Trans: Ice
Edit & Check Raw cực mạnh: TNT
----------------------------------------------------
Trên đường trở về nhà, tôi bắt gặp một cô gái đang nằm bất tỉnh.
Đã 10 giờ tối, cái ngày mà mọi người gọi là ngày lễ Giáng Sinh và Tết, tôi vừa trở về từ bữa tiệc nhậu với các đồng nghiệp và đang mải suy nghĩ về kế hoạch nghỉ lễ từ ngày mai.
Tại thời điểm này, có khá ít người qua lại khu dân cư, vả lại nơi này hơi xa nhà ga. Chính vì thế việc quyết định có nên bỏ mặc cô ấy hay không là một chuyện chẳng dễ dàng gì. Cô ấy hiện đang ngáng đường tôi đây.
…..Được rồi, mình chỉ cần ngó lơ cô ấy thôi, ngủ lại đây trong thời điểm thế này cũng đâu phải là điều gì đó quá tệ.
Gọi cho cảnh sát thì phiền phức lắm vì họ sẽ tra hỏi cả đống thứ cho mà xem. Thế nên, tôi không muốn dẫm lên một bãi mìn đang hiện hữu như thế này đâu.
“Khoan đã….. đừng có bơ tôi chứ.”
Ngay khi tôi chuẩn bị bước đi, cô gái đang ngã gục ấy chụp lấy chân tôi.
“Bỏ tôi ra, tôi không phải người có trái tim nhân hậu đến mức ngồi ở đây để lắng nghe câu chuyện của cô đâu!”
“Chỉ cần lắng nghe tôi một chút thôi, làm ơn đi mà? Anh cũng sẽ có lợi từ việc này đấy!”
Cô ấy đang nằm sõng soài trên mặt đất và nói về thứ lợi lộc chết tiệt gì đó ở thời điểm như thế này đây! Trông cô ấy còn khá trẻ, song, chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn cớm nhìn thấy tôi và nghi ngờ tôi đã làm chuyện gì đó với cô ta chứ?!
“Cái này, nhìn nó đi….”
Cô ấy đưa cho tôi một cái phong bì dày cộp và nặng trĩu.
“Mở nó ra và xem thử đi.”
Nghe cô ấy bảo, tôi mở bao thư, và phát hiện ra một xấp tiền 10k yên ở bên trong. Tôi rụi mắt và lấy một ít ra kiểm tra lại. Vâng, không thể tin được, chúng là những tờ 10000 yên thật.
“Này này, cái này, toàn bộ chỗ này đều là tờ 10k yên hết đấy…..”
“Nếu anh chấp nhận hoàn cảnh của tôi, thì tôi sẽ bàn giao cả xấp tiền này lại cho anh.”
Đây là một cuộc nói chuyện đầy cám dỗ, nhưng tôi thực sự có thể cầm lấy số tiền này chứ?
Trước tiên, cứ lắng nghe những điều cô ấy nói hẵng. Nếu là một câu chuyện phi lý hoặc có mùi lừa lọc, thì tôi vẫn có thể chạy đi và báo cảnh sát.
“Vậy, hoàn cảnh đó là gì?”
“Tôi muốn anh nhận nuôi tôi.”
Thực sự thì cô ấy đang cố nói điều gì vậy?
“Cô này, hiện giờ cô bao nhiêu tuổi vậy?”
Tôi hỏi để chắc cú xem cô ấy có phải là trẻ vị thành niên hay là không.
“Năm nay tôi lên 19 tuổi.”
Cô ấy nhiều tuổi hơn tôi tưởng, nhưng vẫn là người trong độ tuổi vị thành niên, và cô ta muốn tôi nhận nuôi mình sao?
“Tôi sẽ gọi về gia đình cô, và nếu cô không thích thì tôi sẽ gọi điện cho mấy anh cảnh. Nói cho tôi thông tin liên lạc của bố mẹ cô nào.”
“Gượm đã, đừng có nóng vội như thế! Chúng ta còn chưa thảo luận xong mà.”
