ được thông tin gì về gia đình hay những gì cháu thường làm không?”

“Gia đình cháu chỉ có mẹ. Tên bà là..."

“Bác sĩ ới! Tôi đã mang tài liệu của Yodoyuki đến đây!””

Một người tên là Mitō mở cửa một cách vội vã và chạy vào đây.

“Cảm ơn Mito-san. Mặc dù hiện tại chỉ có mỗi Oyoodo Yuki trên tầng này, nhưng vẫn phải chú ý không được chạy trong bệnh viện nhé?”

“Haha, xin lũi mò...”

Bác sĩ Takanashi nhìn vào tài liệu mà cô ấy mang theo và nhíu mày.

“Cháu không nhớ về em gái của mình sao?”

“Em gái? Cháu không có...”

“Không thể nào... không lẽ...”

“Điều đó có nghĩa là sao?”

“Trong tài liệu này, thông tin từ gia đình cháu đã gửi cho Bộ Bảo vệ Nam giới cho biết gia đình cháu bao gồm cháu, mẹ và một em gái, hiện tại đang sống trong một ngôi nhà riêng.”

“Hả? Khoan đã, cháu có vài chuyện chưa hiểu lắm... Bộ Bảo Vệ Nam Giới là sao?”

“Bộ Bảo vệ Nam giới là cơ quan chính phủ ở Nhật Bản có nhiệm vụ bảo vệ số ít đàn ông còn lại ở Nhật Bản và quản lý việc họ để lại con cái.”

“Hả...? Số ít đàn ông còn xót lại là sao?”

“Tỉ lệ giữa nam và nữ trong xã hội thường được cho là 1:50, nhưng thực tế có vẻ còn ít hơn.”

“1:50...?”

“Đúng rồi. Cũng vì thế mà hiện này, có nhiều chính sách ưu đãi để bảo vệ nam giới khỏi nữ giới.”

“Bảo vệ khỏi nữ giới...”

“Ừm. Các vụ việc nam giới bị xâm hại bởi nữ giới không phải là hiếm.”

“Vậy à...”

“Vậy là cô đoán đúng rồi, cháu bị mất trí nhớ... cháu không có ký ức gì về quãng thời gian đó sao”

“Có vẻ là vậy...”

Tôi cảm nhận được sự khác thường của cơ thể mình, tỷ lệ giới tính kỳ lạ, và việc bảo vệ nam giới khỏi nữ giới, tất cả bắt đầu kết nối lại với nhau trong tâm trí tôi.

Tôi đang ở trong một thế giới mà tỷ lệ giới tính là 1:50 và khái niệm về giới tính nơi đây đã hoàn toàn bị đảo lộn...

Nhận ra điều này, tôi không khỏi ngước nhìn lên trần nhà.

Lời của tác :

Xin chào mọi người, tôi viết những dòng này với hứng khởi.

Tôi không có nhiều kiến thức về viết lách, nên có thể có nhiều điểm thiếu sót.

Rất mong các bạn thông cảm và đọc và hiểu cho tôi.