Tôi Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Thánh Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

272 7014

Xây dựng dàn Harem ở hầm ngục mê cung cùng nàng nô lệ Elf. Ở dị giới tôi NTR để tăng thêm đồng đội của mình

(Đang ra)

Xây dựng dàn Harem ở hầm ngục mê cung cùng nàng nô lệ Elf. Ở dị giới tôi NTR để tăng thêm đồng đội của mình

Lilia đối đầu Hazuki cuộc chiến nảy lửa giành lấy trái tim của chủ nhân chính thức bắt đầu!

4 13

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

14 124

Những cô nàng trên tình bạn, dưới tình yêu

(Đang ra)

Những cô nàng trên tình bạn, dưới tình yêu

Ametsuki

Mối quan hệ này chắc chắn không hề sai trái… nhưng tuyệt đối không thể nói với bạn gái ở quê nhà. "Tớ thích cậu.

5 24

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

159 726

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

247 2010

Web Novel - Chương 11: Ai mới là kẻ nói dối? (3)

Chẳng biết tôi đã nắm tay Victoria đi được bao lâu trong sương mù này rồi? Thì lần này chúng tôi lại gặp phải một nhân vật đầy bất ngờ.

"Gan to thật đấy. Lại dám giả mạo cả ta luôn à?" 

"Đó mới chính là điều ta muốn nói đó. Cái tên khốn khiếp tay sai của ma tộc bẩn thỉu này..."

Một người đàn ông với mái tóc và đôi mắt xanh lam, mặc áo choàng trùm kín. Hình dáng thì trông giống hệt như ma pháp sư mạnh nhất lục địa, người thường có biệt danh Ma Pháp Sư Vô Hại, hiện ra trước mắt tôi. Nói một cách đơn giản thì giờ có tới tận hai Astal Kaisakos.

"Bất ngờ thật chứ. Tôi còn tưởng là trên đời này sẽ không bao giờ xuất hiện thêm tên rác rưởi thứ hai ấy..."

『Cơ hội đây rồi...! Con Hư Long mà đang ngụy trang thành Astal chắc chắn nó đang giữ ký ức và cảm xúc tương tự với anh ấy, nên mình có thể tìm hiểu xem anh ấy đang nghĩ gì về mình!』

Victoria nhìn "tôi" thứ hai, nhếch mép cười nhạt, đưa tay lên miệng, rồi bước một bước lớn về phía trước như thể cô vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời. Khác với tình huống ban nãy, giờ tôi đã nắm lấy tay Victoria, nên lần này sẽ không có chuyện nhầm lẫn giữa thật và giả nữa.

"Astal, ngài nghĩ như thế nào về tôi? Xin hãy trả lời tôi một cách thật lòng. Điều này rất cần thiết để có thể phân biệt được ai thật ai giả đấy."

Victoria hỏi con Hư Long mà đang ngụy trang thành hình dạng của tôi về điều mà cô ấy đã luôn tò mò bấy lâu nay.

"Cô đang làm gì vậy?" 

"Tôi chỉ đang làm y hệt những gì ngài Astal vừa làm để trêu chọc tôi thôi. Ngài không cảm thấy thật bất công khi chỉ có mình tôi là bị như vậy thôi sao?"

Lo rằng cô ấy có thể sẽ bị cắn hoặc tấn công bất chợt nếu cứ tiếp tục như vậy, nên tôi đành phải chồng thêm vài lớp phép phòng ngự lên cơ thể Victoria.

"...Tôi nghĩ cô thật sự là một con người vừa phiền phức vừa khó chịu đấy." 

"Thật vậy à? Ngài có thể khen tôi dù chỉ một câu cũng được mà, Thánh Nữ Vạn Hoa ấy, người được cho là cao quý và tín thành nhất trên đời..." 

"Riêng với tôi thì không, nhỉ? Tôi biết cô hay thường xuyên ủng hộ trại trẻ mồ côi và bí mật chăm sóc những người bệnh tật đồng thời còn làm nhiều việc thiện khác nữa."

Khuôn mặt của "tôi" trông như thể đang nhìn một thứ còn tệ hơn cả côn trùng. Thật bất ngờ là, kẻ "tôi" giả mạo kia không hề biết được tấm lòng chân thật bên trong của Victoria, nên đã bày tỏ hết ra sự chán ghét thật sự đối với cô ấy.

"Không phải cô chỉ coi tôi là búp bê xả giận thôi sao, và việc phải chịu đựng những lời nói và những hành vi bạo lực của cô thường ngày chẳng phải cũng chỉ có mình tôi chịu đựng thôi à?" 