Cô ấy túm lấy tay áo của tôi. Zậy thì, tôi nghĩ là mình sẽ đưa cô ấy tới đồn cảnh sát sau khi lắng nghe câu chuyện của cô ấy vậy.
“Tôi là……một Vampire.”
Tôi bất chợt choáng váng vì tình huống đang xảy ra lúc này có đôi nét giống với những câu chuyện giả tưởng mà tôi thường nghe thời sơ trung.
“Thực ra thì, quỷ, ma, và yokai, những con mà chúng ta hay gọi là quái vật ấy, đã tồn tại từ rất lâu rồi, và người ta đồn đại rằng có những ngôi trường giúp chúng dễ dàng hòa nhập với xã hội loài người hơn, và một khi chúng đỗ tốt nghiệp từ những mái trường đó, chúng sẽ phải làm tự làm ăn bươn chải.”
“Trong số chúng, giống loài vampires là độc nhất vô nhị, chúng chỉ uống máu thay vì ăn thực phẩm bình thường.”
Cái kiểu tình huống này tôi đã nghe qua nhiều lần rồi. Hiện giờ, tôi chỉ có thể coi cái con nhỏ này như một đứa con gái bị mắc hội chứng chuunibyou đang chốn trại mà thôi.
“Vậy, cô muốn tôi cung cấp máu chứ gì?”
“Đúng vậy, anh hiểu nhanh đó! Mình được cứu roài.”
Sẽ đ*o có chuyện tôi làm một việc nguy hiểm như thế đâu, và ngay từ lúc đầu, cô ta nói rằng mình mới 19 tuổi, nhưng tôi không biết liệu nó có chính xác hay không. Sẽ là một tội ác nếu tôi mang cô ta về nhà chỉ vì bao tiền kếch xù kia.
“Từ nay xin hãy đối xử tốt với em nhé.”
“Ờm, cảm ơn nha.”
Một người đàn ông đã trải qua 26 nồi bánh chưng, vì tiền mà mang một đứa trẻ vị thành niên về nhà, chính là tôi đây.
―――――――――――――――――――――
Và giờ, tôi rất hối hận về hành động ngày đó. Mình thật ngây thơ quá mà.
Trên hết, cô ấy là một thiếu nữ trước khi làm một vampire. Khi một tên đàn ông trưởng thành nhận tiền để mang một thiếu nữ về nhà, tôi có thể đoán rằng đó được xem là một tội ác.
Một cô gái tóc đen, mang trên mình một gương mặt có đôi chút ngái ngủ, đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Kimi no nawa, tên của cô là gì?”
“Takahashi Rina (高橋李菜), nhưng trước đó, em muốn uống máu anh. Em chưa được uống bất cứ thứ gì ngoài nước trong 2 ngày trời rồi.”
Một cô gái với cái tên khá phổ biến đang đòi tôi cho máu, nhưng tôi tự hỏi cô ấy sẽ uống nó như thế nào?
“Tay, đưa tay cho em.”
Nghe vậy, tôi đưa tay của mình ra cho cô ta, Rina đặt ngón tay của tôi lên miệng và dùng răng cắn.
“Nnn, đau! đù má!”
Sau cú cắn đau đơn đó, cô ấy mút đầu ngón tay của tôi trong một vài phút.”
“Umm, hôm nay chỉ tới đây thôi.”
“Có ổn không đó? Tôi tưởng cô còn muốn mút nhiều hơn nữa chứ….”
“Đừng bận tâm, em chỉ thèm ăn có tí thôi mà.”
Dù ngón tay đã bị cô ấy ngoạm nhưng nó lại chẳng để lại vết sẹo nào. Điều tôi băn khoăn là cô ấy có thực sự hút máu ra ngoài hay không. Rốt cuộc thì đây là lần đầu tiên tôi thấy một chuyện như vầy.
“Cảm ơn vì bữa ăn. Em có nghe giang hồ đồn thổi rằng máu của cánh đàn ông thường tanh túa, nhưng của anh thì ngon cực kỳ luôn.”
