Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, một bầu không khí u ám đang lan tỏa.
Quá trình tra tấn Dalga, con trai của trưởng làng Rizlutt, vẫn tiếp tục.
Có vẻ như họ không còn để ý đến sự hiện diện của tôi nữa, và ngay cả khi tôi không ở đó, việc tra tấn vẫn sẽ tiếp tục.
Có lẽ cuộc báo thù đã kết thúc hoàn toàn rồi.
Những sự phiền toái và nỗi bực bội tôi ôm trong lòng từ lâu đã tan biến. Tôi cảm thấy thành tựu và mãn nguyện.
Tuy nhiên, đồng thời tôi cũng cảm thấy cô đơn lạc lõng.
Có câu nói rằng "Báo thù tất không sinh ra gì cả", và điều đó quả thật đúng.
Dù vậy, tôi không cảm thấy hối hận chút nào.
“Mình đã giết nhiều người quá rồi.”
Tôi chợt lẩm bẩm như vậy.
Giết nhiều người như vậy chắc chắn tôi sẽ trở thành kẻ bị truy nã.
Vì báo thù và vì để giúp Khôi Lỗi Hồi Kiếm trở thành con người, tôi đã giết nhiều người. Mặc dù, số người mà Khôi Lỗi Hồi Kiếm giết nhiều hơn hẳn so với tôi.
Phải rồi, tôi cần đến xem tình hình của Khôi Lỗi Hồi Kiếm chứ.
Có lẽ giờ đây hắn đã trở thành con người rồi.
Aaaa, nhưng trước khi làm vậy, có một nơi tôi muốn đến.
Vậy nên, tôi đứng dậy.
◆◆◆
Bên ngoài yên tĩnh đến lạ kỳ.
Vừa nghĩ vậy, tôi đã nghe thấy tiếng thét vọng lại từ xa.
Có vẻ Khôi Lỗi Hồi Kiếm vẫn đang quậy phá.
Sự yên tĩnh có lẽ là do dân làng đang trốn trong nhà để không bị Khôi Lỗi Hồi Kiếm phát hiện.
Giữa bối cảnh đó, tôi đi về phía mục tiêu của mình.
“Đã thấy... rồi.”
Trước mắt tôi là ngôi mộ nhỏ bằng đá của Namiya.
Vì bị xem như tội phạm, tôi không thể dự tang lễ hay chứng kiến lúc chôn cất.
Vì thế, tôi ngồi xuống và chắp tay trước ngực.
“Chết tiệt...!”
Đột nhiên, nước mắt trào ra từ sâu trong khoé mắt.
Chắc là vì tôi đã thực sự cảm nhận được cái chết của Namiya.
Cho đến giờ, báo thù là động lực của tôi.
Bây giờ khi báo thù cũng đã xong, tôi phải tiến về phía trước.
Vì báo thù chỉ là để thanh toán những nhục nhã tủi hờn trong quá khứ.
Tuy nhiên, sự thật là cái chết của Namiya vẫn khiến tôi đau buồn, nên hãy để tôi khóc ở đây thêm một chút nữa.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Tôi đã dành thời gian cô đơn cùng với Namiya.
“Có lẽ đã đến lúc đi đến chỗ của Khôi Lỗi Hồi Kiếm rồi...”
Tôi nghĩ thế, vừa đứng dậy thì――
“Ư aaaaaaaaaaaaa!!”
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Âm thanh lớn đến mức khiến màng nhĩ tôi như muốn rách toạt.
Tôi quay lại hướng phát ra âm thanh.
Trước mắt là một vật thể đen hình trứng to hơn cả tháp hiện sừng sững ra.
Tôi ngay lập tức nhận ra đó là Khôi Lỗi Hồi Kiếm.
Quả trứng đó như đang nở, vỏ đen của nó nứt ra và trở thành dòng chảy đen đổ xuống làng.
Đó là khoảnh khắc Khôi Lỗi Hồi Kiếm trở thành con người.
“Khôi Lỗi Hồi Kiếm!!”
Tôi hét lên trong khi xông vào dòng chảy đen.
Ước mơ của Khôi Lỗi Hồi Kiếm là trở thành con người. Nếu điều đó đã thành hiện thực, thì chắc chắn đó là một điều đáng mừng.
Vì vậy, tôi phải đến gặp Khôi Lỗi Hồi Kiếm và chúc mừng.
Không biết cuối cùng Khôi Lỗi Hồi Kiếm trở thành nam hay nữ. Không chỉ giới tính, mà cả ngoại hình cũng khiến tôi tò mò. Liệu hắn có cao hay thấp?
Tóc của hắn có màu gì?
Và nếu Khôi Lỗi Hồi Kiếm đã trở thành con người, có lẽ gọi hắn là Khôi Lỗi Hồi Kiếm cũng không thích hợp nữa. Có thể tôi nên đặt cho hắn một cái tên nghe giống con người hơn.
Khi tôi tiến vào dòng chảy đen, tôi thấy một bóng người đứng ở giữa.
Tôi nhận ra ngay đó chính là Khôi Lỗi Hồi Kiếm.
Vì vậy, tôi định gọi từ phía sau――
“Á á á á á á á á á á!!”
Một tiếng thét vang vọng trong không gian.
Đó là một tiếng hét chói tai, đầy đau đớn thảm thiết.
“Khôi Lỗi Hồi Kiếm, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Khi tôi nói vậy, Khôi Lỗi Hồi Kiếm lập tức phản ứng.
