Trans : Khanhkhanhlmao
________________________________
"Chào buổi sángggg Hiroyuki-chan! Sáng nay đẹp trời nhỉ."
"...Ừ, Ryoko. Bà vẫn ổn áp nhể. Lại thứ hai mất rồi."
"Thật sao? Ehehe~"
Ngoài buổi sáng thứ hai vốn đã u ám này, tôi cũng phải chịu đựng cái ngày chủ nhật u ám chả kém để từ “That” thứ bảy, nên cái quả nụ cười của cô bạn thời thơ ấu Kamo Ryoko hiện đang đợi trước cửa nhà tôi có hơi quá chói lóa.
"? Hả? Hiroyuki-chan, ông hôm nay không khỏe à?"
"...Thật sao? Thứ hai nào mà tôi chả như thế."
"Hửm...? Vậy à? Đúng là Hiroyuki-chan thường không có miếng năng lượng nào vào thứ hai hết, nhưng hôm nay có vẻ như ông thực sự không được khỏe đấy."
"...Quả là bà."
Chúng tôi là bạn từ tít từ thuở thơ ấu, sống cạnh nhau nên rốt cuộc chả có gì qua mắt nhau được.
"Chà...có hơi nhiều chuyện đã xảy ra nên tôi đang hơi lo lắng."
"Vậy sao? Nếu vậy thì hãy để người bạn thuở nhỏ siêu cấp này của ông cho lời khuyên, nhé?"
"À... phải rồi. Tôi cũng cảm thấy muốn xin lời khuyên. Có bao giờ..."
"Xin chàooo! Hiro, Ryoko!"
“—Đúng lúc thế. Lại là con ngốc đó.”
"H-Hiroyuki-chan! Không được đâu, ông không được gọi Tomomi-chan là đồ ngốc."
"Hởở? Chuyện gì mới xảy ra đó?"
Một người bạn thời thơ ấu khác của tôi, Suzuki Tomomi, người hiện đang phóng xe đạp với tốc độ thần sầu, hét lên và rà phanh hết cỡ, sau đó quay lại nhìn tôi với vẻ giật mình.
"Không có hết. Hôm nay trông bà vẫn ổn nhỉ."
" Iya - cậu ngượng quá đó~. Dù sao thì sáng nay Hiro trông thiếu sức sống ghê he. Ông nên thấy vui vì được đi đến trường với hai mỹ nữ xinh đẹp như thế này chứ, sao lại trưng ra bộ mặt u ám đó!"
Tomomi vừa nói vừa đập bụp bụp vào lưng tôi. ĐAU QUÁ ĐÓ.
"Mỹ nữ xinh đẹp? Ở đâu rớt ra đó? Ryoko thì tôi còn đồng ý chứ, chứ bà thì tôi không hề tìm thấy bất cứ thứ gì trông như thế hết."
"Cái gì cơ? Tui thừa nhận Ryoko đúng là xinh đẹp! Nhưng tui cũng đâu có kém! Dù trông như thế này chứ tui vẫn thu hút lắm đó!"
"Có nữa hả?"
Ryouko thì có thể nói là kiểu phụ nữ dễ thương như loài động vật nhỏ khiến bạn muốn bảo vệ, nhưng Tomomi thì hoàn toàn trái ngược. Là ngôi sao của đội bóng rổ nữ, nổi tiếng với vẻ ngoài, phong cách và hành động hơi nam tính, à còn mái tóc ngắn đó nữa. Ừ thì đúng là nhỏ ưa nhìn đó, nhưng mà không thể nào gọi nó là “mỹ nữ” hết.
"H-Hiroyuki-chan và Tomomi-chan ngừng lại đi... V-Với cả Tomomi-chan? Ngay cả Hiroyuki-chan cũng có thể trông rất ngầu nếu cậu ấy chịu làm đúng cách đó..."
"Ngầu hả? Hmm... à, tui nghĩ Hiro sẽ ổn hơn nếu ông ấy chịu làm gì đó với cái kiểu tóc khó chịu đó... nhưng chẳng phải việc ông ấy có đẹp hay không chả liên quan gì sao?"
"M-Mồ! Tomomi-chan!"
"Mà, điểm tốt của Hiro đâu phải là do cái mặt của ổng đâu! Vậy đó, xong! Nè, Hiro!"
"Sao cũng được hết. Hai người nghe này, tôi có chuyện này cần nói."
"Nói chuyện? Chuyện gì đó, Hiroyuki-chan?"
"Chuyện tốt? Hay chuyện không tốt?"
"Vế sau, ít ra đối với tôi là vậy."
Và nó là cái kinh khủng nhất từ trước đến nay. Tôi có thể thấy hai người họ căng thẳng lại ngay lập tức, tôi nên tiếp tục.
“Tôi --Tôi có hôn thê rồi.”
Tiếng la hét vang vọng khắp khu dân cư buổi sáng thứ Hai.
◇◆◇
"...Này, Hiro? Chú vẫn ở nhà đúng không?"
"Ông già tui á? Tui nghĩ ổng vẫn còn ở nhà...có chuyện gì không?"
Đó không phải là chủ đề nên luyên thuyên ở trước cửa nhà nên tôi đã kể về cái ngài thứ bảy định mệnh đó trên đường đến trường. Mặt Tomomi chuyển màu sang xanh, đỏ rồi qua trắng, rồi lại trở về màu đỏ. Cô ấy ngừng dắt xe đạp, quay lại nhìn tôi và mỉm cười.
"-để tớ đi dọng một phát vào mặt ổng."
Ê ê đừng có giơ ngón cái lên rồi cười như thế chứ!
"Này, bà đang nói cái củ cải gì vậy!"
