“Né ra.”
“?”
Vào buổi sáng, trên con đường tôi đến trường hàng ngày.
Trong khi vừa nhai kẹo cao su, vừa đến trường thì tôi bị một người trông có vẻ như là một nhân viên văn phòng đẩy từ phía sau.
Có vẻ như ông ta đang vội thì phải? Ông ta vừa thở hổn hển, vừa chạy thật nhanh về phía ga tàu.
“...!”
Ngay lúc đó một khung cảnh hiện ra trong đầu tôi.
“Chà..”
Đó là hình ảnh người đàn ông đó sẽ bị một chiếc xe chạỵ ngang qua và làm bẩn bộ đồ.
Tôi xin lỗi.
“Wow..”
Ngay lập tức ông ta đã bị chiếc xe chạy qua làm văng nước lên người, đúng như những gì tôi đã thấy.
Mặc dù biết trước chuyện gì đã sẽ xảy ra, nhưng tôi cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Từ khi sinh ra tôi đã có một năng lực đặc biệt, đó là nhìn thấy tương lai của những người mình chạm vào.
Tương lai chúng ta nhìn thấy dao động từ vài giây tới vài năm từ bây giờ, nhưng điều chung của tất cả chúng là tương lai mà cho dù tôi có nhìn thấy cũng không thể thay đổi được.
Khi tôi còn học sơ trung, một người bạn cùng lớp đã vô tình chạm vào tôi, và tôi đã thấy được việc cậu ấy sẽ trượt cấp ba, nhưng bản thân tôi lại chẳng thể giúp được cậu ta. Tôi thật vô dụng mà.
Đó là lý do cho việc tôi hạn chế tiếp xúc với người khác nhiều nhất có thể, nhưng đôi khi cũng sẽ có vài trường hợp ngoài ý muốn sảy ra như việc ban này chẳng hạn. Tuy tôi không có lỗi gì với họ nhưng cảm giác biết trước việc gì đó sẽ xảy ra mà không thể thay đổi được làm tôi rất thất vọng về bản thân.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi có thể làm gì đó. Tôi thở dài để giải tỏa cảm giác nặng nề trong lòng và như mọi ngày, tôi đi đến trường.
“Oow!”
“-?”
Sau khi tan học.
Khi đang đi bộ trên một con đường vắng vẻ, tôi thấy một cô nhóc tiểu học đang đeo một chiếc randoseru màu hồng trên lưng vừa chạy vừa khóc.
Có vẻ như cô nhóc này đang bị một con Doberman hung dữ truy đuổi.
Nguy hiểm thật đấy.
“Này nhóc, có ổn không?”
“Oh.”
Tôi ngay lập tức can thiệp vào chuyện giữa cô nhóc và con Doberman hung dữ, tôi đứng trước mặt con chó trong khi bảo vệ cô nhóc đang núp sau lưng mình.
“Guruuuuuuu……!!”
Con Doberman gầm gừ cảnh cáo tôi.
Chết tiệt, đáng sợ quá.
Nếu bây giờ nó mà nhảy lên và cắn vào động mạch chủ của tôi thì có khi tôi đi gặp ông bà ngay lập tức luôn mất.
"Uuu..., phew."
"-!"
Nhưng tôi cũng không thể chạy đi mà bỏ mặc cô nhóc này được.
Chết tiệt, nếu đến lúc đó, tôi sẽ bảo vệ cô nhóc này bằng mọi giá, cho dù có phải đâm chết con chó này cũng được.
“Mi đang làm gì ở đây thế Pochi?”
“「「-_-!!」」.”
Vào lúc đó
Một người phụ nữ theo phong cách công sở xuất hiện với bộ mặt quỷ dị.
"Ku, kuwun."
Vào lúc đó, Doberman—không, Pochi trở nên ngoan ngoãn như một con mèo (mặc dù nó là một con chó).
“A, xin lỗi, cậu có bị làm sao không? Tôi xin lỗi cô nhóc này tăng động quá, mới lơ đễnh một chút mà đã không thấy đâu mất.”
Cô ấy xin lỗi trong khi cúi đầu sâu xuống như một món đồ chơi bị gập lại vậy.
“A, em không sao đâu ạ, thay vào đó chị nên hỏi thăm cô nhóc này đi, nhóc đấy mới là người bị con chó rượt chứ không phải em.”
Tôi liếc mắt xuống cô nhóc nãy giờ vẫn nấp sau lưng mình.
Có vẻ cô nhóc đang hoảng loạn nên vẫn còn khóc.
"Ôi, tiểu thư, thật sự xin lỗi! Vừa rồi là do bản thân tôi bất cẩn nên mới để con chó chạy mất. Tiểu thư có bị làm sao không?”
"Uh, uh... Không sao đâu..."
Cô nhóc lấy tay áo lau đi nước mắt rồi trả lời một cách mạnh mẽ.