Có vẻ hắn đã nhận ra sự hiện diện của tôi.
Rồi hắn quay lại rồi nói.
“Nhầm rồi.”
Tôi định hỏi "Nhầm cái gì?" thì――
“Nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi, nhầm rồi!!”
Tôi bị áp đảo bởi lời nói của Khôi Lỗi Hồi Kiếm nên không thể nói được gì.
“Tôi, tôi muốn trở thành con người, chứ không phải... thành quái vật như thế này...”
Nói vậy, Khôi Lỗi Hồi Kiếm bật khóc.
Nửa bên phải của Khôi Lỗi Hồi Kiếm trông giống như một cô bé người. Làn da trắng với khuôn mặt trẻ con nhưng đáng yêu, với mái tóc dài. Điều đó khiến tôi chấp nhận rằng Khôi Lỗi Hồi Kiếm là một cô bé.
Nhưng nửa bên trái thì khác.
Bên ngoài thân thể người là một lớp da đen bóng lấp lánh như của quái vật.
Hơn nữa, từ khắp nơi trên cơ thể mọc ra những xúc tu và những con mắt giống như loài bò sát. Đầu của xúc tu có miệng với răng sắc nhọn như cá mập.
“Giết tôi đi...”
“Hả...?”
“Hãy giết tôi đi!”
“Ngay cả khi ngươi nói vậy...”
“Bởi vì, với hình dạng như thế này, sống không còn ý nghĩa gì nữa! Làm ơn, hãy giết tôi đi.”
Ngay cả khi cô ấy cầu xin với đôi mắt ngấn lệ, tôi không thể nào làm được điều đó.
“Dù ngươi có hình dạng thế nào, ta vẫn thấy ổn mà.”
“Dối trá! Đừng nói dối tôi!”
“Không, thật đấy.”
“Vậy thì...! Ngài có thể yêu tôi như thế này không?”
Khi cô ấy nói vậy, tôi khựng lại trong chốc lát.
Dù tôi có nói “Ta yêu ngươi.” thì những lời đó cũng quá hời hợt, nên tôi không thể thốt ra.
“Thì ra là không thể.”
Có lẽ vì cô ấy hiểu sự im lặng của tôi là từ chối, nên Khôi Lỗi Hồi Kiếm lẩm bẩm như vậy.
“Vì rõ ràng là vậy mà. Nhìn hình dạng của tôi, chẳng khác gì quái vật.”
Khi thấy Khôi Lỗi Hồi Kiếm với vẻ mặt đau khổ nói như vậy, tôi không thể đứng yên.
Tôi cảm thấy mình phải giúp cô ấy.
Tôi ôm cô ấy thật chặt.
“Ta thích ngươi.”
“Đừng nói dối tôi...”
“Ta không nói dối.”
“Đừng tốt bụng với tôi... A, aa... hu, ư waaaaa!”
Sau đó, tôi cứ ôm lấy Khôi Lỗi Hồi Kiếm đang khóc nức nở. Có lẽ tôi cũng đã khóc cùng cô ấy.
Tình trạng đó kéo dài trong vài phút.
Rồi khi Khôi Lỗi Hồi Kiếm dường như đã ngừng khóc, cô ấy dùng một tay đẩy tôi ra.
Tôi thả tay khỏi vòng tay ôm và lùi lại vài bước.
“Cảm ơn ngài, chủ nhân.”
Cô ấy mỉm cười, ngay lập tức――
Một chiếc hàm đen khổng lồ từ trên cao hạ xuống và nuốt chửng cô ấy.
“――Hả?”
Tôi ngỡ ngàng.
Chất lỏng đen từng bao phủ làng dần tan biến.
Hình dáng của Khôi Lỗi Hồi Kiếm không còn đâu nữa.
Cô ấy đã tự sát.
“Chuyện gì thế này...”
Tôi ngã xuống không còn sức lực.
Một cảm giác trống rỗng không thể diễn tả bao trùm lấy tôi.
Chẳng lẽ đây là cái kết mà tôi phải nhận dù đã chiến đấu đến bây giờ ư?
“Aa... aaa...”
Tôi ngồi đó không biết làm gì, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Sau một hồi khóc, tôi từ từ đứng dậy.
Dù bước chân tôi không vững nhưng vẫn bước đi.
“Chắc chắn vẫn còn lại chứ.”
Vừa nói, tôi vừa mở màn hình trạng thái.
▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽
〈Kiska〉
Kỹ năng 1: Save & Reset
Kỹ năng 2: Khiêu khích Cấp 3
Kỹ năng 3: Kiếm thuật Cấp 3
Kỹ năng 4: Không có
Kỹ năng 5: Giám định Cấp 3
△△△△△△△△△△△△△△△
Kỹ năng 〈Chủ nhân của Khôi Lỗi Hồi Kiếm Ký Sinh〉 đã biến mất khi Khôi Lỗi Hồi Kiếm chết.
Nhưng điều tôi muốn xác nhận là 〈Save & Reset〉.
Miễn là có 〈Save & Reset〉, tôi có thể làm lại bao nhiêu lần nữa nếu muốn.
Tin tưởng vào điều ấy, tôi reo mình xuống vách núi.
Rõ ràng đây không phải là tương lai mà tôi đã nỗ lực để đạt được.
Nếu vậy, để có được tương lai tôi hằng mong muốn, tôi chỉ còn cách hồi quy nhiều lần nữa.