"Đ-Đúng đó, Tomomi-chan! Sao cậu lại nói như thế chứ!"
"Nói gì...á hả? Chắc tớ đang bị tửng á?"
“Không, dù người ta có nghĩ về bà như thế nào, chắc chắc là bà bị khùng luôn rồi!”
Bạo lực vãi nhái?
"Đúng rồi đó! Bà không nên nói vậy Tomomi-chan. Cậu không nên dọng vào mặt ông ấy, phải dọng vào bụng cơ!"
"……Hả?"
R-Ryoko? Bả đang nói cái củ lạc gì vậy?
"Ah quả nhiên là Ryoko. Như vậy sẽ không để lại vết bầm tím phải không?"
"đúng rồi á!"
"Đúng là vậy, khoang đúng cái ch* gì chứ! Hai bà đang bàn về cái méo gì thế?"
Sốc. Điều làm tôi sốc hơn cả là ngoài Tomomi, ngay cả Ryoko thường ngày điềm tĩnh cũng đang nói ra mấy câu như thế.
“Bàn gì á... Ông mới bảo, tụi này bàn gì á? Rõ ràng chẳng phải đây là một vụ buôn bán người rồi sao! Điều này rõ là không được phép làm ở thời buổi Nhật Bản hiện đại yên bình mà!”
“Đúng vậy đó, Hiroyuki-chan! Tại sao ông lại chấp nhận một cách đơn giản như thế! Hay là do hôn thê là một cô gái xinh đẹp!?"
"Không, không phải thế..."
Chắc chắc là không phải đâu nhỉ? Tôi đã dành ra nguyên cái ngày chủ nhật chỉ để suy nghĩ về điều này. Rốt cuộc là?
“…vì công ty, nhể?”
"Ừ! Đó là nguồn cơn của tội ác!"
"Đừng có gọi đó là tội ác, Ryoko. Chà, nếu bà điều hành một công ty thì tất nhiên cũng phải tuyển người đúng chứ? Cho dù là một công ty nhỏ đi nữa... Mà, bà biết tôi được mọi người mến lắm phải không? Mấy bà cũng vậy thôi, hay bà muốn nói là không đó?
"Chuyện đó……"
“Đúng vậy, nhưng…”
Có lẽ vì công ty của cha nhỏ nên tôi cảm thấy nơi đó rất ấm cúng. Tất nhiên là hai đứa bạn thuở nhỏ là Ryoko và Tomomi thường đi cùng với tôi trong mấy chuyến du lịch của công ty, hai đứa nó được tất cả nhân viên yêu mến. À, cha tôi có thể không có tài làm chủ tịch nhưng ông được nhiều người quý mến, và tôi là con trai của ổng.
"Con của Toku-san vừa mới chào đời hôm nọ, con gái ông Yamagishi năm sau sẽ là sinh viên đại học phải không? Lỡ công ty của ông già phá sản thì sao?"
Gia đình tôi cũng chẳng khá khẩm hơn mấy. Chà, theo những gì nghe ngóng được từ ngày hôm qua, có vẻ như gia tộc chính của chúng tôi là một danh gia vọng tộc, vì vậy tôi nghĩ sẽ có một số khoảng trợ giúp...nhưng mà, có lẽ nó sẽ không tới ngay lập tức.
“…Nên là, tốt nhất tôi nên chấp nhận thôi.”
"..."
"..."
“…sao đó? Đừng có đứng như trời trồng chứ.”
"...cái gì chứ, đồ ngốc. Bởi... mồ! Hiro là đồ ngốc!"
“Việc tôi ngốc cũng đâu có gì kinh khủng đâu?”
"Tui cũng nghĩ vậy? Thật đáng ngưỡng mộ khi Hiroyuki-chan chịu đựng điều đó vì lợi ích của mọi người, nhưng... Rốt cuộc thì Hiroyuki-chan vẫn là đồ ngốc!"
Chuẩn rồi. Tôi cũng đang nghĩ bản thân là một thằng ngốc mà.
“Với…nè?”
"Hả... sao đó?"
"Chẳng phải đây là tình huống khá cấp bách sao, Ryoko?"
"Quả thật...nói thật thì tớ cũng không ngờ tới..."
"……Làm sao bây giờ?"
"...có nên kể với Akemi-chan không? Có lẽ cậu ấy có thể giúp cậu đó."
"Ể... à, đúng là cũng có thể trông cậy vào nhỏ, nhưng... nếu Akemi xuất hiện, tui cứ tưởng mình vừa túm được một con quỷ ấy."
"...Cũng phải~"
"Oi, mà tại sao Akemi lại xuất hiện trong cái chủ đề này?"
Akemi là con gái rượu của nhà Toukujou và là bạn chung lớp với chúng tôi. Cô ấy thường đến nhà tôi chơi và tất nhiên là biết Ryoko, Tomomi...
“Không có gì đâu, Hiroyuki-chan.”
“Ừm, không có gì đâu, Hiro.”
“…Ừm, chắc chắn là có vấn đề.”
"Không có đâu. Hơn nữa, Hiro? Hôn phu của ông là ai vậy."
“—Xin thứ lỗi? Toukujou Hiroyuki.”
Thật bất ngờ.
Chắc hẳn tôi mải mê tám chuyện lắm nên không để ý, nhưng trước khi kịp nhận ra, cả đám đã lết đến trước cổng trường mất rồi. Nghe thấy một giọng nói đang gọi tên mình. Khi nhìn về phía giọng nói, và nhỏ đang ở đó.
“—có thể cho tôi chút thời gian được không? Nói đúng hơn là phải làm thế, dù có thể hay không.”
Vị hôn thê của tôi, Kiryu Ayane, đang khó chịu khoanh tay đứng đó.