Kuh, đứa trẻ này dũng cảm quá...!
Sau khi cúi đầu xin lỗi cô nhóc hết lần này đến lần khác, onee-san về nhà với Pochi một cách rất khó xử.
Chà, dù sao đi nữa, tôi mừng vì chuyện này không trở nên nghiêm trọng hơn.
Nếu điều gì đó đã xảy ra, sẽ không có gì lạ khi chuyện này sẽ lên được báo vào sáng mai đâu.
Và....
“Nhóc có chắc là bản thân không bị thương chỗ nào chứ?”
Trong khi giao tiếp bằng mắt với cô nhóc tôi cũng hỏi thăm xem có thật sự là cô nhó không bị gì không.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn cô nhóc này từ phía trước, cô bé xinh đẹp đến mức tôi tưởng đây chỉ có thể là một cô gái xinh đẹp bước ra từ trong tranh .
Có lẽ con Doberman cũng vì bị vẻ đẹp này thu hút mà dí theo nhóc này.
“Uh, em thật sự không bị làm sao mà. Ehehe.”
“-!”
Chỉ trong tích tắc, từ một cô nhóc nãy giờ vẫn đang sợ hãi bỗng nhiên trở nên tươi cười và vui vẻ hơn.
Mình muốn bảo vệ nụ cười này.
"Cảm ơn anh đã giúp đỡ, Onii-chan!"
"Huh!?"
Vào lúc đó cô nhóc bỗng ôm chầm lấy tôi.
Không được!
Nếu cô nhóc này mà chạm vào mình thì....
"-!"
Ngay lúc đấy một khung cảnh hiện lên trong đầu tôi.
“Chồng yêu Hisato ơi♡, tuần sau là kỷ niệm ngày cưới của tụi mình rồi, anh có muốn đi ăn cùng em không?"
"Ồ, được thôi em yêu♡."
Cái gì đây?
Một người phụ nữ trưởng thành và quyến rủ được phản chiếu trong đó.
Và người đang bên cạnh cô ấy, xét theo vóc dáng và cái tên thì rõ ràng là tôi khi trưởng thành.
Hảaaaaaaaaaaaaa?!?!
“Có chuyện gì vậy oni-chan?”
Cô nhóc nghiêng đầu và nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“À ừ, không có gì đâu. Haha.”
Tất nhiên những gì nãy giờ tôi thấy chính là tương lai của cô nhóc này.
"...Này Onii-chan, em sợ về nhà một mình lắm."
"-!"
Cô nhóc ngước lên nhìn tôi với khuôn mặt dễ thương kèm theo đôi mắt ngọc ngà của mình.
―― Kuu!
“Được rồi, vậy để anh đưa em về nhà nhé?"
“Thật sao?"
Nếu nhìn về khoản này, bạn sẽ thấy nụ cười của cô nhóc này tựa như mặt trời vậy.
Không thể nào, tôi đang khóc sao?
Chết tiệt, tôi không thể không cảm thấy tiếc nuối cho tương lai của mình.
“Hehe, nè onii-chan, em có thể nắm tay anh được không?"
“À, được thôi."
Cô nhóc đưa tay mình ra và nắm lấy tay tôi. Lúc đấy tôi cũng có thể chạm và cảm nhận được đôi bàn tay mềm mại và không có nếp nhăn của cô nhóc.
Tôi cũng sẵn sàng để thấy tương lai của cô nhóc này thêm một lần nữa, nhưng có vẻ đúng như tôi dự đoán, không có gì xảy ra cả.
Một khi đã nhìn thấy tương lai của ai đó thì tôi sẽ không thể nhìn thấy tương lai của người đó trong một khoảng thời gian.
Tôi không biết khi nào tôi và cô nhóc này sẽ hẹn hò với nhau.
Tuy nhiên, có một điều chắc chắn rằng nếu như bây giờ tôi mà đụng vào cô nhóc này thì tôi sẽ bị bế đi ngay lập tức.
“Nè nè, tên anh là gì vậy Onii-chan? Còn tên của em là lazuli Ruri đó♡."
“Tên của anh là Hisato kotobuki.”
“Em biết rồi. Rất vui được gặp anh Kotobuki Onii-chan.”
“Rất vui được gặp em.”
Ruri-chan nắm chặt tay tôi.
Vậy là từ bây giờ tôi với Ruri-chan đã trở thành bạn rồi, rồi tương lai hai đứa sẽ trở thành vợ chồng của nhau. Nhưng chỉ có mình tôi là người duy nhất biết về tương lai đó.
------------------------------------
P/s
Randoseru là một loại túi sách truyền thống của Nhật Bản, được thiết kế để học sinh tiểu học mang theo sách vở và vật dụng học tập.
Doberman là một giống chó cảnh sát và chó bảo vệ, được đặt tên theo tên của người sáng lập ra giống chó này là Herr Karl Friedrich Louis Dobermann.