Tôi có được một kỹ năng mới sau mỗi lần bị trục xuất, và sau 100 thế giới khác nhau, tôi đã trở nên vô đối.

Truyện tương tự

Quên tắt stream, chàng streamer 20 tuổi vô tình để lộ tính cách tốt bụng

(Đang ra)

Quên tắt stream, chàng streamer 20 tuổi vô tình để lộ tính cách tốt bụng

Natsuno Minoru

Và thế là, câu chuyện tình hài lãng mạn giữa một streamer "toxic" biết tính toán và một nữ VTuber đình đám chính thức bắt đầu!

51 1200

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

73 159

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

73 1203

Tập 03: Cuộc Phiêu Lưu của Dũng Sĩ Hải Tặc - Chương 03: Một chiếc giường chật chội, một nam một nữ—và không có chuyện gì xảy ra... cũng có khi thế thật.

Chỉ riêng mình tôi ở đây cũng đã thấy chật chội rồi, vậy mà hiện giờ, trong tầng dưới cùng của chiếc giường ba tầng—gần như là không gian riêng tư duy nhất trên con tàu hải tặc này, ngoại trừ nhà vệ sinh—cơ thể của Tia lại đang dính sát vào tôi.

“Ờm… Tia-san? Cái này không phải là quá gần rồi sao?”

“Chẳng còn cách nào khác, chật chội quá mà! Với lại, cũng chẳng có chỗ nào khác để nói chuyện nữa, đúng không?”

“Ừ thì, cũng đúng… nhưng mà…”

Người mới như tôi, vừa gia nhập hôm nay, làm sao có chuyện được cấp cho một phòng riêng. Căn phòng này vốn dành cho sáu người, đến mức bên tường đối diện cũng lắp một chiếc giường ba tầng khác.

Vả lại, dù có muốn tìm chỗ khác, tôi cũng chẳng nghĩ ra nơi nào thích hợp ngay được. Dĩ nhiên tôi có biết vài nơi hiếm khi có người lui tới, và nếu Tia dùng ma pháp tinh linh để cách âm thì cũng không hẳn là không làm được, nhưng với tình cảnh hiện tại—khi tôi không thể để bị tống cổ khỏi con tàu này—thì những hành động đáng ngờ như vậy nên tránh càng nhiều càng tốt.

“Chỉ là… giọng nói thì hơi…”

“À, chuyện đó thì không sao đâu. Tớ có cách.”

Khi tôi vừa nói vậy, Tia liền mỉm cười rạng rỡ rồi bất ngờ nắm lấy tay tôi. Cô ấy định làm gì…?

『Nghe rõ không?』

“Uoah!?”

“Này, Ed! Nhỏ giọng thôi chứ!”

“À, ừ… xin lỗi…”

Tiếng nói đột ngột vang lên trong đầu khiến tôi bất giác thốt lên. Nhưng mà, thử nghĩ xem, nếu tự nhiên trong đầu vang lên giọng nói của người khác thì ai mà không giật mình? Khoan đã, cái này là…?

『Chẳng lẽ là kỹ năng trục xuất à?』Tôi hỏi.

『Cậu gọi là kỹ năng trục xuất à? Đây là năng lực tớ nhận được trước khi tới thế giới này đấy.』Tia đáp.

『À… thật ra cái tên đó là tớ tự đặt thôi… Nhưng mà, quả thật là tiện thật.』

『Hừm, chẳng thấy cậu ngạc nhiên gì cả.』

Tia phồng má tỏ vẻ không hài lòng, dù không nói gì. Nhưng trong lòng tôi thì không ngừng thầm thán phục. Giao tiếp bằng ký hiệu tay thì có đấy, nhưng như vậy thì kẻ địch cũng sẽ nhìn thấy. Việc có thể giao tiếp hoàn toàn im lặng, không ai phát hiện, quả thực là vô giá.

『Có điều kiện gì khi sử dụng không? Có tiêu tốn gì không?』

『Ừm, điều kiện là… cơ thể phải tiếp xúc trực tiếp, không qua lớp quần áo. Nếu không chạm da thịt thì không được. Còn về tiêu hao thì tớ không cảm thấy gì đặc biệt cả, cũng không có giới hạn thời gian. À, mà kỹ năng trục xuất ấy, tên chính thức là “Bí mật chỉ hai ta biết”.』

『Tên nghe đúng là… đúng kiểu đặt để gây chú ý.』

『Đúng không? Cho nên, đừng trốn tránh nữa, mau chóng giải thích mọi chuyện cho tớ biết đi!』

Tia mở to mắt thúc giục, mặc tôi chỉ biết cười khổ trước "bàn tay vô hình của thần linh". Trong phòng tối om không có lấy một ngọn đèn, ánh sáng le lói trong đôi mắt đầy tò mò của Tia lại càng trở nên rực rỡ.

