Phần 10
“…kh.”
Kamijou Touma rên rỉ, vẫn ngồi trong chiếc buồng con kén.
Cậu không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.
Quả thực cậu chẳng hề cho rằng mình có thể thắng nổi hiệp đầu. Cậu chỉ muốn làm quen với chuyển động của Blue Stalker. Nhưng cậu đã quá ngây thơ. Hiệp một kết thúc trước cả khi cậu có thể hiểu được điều gì và hiệp hai cũng chẳng khá khẩm hơn gì ngay cả sau khi Index đã hồi đầy thanh máu.
Chuyển động của địch thủ rất đỗi dị thường.
Chưa nói đến việc phối hợp với Index, mắt cậu còn không theo kịp nổi chuyển động, khiến đầu cậu nhức nhối khi phải đảo mắt phải trái liên tục. Có lẽ do không đủ thời gian nghỉ ngơi nên chỉ đảo mắt thôi cũng khiến cậu phát buồn nôn.
Cậu nghe thấy tiếng động cơ quá tải sau lưng mình. Có lẽ chiếc V-Disc đang nóng rực đỏ lên rồi.
Kamijou đã kết hợp cơ bắp nhân tạo vào con Virtuaroid của mình nên cậu luôn bị bủa vậy với tiếng các sợi cơ giãn ra và thu vào xuyên suốt trận đấu, nhưng giờ thì chúng nghe như thể sắp đứt toạc.
Kamijou nghiến răng, quả cầu trọng tài lơ lửng ngay trên đầu cậu.
(Tên này hoàn toàn ở một đẳng cấp khác…)
Kamijou đang “điều khiển” con Virtuaroid nhờ vào bàn tay và các ngón tay trên nút bấm.
Nhưng Blue Stalker thì khác.
Rõ rành rành là hắn đang truyền tải trực tiếp ý niệm của mình vào trong con Virtuaroid.
Chênh lệch giống như một con rối điều khiển bằng dây so với một con búp bê bị ma nhập vậy. Không có một giới hạn hay sự đơn giản nào trong các hành động của nó.
(Làm cách nào hắn điều khiển nổi nó như vậy được nhỉ? Chẳng lẽ đây là một chức năng của thiết bị ‘lỗi’?)
Trận chiến giữa các Virtuaroid không thể phá hủy nhà cửa hay cầu đường gì, nên Kamijou cho con Temjin ngồi xuống, tựa vào một tòa nhà.
Trong lúc đó thì Blue Stalker đang chậm rãi áp sát.
Trên tay nó là thanh đại kiếm cuồng bạo dài hơn chính chiều cao của nó.
“…”
Blue Stalker không phải đang để lộ sơ hở. Ngay cả khi Kamijou có đưa tay ra nã pháo từ [Hỏa lựu Trung tính], chế độ hiện thời của vũ khí chính, đối thủ của cậu chắc chắn sẽ nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của cậu. Blue Stalker có thể làm được việc đó. Dù trông nó có thảnh thơi thanh nhàn ra sao, nó hoàn toàn đang hành động thận trọng.
“Tên nay đang truy sát chúng ta đấy. Touma, cậu phải thật cẩn thận! Đây là hiệp hai rồi, cậu sẽ thua nếu không thể lấy lại được điểm đấy! Mà cứ đà này thì đằng nào Temjin cũng sẽ bị tiêu diệt sớm thôi!!”
Lilina la lên cảnh báo từ bên khung thoại liên lạc.
(Làm gì bây giờ…?)
Trước tiên, cậu hoàn toàn kông biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu bị một người chơi “lỗi” đánh bại.
Cậu mới chỉ hay biết những tin đồn đáng quan ngại rằng người thua sẽ bị liệt cơ, liệt hệ thần kinh tự chủ, hôn mê, và nhiều thứ nữa.
Liệu hư thực ra sao?
Cậu không tin tất cả đống đó, nhưng cậu cũng không dám dùng thân thể mình để kiểm tra thực hư.
(Làm gì đây!? Mình phải làm sao để lật ngược thế trận đây!?)
Cậu có thừa những nút bấm và que trên tay mình, nhưng cậu lại chẳng thấy được một phương án nào.
Cậu phải làm gì đó ngay lập tức, như bàn tay cậu đông cứng lại khi cậu biết dù có làm gì thì cậu cũng chẳng có kết tốt đẹp.
Sự sợ hãi kìm kẹp cậu lại.
Cậu không có cách nào để thoát thanh đại kiếm chết chóc và tàn bạo kia.
Với tốc độ của Blue Stalker thì nếu cậu chỉ biết đỡ thôi, hắn cũng sẽ vòng ra sau lưng cậu ngay lập tức và chặt cậu làm đôi. Phải nói là chuyển động của hắn quá đỗi bất thường. Nó gần như không có giới hạn. Cứ như thể nó có thể làm được cả những thao tác đáng ra không thể như lộn nhào hay trượt giữa háng địch.
