Sau một hồi thú tội sấp mặt, tôi mới dám nói ra cái ước mơ hèn mọn của mình. Rằng, tôi chỉ là một thằng loser, lười biếng, luôn sợ hãi ánh mắt của người khác.
"Đối với tớ, cái tình huống 'bị giam cầm' thực sự là thiên đường. Vì thế, tớ đã cố gắng giãy giụa để được cậu giam cầm và nuôi nấng. Chứ không phải kiểu 'anh sẽ cố gắng vươn lên' đâu... Nhưng mà, có lẽ tớ đã đi sai đường. Thú thật, đến giờ tớ cũng không biết mình có thích cậu hay không nữa. Đến tận bây giờ, tớ mới biết cậu đã phải chịu đựng nhiều đến thế... Nhưng, tớ hiểu rằng cậu đang rất bế tắc. Nên, tớ sẽ nói hết tất cả. Cái con người 'tuyệt vời' mà cậu vẫn nghĩ đến... Thật ra, nó chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi. Con người thật của tớ là một thằng loser chính hiệu, lười biếng, chẳng có gì tốt đẹp để cậu phải vỡ mộng đâu."
Tôi đã từng nghe đến cụm từ "bệnh tương tư", nhưng, thú thật, tôi không ngờ rằng nó lại nghiêm trọng đến mức phải đến bệnh viện khám và nhận đơn thuốc. Con bé này, đúng là "tổn thọ"!
Với lại, cái lồng tận 150 nghìn yên cơ á? Đm, tiền đâu ra nhiều thế? Kể cả cậu không tiêu một đồng nào, thì cũng phải cày cuốc gần một tháng mới đủ tiền mua nó chứ?
Đã thế còn cắn răng mua một cái lồng? Cậu đã nói gì với bố mẹ cậu nhỉ? Chắc là cậu đã bảo muốn nuôi chó cho oách à?
Tôi muốn trở thành chó, nhưng tôi không phải chó. Và Himawari với tôi đều không sống một mình, vẫn đang ở với bố mẹ. Vì vậy, cái "cuộc sống giam cầm" này chắc chắn sẽ nhanh chóng kết thúc thôi. Một thế lực "bên ngoài" nào đó sẽ can thiệp vào, kéo tôi về với thực tại.
Nghĩ kỹ thì tôi cũng định làm một việc dở hơi thật. Nhưng mà, vừa tỉnh dậy đã thấy mình trong cái lồng, với cô bạn thưở nhỏ mà tôi luôn nghĩ là vui vẻ, chân thật, không giả tạo, đang đứng đó với vẻ mặt u ám... thì bảo sao tôi không hóa dại cho được.
"Vậy à..."
Himawari... có lẽ đã vỡ mộng rồi chăng? Khi biết cái người 'bạn thưở nhỏ tuyệt vời' mà cô ấy vẫn luôn ngưỡng mộ, thật ra chỉ là một thằng loser đội lốt, thì cô ấy đã trở lại với thực tại, và chẳng còn yêu tôi nữa rồi chăng?
Nếu vậy thì cũng tốt thôi. Thật lòng mà nói, tôi muốn được giải thoát khỏi cái gánh nặng này lắm rồi.
"Tớ biết rằng cậu đang trong một tình trạng rất tệ... Thật ra, tớ đáng ra phải nhận ra sớm hơn mới phải. Nhưng tớ đã nghĩ rằng, tớ muốn giúp cậu."
"..."
"Cái người 'bạn thưở nhỏ tuyệt vời' mà cậu vẫn luôn ao ước, không hề tồn tại. Vì vậy, cậu có thể thoải mái hơn rồi."
"Không! Có đấy! 'Người bạn thưở nhỏ tuyệt vời' vẫn luôn ở đây mà!"
"Không có đâu. Cái 'người' đó..."
"Có mà! Bởi vì, dù em đã làm đến mức này, thì anh vẫn muốn giúp em!"
"....Chuyện đó, là vì cậu đang 'gặp khó khăn ngay trước mắt' sao? Hay là... là vì đó là 'cậu'?"
Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Thật ra, vì người giam cầm tôi là Himawari, nên tôi mới muốn cứu cô ấy. Nhưng mà, nếu người giam cầm tôi không phải là cô, thì có lẽ, tôi vẫn sẽ làm điều tương tự thôi. Lòng tốt của tôi, nó rẻ rúng đến thế đấy.
"Này... Em có thể trở thành 'một ai đó đặc biệt' đối với anh không?"
"....Tớ xin lỗi, tớ không biết. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh."
"Em biết mà..."
"Nhưng nếu cậu bị bắt vì chuyện này, thì tớ sẽ rất khó xử, nên, tớ sẽ cố gắng làm gì đó."
"....Tại sao?"
"Cậu là bạn thuở nhỏ, lại còn là hàng xóm của tớ nữa mà."
"..."
"Tớ không biết cậu có phải là một người đặc biệt hay không. Nhưng, tớ chắc chắn sẽ không muốn có người bị bắt từ khu phố nhà mình, và cũng không muốn mối quan hệ tốt đẹp giữa 2 gia đình bị rạn nứt. Vì vậy, tớ muốn giúp cậu. Điều này chắc chắn là vì chúng ta là bạn từ thuở nhỏ, và vì 'cậu' là 'cậu'."
"............Nghe cứ như là một lý do sáo rỗng, anh nhỉ..."
"Tớ còn đang thấy sốc hơn khi bị cậu giam cầm và cậu trút hết mọi tâm tư tình cảm cho tớ đây này. Nghe này, được con gái tỏ tình, ai mà không thích. Nhưng bị giam cầm rồi mới được tỏ tình, thì tớ biết phải làm thế nào?"
"....Có lẽ... Em đã sai lầm ngay từ đầu rồi chăng?"
"Chắc chắn là như vậy rồi. Vì thế, hãy để tớ nói một điều."
"Điều gì?"
"Nếu gặp khó khăn, hãy nói với tớ nhé. Đù gì thì chúng ta cũng là bạn thuở nhỏ mà."
"..."
"Hãy nói với tớ trước khi cậu mua cái lồng đó."
"Nhưng mà... em mua rồi."
"Tớ nghĩ là cậu có thể trả lại được đấy... Mà cậu đã nói gì với bố mẹ khi mua cái lồng đó vậy?"
"Em bảo là... 'em muốn nuôi một con chó to'."
"Vậy thì, chúng ta đã biết việc đầu tiên cần làm rồi nhỉ?"
"....?"
"Hãy nuôi chó đi! Cả hai chúng ta cùng nuôi!"
"Cả hai chúng ta...? ...Anh có thích chó không?"
"Thì cũng bình thường thôi. Nhưng mà... nếu chăm sóc nó từ khi nó mới sinh ra, và ở bên nó suốt, thì chắc chắn sẽ nảy sinh tình cảm thôi."
"..."
"Hãy nuôi một con chó to đùng đi. Cố gắng làm thêm để kiếm tiền nhé."
Himawari đứng đờ người ra, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ.
Nhưng rồi, cô ấy bật cười.
Hay là khóc? Trên khuôn mặt của cô ấy, vừa có nụ cười, lại vừa có nước mắt.
"Em xin lỗi vì đã tự dưng giam cầm anh."
"Ừm."
"Nhưng, em vẫn cảm thấy rất bất an."
"Hả?"
"Vì vậy, từ giờ em sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện nhé. ... Chắc chắn là em sẽ kể hết cho anh nghe, trước khi em lại nghĩ quẩn và làm những chuyện như thế này. ... Em kể cho anh nghe... được chứ? Em, có lẽ em rất nặng nề đấy..."
"Được chứ. Nếu chỉ là tư vấn thôi thì tớ giúp được hết. Chuyện này còn là nhiệm vụ chính của hội học sinh nữa cơ mà."
"....Em vẫn thấy lo lắng..."
Nói rồi, Himawari cầm lấy chiếc khóa.
Cạch.
Âm thanh cánh cửa lồng mở ra, đánh dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện kỳ quặc này.
Giờ thì... Có lẽ, chúng ta nên bắt đầu chọn một con chó để nuôi thôi nhỉ?
Một con chó to xác, nặng trịch... nghĩ đến thôi cũng thấy hay ho đấy chứ.
"Mà thôi, để em kể anh nghe, hồi nhỏ em đã từng..."