『Tớ cũng đâu định giấu gì. Giải thích thì được thôi, mà bắt đầu từ đâu đây nhỉ…』

『Từ vụ hải tặc chứ còn gì! Hiển nhiên là phải bắt đầu từ việc tại sao bọn mình lại đang ở trên tàu hải tặc này rồi!』

『Thế à? Nhưng mà có gì để giải thích đâu. Tớ cũng đâu biết vì sao bọn họ lại làm hải tặc. Nếu có gì đáng nói thì chắc là… nữ thuyền trưởng Rebecca kia có lẽ là một Anh hùng.』

『Anh hùng!? Nhưng chẳng phải cậu mới vừa nói “Anh hùng chỉ là chuyện cổ tích” sao!?』

『Ừm, chỗ đó thì tớ cũng không chắc nữa…』

Có lẽ chính bản thân Rebecca cũng không ý thức được mình là Anh hùng, và hành động của cô ấy thì chẳng có gì đặc biệt giống Anh hùng cả. Vậy tại sao tôi lại nghĩ cô ấy là Anh hùng? Bởi vì ngay khoảnh khắc tôi bị đuổi khỏi con tàu này, điều kiện để trở về thế giới cũ đã được thỏa mãn.

『Ở lần đầu tiên, trong “thế giới giấc mơ”, tớ cũng không nghĩ Rebecca là Anh hùng. Vì vậy, trong thời gian làm việc vặt trên tàu, mỗi lần ghé vào một thị trấn, tớ đều cố tìm thông tin về Anh hùng. Nhưng dù đi đến đâu, tất cả những gì tớ nghe được chỉ là: “Anh hùng là truyền thuyết”, không thu hoạch được gì đáng giá cả.』

『Và rồi, sau khoảng tám tháng không có tiến triển gì, tớ quyết định rời khỏi con tàu. Ngay khoảnh khắc đó, điều kiện đã được thỏa mãn và tớ được đưa trở lại “thế giới trắng” kia. Nếu tớ đã có thể quay về, tức là tớ đã bị trục xuất khỏi nhóm Anh hùng. Mà nếu chỉ cần rời khỏi tàu là điều kiện được hoàn thành thì...』

『…Ừ nhỉ. Như vậy thì thuyền trưởng chính là Anh hùng rồi còn gì』

『Cũng không thể loại trừ khả năng người khác trong thủy thủ đoàn là Anh hùng, nhưng mà… khó tin thật』

Sau tám tháng sống cùng nhau trên một con tàu chật chội, ít nhiều tôi cũng đã hiểu con người họ. Mấy tay thuỷ thủ trên tàu này, tốt xấu gì cũng chỉ là lũ côn đồ bình thường, không có ai mang dáng dấp của một Anh hùng cả.

Có lẽ bây giờ nếu tôi dùng “Kính Thất Sắc” để nhìn vào tiềm năng phát triển, thì có thể nhận ra ai là người có tố chất vượt trội và đoán được ai là Anh hùng, nhưng…

『A, chết tiệt. Đáng lẽ lúc đó tớ nên kiểm tra mới phải』

『Hử? Kiểm tra gì cơ?』

『À… ưm, là kỹ năng trục xuất cho phép tớ nhìn thấy tiềm năng phát triển, kiểu như thiên phú của đối tượng… mà, này Tia, năng lực này có truyền được cả mấy suy nghĩ mà tớ không cố ý truyền đi à?』

『Ể!? Xin lỗi, mấy chi tiết như thế tớ cũng chưa rõ đâu』

『À… ừ, cũng đúng. Lỗi tại tớ』

Vừa mới nhận được kỹ năng này, lại còn là lần đầu tiên sử dụng, sao có thể hiểu rõ toàn bộ tác dụng được chứ. Tôi gãi đầu xin lỗi, thì trán tôi bất ngờ đụng phải trán của Tia—cô ấy cũng vô thức cúi đầu xin lỗi cùng lúc.

『Guh!? Đau quá!?』

『Ái! Đau thật đó… fufu』

『Cái gì buồn cười chứ?』 Tôi xoa trán, nhìn Tia đang khẽ mỉm cười với hàng nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt, rồi hỏi lại.