“Ừ thì, hy vọng cô thấy hài lòng là được rồi.”
Sau đó, Rina thản nhiên đi ngủ trên tấm futon của tôi mà chẳng cần cho phép. Mặc dù nhan sắc của cô ấy có phần giống với những cô người mẫu tôi thường thấy trên mấy cuốn tạp chí, nhưng biểu cảm của Rina hầu như không thay đổi kể từ khi tôi nhìn thấy cô ấy ngày hôm nay, nhưng tôi cứ ngờ ngợ rằng sắc mặt của cô ấy hơi ửng đỏ sau khi uống máu.
“Chỉ có một tấm chăn thì lạnh vãi linh hồn…”
Tôi ngủ thiếp đi trên ghế sofa và nghĩ về việc đi mua một tấm futon cho Rina.
________________________________________
“Neee, dậy đi nào!”
Ai đó đang lắc vai tôi dậy. Cô ấy lại đến đây nữa à? Gần đây, cảm giác như tần suất cô ấy đến đây ngày một thường xuyên hơn thì phải.
“Lại nữa à….. dừng…. lắc tôi đi…. Yuuko!”
“Đó là ai vậy? Em là Rina mà, anh có nhớ không đấy?”
Đầu óc của tôi đang quay như chong chóng tre. Tôi nhớ là ngày hôm qua mình đã nhặt một bé Vampire về nhà, không phải là cô bạn thời thơ ấu, người sẽ chăm sóc một kẻ to xác làm công ăn lương như tôi.
“Ohayou, Vampire đứng dưới ánh nắng mặt trời thì liệu có ổn không đấy?”
“Đó chỉ là mê tín thôi, ánh nắng mặt trời chả là gì với em sất.”
Mấy cái thứ truyền miệng như thánh giá với tỏi dường như cũng là mê tín nốt, nên chỉ có uống máu là đúng với quan niệm của người đời.
“Nhưng hiện giờ em đang đói. Nấu ít cơm cho em ăn đi!’
“Em muốn ăn á? Chẳng phải em chỉ cần uống máu là đủ rồi sao?”
“Một lượng máu nhỏ như thế thì đâu thể để thay thế một bữa ăn được, với lại em đi ngủ là vì hôm qua em thấy buồn ngủ, và các Vampire cũng cần phải ăn một bữa.”
Em ấy thực sự giống với con người. Ẻm ăn và ngủ, ngoại trừ lúc nào cũng làm mặt vô cảm ra thì em ấy vẫn là một người con gái, vì vậy từ giờ tôi cần phải cẩn trọng.
“Hiểu rôi, tôi sẽ đi mua đồ làm bữa bữa sáng.”
Và sau đấy, tôi đến trung tâm mua sắm để mua những vật dụng thiết yếu như một tấm futon, quần áo, và những đồ dùng hàng ngày khác.
Dẫu đã quá muộn, nhưng dù tôi có nhận được bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cứ tiêu xài thế này chẳng mấy chốc cũng hết sạch. Mình nhất thời đã bị mù quáng bởi số tiền trong tay, có lẽ nào lại chẳng được lợi lộc gì sao?
“Nếu anh bỏ em ở lại đây một mình, thì em sẽ báo cảnh sát.”
“Đừng có đọc suy nghĩ của tôi, cũng không cần phải lo lắng làm gì, tôi không đủ khả năng trả lại số tiền mà nhóc đưa cho tôi đâu, nên tôi không nghĩ là mình sẽ vứt bỏ nhóc.”
Nếu bây giờ mà Rina đến đồn cảnh sát thì tôi sẽ gặp rắc rối to, họ sẽ bắt tôi phải hoàn trả lại số tiền trong trường hợp nhỏ ấy khai báo rằng lượng tiền mà nhỏ đã đưa cho tôi là do bị cướp bằng vũ lực.
