Bên trong lãnh địa Ma Vương, tại một nơi không quá xa cựu vương quốc, có một pháo đài. Pháo đài được đặt theo tên của chuyên viên tra tấn cai quản nơi này,『Pháo đài Fector』. Tại đây, những tội phạm chiến tranh trong cuộc Nhân - Ma đại chiến, bao gồm cả Nedrick và Marul, đang ngày ngày phải chịu đựng những màn tra tấn thảm khốc.
Tôi đến đây vì một lý do riêng, nhưng nhờ thân phận vừa là đồng đội của anh hùng, vừa là con rể của Impactor thuộc Thập Đại Ma Tướng, nên được đặc cách cho qua. Sau khi được người tra tấn quen mặt dẫn đường đến gặp Marul, Tôi thấy ả đang co quắp yếu ớt trong xà lim, bèn cất tiếng gọi.
"Yo, Marul! Trông cô như cái giẻ rách thế kia, thật đáng mừng."
"Cái… cái gì… Mày đến đây tìm tao làm gì… Đến để cười vào mặt tao à?"
Thấy ả gắng gượng đáp lại, tôi bèn che giấu đi cảm xúc thật trong lòng, nở một nụ cười xã giao giả tạo rồi nói tiếp.
"Cũng không phải ý tồi. Hôm nay… ta đến để nói về những tội ác cô đã gây ra ... những tội danh còn lại ấy. Cô đã thông đồng với thuộc hạ của thằng hoàng tử đó, bắt cóc trẻ em, mổ xẻ rồi bán nội tạng, đúng chứ?"
Nghe những lời của tôi, Marul như bị nói trúng tim đen, toàn thân cứng đờ lại. Nếu là bình thường, chắc ả đã có thể chối bay chối biến hoặc cãi lại, nhưng trong tình trạng cả thể xác lẫn tinh thần đều đã kiệt quệ như bây giờ, ả thậm chí còn chẳng thể lấp liếm được gì nữa… À à, đúng là vậy rồi, cái ngữ hạ đẳng rác rưởi nhất này.
"Trong lúc đang lùng sục tàn dư của tên hoàng tử, ta đã tìm thấy một cơ sở kinh tởm chuyên mổ xẻ trẻ em bị bắt cóc để buôn bán nội tạng. Dĩ nhiên, ta không thể để vợ mình thấy một nơi khốn nạn như thế được, nên đã nhờ quân lính của Ma vương hợp tác để tự tay tiêu diệt bọn chúng. Và ở đó, ta đã gặp lại một đứa trẻ trong ngôi làng mà ta, à không, tổ đội anh hùng chúng ta từng ghé qua trên đường đi."
Hiểu rằng mọi chuyện đã bại lộ, Marul không nói một lời, chỉ run lên bần bật. Chắc ả đang sợ chết khiếp, nhưng tôi vẫn mặc kệ và tiếp tục.
"Cô đã lợi dụng vị thế trong tổ đội anh hùng, dùng những lời lẽ ngon ngọt như chiêu mộ nghĩa quân hay người trợ giúp để dụ dỗ những đứa trẻ trong các ngôi làng mà chúng ta từng giúp đỡ hoặc tiếp xúc trên đường đi, rồi bán chúng đi, có phải không? Thậm chí cô còn toàn nhắm vào những đứa trẻ dù có biến mất cũng chẳng ai thắc mắc sau này nữa chứ. Đồ súc sinh này, ta đã nghe hết mọi chuyện từ những đứa trẻ bị bắt rồi."
"A ... ư…"
"Không cần phải ngụy biện hay thanh minh gì đâu. Cô còn nhớ Riiyo-chan ở làng Hajino không? Đó là một cô bé ở ngôi làng mà chúng ta đã ghé qua không lâu sau khi ta gia nhập tổ đội anh hùng. Vì đó là lần đầu tiên ta ra mắt với tư cách là thành viên của tổ đội anh hùng nên còn nhớ rõ lắm. Con bé đã ở đó, và nó đã kể cho ta nghe tất cả. Nó kể rằng cô đã đến dụ dỗ con bé:『Em có muốn giúp đỡ công việc hậu cần cho tổ đội anh hùng không?』. Vì mồ côi cả cha lẫn mẹ, con bé rất day dứt khi phải bỏ lại những đứa em thơ dại, nhưng vì muốn chiến tranh kết thúc, và hơn hết là có thể giúp đỡ anh hùng-sama, nên nó đã nhận lời. Và rồi nó bị cô đưa đến cơ sở đó .... bị mổ xẻ, bị lấy đi nội tạng và được duy trì sự sống chỉ để giữ độ tươi, con bé đã kể cho ta nghe mọi chuyện rồi!!"