『Tại vì hai đứa mình cúi đầu cùng lúc ấy mà… buồn cười lắm luôn… À, phải rồi. Tớ quên hỏi chuyện này nãy giờ—lúc đó thuyền trưởng định nói điều gì mà không nói ra vậy? Tớ cứ băn khoăn mãi từ khi đó đến giờ đấy!』

『Ugh… cậu có thực sự muốn nghe không? Không phải chuyện vui vẻ gì đâu』

Tôi nói với vẻ mặt cau có, và Tia hơi chùn bước. Nhưng rồi cô ấy lại ngẩng lên, đưa mặt đến sát tôi đến mức cảm thấy hơi thở phả vào, và quả quyết.

『Muốn chứ. Không muốn nghe nhưng mà nếu không biết thì chắc tớ sẽ trằn trọc mất ngủ mất』Tia nói.

『Được rồi, nếu cậu đã nói thế thì tớ sẽ kể… nhưng mà, một phần sức hút của Tia là do vòng một và vòng ba nhỏ nhắn, mang nét ngây thơ... Ế đau đau đau!!』

『Mouuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!』

Tia giáng mấy cú đấm vào ngực tôi, khá mạnh, khiến tôi suýt nghẹn thở. Nhưng đã hứa là sẽ giải thích thì tôi cũng phải nói hết.

『Còn một khả năng khác… là những kẻ có sở thích bạo ngược, thích phá hoại những gì thuần khiết và đẹp đẽ. Gương mặt xinh đẹp của Tia, cộng với tính cách tươi sáng—có những kẻ bệnh hoạn muốn thấy cậu khóc lóc, tuyệt vọng… không phải là không có đâu』Tôi nói

Dù chưa gặp phải ở thế giới này, nhưng tôi từng đụng độ vài tên cặn bã đúng kiểu đó. Nếu bước đến thế giới kế tiếp, chắc chắn tôi sẽ phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.

『Ugh… quả thật, có một số ít người như vậy… mà sao họ toàn là lắm tiền nhiều quyền không à…』Tia nói.

『Chà, chỉ có loại người dư dả mới có thể “nuôi người” cho thú vui bệnh hoạn của mình thôi mà』

『…Này, Ed. Nếu như—』

『Tớ sẽ giết sạch』

Nghe thấy dòng suy nghĩ bất an của Tia vang lên từ nơi ngực tôi, tôi lập tức cắt ngang và khẳng định.

『Dù trong hoàn cảnh nào, tớ cũng không chọn hi sinh Tia đâu』

Nếu tôi có ý định như vậy thì tôi đã không ở đây. Tôi cũng chẳng bao giờ tin vào những kẻ mồm mép nói mấy lời như “mọi sinh mạng đều bình đẳng” mà không hiểu thực tế.

『Nhưng nếu… điều đó là cần thiết để trở về thế giới cũ thì sao?』

『Tớ chẳng quan tâm! Tớ đã vượt qua vòng lặp đầu tiên—thế giới mộng ảo kia—chính là để đạp đổ những thứ như vậy. Mà, nếu sau này tớ không thể trở về được… thì…』

『Thì sao?』

『Thì tớ sẽ sống vui vẻ ở thế giới đó cả đời. Cậu sẽ ở bên tớ chứ?』

『…Tất nhiên rồi. Vì tớ là chị gái cậu cơ mà』

Tia bật cười, dùng ngón trỏ búng nhẹ trán tôi. Rồi cô rúc người vào ngực tôi, khẽ khàng, và giọng nói dần biến mất…

『Này này, ngủ cái gì đấy! Về giường mình đi!』

『Ế—? Phiền quá, lâu lâu ngủ chung một tí cũng đâu sao. Hồi còn đồng hành với Alexis tụi mình vẫn ngủ chung trong lều mà』

『Thì đúng là vậy, nhưng không phải chuyện đó! Thôi, về đi, nhanh lên!』

『Mouー!』

Tia phụng phịu phồng má rồi cuối cùng cũng chịu rời khỏi giường. Tôi duỗi chân tay, tận hưởng cảm giác tự do vừa mới giành lại. Tuy vẫn chật chội, nhưng giờ thì tôi có thể ngủ ngon được rồi.

“Chà, cô gái thật là ồn ào ghê gớm”

Tôi nhắm mắt lại, nằm trên giường vẫn còn đọng chút hơi ấm của Tia. Dù tiếng thở phì phò khó chịu từ tầng giường phía trên vọng xuống khiến tôi hơi cau mày, nhưng chẳng mấy chốc, ý thức tôi cũng chìm vào bóng tối… và thế là, đêm đầu tiên ở thế giới này khép lại bằng một giấc ngủ yên bình.