Cậu nam sinh cấp 3 mặc đồng phục trước mặt đây đã đứng trước bể kính hải sản mười phút rồi.
Nếu không phải bây giờ trong tiệm không có ai thì chắc giờ ông chủ đã sắp mất kiên nhẫn.
Nhưng mà thằng nhóc này thật sự là đối tượng khách hàng của tôm hùm Boston sao?
Đừng có lát nữa đột nhiên phán một câu "cháu là học sinh, chú cho cháu đi" đấy nhé.
Vậy thì không được, cậu có là con ông trời cũng không được.
"Chết rồi."
"Chết, chết cái gì?"
"Chú ơi, có một con tôm hùm chết rồi kìa."
"Không thể nào, đều là hàng tươi sống cả đấy, vừa nãy còn đang động đậy mà." Dù trong lòng ông chủ không tin nhưng tự nhiên nghe thấy câu này, ông vẫn ghé sát lại xem.
Sau đó liền thấy một con tôm hùm Boston nặng đâu 6 lạng đang từ từ nổi lên mặt nước. Ông chủ thấy vậy liền vội vội vàng vàng lấy vợt ra vớt con tôm, nhưng rõ ràng ban nãy con tôm này vẫn còn động đậy cơ mà, trước đó chắc chắn nó vẫn còn sống.
Thế mà giờ phút này, có lẽ nó đã chết queo thật rồi.
"Đù má, máy sục oxy hỏng à? Con mẹ nó! Con súc sinh nhà mày sao lăn ra chết thế này? Con mẹ mày, chó má thiệt chứ."
Một con tôm hùm Boston giá 288 tệ, hơn nữa thường thì trước khi đóng cửa đều sẽ bán hết, bây giờ nó chết thì khác mẹ gì mất trắng 288 tệ đâu? Nghĩ đến chuyện này, ông chủ không nhịn được mà văng tục chửi bậy.
"Chú ơi, hải sản chết rồi thì thường xử lý thế nào ạ?"
"Tất nhiên là vứt đi chứ sao. Ở đây bọn chú không bao giờ bán tôm chết."
Chợ hải sản ở đây đều có quy định, mấy loại tôm he các kiểu mà chết thì có thể bán rẻ, hoặc làm thành tôm đông lạnh, nhưng mấy loại như tôm hùm Boston, cua hoàng đế thì chết là phải xử lý.
"Chú ơi, cháu là học sinh..."
"Ê ê ê..."
Ông chủ vừa chỉ tay vừa ngắt lời cậu học sinh với vẻ mặt dữ tợn, biểu cảm của ông như thể câu tiếp theo sẽ là: "Bố mày đây bán hải sản, mày nói mày là học sinh làm chó gì?!"
Sau đó, cậu học sinh lấy ra một tờ tiền 10 tệ.
Nhìn tiền xong rồi lại nhìn tôm, ông chủ chỉ đành thở dài một hơi: "Tiền đóng gói cũng hơn 10 tệ rồi."
Nói rồi ông vẫn lấy thùng xốp và túi đá ra, đóng gói con tôm hùm Boston nặng hơn nửa cân vừa rồi.
Thôi bỏ đi. Chắc là cu cậu này cũng thèm ăn dữ lắm, nếu không nãy giờ cũng chẳng đứng nhìn chằm chằm vào con tôm trong bể.
Dù sao xử lý cũng là vứt đi, chẳng thà bán rẻ cho cu cậu cho rồi.
Cơ mà thằng cu này cũng may mắn thật, con tôm hùm Boston này chắc chắn vừa mới chết, bây giờ nhanh chóng ướp đá thì mùi vị hoàn toàn không khác gì tôm sống, 10 tệ đã mua được con tôm hùm lớn giá 288.
"Cảm ơn chú ạ."
Cậu học sinh đưa tay nhận lấy túi ni lông rồi nhìn người đàn ông bụng bia, râu ria xồm xoàm khoảng 35 tuổi này. Sau một hồi trầm tư, cậu nói: "Chú đúng là người tốt. Chúc chú sống lâu 87 tuổi."
"Tại sao lại là 87...?"
Thằng cu này đúng là biết ăn nói thật, một câu chúc mừng mà cứ như lời tiên tri ấy.
"Bởi vì 87 tuổi đã được coi là thọ rồi ạ."
Trần Nguyên tay xách con tôm hùm Boston đang được ướp lạnh, bước ra khỏi tiệm hải sản.
Sau đó, cậu nhìn thấy ngày càng nhiều những con số màu đỏ.
Một đứa bé cầm kẹo hồ lô chạy ngang qua người cậu, con số treo trên đầu nó là 21224, khoảng 58 năm.
Bà cụ tóc bạc hiền từ đi theo sau gọi nó đi chậm lại, con số là 2934, khoảng 8 năm.
Một cặp tình nhân đang yêu nhau nồng thắm đi ngược chiều, khoác tay nhau tiến về phía cậu. Người nữ là 24321, người nam là 242.