“Đm…”
Mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay cậu.
Thanh kiếm dài ngoằng đó có thể dễ dàng đánh gục hoặc chặt đôi Virtuaroid.
Vụt thẳng về phía cậu!!
“Đmmmmmmm!!!”
Cậu gào, hét lên, siết lấy cái thiết bị trong tay mình.
Và chính khoảnh khắc đó, cậu nghe thấy một tiếng chuông khẽ khàng. Một dòng chữ nhỏ hiện ra ở mép màn hình như một dòng phụ đề.
“Một tin nhắn? Hả? Nhưng địa chỉ người gửi lại chính là thiết bị của cậu sao?”
Lilina ngớ người.
Thế nghĩa là cô ấy cũng không hiểu được tin nhắn thực sự trong đó.
“h4ij th4'c m4'c.”
Mặc cho nguy hiểm tột cùng, tâm trí Kamijou vẫn bị dán vào dòng chữ ngắn ngủ đó.
Cậu chẳng có cách nào đánh bại được con Blue Stalker gian lận kia.
… Nhưng liệu bản thân suy nghĩ này có chính xác?
Liệu thứ sức mạnh tạo nên khác biệt đó có phải của riêng mình hắn không? Liệu nếu Kamijou từ bỏ dòng suy nghĩ đó, thì cái gì mới đang cản trở chính chiến thắng của cậu?
Một việc mà cậu sẽ không bao giờ làm nếu chỉ là một người chơi bình thường.
Một quyền lợi mà cậu đã từ bỏ dù nó ở ngay trong tầm với.
(…làm thôi.)
Cậu cảm thấy như đang bị thử thách.
Kamijou tập trung vào thiết bị trên tay mình còn hơn cả trận đấu giữa Temjin và con Cypher xanh.
Vậy cảm giác trong tay cậu bấy giờ đây, là thực hay hư? Cậu chẳng thể chắc chắn.
(Để vượt qua được tình thế này, để tìm một cách cứu Index, thì mình phải thử, ngay cả khi những cách đó đồng nghĩa tự sát!!)
h4ij th4'c m4'c.
Haij thac mac.
Hãy thắc mắc.
Một khoảnh khắc sau đó, Kamijou Touma bẻ chiếc thiết bị trên tay mình làm đôi.
Cậu phá hủy bộ điều khiển của mình.
Đi ngược lại với những gì cậu đáng lý phải làm để chơi và chiến chắng, nhưng vì sao đó, giữa khoảng không chật hẹp này cậu lại cảm thấy như việc đó cũng có thể.
Vô số bộ phận máy móc lơ lửng trên không như thể trọng lực không hề tác động lên chúng. Những bảng mạch điện tử và cái màn hình LCD xoay vòng, phản chiếu ánh mặt trời. Và một cái chip đen tí hon nằm ở ngay chính giữa. Vậy vốn dĩ nó là gì? Một chip mạch hệ thống, ăng ten truyền tải, hay gì đó dính dáng tới quyền hành của người sử dụng? Kamijou không có kiến thức công nghệ đủ để đào sâu hơn nữa, nhưng linh tính mách bảo rằng đấy chính là lõi của thiết bị.
Là đầu não kết nối tất cả mọi thứ.
Và cậu làm một việc rất đỗi đơn giản.
Cậu cắn nó.
Cái chip chỉ to bằng phần tư một con tem, nên cậu chỉ việc kẹp nó giữa hai cái răng nanh rồi cắn nát nó ngay lập tức.
Có gì đó vừa được án định. Đưa đẩy cậu sang một lối mòn khác.
Mọi thứ tua ngược lại trong tay cậu. Những mảnh vụn lơ lửng trên không quay ngược về với nguyên bản. Ngay cả những vết nứt gãy trên vỏ thiết bị cũng biến mất, và ánh sáng len lỏi lên từ màn hình LCD.
Trông vẫn như mới.
Trừ một con chip đen đã biến mất.
“_______”
Ngay sau đó, Kamijou nghe thấy tiếng xé gió kinh người. Cậu ngửa người ra sau theo phản xạ, như rằng ai đó vừa ném trúng quả bóng vô mặt cậu. Temjin đáp lại thao tác đơn sơ đó, cũng ngửa người ra sau, chỉ vừa xém né được thanh đại kiếm của Blue Stalker đã vụt cắt qua như máy chém.
Tất cả diễn ra quá đỗi tự nhiên và Kamijou chỉ hoàn hồn sau khi nó xảy tới.
(Hả?)
Không thể nào. Không thể nào nó lại như vậy được.