"Cái, cái đó...! Tất cả là vì tôi nghĩ cho ngài mà...!"

Victoria không thể giấu nổi vẻ hoảng hốt khi nghe thấy những lời của tên "tôi" giả mạo kia. Có vẽ như đây không phải là những lời mà cô ấy thật sự muốn nghe.

"Mặc dù thuốc tốt thì rất đắng miệng, nhưng con người nào cũng có trái tim mà... Nếu cứ phải nghe những lời cay nghiệt như vậy liên tục, thì đến lúc nào đó cảm xúc cũng sẽ bị tổn thương mà thôi."

Thật bất ngờ là tên "tôi" giả mạo kia cũng có những ký ức và cảm xúc tương tự tôi, nên cũng không hề kém cạnh với những lời nói của Victoria.

Tốt lắm, làm tốt lắm. Cứ tiếp tục như thế này thì Victoria cũng sẽ hoàn toàn chán ghét tôi thôi. Vốn dĩ, tôi cũng chẳng hiểu tại sao cô ấy lại cứ bám lấy tôi, người mà không hề có tí cảm xúc gì với cô ấy. 

Victoria không phải là một người phụ nữ tầm thường đến cái mức mà phải hao phí cảm xúc cho một người đàn ông như tôi.

"Astal, ngài thực sự nghĩ về tôi như vậy sao? Ngài còn có cảm thấy tôi có điểm gì khác biệt hoặc là tốt đẹp hơn so với những người phụ nữ khác không?"

Victoria cứ liên tục hỏi cùng một câu hỏi, như thể không muốn tin vào tình hình thực tế hiện tại.

"Không có. Dù khách quan mà nói thì cô cũng xinh đẹp thật, nhưng mà cái quan trọng nhất vẫn là tấm lòng của con người thôi."

Con Hư Long đang giả dạng tôi dường như không hề có ý thức riêng, Nó chỉ biết tiếp tục hủy hoại một cách thảm hại những kỳ vọng mà Victoria từng dành cho tôi.

"Phì, ha ha… Hóa ra bấy lâu nay mình đã đối xử tệ với cô ấy đến mức này à…"

Tôi cố kìm nén tiếng cười, dùng tay che miệng. Tôi chợt nhận ra rằng một tuần trước, bản thân mình đã thực sự nghĩ xấu về Victoria đến thế nào. Hồi đó, tôi không nghe thấy suy nghĩ của cô ấy. Mọi điều hiểu lầm giữa hai chúng tôi sâu đến mức cần có khả năng đọc suy nghĩ này mới có thể biết được tấm lòng chân thành của cô ấy.

"Đừng có cười! Ngài Astal, ngài thực sự nghĩ xấu về tôi đến thế sao—?"

Đúng lúc đó, có một ánh lửa lóe lên phía sau lưng Victoria, tôi kịp thời nhận ra kẻ giả mạo đang chuẩn bị phun ra hơi thở của rồng.

Vèo.

Nhìn thấy cảnh đó, tôi lập tức ôm chặt lấy Victoria, kéo cô ấy vào lòng và tạo ra một lớp lá chắn ma thuật để bảo vệ cô ấy. Thiên nhãn, đó là một loại vũ khí khác của tôi trong đôi mắt đặc biệt có thể nhìn thấy dòng chảy ma lực

"...Nguy hiểm lắm đấy. Dù cho bề ngoài có giống tôi đi chăng nữa thì đối thủ cũng là một con rồng đấy." 

"Ơ, ôi... Hả?"

『Astal ôm mình. Astal ôm mình. Astal đang...』

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm khi nhìn Victoria đang được ôm chặt trong lòng mình. Thỉnh thoảng cô ấy có xu hướng không sợ hãi khi mà đối mặt với ma tộc hoặc quái vật. Victoria là một Thánh nữ ngây thơ, người thậm chí còn gọi kẻ thù là "những con cừu non đáng thương bị Chúa bỏ rơi" và là đối tượng cần được cứu rỗi.

"Sao cô không bao giờ học được chút kinh nghiệm nào vậy? Tôi đã luôn dặn cô là đừng bao giờ tin vào ma tộc hay quái vật rồi mà."

Tách!

Tôi búng nhẹ vào trán Victoria để cô ấy tỉnh táo lại. Tai cô ấy đỏ bừng, mắt đảo qua đảo lại không biết nhìn vào đâu.

