Cái mác biến thái vừa được đóng dấu chứng nhận lên trán khiến tôi sang chấn tâm lý. Tôi ngồi gục mặt trên ghế sofa, chìm trong suy sụp.
Nếu mục đích của Elsie là làm tôi bẽ mặt, thì xin chúc mừng, cô ta đã thành công ngoài mong đợi.
“A, có nhiệm vụ mới rồi này!”
Tiếng Ryune lanh lảnh kéo tôi về thực tại.
Xem ra trò hề này vẫn còn tiếp tục. Mà cũng phải, nếu kết thúc ngay sau nhiệm vụ vừa rồi thì cũng cụt lủn quá. Tôi vừa thầm cầu cho nhiệm vụ lần này tử tế hơn một chút, vừa ngước nhìn màn hình vừa xuất hiện.
▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽
Nhiệm vụ 2
Tìm ra chiếc rương báu trong hầm ngục dưới lòng đất!
△△△△△△△△△△△△
“Đây là cái quái gì vậy…”
Nyau thốt lên với vẻ mặt ngán ngẩm.
Tôi cũng chung suy nghĩ. Hết hầu gái lại tới thám hiểm hầm ngục. Đúng là vẫn thất thường như mọi khi.
“Mà khoan đã, hầm ngục dưới lòng đất thì đào đâu ra ở đây?”
Liếc một vòng, tôi chẳng thấy có gì khả nghi.
“Này, có phải cái kia không?”
Theo hướng tay Ryune chỉ, một cánh cửa đột ngột hiện ra từ hư không.
“Trông cánh cửa đáng sợ quá đi mất.”
Đúng như lời Ryune, cánh cửa sắt gỉ sét này quả thực là một sự xúc phạm đối với nội thất sang trọng của tòa nhà. Nó toát ra một thứ khí tức điềm gở đến rợn người.
Chắc chắn Elsie đã tạo ra cả hầm ngục lẫn cánh cửa này.
“Nhưng nếu không tìm được rương báu thì không thể đi tiếp được. Xem ra chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi vào.”
“Cô định vào hầm ngục trong bộ dạng đó thật à?”
Tôi bất giác phải lên tiếng trước đề nghị của Nyau. Mặc đồ hầu gái xông vào hầm ngục… nghe sai trái quá mức.
“Chừng này thì nhằm nhò gì.”
Nyau đáp gọn lỏn.
“Mặc đồ hầu gái đi thám hiểm hầm ngục, ngược lại còn thấy phấn khích ấy chứ!”
Ryune chẳng biết khoái chí vì điều gì mà cứ nhảy tưng tưng. Mỗi lần chiếc váy bồng bềnh của cô nàng tung lên, tôi lại phải khổ sở tìm chỗ khác để nhìn.
Thôi được rồi, xem ra tôi lo bò trắng răng.
“Nyau thì lại lo cho anh Kiska hơn. Dù gì thì, anh cũng là tên biến thái có thể nổi hứng với bộ đồ hầu gái mà.”
“Này, sao lại lái sang chuyện đó?”
“Ể? Tôi nói sai à?”
Vẻ mặt Nyau lúc đó ngạc nhiên đến mức chân thành, chứng tỏ cô ấy thực sự tin rằng tôi là một tên biến thái.
Hự, bị Nyau nghĩ như vậy… đau thật sự…
“Phụt, anh Kiska, tôi đùa thôi mà. Ai ngờ anh lại suy sụp thật.”
“…Hả?”
Tôi bật ra một tiếng ngớ ngẩn.
Hóa ra là mình bị lừa. Nhưng sự thật đó nào có nghĩa lý gì. Nụ cười yêu nghiệt thoáng qua của Nyau đã hoàn toàn hớp hồn tôi mất rồi.
Dễ thương đến vô lý.
“…Anh Kiska, mặt anh trông ngố hơn mọi khi đấy. Bị làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ đang nghĩ vẩn vơ chút thôi.”
Tôi không thể thú nhận rằng mình vừa trúng tiếng sét ái tình được, đành phải nói dối cho qua.
Nghe vậy, Nyau chỉ gật đầu với vẻ mặt đầy nghi hoặc, “Ồ, thế à.”
“Này, hai người đứng đó tám chuyện đủ chưa, lại đây phụ con mở cánh cửa này đi!”
Có vẻ như trong lúc chúng tôi nói chuyện, Ryune đã vật lộn một mình với cánh cửa sắt.
Nhìn kỹ mới thấy nó đã gỉ sét và kẹt cứng, có vẻ không dễ xơi chút nào.
Sau đó, cả ba người cùng hợp sức mới lay chuyển được nó.
Chúng tôi thận trọng bước qua cánh cửa, một không gian hang động u tối hiện ra.
Xét về cấu trúc của tòa nhà này, sự tồn tại của một hang động là chuyện phi lý, nhưng nếu nó được tạo ra bởi năng lực của Elsie, thì logic của thế giới bên ngoài hẳn đã bị ném ra ngoài cửa sổ.
“Hai người, đi đứng cẩn thận vào đấy.”
Nyau vừa dặn dò vừa cảnh giác tiến sâu vào trong.
Thỉnh thoảng trên vách đá lại có một ngọn đèn ma thạch, nhờ vậy mà chúng tôi vẫn có thể nhìn được khá xa.
“Chẳng có gì cả nhỉ?”
Ryune đột nhiên lên tiếng.
Đi được một đoạn khá xa, nhưng ngoài một lối đi hun hút thì chẳng có dấu hiệu nào của quái vật hay bất cứ thứ gì nguy hiểm.