Khi ánh mắt sắp giao nhau với anh trai, Trần Nguyên liền cúi đầu xuống, đi lướt qua anh ta.
Cậu ấy, có thể nhìn thấy đồng hồ đếm ngược đến cái chết của người khác.
Đơn vị tính là ngày.
Năng lực này xuất hiện vào lúc 6h30 sáng thứ Hai. Sau khi thức dậy ra khỏi nhà, cậu bất ngờ phát hiện trên mắt mình hiện ra những con số Ả Rập màu đỏ, giống như được khắc trên võng mạc, vô cùng rõ ràng.
Ban đầu Trần Nguyên nghĩ là hoa mắt, nhưng sau khi dụi mắt xác nhận nhiều lần, cậu nhận ra đây là sự thật.
Giống như bị người Tam Thể gian xảo chiếu hình vào mắt vậy, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Không chỉ con người mà cả chó mèo, côn trùng, động vật, thậm chí kể cả thực vật các thứ, chỉ cần là thứ có đặc điểm của sự sống thì trên đầu sẽ treo một dãy số.
Vì phát hiện ra con số này tỷ lệ nghịch với tuổi tác nên cậu cũng đã lờ mờ đoán ra ý nghĩa ẩn sau những con số.
Nhưng để mà chứng thực điều này thì lại phải nhờ vào một vụ việc kinh hoàng nọ.
Một con chó Teddy có con số 0.00001 treo trên đầu, giây tiếp theo đã bị bánh xe tải lớn cán cho chết queo, biến thành bánh thịt Teddy.
Một ngày có 86400 giây, 0.00001 ngày chính là 0.864 giây.
Phiền phức của năng lực này là nó không tự quy đổi, chỉ hiển thị thời gian theo "ngày".
Nhưng cũng may là hồi tiểu học Trần Nguyên bị mẹ ép đi học gảy bàn tính. Thứ này tuy hoàn toàn vô dụng cho việc học, còn có tính phá hoại cực mạnh đối với việc xây dựng tư duy logic toán học, nhưng nếu cần quy đổi ngày thành năm, thì lại quá ư là tiện lợi.
Chỉ có thể nói rằng, một phát súng vô tình bắn ra khi còn nhỏ, nhiều năm sau lại trúng ngay giữa trán con tôm hùm Boston.
Tất nhiên, năng lực ngầu lòi này không phải lúc nào cũng hữu dụng.
Ví dụ như lúc này.
Đứng ở ngã tư đường Kim Lăng, thành phố Hạ Hải, thế giới trong mắt Trần Nguyên như thể vừa bị ô nhiễm tinh thần, cực kỳ ghê tởm.
Những tòa nhà cao tầng tựa như một khu rừng thép san sát nhau, dường như chia cắt toàn bộ dân công sở và học sinh bận rộn của thành phố Hạ Hải tại ngã tư sầm uất này.
Theo thống kê thì lưu lượng người qua lại ở đây mỗi phút vượt quá hai nghìn.
Nói cách khác, chỉ cần chờ đèn đỏ quá một phút, sẽ có hơn hai nghìn người với những con số méo mó hiện ra trên đầu, dày đặc chồng chất lên nhau, cùng với sự di chuyển của đám đông, trông hoành tráng như những con giun màu đỏ máu đang nhảy múa.
Hít vào, thở ra.
Nhắm mắt lại thiền định một lúc.
Trần Nguyên không quen lắm với năng lực này, đặc biệt là ở nơi công cộng.
Nhưng cậu cảm thấy nếu siêu năng lực này cứ mãi đi theo mình thì ít nhiều gì cậu cũng sẽ bình tĩnh hơn bây giờ một chút.
Hoặc dùng một từ khác sẽ thích hợp hơn: Tê Liệt.
Cậu phát hiện ra năng lực này vào sáng hôm qua. Sau khi xác nhận đây chính là đồng hồ đếm ngược đến cái chết, cậu còn thử giúp đỡ những kẻ đáng thương chết trẻ.
Nhưng thử nghĩ mà xem, nếu đột nhiên có người đến nói với bạn rằng "Ê anh bạn, tôi thấy cậu cần đi kiểm tra sức khỏe, trông cậu không ổn lắm đấy" thì tám phần mười người sẽ nghĩ bạn có mục đích khác, hoặc là người của trung tâm khám sức khỏe, hoặc là đang tiếp thị sản phẩm.
Hai phần còn lại thì sẽ là: MÀY BỆNH THÌ CÓ.
Tuy rằng Trần Nguyên chưa gặp tám người nghĩ mình bán hàng, nhưng đã bị hai người bực bội mắng cho rồi.
Thực ra cậu nên sớm nghĩ thông, nếu thường xuyên khám sức khỏe định kỳ, sao những người đó lại không phát hiện mình mắc bệnh nan y chứ?