"Ui... Tôi hơi bất cẩn tí. Tôi cứ nghĩ đây là một cơ hội tốt để trêu chọc ngài suốt đời cơ."

Victoria vừa xoa trán vừa cằn nhằn. Cô ấy cúi đầu xuống với vẻ tiếc nuối.

"Vốn dĩ tôi đâu có nghĩ xấu về cô như vậy đâu. Học cách phân biệt thật giả đi chứ."

Tôi cố tình nói lời khen với Victoria để cô ấy cảm thấy tốt hơn. Vốn dĩ, Victoria đã là một người phụ nữ xứng đáng với hai chữ Thánh nữ. Cô ấy đã rơi nước mắt vì những đứa trẻ mồ côi cha mẹ trên chiến trận và không ngần ngại săn sóc cho những người nghèo khổ ở khu ổ chuột.

Một người phụ nữ khờ dại sẵn sàng sử dụng ma pháp, thứ bào mòn cả thể xác lẫn tinh thần, dành cho những người đáng thương hơn mình. Đối với tôi, Victoria Everheart chính là kiểu người như vậy.

"...Ngài nói thật hả?" 

"Một tuần trước thì tôi không chắc, nhưng khi đi cùng cô thế này, suy nghĩ của tôi đã thay đổi nhiều đi rồi." 

"Thật bất ngờ nha. Tôi cứ nghĩ ngài sẽ nhìn tôi như thể một con đĩ mà trí tuệ dồn hết vào ngực, hay một con rắn độc chỉ biết chửi rủa và nghĩ xấu về ngài thôi chứ."

『Không lẽ là hợp đồng hẹn hò đã có hiệu quả rồi sao? Lời khuyên “Sự gần gũi về thể xác chính là chiếc cầu nối để tâm hồn thêm gắn kết” là chuẩn rồi!』

Victoria chỉ nhếch mép một chút trước lời khen của tôi, không thể hiện ra nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng cô ấy đã phát ra tiếng cười khúc khích.

Victoria thể hiện cảm xúc của mình một cách đáng sợ, gần như không thay đổi, chẳng khác nào một gương mặt poker face.

“Hơn hết là… ngực của cô. Vẫn đang chạm vào tôi đấy…”

“…À, tôi xin lỗi.”

“Cũng chẳng có sao. Nhưng khi thấy ngài vẫn phản ứng vậy thì… đúng là một pháp sư đồng trinh không thể kìm hãm được ham muốn bản thân mà.”

Vòng ngực của Victoria có hình dáng áp đảo hơn hẳn người bình thường, vì vậy những tình huống thế này là chuyện không thể tránh khỏi.

“Hay là… do tôi mà bên dưới của ngài đang trở nên khó chịu? So với khi nãy, thì cử động của ngài dường như chậm lại rồi đấy.”

Tôi đỏ mặt, buông thõng cánh tay đang ôm lấy Victoria. Ngay sau đó, cô lè nhẹ đầu lưỡi ra, trêu chọc tôi bằng ánh mắt khiêu khích, như thể đang trách móc vì tôi không chạm vào cô nữa.

“…Nói vớ vẩn gì thế.”

AD_4nXd9dn8YiS-IbsdYi6X6auoVxwOSo-fnn3e7o08RITRR538nodjZANS0-MM33I0cvbF0Lbiu4AJUA7K3Qs6vm2dzfMBhYp8sf4M5fwLjVmrtcuxeTsHEnFFbU3w2VA7BFrHmwHwrvg?key=QDeB2C1SvFP44pSmbejs7A

 “Kyaaaaa, bị một pháp sư trong tổ đội anh hùng cưỡng đoạt mất tiêu rồi… Bị nghiền nát dưới ngọn tháp ma pháp khổng lồ ẩn giấu trong quần… rồi trở thành một con hâm lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ngài Astal thôi…♡”

Victoria nói bằng giọng điệu dâm đãng, sến sẫm, cố ý để hơi thở ấm áp phả bên tai tôi.

『Nói thế này thì chắc là đủ để kích thích anh ấy rồi nhỉ? Đây là mấy câu trong cuốn sách cấm mà Giáo hoàng viện đã tịch thu. Nghe nói đàn ông chỉ cần nghe những lời như vậy là sẽ bị đổ gục ngay lập tức…』

Trái ngược với vẻ ngoài như đang nắm giữ và làm lay động trái tim tôi, nhưng trong thâm tâm, cô lại bộc lộ sự ngây thơ thuần khiết hơn bất cứ ai.