Chỉ cần nhớ lại thôi cũng đã thấy ghê tởm. Đó thật sự là một cảnh tượng tồi tệ nhất. Những pháp sư của quân đoàn Ma Vương đi cùng tôi cũng vừa khóc vừa cứu chữa cho bọn trẻ trước quang cảnh quá đỗi bi thảm ấy. Họ không thể tái tạo lại những cơ quan đã mất, nên đã có rất nhiều sinh mệnh không thể cứu vãn. Đó là nơi khiến tôi cảm nhận được sự tàn độc của con người một cách sâu sắc nhất kể từ khi đến thế giới này.
"Riiyo-chan biết mình không thể qua khỏi, nên đã kể cho ta nghe toàn bộ câu chuyện và tội ác của cô. Con bé khẩn khoản nhờ ta nói với các em của nó rằng nó đã chết vì tai nạn, để chúng không căm hận ma tộc hay chiến tranh. Cô bé đã nắm tay ta cho đến khi trút hơi thở cuối cùng… với ước nguyện rằng các em của mình sẽ không lo lắng hay buồn bã, không còn hận thù! Một cô bé tốt bụng như thế, một đứa trẻ chưa đến tuổi trưởng thành, một đứa trẻ lương thiện như thế mà cô dám giẫm đạp để trục lợi cá nhân!!! Cô là đồ khốn nạn rác rưởi chẳng kém gì hoàng tử Nedrick!!!!"
Khi nhớ lại chuyện ở cơ sở buôn bán nội tạng trẻ em và những giây phút cuối cùng của Riiyo-chan, Tôi cảm nhận được ngọn lửa còn sót lại của năng lực cheat trong cơ thể đang bùng lên. Toàn thân tôi trở nên to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, biến thành một gã khổng lồ với sức mạnh thể chất vượt trội. Tầm nhìn cũng cao hơn vì cơ thể ở trạng thái này to lớn hơn hẳn. Giờ tôi đã là một gã khổng lồ cao gần hai mét. Tôi không thể duy trì trạng thái này trong một trận chiến lâu dài, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, tôi vẫn có thể kích hoạt nó nhờ cơn giận và nỗi buồn thúc đẩy.
"Ôi mai chúa ♡ Cơ bắp đỉnh vili!!"
Tên chuyên viên tra tấn thốt lên khi thấy tôi biến hình, nhưng tôi mặc kệ hắn ta, bẻ cong song sắt rồi bước vào, Marul sợ hãi lùi về góc phòng cho đến khi lưng chạm vào tường, không còn đường thoát.
"Nghe cho rõ đây, tội ác tày trời nhất trên đời này chính là dùng lòng tham ích kỷ của bản thân để chà đạp lên lòng tốt của người khác!! Và cô, kẻ đã đùa giỡn với sinh mạng của những đứa trẻ ngây thơ, vô tội, tuyệt đối, tuyệt đối không thể tha thứ được!!!! Nào .... TA TỚI ĐÂY!!!!"
"GYAAAAA!? Tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi mà, chỉ là dại dột nhất thời thôi, là do hoàng tử đã nói rằng buôn bán nội tạng trẻ em có thể kiếm được bộn tiền đó màààà!!"
Dại dột nhất thời cái con mẹ mày, đừng có nghĩ rằng giết hại trẻ con bằng một lý do như thế mà được tha thứ. Để xoa dịu dù chỉ một chút nỗi uất hận của Riiyo-chan, không, của tất cả những đứa trẻ đã bỏ mạng tại cơ sở ghê tởm đó, dù có phải dùng hết số sức mạnh còn lại tôi cũng cam lòng. Cảnh tượng Tôi chứng kiến nó kinh khủng đến mức đó.
"GAME OVER, con súc sinh!! THOR’S SMASH!!"
Phương châm của tôi là bình đẳng giới với lũ khốn, nên đương nhiên tôi sẽ không nương tay. Nắm đấm được bao bọc bởi ma lực phun trào, kết hợp với toàn bộ sức mạnh sót lại, đấm thẳng vào Marul. Ả ta nổ tung thành từng mảnh ngay tức khắc, rồi nhanh chóng tái sinh nhờ ma pháp hồi sinh đã được yểm sẵn.
"Đau… đau quá… tha cho tôi…"
Thật lòng, tôi chỉ muốn nghiền nát Marul thêm nhiều lần nữa, bằng với số trẻ em đã bị cô ta giết, cho đến khi sức mạnh cạn kiệt, nhưng chuyên viên tra tấn đã bước đến gần và ngăn tôi lại. Cơn nóng giận bất chợt dần nguội đi, tôi thu hồi sức mạnh, cơ thể liền xì hơi rồi thu nhỏ lại về kích thước ban đầu.
