Tôi Chỉ Là Kẻ Vô Danh, Lại Trở thành Bạch Nguyệt Quang Của Tiểu Thư Phản Diện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

153 1325

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

(Hoàn thành)

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

Tokuyama Ginjiro

""Nếu cậu tỏ tình trước thì tớ cũng không phải là không thể hẹn hò thật với cậu đâu!""

21 25

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

197 1018

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

319 860

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

398 6314

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

33 271

Quyển 01 - Chương 17 - Bữa ăn trưa ấm áp

Ngồi bên cạnh một người khiến mình không thể lơ là, suốt cả buổi sáng đi học Du Sơ Dao đều cảm thấy rất không thoải mái. Mặc dù Đường Tiêu Nhu học rất giỏi, thường xuyên khi làm bài tập, chỉ cần nhìn qua một cái là có thể chỉ ra chỗ nào cô không làm được hoặc làm sai.

Nhưng! Điều này cũng chứng tỏ rằng khi ngồi cùng cô, hầu hết thời gian Đường Tiêu Nhu đều chú ý đến cô! Áp lực tăng gấp đôi, Du Sơ Dao sợ rằng mình sẽ thể hiện ra điều gì đó không tốt, khiến cô ấy phát hiện ra mình không phải là cô gái mờ nhạt trước đây, từ đó bại lộ chuyện mình đã xuyên sách.

Về phía Đường Tiêu Nhu cũng vậy. Lấy cớ là giúp Du Sơ Dao học, cô đã chuyển ra phía sau, nhưng thực tế với trình độ học tập hiện tại của cô, vẫn còn lâu mới đủ để dạy lại Du Sơ Dao. Dù sao cũng đã rời xa nền giáo dục thi cử đại học nhiều năm như vậy, cho dù thành tích năm đó có tốt, hiện tại cũng đã quên gần hết rồi, cần có thời gian để lấy lại.

Nhưng tương tự, Du Sơ Dao cũng quên nhiều hơn cô, ai bảo thành tích của cô ấy vốn đã bình thường đâu. Điều này khiến trình độ của hai người vẫn duy trì ở mức vừa đủ, không ai có thể nhận ra điều bất thường.

Cuối cùng cũng kết thúc buổi sáng, khi tiếng chuông tan học vang lên, tiếng bước chân “đùng đùng đùng” lại một lần nữa làm rung chuyển cả tòa nhà.

Giờ ăn trưa ở trường cấp ba cơ bản là phải chạy đua. Không phải là thiếu thức ăn, chỉ cần chịu khó xếp hàng, thì sẽ không phải ăn đồ thừa. Chỉ là chỗ ngồi trong nhà ăn quá ít, một khối lớp thì còn được, nhưng ba khối lớp tan học cùng lúc thì sẽ trở nên chật chội. Điều này không giống như đại học, có thể tùy tiện mang cơm về, nhiều lúc vẫn phải bưng bát cơm đứng đợi một lát. Cũng may là thời gian cấp ba gấp gáp, việc ăn uống cũng rất nhanh chóng.

Du Sơ Dao thấy vậy cũng đau đầu. Bản thân cô có thân hình gầy gò, nhỏ bé, chạy cũng không nhanh, không thể chen lấn với những bạn nam cao một mét bảy tám, hay những bạn nữ cao hơn cô cả nửa cái đầu. Nghĩ đến số tiền còn lại không nhiều trong thẻ ăn, cô chỉ đành bất lực lắc đầu, dứt khoát từ bỏ cuộc đua, thong thả dọn dẹp đồ đạc, rồi mới chuẩn bị đi mua cơm ăn.

Nhưng lúc này, một đôi tay từ phía sau túm lấy vai cô, kéo mạnh về phía sau, khiến cô giật mình hét to.

“Ối!”

Bị người ta ấn ngồi xuống ghế, Du Sơ Dao không hiểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Tiêu Nhu có đường viền hàm dưới mượt mà, xinh đẹp.

Chỉ thấy cô ấy nhìn thẳng về phía trước, đợi mọi người đi gần hết rồi mới từ từ lên tiếng: “Đừng vội, cậu cứ ở lại lớp đợi đi, tớ sẽ mua cơm về ăn.”

Người này có tính chiếm hữu mạnh đến vậy sao, ngay cả việc cô ăn uống cũng phải quản. Du Sơ Dao bày tỏ sự phản đối, cô đâu phải người tàn tật không đi được, sao đến việc mua cơm cũng phải có người mang đến tận miệng?

“Tớ tự đi mua cơm, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu!”

“Nói thì đúng là như vậy.” Đường Tiêu Nhu cười giải thích với cô: “Nhưng cậu nghĩ giờ cậu mới đi mua cơm, còn xếp được hàng không?”

Vậy thì cứ từ từ thôi, người là sắt cơm là gang, không thể cứ để bụng đói mà sống nốt nửa ngày được. Học cấp ba cũng là một công việc đòi hỏi trí óc, nửa ngày không bổ sung gì, rất dễ mệt mỏi, ảnh hưởng đến hiệu quả học tập. Mặc dù xuyên sách khiến cô mất đi cuộc sống đại học, nhưng đồng thời cũng cho cô cơ hội thứ hai để nâng cao bản thân. Nếu có thể thi lại vào một trường tốt hơn, cô cũng rất vui lòng.