Cho nên tôi đã đồng ý ngay lập tức, nhưng cũng vì thế, tình huống hiện giờ đã trở thành một cuộc đại khủng hoảng!
“Đừng lo, em sẽ không bao giờ phản bội anh đâu.”
“Vậy nên, đừng phản bội em, nhé?”
Em ấy cười nhạt, nhưng nụ cười của em ấy lại trông thật buồn và cô đơn, nên vì thế tôi đã...
“Anh hiểu rồi, anh hứa, anh sẽ không bao giờ phản bội em, cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
Tôi không biết và cũng không muốn biết về quá khứ của em ấy.
“Oh yeah, hứa rồi đấy nhé!”
Nụ cười của em ấy, lúc nào cũng thiếu sức sống, giờ đã rạng ngời hơn và đẹp đẽ hơn trước.
---------------------------------------
“Có lẽ mình nên bỏ mặc em ấy?”
Giữa tháng Hai, sau khi kết thúc những ngày nghỉ lễ Tết, tôi đã nghĩ về thực tại cay nghiệt này. Tôi đã hoàn toàn kiệt quệ vì em ấy.
Do chúng tôi sống chung, nên tôi đã yêu cầu em ấy chí ít thì cũng phải nhấc mông lên mà làm việc nhà, nhưng em ấy đúng là đứa ăn hại.
Nếu cho em lau dọn nhà cửa, nó sẽ bẩn gấp đôi. Em ấy không thể giặt giũ, không thể nấu bất cứ thứ gì ngoài úp một ly mì ramen, và nếu tôi sai em ấy đi mua thứ gì đó, thì cuối cùng em ấy sẽ mang về một thứ hoàn toàn khác.
“Nếu anh phản bội em, thì em sẽ alo cho cảnh sát.”
“Anh biết, nhưng chí ít thì hãy học cách giặt giũ đi chứ! Em có biết việc giặt đồ lót của em nó khó khăn như thế nào không….?”
Thật khó hiểu vì sao Rina luôn mặc mấy chiếc áo sơ mi quá khổ hoặc đồ ngủ của tôi, cơ mà ngực em nó to vãi linh hồn. =)))
“Vậy, có lẽ nào, anh đã bị kích thích sao?”
“Baka, anh éo phải lolicon. Anh đây thích những người phụ nữ lớn tuổi nhé.”
Nói là vậy, nhưng tôi thích vẻ bề ngoài của Rina hơn. Tóm gọn lại thì tôi thích những cô gái trẻ đẹp.
Tuy nhiên, nếu đồng ý với câu hỏi đó, chẳng phải tôi sẽ trở thành một tên biến thái đồi trụy sao? Chẳng phải ngay từ khoảnh khắc ta nhận tiền để mang một cô thiếu nữ về nhà đã là một tội ác hay sao?
“Ừm, nhưng trước tiên, cho em uống máu hẵng. Hôm nay là ngày nghỉ, nên em sẽ uống nhiều hơn mọi lần đấy.”
“Rồi, rồi, nhưng em đã từng nói là mình chỉ thèm ăn có tí thôi mà? Dạo gần đây, em uống nhiều máu hơn. Số lần em uống cũng tăng lên trông thấy đấy.”
Ban đầu, em ấy chỉ uống một lần một ngày, nhưng dạo gần đây, em ấy uống hai lần một ngày, và trong những ngày nghỉ, em ấy chích tôi tận ba lần.
“Um, vì máu của anh ngon dễ sợ, nên thành ra em lúc nào cũng muốn uống nhiều hơn nữa.”
À thì, chẳng có vấn đề gì vì tôi không bị bệnh thiếu máu, cộng với việc em ấy vô cùng quan tâm đến ngón tay của tôi.
“Đừng có hở miệng ra nói mấy cái câu bông đùa như bỏ rơi em đấy.”
Trông em ấy như sắp vỡ òa đến nơi rồi, nhưng sắc mặt của em ấy lại chẳng mấy chuyển biến. Nhưng đây là chuyện thường xuyên xảy ra mỗi khi tôi về nhà hơi muộn hoặc nhìn em ấy bằng ánh mắt lạnh nhạt.