"Chà, một cú đấm kinh khủng! Không hổ là người có thể đối đầu trực diện với Impactor-sama. Nhưng mà, lãng phí sức mạnh quý giá đó cho một con rác rưởi thế này thì thật là lãng phí. Chính vì thế nên tôi đã phát minh ra thứ này đây."
Nói rồi, anh ta lôi ra một sinh vật trông như cái đầu lâu, có mắt, có miệng nhưng không có mũi, nhìn cả kiểu tóc thì trông hơi giống Nedrick, nhưng lại theo phong cách chibi. Thiết kế tổng thể được đơn giản hóa, thiếu đi sự chân thực, trông như một linh vật nào đó. Một con quái vật kỳ lạ.
"Đây là『Namakubi Nedrick』. Nó được tạo ra từ một lõi ma lực, cơ thể dạng thạch và một lớp da mỏng bên ngoài, giống như một phân loài của slime vậy. Nhờ thiết kế đơn giản hóa, không có tay chân nên có thể sản xuất hàng loạt, nó có thể la hét và biểu lộ sự đau đớn. Và hay nhất là, mọi sát thương nó phải chịu đều sẽ được chuyển thẳng đến bản thể gốc. Đây chính là phát minh đáng tự hào của tôi đấy!"
Đây chính là『Namakubi Nedrick』trong truyền thuyết đây sao! Tôi bất giác nhìn chằm chằm vào nó, thì con『Namakubi Nedrick』 nhìn lại tôi, rồi cất giọng với vẻ mặt xấc xược.
"Ngoan ngoãn mà phục tùng đi!! Này, mày nhìn cái gì thế hả đồ sâu bọ! Mau quỳ lạy Nedrick-sama này đi, rồi mau mau mang mỹ nữ nô lệ đến đây! Nedrick-sama này sẽ trở thành quốc vương thống trị thế giới này~!"
"…Mới mở mồm ra đã thấy rác rưởi rồi, cái quái gì đây?"
Tôi nói với người tra tấn, anh ta chỉ cười ha hả.
“Thì nó được sinh ra từ tinh thần bẩn thỉu của một kẻ rác rưởi, dĩ nhiên là rác rưởi rồi, giống như thể phân sinh ra phân vậy.”
Quả là một cách ví von sâu cay nhưng dễ hiểu. Khi tôi đưa mắt nhìn như muốn hỏi rốt cuộc cái『Namakubi Nedrick』đó dùng để làm gì, người tra tấn liền bắt đầu giải thích.
"Tội ác của Nedrick ngày một nhiều thêm, chỉ với một thân một mình thì có đến bao giờ mới thi hành hết hình phạt được chứ? Thế nên chúng tôi mới tạo ra mấy con hàng có thể sản xuất hàng loạt thế này. Chỉ cần nghiền nát hay hành hạ chúng là có thể gây sát thương lên bản thể, nhờ vậy mà dễ dàng tăng số lần thi hành án. Hơn nữa, cả Nedrick lẫn Marul đều đã gây ra quá nhiều tội ác, nên số lượng nạn nhân và gia đình của họ là những thường dân yếu ớt muốn báo thù hay tra tấn bọn chúng cũng tăng vọt. Thế nên tôi đã tốt bụng biến chúng thành loài yếu nhất thế giới, để ai cũng có thể dễ dàng cho chúng nếm mùi báo thù."
Nói cách khác, cái đầu lâu này là một “hình nhân thế mạng” mà ai cũng có thể dễ dàng sử dụng ... chủ yếu là để các nạn nhân của bọn Nedrick trút bỏ hận thù.
À, ra là vậy, vái hình dạng đầu lâu này là kết quả của việc hệ thống hóa một cách hiệu quả đến cực hạn, không hề có chút dư thừa nào. Một thiết kế được đồng bộ và đơn giản hóa để loại bỏ lãng phí và tăng năng suất, chỉ tập trung vào các chức năng tối thiểu cần thiết. Đúng là nguyên tắc cơ bản của sản xuất hàng loạt, tra tấn viên này đa tài và có năng lực một cách vô lý đến mức khiến tôi hơi buồn cười.
"Dĩ nhiên là có đủ mọi kích cỡ, ví dụ như con『Nechorick』phiên bản nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tôi thì sẽ như thế này ......"
"Bẹp, pẹp pẹp pẹp pẹp pẹpppp?! Đ, đừng màaaaa?! Nechorick bị bẹp bẹp mất !! Bẹpppp!!"
