Tôi có được một kỹ năng mới sau mỗi lần bị trục xuất, và sau 100 thế giới khác nhau, tôi đã trở nên vô đối.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 1: Khởi đầu thứ hai. - Chương 9: Tai rung theo bài ca của thợ rèn và cái đầu của lão thì sáng bóng.

Đoạn này là dưới góc nhìn của Tia.

***

Tiếng "Keng, keng, keng" vang vọng. Ban đầu âm thanh cao và mạnh mẽ ấy khiến tôi vô thức đưa tay lên bịt chặt tai, nhưng giờ đây, khi đã quen thuộc, nó lại như một bản nhạc vui tươi chạy trong tai tôi.

Mạnh mẽ rồi nhẹ nhàng, cao vút rồi trầm thấp. Cùng một âm thanh, nhưng không một tiếng nào giống hệt nhau. Từng âm thanh một như tiếng chào đời của một đứa trẻ, vang vọng trong thế giới rồi tan biến ngay lập tức. Điều đó thật thú vị, khiến tôi ngây người lắng nghe bản nhạc ấy.

Tiếng "Keng, keng, keng" lại vang lên. Người đang miệt mài hòa mình vào âm thanh ấy là cậu bé loài người kém tôi nhiều tuổi. Cậu ấy ngang sức với anh hùng Alexis trong chiến đấu, sở hữu những món đồ kỳ lạ mà tôi chưa từng thấy hay nghe về, và hiện tại đang say mê với công việc rèn.

Tại sao một con người chỉ mới sống hai mươi năm lại có thể sở hữu kỹ năng và công cụ phi thường đến vậy? Thật kỳ lạ, quá đỗi kỳ lạ. Dù tôi có nhìn mãi, sự tò mò trong tôi vẫn không dứt, khiến tôi cứ mải mê nhìn cậu bé ấy.

Tiếng "Keng, keng, keng" vang vọng. Cậu bé khi lần đầu gặp tôi, vì lý do nào đó mà đột ngột bật khóc. Khi tôi lần đầu nhìn thấy cậu ấy, trong lòng lại dâng lên một cảm giác xót xa, thân thuộc đến nghẹn ngào.

Tôi không hiểu. Không hiểu nổi. Không hiểu nổi nhưng lại không ghét bỏ. Cậu ấy luôn làm tôi ngạc nhiên, khiến tôi thích thú, khiến tôi bật cười. Chỉ cần ở cạnh cậu như thế này thôi, lòng tôi cũng dần ấm áp lên. Nhịp búa của cậu như hòa cùng nhịp đập của trái tim tôi, làm tôi cũng xao xuyến theo.

Tiếng "Keng, keng, keng" vang lên. Hòa cùng âm thanh ấy, tôi cũng muốn nhảy múa. Cha tôi ở quê từng cười bảo rằng, "Đôi tai của con nói nhiều hơn cái miệng," nhưng vào lúc thế này, tôi thấy nó thật tiện lợi. Chỉ cần nhịp nhàng lắc lư theo tiếng búa là tôi cũng có thể vui vẻ khiêu vũ, ngay cả khi ngồi yên.

Tiếng "Keng, keng, keng" lại vang lên. Cậu bé ít tuổi hơn tôi rất nhiều, liệu lần này sẽ lại làm tôi ngạc nhiên theo cách nào đây? Tôi khẽ nén lại nụ cười đang nở trên môi và kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc đó.

Tiếng "Keng, keng, keng" vang lên, như tiếng chuông báo tin hạnh phúc.

Tiếng "Keng, keng, keng" ngân dài, như đánh thức một đứa trẻ đang say ngủ.

Keng, keng, keng… Keng, keng, keng… Chào đời đi nào, đứa con của thép. Đứa trẻ tinh nghịch, đong đầy tình cảm của Ed, sắp ra mắt rồi đây.

****

“Phù…”

Tôi thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng thả lỏng đôi vai. Đã là sáng ngày thứ sáu từ khi tôi bắt đầu ở trong xưởng rèn. Cuối cùng tôi đã hoàn thành tất cả các món vũ khí. Hôm nay là ngày cuối cùng có thể mượn chỗ này, nên có thể nói tôi vừa kịp thời hạn.

“Xong rồi sao?”

“Ừ, kiểu gì cũng xong rồi.”

Có lẽ vì cảm nhận được sự mệt mỏi toàn thân của tôi, Tia – người vẫn nhìn tôi suốt thời gian qua – hỏi, và tôi nở nụ cười đáp lại.

“Không ngờ cậu thực sự nhìn tớ suốt cả thời gian đó... Cậu thấy gì thú vị sao?”

