Xa xa quan sát thấy vẻ mặt đỏ bừng của lão chủ quán, tức giận đến mức nổi trận lôi đình. Cảm giác đại thù được báo quả thật rất sảng khoái, nhưng điều này không thể thay đổi sự thật là bụng Mạc Ly vẫn chưa được thỏa mãn.
Gạch cơ bản không phải đồ ăn của con người đâu! Hơn nữa... chút lượng này căn bản không đủ no đâu.
“Không sai, căn bản ăn không đủ no!” Con ấu long ve vẩy cái đuôi, ngồi khoanh chân ở góc rẽ, có chút u oán, phảng phất trọng điểm mà nàng chú ý không phải việc gặm gạch, mà là vấn đề không ăn no.
“Hơn nữa, chút tiền này, làm sao đủ đóng học phí chứ.” Đem mấy đồng tiền lẻ trong tay lật đi lật lại, nhưng mà cho dù như vậy, mấy đồng tiền lẻ trong tay Mạc Ly cũng sẽ không nhiều hơn mấy đồng, hoặc là biến thành vàng.
Số tiền lẻ cướp được cộng lại cũng hoàn toàn không đủ.........
Vấn đề ăn uống cần phải giải quyết, buổi chiều nếu không lấy ra được học phí, mình sẽ bị học viện vô tình khai trừ.
Một cái lửa sém lông mày, một cái lửa đốt cái đuôi, cả hai đều là cấp tốc a!......
Giờ phút này Mạc Ly thực sự hối hận, vì sao không xin Elsa chút tiền trước khi nàng đi chứ?
Trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, hắn cũng không phải không nghĩ tới tìm Bá Tước Norma – người bị mình cứu – giúp đỡ, nhưng ân tình chỉ có một lần, nếu đã dùng rồi, hắn nào còn không biết xấu hổ yêu cầu người ta sắp xếp suất thi đấu cho mình chứ??
“Phiền quá, phiền quá, phiền quá, đói bụng, đói bụng, đói bụng.” Mạc Ly duỗi thẳng hai chân ngồi trên một chiếc rương gỗ vô chủ, mũi chân như vũ quát cứ xoay tròn ngược xuôi.
Nếu trên thế giới này có chuyện vừa có thể ăn cơm lại vừa có thể kiếm tiền thì tốt biết mấy.......
“Phụt.” Ý tưởng này vừa lóe lên, Mạc Ly tự mình cũng bật cười, xoa xoa đầu mình, cân nhắc mình có phải bị sốt không, sao lại có loại ý tưởng thiên chân ấu trĩ này chứ.
“Này! Ngươi cũng đi xem thi đấu sao?”
“Thật trùng hợp, ngươi cũng vậy à, nói đến ngươi cá cược ai?”
“Ta à, ta cá cược số 3, tốt lành gì, tên đó đứng lên cao như một ngọn núi nhỏ, khẳng định ăn khỏe lắm, ta đoán chừng, quán quân cuộc thi Đại Dạ Dày Vương năm nay không ai khác ngoài hắn đâu.”
Là sinh vật hoàng kim loại, ngũ quan của Long tộc vượt xa phàm nhân, ví dụ như, hai người nói chuyện cách xa hơn trăm mét vẫn dễ dàng truyền đến tai Mạc Ly.
Đại Dạ Dày Vương, thi đấu??
Bắt được từ khóa quan trọng, mắt Mạc Ly sáng rực, một lần nữa chỉnh lại khăn trùm đầu màu tóc trắng đã được búi gọn, từ từ sờ đến trước mặt hai người kia.
“Cái đó, xin hỏi ~ cuộc thi mà các ngươi nói được tổ chức ở đâu vậy ạ?” Mạc Ly rất lễ phép chào hỏi hai người, chắp tay sau lưng cười hì hì nói.
“Ai dục làm ta sợ muốn chết........ Ngươi cái thằng nhóc này, sao đột nhiên lại chui ra vậy? Thế nào, ngươi một đứa trẻ chưa đến tuổi tròn vóc cũng muốn đi tham quan sao?” Người đàn ông hoảng sợ, rồi thấy rõ bên cạnh chẳng qua là một tên tiểu thí hài còn chưa đến eo mình, tức giận nói.
“Ta muốn dự thi.” Mạc Ly lắc lắc đầu, ngay sau đó nghiêm túc nói.
“Phốc phốc...... Ngươi? Dự thi?” Hai tên đàn ông sững sờ, sau đó không nhịn được bật cười. “Thằng nhóc con mau về nhà ăn cơm đi thôi, kẻo đến lúc đó mẹ ngươi lại đánh thí thí ngươi đó.”
“Thôi đừng nói nhiều nữa, thi đấu sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên đi thôi.” Hai tên đàn ông rõ ràng không coi Mạc Ly ra gì.
“Chậc........” Bất quá điều này không làm khó được Mạc Ly, hai người đàn ông kia không để ý nàng không sao cả, nàng đi theo là có thể tìm được nơi tổ chức thi đấu rồi.
Bước chân mèo rón rén đi theo phía sau, cũng may hai người dường như cũng không cố ý chú ý Mạc Ly.
Nhưng mà không ngờ, chỉ một cái ngoặt đã không thấy bóng dáng hai người.
Bất quá đã không sao cả, đợi đến khi nàng ngửi được mùi thịt vừa ra lò cùng hương đồ ăn, trên đầu như thể nổi lên một cái ra-đa vậy, mở ra chế độ tự động dẫn đường.