“Nói xạo, anh xạo thôi mà, đừng có làm cái vẻ mặt mít ướt như vậy chứ. Anh sẽ không bỏ rơi em đâu!”
Tôi xoa đầu Rina và ôm lấy em ấy. Nếu tôi vuốt ve mái tóc của em ấy, thì ẻm sẽ bình tĩnh lại thôi, mặc dù cái suy nghĩ về việc nựng nịu một cô gái không có sức phòng bị này khiến tôi muốn làm một vài thứ gì đó.
“Không sao đâu, có anh ở đây rồi, anh sẽ không rời xa Rina đâu, đừng lo lắng nữa nhé.”
Tôi ôm lấy Rina, xoa đầu và thì thầm vào tai em ấy. Bằng cách nào đó, em ấy tỏa ra mùi thơm kì lạ.
“Um, ehehee, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau như vậy nhé.”
Ôm chặt lấy Rina theo cách này, khiến tôi cảm thấy phấn khích hơn là được ôm bởi một người bạn thủa nhỏ hoặc một nữ đồng nghiệp mà tôi đã từng nói chuyện, do đó, tôi không thể nhúc nhích trong cả chục phút.
________________________________________
Đầu tháng Ba, mùa xuân đang tới gần, tôi gọi cho cô bạn thủa nhỏ, Yuuko.
“Ê này, những cô gái trẻ có tình cờ ôm và hôn người ta không vậy?”
“Hể? Ông đang nói về chuyện gì vậy, không phải là thế đâu! Nó ít nhiều giống với, ông biết đấy, cái thứ mà họ làm với người mình thích hoặc người yêu của họ ấy….?”
“Nhưng trước đây bà thường xoa đầu tôi và bất ngờ ôm lấy tôi mà, vậy có nghĩa là Yuuko thích tôi chăng?”
“T-tôi không có thích ông nhé!! Đừng có mà ngộ nhận!”
Hiệu ứng âm thanh “chói tai” vang lên cạnh tai! Bộ mặt của bả giờ chắc đỏ lưng lên rồi đây! Đây là một trong những lý do tôi không thể ngừng việc châm chọc cô ấy!
“Tồi tệ, tệ hết sức, sao mấy chuyện như vậy lại cứ liên tục xảy ra cơ chứ? Thật không hiểu tại sao.”
“Đó là…..Chờ đã, ông đang nói gì vậy? Ý ông là sao….?”
“À, tín hiệu kém quá, tui sẽ gọi lại cho bà sau, tui thực sự, thực sự xin lỗi.”
“Ah! Chờ đã, chờ tí đã!”
Tôi dập máy ngay lập tức, dĩ nhiên, tôi tắt luôn nguồn để đề phòng việc cô ấy gọi lại. Điều này sẽ giúp tôi tránh được việc phải trả lời cô ấy.
“Nhưng mình chẳng thể nào nói với bả rằng những hành động tiếp xúc da thịt (スキンシップ) giữa mình với cô thiếu nữ này đang ngày càng trở nên dỮ dỘi…”
Đúng vậy, sau đó, nếu tôi xoa đầu hoặc ôm em ấy, thì ẻm sẽ ôm tôi và mời tôi ngủ cùng ẻm trên tấm futon, còn những ngày nghỉ, em ấy sẽ bám dính lấy tôi và để mặc tôi chật vật xoay xở, điều đó thực sự rất tồi tệ.
Không phải vì tôi không hài lòng, chỉ e rằng nếu cứ tiếp tục thế này, một ngày kia tôi sẽ đụng tay vào em ấy mất.
“Em về rồi đây.”
“Rina, anh đã bảo với em là đợi ở ngoài là không tốt cho sức khỏe đâu, dù trời đang ấm, nhưng đến tối sẽ trở lạnh đấy, vào trong nhà nhanh.”