Giữa chừng, anh ta siết mạnh bàn tay đang nắm con『Nechorick』, khiến nó vùng vẫy quằn quại và hét lên vì sắp bị nghiền nát. Nhân tiện, tiếng “Bẹpppp!!” cuối cùng là âm thanh phát ra khi nó nôn ra thạch từ miệng.
"Ta chỉ ... muốn… được… yên bình…"
Để lại lời trăn trối đó, con『Nechorick』bị nghiền nát, cơ thể nó vỡ tung, cơ thể nổ tung, thạch văng khắp nơi trước khi tan biến vào không khí.
"Vì được tạo ra bằng ma lực nên sau khi bị tiêu diệt, nó sẽ biến mất ngay tức khắc, rất thân thiện với môi trường. Hơn nữa, tuy bên trong là dạng slime nhưng tôi đã cố ý làm cho nó có vị thạch trái cây, nên còn có thể ăn được đấy."
Ăn… ăn được á… Mà thôi, nhìn chả muốn ăn tẹo nào…
"Khi nghiền nát nó, cơn đau vì bị ép đến chết sẽ truyền đến bản thể. Ngoài ra, ví dụ như nếu thò tay vào miệng hoặc "anal-san” của nó để lôi lõi ma lực ra ngoài, thì bản thể sẽ cảm nhận được cơn đau thấu xương y như khi bị mổ nội tạng ra vậy. Nếu nắm chặt lõi ma lực, bản thể sẽ cảm nhận được cơn đau bị bóp nát tim khi còn sống. Ngoài ra còn có thể vặn xoắn “penispenis-san” để gây đau đớn cho chỗ đó nữa .... Nói tóm lại, chỉ cần hành hạ nó bằng nhiều cách khác nhau thì sát thương sẽ truyền đến bản thể. Nhờ vậy mà những người đã mất đi gia đình hay người thân vì bè lũ Nedrick có thể thỏa sức sáng tạo để trút bỏ hận thù. Nhờ đó mà những người đã bị cướp đi người thân đều hét lên ‘Hyahhaa!’ và hăng hái trả thù thông qua『Namakubi Nedrick』đó. Chà, công sức tốt bụng của tôi cũng đáng giá thật!! .... À mà, lúc nãy tôi đã nghe thấy chuyện của Thor-san nên tôi nghĩ mình sẽ phát triển cả『Namakubi Marul』nữa."
"Anh đúng là ghê gớm thật đấy… tôi cũng đã gửi báo cáo về tội ác của Marul cho Ma Vương rồi, nên hình phạt của cô ta chắc chắn sẽ tăng vọt, có lẽ đơn xin sản xuất『Namakubi Marul』cũng sẽ được phê duyệt thôi."
Nghe tôi nói vậy, anh chàng chuyên viên tra tấn mỉm cười rạng rỡ rồi đặt một con『Namakubi Nedrick』lên tay tôi.
“Kẻ nào dám chống lại Nechoric-sama này? Thật không thể tha thứ!! Đồ vô dụng, chết ngay đi, chết ngay lập tức điii!!”
Đúng là một thằng khốn mồm miệng thối tha, cứ mở mồm là tuôn ra một tràng những lời khó nghe, tôi nghĩ thầm rồi thả nó rơi khỏi tay.
“Ta đang bay!! Nechoric-sama, vua của thế giới, có thể bay trên bầu trời!! Phạch phạch phạch!!”
Con『Namakubi Nedrick』tưởng mình đang bay nên sung sướng quằn quại giữa không trung, tôi bèn đá văng nó đi. Nó rú lên một tiếng “bẹppp” rồi bay thẳng vào tường. Trước khi trút hơi thở cuối cùng và biến mất, để lại câu “Ta chỉ muốn được bình yên…”
Hừm, đúng là một sinh vật kỳ lạ. Nhưng vì sức chiến đấu thực sự bằng không nên đúng là ai cũng có thể dễ dàng trả thù.
"Khi nào『Namakubi Marul』hoàn thành tôi sẽ gọi ngài nhé."
"…Thôi, không cần đâu."
Thấy tôi dứt khoát từ chối, người tra tấn có vẻ tiếc nuối, nhưng tôi vẫn mong Marul sẽ phải trả giá thích đáng cho những tội ác mà chính cô ta đã gây ra.
Có lẽ cái mùi kinh tởm hơn cả bãi nôn mà tôi cảm nhận được từ Marul là do những tội ác mà cô ta đã ngấm ngầm thực hiện, tôi nghĩ thầm, sau đó, tôi xin lỗi vì đã phá hỏng phòng giam rồi rời khỏi pháo đài.