Thơm quá, thơm quá hương vị....... Là thịt nướng, không đúng, không chỉ là thịt nướng, thịt nướng bên trên còn rưới nước sốt cùng thì là, đặt trên lửa nướng BBQ đến đỏ au sau, cắn xuống miếng đó, hương vị nước sốt tinh tế điều chế còn có nước thịt đầy đặn nhập khẩu tức dung.
Không nhịn được rồi.
Một bên lau đi chuỗi nước miếng chảy ra ở khóe miệng, hai chân của ấu long do cảm giác đói khát bành trướng mà không ngừng tăng tốc độ sải bước.
Thịt nướng, xúc xích, trứng chiên, cô hắc hắc ~~
Khóe miệng tràn nước miếng, hai mắt tràn đầy những ngôi sao nhỏ, nàng thậm chí còn nhìn thấy những món ăn đó đang vẫy tay về phía nàng.
Giờ phút này lý trí của nàng hoàn toàn không còn, một chiếc lồng sắt đặt phía trên một tảng thịt nướng lớn – cái bẫy ngu ngốc này – cũng có thể dễ dàng bắt được nàng.
Đi thẳng đến trung tâm thị trấn, nơi đó dựng lên một đài cao tạm thời, xung quanh chật kín người, vô luận là cổ vũ hay xem náo nhiệt đều khoa tay múa chân với các tuyển thủ đang thi đấu trên đài, làm như không có ai hiểu cuộc thi Đại Dạ Dày Vương hơn bọn họ.
Trên thực tế đây cũng là một trong những hạng mục giải trí của cư dân thành Fran, trong thời đại thiếu thốn tiện nghi giải trí này, xem náo nhiệt không nghi ngờ gì là một tiết mục giải trí thượng đẳng.
Một đường giết đến hiện trường, Mạc Ly không nhìn thấy những người xem đang chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không nhìn thấy các tuyển thủ thi đấu đang tú cơ bắp trên đài, nàng chỉ có thể nhìn thấy thịt nướng đầy nước sốt và bánh mì trên bếp lò.
Bánh mì mới ra lò, canh rau, thịt bò béo ngậy........
Những thứ này, dự thi liền có thể tùy tiện ăn?!
“Vậy thì, thi đấu sẽ bắt đầu sau ba phút nữa, mời các tuyển thủ vào chỗ.” Người chủ trì đại cục lập tức khiến không khí lên đến cao trào.
“Chờ, chờ một chút chờ một chút!” Mạc Ly vừa tỉnh hồn lại từ trạng thái ngây người, vội vàng vừa nhón chân nhảy lên vừa vẫy tay chạy tới.
“Ta muốn dự thi a a!” Khoảnh khắc này, sức sống dường như tất cả đều đã trở lại, Mạc Ly quá mức kích động suýt nữa thì chấn ra cả cánh rồng, hận không thể trực tiếp bay đến trên đài đại khai sát giới.
Nhưng mà, tiếng hoan hô ở hiện trường quá mức vang dội, đến nỗi căn bản không ai chú ý tới cái thằng nhóc con không ngừng hò hét này.
“Đáng giận, đều không để ý tới ta!......” Trong tình thế cấp bách, Mạc Ly tâm một hoành, trực tiếp xông vào giữa đám đông, bằng sức mạnh ngang ngược đẩy tất cả những người xem đang chặn đường sang hai bên.
“Ai ai?!”
“Oa nha!” Trong lúc nhất thời, đám đông hỗn loạn thành một đoàn, người sau té ngã vướng người trước, người trước dẫm phải gót chân người sau, đổ rạp như quân bài domino.
“Chen cái gì mà chen chứ? Ta đứng còn không vững!”
“Ta không chen, là người phía sau đang chen a!”
“Liên quan gì đến ta? Người phía sau đẩy ta!”
Trong đám đông tiếng cãi vã một mảnh, nhưng mà điều bọn họ không biết là, kẻ khởi xướng đã bằng vào thân hình nhỏ bé, dễ dàng thoát ra khỏi đám đông chen chúc, đi tới hàng đầu tiên.
“Chậc, quản gia tiên sinh, đây là điểm tâm hôm nay sao?” Hàng phía trước, dưới ô che mát, một người thanh niên mặc hoa phục, hơi gầy gò đang nhàn nhã ngồi. Vừa nhìn đã biết là xuất thân từ gia đình thương gia thế gia.
Giờ này khắc này, hắn chỉ vào đĩa sứ trắng chất đầy những quả nhỏ màu nâu, lộ ra vẻ phiền muộn.
“Thiếu gia, quả Fran chính là đặc sản của lãnh địa tử tước chúng ta, công hiệu này........”
“Được rồi được rồi, ta chỉ biết loại quả này vừa sáp vừa đắng, lại còn đặc biệt rẻ tiền, dùng để ủ rượu hương vị đều một lời khó nói hết loại đó, đừng tiếp tục thổi nữa, tai ta đều nghe ra cái kén rồi.”
Người thanh niên quay đầu đi, vẻ mặt u sầu.
Loại điểm tâm này làm sao có thể hạ miệng được chứ??
Nhưng không có biện pháp, ai bảo hắn vì tổ chức trận thi đấu này, đã dùng hết phí tổn tháng này, chỉ có thể tạm chấp nhận thôi.
“Òm ọp òm ọp....... Rầm.”
“Ân?” Ngay lúc vị thiếu gia này định véo ra một cái để chống đói, thì phát hiện đĩa đã không còn.......