Hiện giờ, em ấy đang nắm lấy tay tôi như thường lê, sự tiếp xúc da thịt giữa em ấy và tôi đang tăng lên từng ngày. Phải làm gì đó thôi!
“Này, đừng đứng gần quá. Đi lại thế này khó khăn lắm.”
“Em không muốn. Em đã chờ anh ở đây từ lâu lẩu lầu lâu, nên em đã hết sạch kiên nhẫn và làm cà ri cho anh đấy! Đó là món khoái khẩu của anh, đúng không?”
“Hử, thậm chí em có thể làm miệng lưỡi của anh kêu âm ỉ đấy….”
“Yep, em làm nhiều lắm, anh cứ tha hồ ăn.”
Ban đầu, Rina là một kẻ vô dụng khi làm việc nhà, nhưng kỹ năng của em ấy đã dần được cải thiện, và giờ có thể làm chúng một cách xuất sắc.
Thật tốt khi em ấy có thể làm việc nhà, những căn phòng bẩn thỉu trong nhà đã trở nên sạch sẽ, và từ khi em ấy biết nấu nướng, chi phí thức ăn đã giảm xuống.
“Nềe, xoa đầu em nữa đi, khen ngợi em nữa đi….!”
Tuy nhiên, mức độ tiếp xúc da thịt vẫn còn dữ dội, thậm chí giờ đây, em ấy còn nằm trên đùi tôi, ngậm và mút tay tôi trong khi đòi tôi xoa đầu cho em ấy nữa.
“Na, naa, anh đang đói, nên anh muốn ăn cà ri.”
“Vậy thì khen ngợi em nữa đi, ôm em nữa đi!”
Đành chịu thôi. Khi có một chuyện gì đó kiểu kiểu như thế này xảy ra, tôi phải nuông chiều em ấy và đi ăn nhanh nhất có thể.
“Giỏi lắm giỏi lắm, cảm ơn em. Em lúc nào cũng rất hữu dụng, Rina. Mỗi ngày anh đều được hạnh phúc vì có em ở đây.”
“Ehehe, khi sống cùng anh, em cảm thấy rất chi là sung sướng. Xoa vào đầu em nữa đi nào~”
Sau khi hút máu xong, em ấy vừa ôm vừa cọ đầu vào lồng ngực tôi.
“Haa, nhanh đi ăn thôi nào….”
Sau đó, tôi đã có thể ăn cà ri.
Mặc dù khi ấy, nó đã bị nguội mất tiêu rồi.
________________________________________
“Dạo này, anh thở dài nhiều lắm. Nó khiến em lo lắng đấy.”
“Không, đây là một vấn đề khá nghiêm trọng. Hầu như ngày nào em ấy cũng hành xử như một đứa trẻ hư đốn, nhất định có thứ gì đó sai sai ở đây.”
Tôi đã tham khảo ý kiến đồng nghiệp ở công ty của mình. Mặc dù chúng tôi ngang hàng về chức vụ, nhưng em ấy là kouhai.
“Em không biết, em đến đây là để uống, không phải là để nghe về câu chuyện tình ái của anh. Hôm nay là ngày Hanakin* nên hãy uống xả láng đi nào.”
[ 花金: Hanakin, viết tắt của 花の金曜日: Thứ sáu được coi là ngày thư giãn nhất trong tuần đối với những người lao động thường có ngày nghỉ cuối tuần, vì hôm sau là thứ 7 nên sẽ không phải đi làm và mọi người có thể “Tận hưởng nhiều như bạn muốn” ]
“Kouhai-chan, em biết là anh không uống được mà. Nó tệ cho sức khỏe lắm.”
“Senpai có vai trò của mình, đó chính là anh phải lắng nghe những lời than thở vô nghĩa của em. Nếu anh đã hiểu, thì làm ơn hãy đưa em về nhà nhanh nhất có thể đi ạ.”