“Cậu cứ ở đây đi, để tớ đi.”

Lấy chiếc hộp đựng cơm chuyên dụng từ trong ba lô ra, Đường Tiêu Nhu chạy ra ngoài.

Trong nhà ăn chật cứng người, thật là náo nhiệt. Trước mỗi quầy đều có ít nhất mười mấy người xếp hàng. Cho dù có nhanh đến đâu, việc quẹt thẻ, trả tiền, chọn món ăn cũng mất mỡ một người mười, hai mươi giây, như vậy thì người đứng cuối cùng thậm chí phải mất năm sáu phút mới đến lượt.

Trong số những người đang xếp hàng đó, có cả Tưởng Hân Hân và Tô Doanh Doanh, hai người đang tràn đầy oán giận.

“Sao mà xếp hàng chậm thế! Nếu không lấy được cơm, chúng ta ăn xong là phải quay lại ngủ trưa rồi.” Giọng Tưởng Hân Hân đầy vẻ than phiền, cô không ngừng liếc nhìn đám đông đang di chuyển chậm chạp phía trước, chỉ muốn xông thẳng lên. Nhưng hậu quả của việc đó thì cô ta cũng biết rõ.

“Không còn cách nào, chỉ có thể ăn nhanh một chút thôi.” Tô Doanh Doanh lúc này cũng cảm thấy khó chịu, trong lòng không khỏi hoài niệm những lúc có người giúp cô lấy cơm trưa. Người lấy cơm đó đương nhiên là Đường Tiêu Nhu. Một người theo đuổi đúng chuẩn, hay nói cách khác là một “kẻ si tình”, đương nhiên sẽ không để nữ thần trong lòng mình chịu đói, xếp hàng chờ lấy cơm. Chưa đến giờ trưa, vừa tan học là cô ấy chạy nhanh nhất, cùng một nhóm bạn nam xông vào nhà ăn, cơ bản là những người đầu tiên lấy được cơm.

Hơn nữa, Đường Tiêu Nhu cũng là người rất giỏi lấy lòng, làm quen với mọi người, nên rất nhanh đã thân thiết với các cô chú ở nhà ăn. Khi lấy cơm, họ đặc biệt ưu ái cô gái nhỏ dễ thương, hoạt bát này. Ngay cả “bàn tay run rẩy” của họ cũng trở nên vững vàng hơn.

“Cái Đường Tiêu Nhu này, sao lại đột nhiên…” Tưởng Hân Hân vẫn không ngừng than phiền, thậm chí còn đổ lỗi cho Đường Tiêu Nhu. Nhưng lúc này, Tô Doanh Doanh lập tức nhận ra cô ta đã lỡ lời, vội đưa tay bịt miệng cô ta lại, ngăn không cho cô ta nói ra những lời có thể làm người khác nắm thóp.

Chỉ có lúc này, họ mới nhớ đến những điều tốt đẹp mà Đường Tiêu Nhu đã làm hàng ngày. Nhưng những chuyện như vậy thường không được nhắc đến trong tiểu thuyết, dù sao thì ai mà quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt mà nhân vật phản diện làm cho nữ chính đâu? Mọi thứ đều được viết theo những sự kiện lớn thôi mà.

Hai người vẫn đang xếp hàng chờ, một bóng người vừa lúc chạy vào, đi thẳng đến trước quầy, cười hỏi cô phục vụ ở trong: “Cô ơi, món cháu dặn sáng nay xong chưa ạ?”

“Ối, là Tiểu Nhu à, xong hết rồi, cháu cứ lấy đi.” Cô phục vụ chỉ vào hai suất cơm được đóng gói trong túi, đặt ở bên cạnh quầy. Đây là chuyện mà Đường Tiêu Nhu đã dặn dò từ lúc ăn sáng. Cô đã trả thêm một chút tiền để cô phục vụ chuẩn bị cơm trưa trước cho mình, vì cô biết mình chắc chắn sẽ đến muộn do phải giải thích rõ ràng mọi chuyện với Du Sơ Dao.

Cơm vẫn còn nóng hổi, hai món mặn, hai món chay. Chỉ cần ngửi thấy mùi hương thôi cũng đủ khiến người đã học cả buổi sáng cảm thấy thèm ăn.

“Vâng ạ, vậy cháu xin phép mang đi trước.”

Cô đã trả tiền vào buổi sáng, nên không cần phải mất thêm thời gian. Cô xách túi cơm lên rồi chuẩn bị quay về. Nhưng lúc này, một giọng nói khó chịu đã gọi cô lại.

“Này!”

Khi cô đi ngang qua Tô Doanh Doanh và Tưởng Hân Hân, Tưởng Hân Hân đã hét lên: “Sao cậu lại có thể lấy cơm mà không xếp hàng!”

Cô ta nghĩ rằng câu nói này của mình chắc chắn sẽ nhận được sự đồng tình của nhiều người, và họ sẽ cùng cô ta chỉ trích Đường Tiêu Nhu.

Nhưng… khi Đường Tiêu Nhu nghe thấy tiếng hét của cô ta, cô đã chạy được vài bước rồi. Cô từ từ dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái với ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ ngốc.