Bệnh nan y giai đoạn đầu và giữa chắc chắn có triệu chứng, họ còn có thể chịu đựng không đi khám, thì đối với lời của một người xa lạ như cậu, tự nhiên sẽ cảm thấy đầy ác ý.
Thôi, gạt bỏ cái suy nghĩ cứu người, lo mà tôn trọng số phận của người khác đi.
Chỉ cần không phải là người sắp chết trong vài giây nữa, Trần Nguyên tuyệt đối sẽ không ra tay.
Nhưng cho đến nay cũng chỉ có con Teddy đáng thương kia chết ngay trước mặt cậu, cậu vẫn chưa thấy ai có tuổi thọ dưới 0.1.
Đèn đỏ trước mắt đã chuyển thành đèn xanh.
Hòa vào đám đông, như thể chìm vào biển số màu đỏ.
Trần Nguyên lên tàu điện ngầm liền đeo tai nghe bluetooth vào, nhắm mắt dưỡng thần trên ghế. Trước kia cậu còn chủ động nhường ghế cho người già yếu bệnh tật các kiểu, nhưng bây giờ đối với cậu, sống chết đều đã xem nhẹ nên không cần thiết nữa.
Hơn nữa điều rất đau lòng là, cậu đã mấy lần thấy mấy ông cụ cơ bắp cuồn cuộn tóc bạc phơ lại sống thọ hơn cả người trẻ.
Dân công sở thời nay chủ yếu là sống thì mệt, chết thì nhanh, sinh mệnh ngắn ngủi mà tinh gọn.
Từ trạm tàu điện ngầm ngã tư đường Kim Lăng đi mười hai trạm, chừng nửa tiếng sau đã đến trạm khu dân cư Dương Quang, Trần Nguyên cũng xuống xe ở đây.
Nơi này tuy thuộc về khu phố cổ nhưng lại khác với khu quy hoạch tái định cư, dù công trình xây dựng đã cũ nhưng đường sá vẫn khá là gọn gàng sạch sẽ, cơ sở vật chất công cộng đầy đủ, môi trường so với mức giá này thì vô cùng đáng tiền, chỉ là không có hoạt động về đêm mà thôi.
Trần Nguyên sống ở phòng 502 trong một tòa nhà cũ cách ga tàu điện ngầm ba trăm mét.
Cậu không phải người thành phố Hạ Hải, vốn học ở một huyện lỵ xung quanh tên là Hòa Tường. Sau kỳ thi cấp ba, mẹ cậu phải nhờ vả rất nhiều mối quan hệ, tìm đến ông cậu họ làm việc ở cục giáo dục một quận thuộc Hạ Hải để nhét cậu vào trường Thập Nhất Trung Hạ Hải , một trường trọng điểm cấp tỉnh.
Nhưng vì là đi vào bằng cửa sau nên chỉ có thể học bán trú.
Mà căn hộ gần trường Thập Nhất Trung dù chỉ là phòng đơn cũng có giá từ 2000 trở lên, cậu đành phải tìm một phòng đơn nhỏ giá thuê bảy trăm tệ ở khu dân cư Dương Quang.
Bố mẹ là dân công sở ở Hòa Tường nên không thể lên ở cùng để chăm sóc, thành ra cậu đã thành công sống cuộc đời của nam chính tiểu thuyết. Không em gái, có nhà riêng, bố mẹ đều bận rộn.
Cũng may mà có vẻ đây không phải tiểu thuyết của Qidian, nếu không bố mẹ cũng phải "GG" theo rồi.
Bây giờ là sáu giờ rưỡi tối, phải nhanh về nhà nấu cơm, luộc tôm hùm Boston, bật điều hòa 26 độ, làm một ngụm bia mát lạnh, rồi xem một tập "Thương Nguyên Đồ" thôi.
Nghĩ đến đây, bước chân lên lầu của Trần Nguyên cũng nhanh hơn, chưa đến nửa phút đã leo lên tầng năm.
Ngay lúc cậu lấy chìa khóa ra định mở cửa thì một cô bạn cũng học sinh cấp 3 ở đối diện, hình như cũng là người thuê nhà đi, cũng đang cắm chìa khóa vào ổ.
Hai người ngơ ngác quay đầu nhìn nhau.
Và trên đầu của đối phương, lần đầu tiên Trần Nguyên nhìn thấy con số gần nhất với con số của chiếc bánh thịt Teddy kia.
Cân tàu bằng đâu 0.6kg ấy. To đấy Chỗ này có cụm "林北", 1 dạng phương ngữ của bố mày. Tam Thể của Lưu Từ Hân, đọc đê mấy con hàng Sau này sẽ có rất nhiều đoạn nói đến cái này. Dựa trên nguyên tắc Chekhov's Gun trong viết văn/kịch. Đừng hỏi nó ở đâu ngoài đời, không có tác nào điên mà bứng tên ngoài đời thực vô đâu, mò không ra Trường THPT số 11.