“Ryune, đừng có chủ quan. Cái tật đó của cô là một tật xấu đấy.”
Ngay khoảnh khắc Nyau vừa dứt lời cảnh báo.
“Á.”
Tiếng kêu thất thanh của Ryune vang lên. Tôi và Nyau giật bắn mình, quay phắt lại.
Ở đó, Ryune đang cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm xuống sàn với vẻ mặt tội lỗi tột cùng.
“X-xin lỗi… Hình như con vừa đạp phải cái công tắc nào đó trên sàn rồi…”
Lời còn chưa dứt, một âm thanh rợn người đã vọng tới.
Rầm… rầm…
Âm thanh đó phát ra từ phía xa, mỗi lúc một lớn hơn, dồn dập hơn.
“Không lẽ nào…”
Tôi quay lại và chết sững trước cảnh tượng trước mắt. Một tảng đá khổng lồ đang lăn thẳng về phía chúng tôi. Với một tốc độ kinh hoàng.
“Chạy mau!”
Theo tiếng thét của Nyau, cả ba chúng tôi cắm đầu chạy thục mạng.
“Ryune! Làm sao bây giờ!? Tất cả là tại cô đấy!?”
“Sư phụ mắng con thì con biết làm sao! Ai mà ngờ lại có công tắc ở chỗ đó cơ chứ!”
“Còn hơi sức mà cãi à, chạy hết tốc lực lên!”
Trong lúc chúng tôi còn đang chí chóe, tảng đá đã áp sát ngay sau gáy.
“A, sư phụ!”
Tôi chợt nghe thấy tiếng Ryune nên ngoảnh lại.
Nhìn kìa, Nyau đã kiệt sức, phải đứng lại thở hổn hển. Xem ra người yếu nhất trong cả bọn lại là cô ấy.
Tảng đá sắp nuốt chửng lấy cô.
Có nên quay lại cứu không? Ý nghĩ đó vừa lóe lên thì những hạt ánh sáng đã bao bọc lấy Nyau.
Ma thuật.
“Hai người, tình hình thế nào rồi?”
Chẳng biết từ lúc nào, Nyau đã lơ lửng trên không, ung dung bay song song với chúng tôi. Hẳn là cô ấy đang dùng ma thuật gió để bay ở tầm thấp.
“Sư phụ, người chơi ăn gian!”
Ryune gào lên phản đối. Thú thật, tôi cũng nghĩ y hệt.
“Tôi cũng sắp hết hơi rồi…”
Cứ cái đà này, sớm muộn gì tôi cũng thành món thịt băm.
“Đúng là hết cách với hai người mà.”
Nyau nói rồi vươn tay về phía chúng tôi.
Xem ra cô ấy định cứu cả hai.
“Á…”
Lại là tiếng của Ryune.
Tôi nhìn lại, và cô ấy lại vừa đạp trúng một cái công tắc y hệt lúc nãy.
Ngay lập tức, một pháp trận sáng rực lên dưới chân cô.
“C-có lẽ… lần này toang thật rồi…?”
Mặt Ryune tái mét. Ánh sáng từ pháp trận ngày một chói lòa.
Là cổng dịch chuyển.
Tôi đã thấy nó cả trăm lần, không thể nhầm được.
“Ryune!”
Tôi lao về phía cô ấy ngay tức khắc. Phải ngăn cô ấy lại, bằng mọi giá!
Thế nhưng, đã quá muộn. Cú lao của tôi chỉ khiến bản thân bị cuốn vào vòng xoáy dịch chuyển.
“Anh Kiska!?”
Tiếng Nyau hoảng hốt vọng lại từ phía sau, nhưng tất cả đã kết thúc.
Tầm nhìn của tôi bị nhấn chìm trong một màu trắng xóa.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi dường như đã thấy được vẻ mặt thất thần của Nyau.
“Ực…”
Dịch chuyển kết thúc, tôi rên lên một tiếng.
Hửm? Sao lại có thứ gì đó mềm mềm ở đây…?
Mắt tôi vẫn còn lóa đi vì cú sốc, nhưng tay tôi cảm nhận được mình đang nắm chặt thứ gì đó.
“A-anh Kiska…?”
Nghe thấy giọng nói đó, tôi mới hiểu ra tình hình.
Xem ra lực dịch chuyển đã khiến Ryune ngã đè lên người tôi.
Vậy thì, cái thứ tôi đang cầm trong tay đây là…?
“Cái đó… tôi nghĩ anh không nên làm bậy đâu…”
Ryune ngượng ngùng lên tiếng.
À, ra là ngực của Ryune.
“Cũng ra gì phết nhỉ.”
“...”
Một cú gõ đau điếng giáng xuống đầu tôi.
Ryune đã dùng cạnh bàn tay để tấn công.
“Anh Kiska, vừa rồi là quá đáng lắm đấy biết không!?”
Nói rồi, cô nàng liên tục đấm thùm thụp vào người tôi.
Ừm, tuy chỉ là lời buột miệng, nhưng lần này đúng là tôi sai thật.
Thế là tôi đành nằm im chịu trận cho đến khi Ryune nguôi giận.
Khi cô ấy đã bình tĩnh lại, chúng tôi mới bắt đầu quan sát xung quanh.
Bốn bề là những vách đá gồ ghề. Rõ ràng chúng tôi đã bị dịch chuyển đến một góc nào đó của hầm ngục.
Và quan trọng hơn cả, chúng tôi đã lạc mất Nyau.