Từ khi có được khả năng "Save & Reset", giá trị mạng sống của tôi đã rơi xuống tận đáy vực sâu thẳm vô tận.
Cái chết đã trở nên vô vị, vô nghĩa.
Dù có chết, tôi vẫn có thể khởi đầu lại từ đầu.
Lúc ban đầu, mỗi lần chết đều mang đến nỗi đau đớn và khổ sở tinh thần đến mức tưởng rằng tôi sẽ hóa điên, nhưng giờ đây, tôi đã trở nên điềm nhiên hơn rất nhiều.
Nếu nói hoàn toàn điềm tĩnh có lẽ là quá đà, nhưng không thể phủ nhận rằng tôi đang dần dần quen thuộc với cái chết.
Đôi lúc, tôi còn cảm thấy kinh sợ chính bản thân mình.
Vậy nếu tước đoạt mạng sống của kẻ khác đây, tôi sẽ cảm thấy sao đây?
"Nhìn kìa, có người ở đó."
Tôi dẫn theo Khôi Lỗi Hồi đến một nơi. Trước mắt tôi là Ageha bị phong ấn.
"Kể cả có muốn ăn, tôi cũng không thể làm gì nếu bị phong ấn bởi kết giới mạnh."
"Không, nếu là kết giới thì ta có thể phá vỡ dễ dàng đấy."
Từ trước đến giờ, tôi chỉ cần chạm vào là đã có thể phá vỡ kết giới dễ dàng, và lần này cũng có lẽ sẽ không khác mấy.
"Vậy thì làm ơn hãy thực hiện ngay đi ạ."
Nghe vậy, tôi tiến tới chỗ Ageha bị phong ấn.
...Thật sự có ổn không?
Trên đường tới đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Tôi nên hy sinh Ma Cà Rồng Judith hay Ageha đây.
Ma Cà Rồng Judith là một tồn tại nguy hiểm. Cô ấy đã giết tôi nhiều lần. Vì vậy, để cô ấy tự tung tự tác thế cũng không phải là điều tốt lành gì.
Nhưng, tôi có những kỷ niệm không tồi với cô ấy. Vì thế, tôi do dự.
Ngược lại, với Ageha, chỉ toàn những kỷ niệm xấu.
Nhưng số lần Ageha giết tôi ít hơn nhiều so với Ma Cà Rồng Judith.
Tôi chỉ an toàn nếu không giải phong ấn cho cô ta, nhưng nếu tôi tiếp xúc với Ma Cà Rồng Judith, cô ấy sẽ bất thình lình hiện ra trước mặt tôi, như thể hồn ma tách rời khỏi cơ thể, rồi chém chết không khoan nhượng.
Tôi không định tiếp xúc với Ma Cà Rồng Judith nữa, dù khả năng bị tấn công thấp, nhưng Ageha vẫn là một tồn tại nguy hiểm.
Vậy, cho Khôi Lỗi Hồi ăn Ageha là để loại trừ nguy cơ trong tương lai và cần thiết để thoát khỏi ngục tối này.
Vì thế, việc tôi làm không sai gì cả.
"Sao ngài đứng lại vậy?"
Tôi nhận ra chân mình không thể nhấc chân lên.
"Hộc... hộc... hộc..."
Hơi thở tôi gấp gáp. Tim đập loạn.
"Ư... ợ..."
Tôi nôn ngay tại chỗ.
Tôi tiếp tục nôn cho đến khi dạ dày hoàn toàn trống rỗng.
"Này, nhanh lên đi."
Khôi Lỗi Hồi thúc giục.
Tôi bất lực, không tài nào gượng dậy nổi.
Vì cớ gì lòng tôi lại trĩu nặng, đè nén đến thế?
Có phải tôi đã bị ai đó ám hại? Không, không phải. Ageha hoàn toàn vô can.
Chỉ đơn giản là tôi bị đè nén bởi cảm giác tội lỗi.
Ý muốn giết người lại có thể gây ra đau đớn tinh thần đến nhường này sao?
Tôi kinh tởm bản thân vì đã dám nghĩ đến việc hy sinh Ageha. Tôi tồi tệ đến độ nào vậy?
Tôi không phủ nhận việc giết người.
Tôi đã thề sẽ trả thù dân làng, lòng căm phẫn đủ để muốn giết lũ người đó.
Nhưng, tôi không có cảm xúc tương tự vậy với Ageha.
Cô ấy đã gây không ít phiền toái cho tôi.
Vì vậy, kể cả có giết cô ấy, có lẽ khách quan mà nói là đáng được tha thứ.
Nhưng... cô ấy đã nói rằng thích tôi.
Giết người vì lợi ích cá nhân là hành động tồi tệ nhất.
"Xin lỗi... ta không thể. Ta không thể giết cô ấy..."
Tôi lẩm bẩm.
Có thể bị coi là yếu đuối đấy. Nhưng tôi không thể kiểm soát cơ thể mình.
Nói chung là tôi chịu đủ rồi.
Khôi Lỗi Hồi nếu không hài lòng, giết tôi thì cũng đành chịu.
"Àiiii, thật là vô dụng mà."
Tôi nghe thấy giọng nói thất vọng của Khôi Lỗi Hồi.
Giọng đó khiến tôi kinh ngạc.
"Tôi sẽ từ bỏ việc ăn cô ấy. Vậy là được chứ gì?"
"Không ăn ta sao?"
"Ngài muốn tôi ăn ngài à?"
"Không, không phải vậy."
Tôi đứng dậy.
"Nhưng ngươi muốn trở thành con người đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Để trở thành con người, ngươi cần phải ăn con người mà?"
"Nhưng không thể ăn người này đúng không!"
"Aaaa, quả thật đúng là như vậy..."
"Vậy thì phải tìm cách khác thôi!"
Tôi ngạc nhiên trước câu trả lời của Khôi Lỗi Hồi.
Tôi không tài nào thấu hiểu, đây là mớ hỗn độn gì vậy chứ?