Sau một khoảng thời gian dài chiến đấu với kẻ địch.
Cuối cùng bọn chúng đã quyết định rút lui.
''Đây là Reno. Không có bất kì hành động khác thường nào của kẻ địch. Đội hậu vệ của chúng đang rút lui.''
''Đã hiểu. Xin hãy nghiền nát bọn chúng.''
''Rõ.''
Và như thế, quân của chúng tôi bắt đầu tiến lên.
Trong khi tôi theo sát quân của mình trên bầu trời, quan sát quân đội cả hai bên, tôi đã giao tiếp với Rino, đang chỉ huy từ phía sau, bằng phép thuật giao tiếp từ xa.
''Nhìn đây, con thịnh nộ tới từ thiên đàng, sự phán xét của thần sấm.''
Sau khi hoàn thành câu thần chú, tôi thi triển một phép thuật mạnh mẽ lên hậu quân của kẻ địch theo yêu cầu của Rino.
''Tất cả các đơn vị! Nghe lệnh! Nghiền nát kẻ địch!''
Với đòn tấn công của tôi, binh lính dưới trướng tôi bắt đầu tấn công những tên địch vấn còn đang bối rối.
Đầu tiên, các đơn vị tinh nhuệ đã đột kích vào những vị trí mà kẻ địch đang cố thủ, sử dụng các siêu năng lực của họ quét sạch quân địch.
''Ooooohhhhh!''
Sau đó, lính bộ binh tràn vào những khoảng trống được tạo ra bởi quân tinh nhuệ đã để lại, mở rộng phạm vị phòng thủ.
Khi thâm nhập vào được các vị trí của kẻ địch, nó đã trở thành cuộc chiến đấu cận chiến. Tận dụng vào số lượng áp đảo của quân tôi, chúng tôi đã tàn sát vô số kẻ địch bằng kiếm.
''Chết tiệt! Chết tiệt!''
''Đầu hàng! Đầu hàng! Làm ơn hãy dừng lại!''
Ở thế giới này, kể cả khi đã bỏ vũ khí xuống, ta vẫn không thể tha mạng vì vẫn có sự hiện diện của phép thuật.
Mặc dù vậy, nếu không có phép phiên dịch ngôn ngũ, quân của tôi không thể hiểu được kẻ địch đang nói gì.
''Ahhhhhhh!''
''Đau quá.... Nó đau quá!''
Vậy nên, kể cả khi bọn chúng gào thét xin hàng và vứt bỏ vũ khí của chúng đi, quân của tôi vẫn tiếp tục tàn sát bọn chúng không thương tiếc.
...
Quan sát mọi thứ từ trên cao... tiếng la hét xung quanh, máu chảy thành dòng, và xác chết la liệt trên mặt đất.
Những khung cảnh này tôi chỉ có thể miêu tả là vô cùng kinh hoàng.
Thế nhưng tôi lại đang sống tại một thế giới nơi mà những điều như thế này là vô cùng bình thường.
Nhắm mắt làm ngơ và dừng cuộc chiến lại chỉ vì quá tàn khốc và vô nhân đạo không phải là một lựa chọn với tôi.
Kể cả việc tôi có thể hiểu được ngôn ngữ của kẻ địch, nhưng nếu chúng còn những kẻ vẫn có thể chiến đấu được, tôi không thể ra lệnh ngừng chiến mà chỉ có thể quan sát chiến trường thôi.
Tôi chỉ có thể đứng nhìn quân đội của tôi nghiền nát hậu quân của kẻ địch.
''...Tất cả mọi thứ đang rất thuận lợi.''
Đối mặt với sự thuận lợi đến đáng sợ trong quá trình tiến công của tôi, tôi cảm thấy hơi bất an trong khi tôi tiếp tục nghĩa vụ của mình.