Đúng như dự đoán, không hay rồi, em ấy thường khoác lên mình một bầu không khí lạnh lẽo, nhưng cứ mỗi khi em ấy uống, thì ẻm lại bắt đầu than phiền về mọi thứ. Tôi đã vô cùng ngạc nhiên ở lần đầu tiên chúng tôi đi uống.
“Sen-pai, anh có nghe em nói không? Cái tên trưởng phòng đáng khinh đó đã nợ em biết bao ơn huệ, nhưng mỗi khi em cần giúp thì hắn ta lại nhìn em với ánh mắt lạnh lùng, đúng là một tên keo kiệt chẳng ra gì.”
“Đó không phải ơn huệ, đó là công việc của em, phải chứ? Anh nhớ trước kia mình đã từng nghe cái gì đó tương tự rồi, và trước khi anh nhận ra, anh lại đứng ở cùng vị trí với em thế này.”
“Mồ, tốt đấy, anh nên hiểu sai theo cách ấy.”
Sau tất cả những chuyện ấy, tôi không còn nghe thấy bất cứ điều than phiền nào nữa, như tôi dự đoán, tôi đã đưa em ấy về nhà, sau đó quay về nhà của mình.
“Mừng anh đã về. Sao hôm nay anh lại về muộn hơn mọi ngày vậy?”
“Chẳng phải em đã gọi cho anh sao? Anh đi ăn ngoài, nên về muộn. À, anh sẽ không ăn tối nữa đâu. Cũng muộn rồi, nên giờ anh đi ngủ đây.”
Đã nửa đêm, nhưng Rina vẫn còn thức.
“Không, em muốn ngủ cùng anh cơ, và hơn nữa,”
“Con ả đó là ai vậy?”
Khoảnh khắc tôi nghe thấy lời em nói, tôi nổi con m* nó da gà. Tôi mới chỉ nói mình về muộn vì đi ăn bên ngoài, còn chưa hé một từ gì về cô kouhai kia, vậy sao em ấy lại biết chứ?!
“Anh biết đấy, em có một cái mũi rất thính mà.”
Cặp mắt của em dán chặt vào tôi, cứ như thể em ấy đang cố dùng chúng để bắn bỏ mẹ tôi vậy.
“Tồi tệ, tồi tệ thiệt sự, anh sẽ ở cùng với em, nhân loại của em. Anh với em phải ở bên nhau, mãi mãi, mãi mãi về sau!”
“Bình tĩnh lại đi! Coi nào!”
Tôi đến bên em ấy và ôm chặt lấy em như tôi thường hay làm.
“Không sao mà, anh sẽ sống cùng với Rina mà. Người anh đi cùng hôm nay chỉ là đồng nghiệp thôi.”
“Yêu thương em, nhiều, nhiều, nhiều hơn nữa đi!”
“Um, anh yêu em, hãy ở bên nhau cho đến khi đầu bạc răng long nhé.”
Không hiểu vì sao, những từ ngữ ấy phát ra một cách thật trơn tru, như thể tôi không còn là chính mình.
“Ehehe, đã muộn rồi, sao chúng ta không đi ngủ nhỉ? Vì mai là ngày anh được nghỉ, hãy ở bên nhau cả ngày nhé.”
Em ấy thành ra thế này là lỗi của tôi. Tôi luôn trao cho em một trái tim dịu dàng và sự tử tế.
“Từ giờ hãy sống mãi mãi bên nhau, không bao giờ xa rời nhé!”
_____________________________________
Lần đầu chạm mặt anh ấy, tôi đã nghĩ anh là người thành thật với mong muốn của mình.
Anh ấy đã cố lờ tôi khi tôi nằm ì trên mặt đất, nhưng khi tôi đưa tiền ra, mắt anh ý đổi màu và chịu đứng lắng nghe tôi nói sau đó đồng ý ngay tắp lự.
Nhưng tôi cũng nghĩ anh ấy là một người tốt, vì bất kể có trả bao nhiều tiền, người ta thường sẽ có xu hướng không chõ mũi vào một vấn đề kiểu này, trừ khi họ có ham muốn tình dục với tôi.