“Đủ rồi. Chính cô cũng còn là trinh nữ kia mà. Một thánh nữ luôn tuân theo lời dạy của thần linh lại thốt ra toàn những chuyện tục tĩu như thế này à.”

Tôi dùng ngón tay ấn mạnh vào giữa trán mình, cố nén lại cơn bực bội. Không hiểu cô ấy học mấy trò này ở đâu ra mà lúc nào cũng có cách khiến người khác không khỏi khó xử.

“Hứm hừm, tôi nói thế cũng chỉ vì biết rõ là ngài sẽ không bao giờ động vào cơ thể tôi, nên mới quyết định trêu chọc thôi.”

『Chính cái đó mới tức chứ. Người đẹp đến thế này đây, còn chủ động bày tỏ tình cảm nữa, vậy mà anh vẫn không lay động tí luôn sao?』

Bởi vì đối phương là Victoria Everheart. Ngay từ đầu tôi đã không có ý định hẹn hò với bất kỳ ai, và nếu là cô ấy thì lại càng không.

Ngay cả bây giờ, khi đang ngồi cạnh tôi mà vẫn không ngừng chọc tức tôi, nếu thật sự hẹn hò với Victoria thì tôi còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

“Dù sao thì tôi cũng là đàn ông đấy. Nhưng tốt hơn hết là cô nên cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình. Không biết khi nào sẽ rước họa vào thân đâu.”

Tôi mấp máy môi, cố trấn tĩnh và đưa ra lời khuyên cho Victoria. Bởi nếu sau này cô ấy thật sự gặp được một người để kết hôn, thì tất cả những sự việc hiện tại sẽ chẳng khác gì một vết nhơ trong quá khứ cả.

Suy cho cùng, cái gọi là “hợp đồng hẹn hò” vốn dĩ chỉ là giả dối, mà giả dối thì không bao giờ trở thành thật được.

“Trời, thì ra ngài cũng là đàn ông cơ à? Suốt một năm qua không hề có tí phản ứng gì với tôi, tôi còn tưởng ngài là cục đá ven đường cơ chứ.”

『Nhưng chính vì thế em lại càng muốn quyến rũ anh hơn. Vì trông anh như thể sẽ chẳng bao giờ phản bội mà chạy theo người phụ nữ nào khác cả…』

Victoria nhìn thẳng vào mặt tôi, cười nhạt một cách lạnh lùng như thể chẳng có gì.

『Em muốn là đôi mắt cao quý ấy chỉ dõi theo mình em mà thôi. Em muốn biến anh thành một người mà không thể sống nếu thiếu em, khao khát và yêu thương em đến tận cùng cốt lõi…』

Bên trong nụ cười ấy lại chất chứa thứ tình cảm sâu đậm hơn bất kỳ ai. Tình yêu ấy quá nặng nề.

Tôi cảm thấy như mọi tội lỗi đang dồn nén, đè chặt lên cả thân thể. Thì ra, việc nghe trộm tâm tư của người khác lại mang đến gánh nặng lớn đến vậy ư.

“Dù cho là một cục đá ven đường, thì tôi vẫn biết rõ Victoria là một người xinh đẹp và nhân hậu. Thậm chí tôi còn cảm thấy thấy tiếc vì phải đóng vai người yêu giả của cô cơ đấy.”

Tôi bình thản thổ lộ đôi chút cảm nhận về Victoria. Chẳng hiểu sao, lúc ấy tôi lại cảm thấy mình nên làm thế.

“…Hả?”

“Ý tôi là, cảm ơn vì cô lúc nào cũng quan tâm đến tôi. Nếu không có cô, chắc tôi đã thành một kẻ nghiện rượu, nghiện thuốc mà tàn đời ở cái Ma giới đắt đỏ này rồi.”

Những lời nói không quen miệng, đầy ngượng ngùng, đến mức khiến tôi phải đưa tay gãi gãi đầu, gồng mình chịu đựng cơn xấu hổ dần dâng lên.

“Hình như tôi bị lãng tai rồi hay sao ấy… xin ngài nhắc lại lần nữa được không?”

『Cái gì vậy? Mình vừa nghe thấy quái gì thế?! Chẳng lẽ ngài Astal cũng có suy nghĩ tốt về mình ư? Vậy thì… có khi nào thật sự có khả năng tiến tới giai đoạn yêu đương không nhỉ?!』

“Có lẽ là đôi tai của tôi đã điếc mất rồi…”

Victoria chớp mắt liên tục, không dám tin vào điều mình vừa nghe.

Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ lặp lại nó lần nữa.

=================================