“Thú vị à? Khó nói thành lời lắm, nhưng ít nhất là tớ không thấy buồn chán đâu. Cứ như chỉ mới thoáng qua mà sáu ngày đã trôi qua vậy.”

“Gì cơ…?”

Dù vẫn ăn uống và ngủ nghỉ đầy đủ, nhưng thời gian còn lại tôi chỉ cầm búa gõ liên tục thôi đấy! Sáu ngày như vậy mà lại thấy trôi nhanh… Đúng là không thể hiểu nổi cảm giác thời gian của những người sống lâu. Có lẽ như việc ngồi ngắm mưa ngoài cửa sổ cả ngày cũng trôi qua nhanh vậy… chắc tôi đã hiểu ra chút ít.

“Thế, Ed, cậu đã làm ra thứ gì vậy?”

“Làm gì nữa, chẳng phải cậu nhìn tớ suốt rồi sao?”

“Không đâu. Tớ chỉ nhìn cậu thôi, còn thứ cậu làm ra thì tớ không xem. Nếu xem trước rồi thì khi nhìn thấy thành phẩm sẽ không còn bất ngờ nữa.”

“Gì cơ…???”

Nếu cậu ấy nhìn thấy khối mithril thay đổi dần theo thời gian thì còn có lý, chứ nhìn chằm chằm vào tôi mà vẫn thấy thú vị sao? Nếu đảo ngược tình thế mà tôi phải nhìn Tia mãi… à, có khi tôi cũng không thấy chán. Nhưng Tia là một mỹ nữ, còn tôi chỉ là một gã trai bình thường thôi mà? Khó hiểu thật.

“Thôi, không sao. Nếu vậy thì thu dọn chỗ này rồi đến gặp Alexis và mọi người nào. Sau đó cho họ chiêm ngưỡng thành phẩm.”

“Yeah, mong chờ quá! Để tớ phụ dọn dẹp nữa nhé.”

“Được!”

Với sự giúp đỡ vui vẻ của Tia, tôi nhanh chóng thu dọn xưởng rèn. Dập tắt lửa trong lò, đợi lò nguội rồi đóng cửa lại và trả chìa khóa. Chúng tôi lại tới phòng của Alexis – nơi luôn là phòng lớn và tốt nhất.

“Chào Ed. Cậu đến gặp tôi nghĩa là... đã xong rồi nhỉ?”

“Đúng thế. Tôi đã tạo ra sản phẩm tốt nhất.”

Alexis vuốt mái tóc vàng óng của mình và mỉm cười, còn tôi đáp lại với sự tự tin. Tôi lấy ra món đầu tiên: một chiếc găng tay nặng nề màu xám không bóng loáng.

“Trước hết, đây là dành cho… ông Gonzo.”

“Ồ? Găng tay sao? Kiểu dáng hơi kỳ lạ…”

“Đúng đó, với cả hở cả tay thế này thì không thể coi là giáp bảo vệ được, phải không?”

“Haha, đúng là vậy, Tia. Nhưng với chiếc này thì không sao.”

Chiếc găng của ông Gonzo bao phủ từ cổ tay đến gần khuỷu tay như bình thường, nhưng phần bàn tay thì gần như trống trơn, các ngón tay để trần, chỉ có mu bàn tay là được che bằng kim loại. Với người khác thì việc để lộ ngón tay thế này sẽ làm mất tính bảo vệ, nhưng với ông Gonzo, đây lại là thiết kế tối ưu nhất.

“Nắm đấm của ông Gonzo cứng hơn cả kim loại thông thường, nên mithril cũng không thể tăng cường thêm nhiều. Vì vậy, tôi đã điều chỉnh để sức mạnh của nắm đấm được phát huy tối đa. Ông Gonzo, thử dồn ma lực vào chiếc găng xem?”

“Thế này phải không? Ooooooh!?”

Theo lời tôi, Gonzo truyền ma lực vào găng tay, và nó lập tức phát sáng, nắm đấm của ông được bao phủ bởi một ánh sáng nhạt. Đây là kết quả của việc sử dụng mithril nguyên chất trải dọc như các mạch thần kinh trong thép, giúp gia tăng sức bền và cường hóa ma lực.

Bình thường với mithril thông thường thì không thể đạt được hiệu quả này. Để đạt mức này phải tăng tỉ lệ mithril, nhưng khi đó găng tay sẽ thành một món trang sức hơn là vũ khí, và khó mà sử dụng với phong cách chiến đấu của ông Gonzo.