Anh ấy không nghiện rượu, và anh ấy vô cùng quan tâm đến tôi.
Nên tôi chỉ nói với anh ấy là tôi không muốn anh ấy phản bội mình.
Tôi là người mạnh nhất trong số các Vampire, vì vậy, nếu tôi mất kiểm soát, thì họ sẽ chỉ có thể đứng im chịu trận, và rồi tôi đã bị gắn cái mác quái vật, kẻ luôn cô độc một mình.
Tôi không muốn bị gọi là quát vật, tôi không muốn người mà tôi quan tâm phản bội.
Hẳn anh ấy sẽ tìm cách chạy trốn nếu biết tôi là một con quái vật, vì vậy, tôi đã lợi dụng lòng hảo tâm của anh ấy.
Cơ mà, anh ấy đã hứa với tôi, anh ấy đã ôm tôi, anh ấy đã khen ngợi tôi, dù những điều đó chỉ là tạm thời, nhưng đó là điều tôi muốn.
Tôi đã nghĩ tôi muốn ở bên anh ấy dù nó sẽ dễ dàng hơn khi có một mối quan hệ được tạo ra thông qua tiền bạc.
Khi anh ấy ôm tôi, tôi cảm thấy hài lòng.
Khi anh ấy xoa đầu tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc.
Khi anh ấy ca ngợi tôi, tôi cảm thấy rằng mình sẽ không đời nảo rời bỏ anh ấy...
Tôi muốn ở bên anh ấy, nhưng tôi không thể tiến thêm bước nữa.
Nhưng một ngày nọ, nó đã vượt quá sức chịu đựng và tôi đã hôn anh ấy khi anh đang ngủ vào buổi đêm.
Toàn thân tôi nóng rực. Ham muốn biến anh ấy thành của mình bùng lên trong tôi.
Tôi muốn uống máu của anh ấy nhiều hơn, kết nối nhiều hơn, và gần gũi với anh ấy hơn.
Tôi đã lập một khế ước bí mật trong khi anh ấy đang ngủ, một khế ước để biến tôi thành nô lệ của anh ấy.
Vậy nên, dù anh ấy không nhận ra, nhưng bây giờ tôi đã thuộc về Chủ Nhân rồi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì chủ nhân yêu cầu mình.
Tuy nhiên, Chủ Nhân sẽ không phản bội tôi vì điều đó, và khi nghĩ về những điều nhỏ nhặt ấy, tôi muốn ở bên anh ấy mãi mãi.
Sẽ ổn thôi, Chủ Nhân, em sẽ không phản bội anh đâu.
Vì anh đã hứa rồi mà, Chủ Nhân.
‘Ping pong Ping pong Ping pong’
Tiếng chuông cửa vang lên liên tục từ lúc sáng sớm, nhìn qua lỗ kính, một con ả đang đứng trước cửa với vẻ mặt cáu kỉnh.
“Này, tôi biết ông đang ở trong đấy! Là tôi đây!”
Cô ta đã gọi Chủ Nhân với chất giọng lỗ mãng được một lúc. Không đời nào, có phải nó chính là con ả hôm ấy không?
“Người đang ở bên trong nhà ông ấy, nhỏ ấy nguy hiểm lắm! Chúng ta phải tống khứ nó mau!”
Cái con mụ ấy đang cố chia cắt tôi và Chủ Nhân, con mụ ấy đang cố dòm ngó người đầu tiên nhìn thấy tôi, con mụ ấy đang cố gắng cướp lấy người đầu tiên sống cùng với tôi.
Chủ nhân đã nói rằng anh ấy yêu tôi, và tôi cũng yêu anh ấy.
Cho nên, hãy sống cùng nhau, mãi mãi không rời nhé.
Chủ nhân yêu dấu của em!
Hết
Edit: Một câu kinh điển của gái Nhật khi mới về nhà chồng Edit: Eng dịch sai tên nhân vật nữ, nên mình sửa lại theo Jap