Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Stardust Project

(Đang ra)

Stardust Project

Gangseoul

Nhóm nhạc thần tượng hàng đầu - Stardust có các thành viên dần biến mất như cát bụi.Group từng có bảy thành viên kết thúc với bốn thành viên.

90 107

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

21 186

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

(Đang ra)

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

Fukami Oshio

Cậu trở thành một mạo hiểm giả, là thế hệ thứ ba của nhà trọ cha mẹ cậu sở hữu, và cuộc sống thứ hai của Yoshida cùng em gái lười nhác của mình bắt đầu.

7 414

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

17 192

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

107 2905

Vol 01 - Chap 2.2: Chỗ ngồi của hàng xóm là bên cạnh tôi (2)

Trước khi nhận ra vấn đề thì tôi đã ngủ quên mất. Trời sáng rồi à.

Tôi quên không đóng rèm cửa lại, nên ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ rọi vào mắt thật chói lóa.

Tôi đã ngủ trong lúc ngồi sao? Nhức xương và sống lưng quá.

Trong khi rên rỉ vì cơn đau, tôi từ từ ngồi dậy và có chút nước mắt chảy ra.

“...Hừm…”

Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tôi cố nhớ lại mọi thứ với cái đầu hơi choáng của mình, và tôi thấy một mảnh giấy trên bàn.

Ý thức và sức lực của tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vậy nên dù có với hết sức thì tôi cũng không chạm đến tờ giấy được.

Chậc, lại phải đứng dậy rồi. Dụi dụi đôi mắt mơ màng của mình, tôi cầm tờ giấy bằng tay còn lại và đọc nó. Tầm nhìn chưa ổn định nên tôi phải nheo mắt lại… bỗng nhiên tôi lại cười.

“Tớ không cảm ơn cậu đâu. Nhưng sẽ trả ơn vào ngày nào đó.”

Tôi cảm thấy bản thân khá hơn một chút, hi vọng là thế.

Tôi loạng choạng lùi lại và ngồi phịch xuống chiếc giường đằng sau lưng. Sau đó, có một mùi hương ngọt như hoa, như kẹo thoáng qua mũi khiến tôi vùi mặt vào giường và lăn lộn một hồi vì bị chúng kích thích.

Có lẽ tối nay sẽ khó ngủ đây.

***

Đúng như dự đoán, tôi gục mặt xuống bàn ngay khi đặt chân tới lớp. Ý thức của tôi đang mờ dần…

Buồn ngủ quá…

…?

Thế giới đen như mực của tôi bỗng lắc lư dữ dội như có động đất.

Có vẻ sự rung lắc này là của cơ thể tôi. Ai đó đang cố đánh thức tôi dậy à?

Bạn cùng lớp? Giáo viên? Tôi không quan tâm lắm.

Sự cám dỗ của giấc ngủ là tuyệt đối, vậy nên mong họ sẽ tha cho tôi…

“Dậy đi.”

Cốp. Ai đó đập mạnh vào đầu tôi, khiến tôi tỉnh lại ngay lập tức. Đúng hơn thì nó buộc tôi phải mở mắt ra.

“Đau! Cái-!?”

Chuyện gì đang xảy ra vậy nè?

Đầu tôi đau như búa bổ, nước mắt chảy ra đến nơi rồi.

Tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng ai là người đã gọi tôi dậy một cách thô bạo trong khi tôi đang thiếu ngủ?

Khi ngẩng đầu lên và chợt nhận ra người trước mặt mình, tôi mở to mắt đầy ngạc nhiên.

Mình vẫn còn mơ à?

Tôi mơ màng nói với người trong giấc mơ của mình.

“...Lén đột nhập vào trường trong bộ đồ cosplay này, ý định của cậu là gì?”

“Tớ có nên đánh cậu lần nữa cho cậu tỉnh ngủ không?”

Sajou-san, người trong giấc mơ của tôi, đang cầm một cuốn từ điển tiếng Nhật và nhìn tôi với đôi mắt vô hồn… Khoan, cô nói gì cơ?

“Cậu…vừa đánh thức tớ bằng thứ đó à?”

“Tại cậu không chịu dậy.”

Không phải nó hơi lớn sao?

“Và cậu sử dụng đầu sách sao? Cậu định giết người à?”

Cuốn từ điển đó có thể đánh chết tôi đó, cậu biết không!?

Khi bản thân đang run rẩy vì sợ hãi, cô chỉ lạnh lùng đáp “Ừ” rất đơn giản và đặt cuốn từ điển lên bàn tôi. Giờ nó là của tôi à?

“Nghiêm túc mà nói, sao cậu lại làm vậy?”

“Đây.”

Sajou-san đang cầm một chiếc túi dây rút khá đơn giản. Thứ gì vậy?

Mặc cho tôi đang bối rối, cô nhẹ nhàng đặt nó lên tay tôi.

“Bữa trưa đó.”

“Bữa trưa…”

Tôi hiểu rồi. Là để ăn trưa sao…

Nhưng sao lại là tôi?

Tôi lại nhìn cô, Sajou-san hơi đỏ mặt và cúi đầu xuống.

“Tớ không muốn mắc nợ với cậu thôi. Đừng hiểu lầm.”

Tôi hiểu vấn đề rồi. Chắc là cô vẫn còn nhớ chuyện tôi cho cô mượn khăn tắm vào hai ngày trước đây mà. Vì trí nhớ của tôi không tốt nên tốt nhất là bỏ qua nó.

Dù sao thì, việc nhận được một hộp bento từ một cô gái xinh đẹp là một điều rất đáng mừng.

Tôi sẽ nhận lấy nó, cùng với sự bối rối của bản thân.

“Sao cậu lại ở trường?”

”…Cậu thực sự không biết à?”

Hả? Biết gì cơ?

Sajou-san thở dài đầy bực tức, cô chỉ vào chiếc bàn trống bên cạnh tôi. Tôi bỗng hiểu ra khi nhìn vào nó.

Không thể nào…

Sajou-san khoanh tay trước ngực, nhấn mạnh câu nói trong khi mặc đồng phục học sinh.

“Sajou Hitori. Rất vui được làm quen, hàng xóm-san.”

Rất ngắn gọn, rồi cô rời khỏi lớp học ngay lập tức. Ngay khi tôi tưởng cô đã đi rồi, cô ngoảnh lại và nói, “Tớ sẽ trả quần áo khi về nhà.”

Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cô.

Không ngờ cô bạn hàng xóm xinh đẹp của mình lại là bạn cùng lớp, ngồi bên cạnh tôi. Tôi đã được khai sáng.

Cô gái xinh đẹp vừa rồi là ai? Là Sajou-san à? Cô ấy và Hinata có mối quan hệ gì? Cô đến chỉ để đưa bento cho cậu ấy thôi à? Ngực cô ấy lớn quá! Cô ấy còn nói về việc trả quần áo nữa! Vậy là họ đang hẹn hò à? Hoặc họ đang sống cùng nhau-

Lớp học bỗng trở nên ồn ào bất thường.

Tôi cũng đang rất tò mò. Như thể mọi sự nghi ngờ bủa vây lấy bản thân, tôi tự hỏi.

“Thật đấy à?”

Thật luôn?

Tsun à :>