“Nắm đấm của ta đang phát sáng! Cuối cùng cơ bắp của ta cũng đã đạt đến cảnh giới tỏa sáng sao!?”

“... Tôi không rõ là cảnh giới gì, nhưng nhờ sự tập trung ma lực từ cánh tay, uy lực đòn đánh sẽ tăng gần gấp đôi. Ông có thể thử nghiệm sau.”

“Thật sao!? Được rồi, ta sẽ đi thử ngay!”

“Khoan đã!? Không, đợi đã…”

Trước khi tôi kịp ngăn, ông Gonzo đã lao ra khỏi phòng với nụ cười rạng rỡ và cái đầu trọc bóng loáng. Có lẽ đuổi theo cũng vô ích thôi.

“... Thôi bỏ đi. Vậy, Ed, không phải chỉ có món đó thôi đúng không?”

“À, đúng vậy. Tiếp theo là món này.”

Tôi lấy ra một thanh kiếm mỏng được bọc trong vỏ màu trắng sáng. Dù không có trang trí cầu kỳ, nhưng với vẻ đẹp của chất liệu, nó vẫn cuốn hút không kém một tác phẩm nghệ thuật.

“Kiếm mỏng à? Ngạc nhiên thật, tôi tưởng cậu sẽ làm một thanh kiếm lớn hơn.”

“Nói gì vậy? Đây là dành cho Tia. Này, cầm lấy.”

“Hả!?”

Trước vẻ ngạc nhiên của Tia, tôi đưa cho cô thanh kiếm. Nhưng cô chỉ nhìn chằm chằm vào nó mà không rút ra.

“À… Tia? Cậu có thể rút ra thử được không?”

“A… phải rồi. Tớ sẽ rút ra ngay…”

Dù không bôi dầu, Tia rút thanh kiếm ra một cách nhẹ nhàng, không gây ra một tiếng động. Lưỡi kiếm sáng bạc hiện ra, trông Tia lúc này như một anh hùng trong bức tranh… nếu cô ấy không đứng ngây ra với miệng há hốc.

“Đẹp quá…”

“Đúng chứ? Và dĩ nhiên, nó không phải chỉ là kiếm mỏng thông thường. Thử dùng phép thuật tinh linh nào đó xem?”

“Ừm… oái!?”

Có lẽ Tia đã dùng một phép thuật hệ phong không cần đọc chú. Lưỡi kiếm lập tức phát sáng với ánh xanh nhạt, dòng khí cuộn quanh kiếm trở nên hữu hình.

“Hả? Hả!? Đùa sao!? Chỉ với phép yếu thế này mà dòng khí cũng hiện ra…”

“Thế nào? Được chứ?”

Nhờ khối mithril nguyên chất, thanh kiếm đạt đến sự hòa hợp cao với ma pháp và giữ ma lực tốt, khiến cho phép thuật tinh linh – vốn chỉ dùng để phóng ra – có thể giữ lại quanh kiếm như ma pháp tăng cường.

“Kiếm phép thông thường chỉ có thể tấn công bằng thuộc tính cố định, nhưng khi kết hợp với phép thuật tinh linh của Tia, cậu có thể tấn công bằng thuộc tính cần thiết lúc đó.

Tuy nhiên, lưỡi kiếm khá mỏng manh, nên khi tấn công, dù chỉ là đòn nhẹ, cũng phải dùng phép thuật tinh linh để bao bọc. Khi đến thị trấn phù hợp, nhớ tìm một thợ rèn để gắn thêm ma thuật tăng độ bền.”

“Gắn thêm ma thuật tăng độ bền mà vẫn có thể dùng được sao?”

“Tớ đã chế tạo nó theo cách đó. Ngoài thuộc tính, cậu có thể thêm một ma thuật nữa.”

Khả năng kết hợp với phép thuật tinh linh là năng lực vốn có của thanh kiếm, nên nó không ảnh hưởng đến việc gắn ma pháp lên kiếm. Nhưng vì được làm hoàn toàn từ mithril, lưỡi kiếm khá mỏng manh, nên cần có ma pháp tăng độ bền hoặc ít nhất là ma pháp tăng sắc bén, nếu không trong chiến đấu dễ bị cong hoặc gãy.

Sau khi nghe tôi giải thích, Tia cẩn thận tra kiếm vào vỏ.

“Cảm ơn Ed. Tớ sẽ trân trọng món quà này.”

“Ừ.”

Tôi đáp lại nụ cười của Tia, người đang ôm thanh kiếm vào lòng như ôm một đứa trẻ, và chìm đắm trong cảm giác hài lòng của sự thành công công việc tôi đã đặt ra.