Những con Virtuaroid bị giới hạn bởi một cần gạt chỉ cho phép chuyển động theo 8 hướng cơ bản, thế nên ngửa người ra sau để né một thanh kiếm vốn dĩ là một thao tác phi lý.
(Vậy mà mình vẫn làm được sao?)
8 hướng cơ bản giờ đã được nâng cấp thành các chuyển động tự do hoàn toàn, như thể những mũi tên cắm ra từ lưng nhím, chĩa về mọi hướng.
Nói cách khác, cậu giờ cũng như Blue Stalker rồi.
Cậu đã “lỗi”.
Ngay khi thuật ngữ nó nảy lên trong tâm trí Kamijou Touma, căng thẳng tột độ lập tức tiêu biến.
Con Temjin lướt người sang bên trước nhát chém chính diện, gạt thanh kiếm bạo tàn sang bên. Cậu sử dụng vai mình thay vì vũ khí. Tác động ngang lên thanh kiếm khiến con Cypher xanh chao đảo trong khoảnh khắc, và cậu tận dụng thời cơ đó để bồi thêm một đòn đánh nữa mặt hắn. Một lần nữa, cậu không cần sử dụng tới thanh [Tốc vũ Kiếm].
Cậu sử dụng ‘trán’ của Temjin.
Thiết đầu công.
Với một tiếng va đập, con Blue Stalker ngã ra sau.
Đòn tấn công của Kamijou đã chạm tới địch thủ hung bạo đó. Nó đã trúng.
Đó không phải một cú bạo kích.
Tất cả nó tạo ra là một chút khoảng cách giữa họ.
Đó là lý do tại sao Temjin chỉnh lại nắm tay mình trên thanh [Tốc vũ Kiếm]. Cậu dồn hết sức mình, vung nhát chém vào con Blue Stalker đã bị đẩy lùi về khoảng cách hoàn hảo cho đường kiếm.
Một âm thanh vang lên dữ dội.
Nhưng nhát chém đó không trúng. Đường kiếm đã bị trệch đi. Con Blue Stalker không cần tới một khiên bảo vệ bí mật nào đó hay trường từ lực che chắn. Trong khoảnh khắc cậu ra đòn, hắn đạp vào đầu gối con Temjin.
Nhát kiếm trệch hướng đó hụt mục tiêu, và con Blue Stalker nhảy lùi ra sau.
“Khoan khoan khoan! Chuyện gì đang xảy ra thế? Tôi đang nhận được một tràng dài thao tác đầu vào sai lỗi, nhưng tại sao con Virtuaroid vẫn phản hồi lại được!? Bằng cách nào nó lại chuyển động thế này được? Đây vượt xa lỗi hệ thống hay mánh khóe bí mật. Xem ra cách duy nhất để giải thích là trò chơi thế hệ mới Virtual-On thực ra chứa nhiều hơn 2, 3 lần lượng thông tin dữ liệu mà tôi được quyền truy cập!!”
“Lilina, nếu cô có khúc mắc gì thì xin tự tìm kiếm câu trả lời đi.”
“Tôi vừa tra được tận 174,000 kết quả khớp. Và từ khóa phổ biến nhất là ‘lỗi’! Không ổn rồi! Dĩ nhiên, vài trang mạng cũng chứa đầy quảng cáo quái dị hay câu view thôi, nên nó cũng chẳng phải là nguồn tin đáng tin cậy nhất thế giới này!!”
“Thế tôi cũng không quan tâm. Tôi chẳng phải người phát minh ra cái này.”
“…Ừm… Touma?”
Thiết bị trên tay cậu chỉ có những phím bấm sặc sỡ màu hoặc những cần gạt đơn sơ.
Liệu cậu có thể tạo nổi những thao tác phức tạp này chỉ với đó không? Bằng cách nào cậu lại có thể chuyển động tay chân riêng lẻ, từng ngón tay riêng biệt, thậm chí cả cái đầu, chỉ với chừng này phím? Ngay cả cậu cũng không biết câu trả lời.
Nó cảm giác như ngược lại thì đúng hơn. Nếu bộ điều khiển trên tay cậu là vật chất, hành động là ý thức, thì không phải vật chất quyết định ý thức, mà là ý thức quyết định vật chất. Cậu hành động trước, rồi tay cậu mới thao tác bộ điều khiển theo, tạo nên những combo tương ứng. Cậu có thể bật lại màn hình hướng dẫn lên, nhưng cậu khá chắc rằng ở đó chẳng có gì sẽ giúp cậu tạo lên nổi những thao tác này.
Vậy nhưng bằng cách nào đó cậu lại có thể.
Và nếu cậu có thể làm được, thì chẳng cớ gì lại tự kìm kẹp bản thân lại.
Tiếng động cơ nổ vang dội.
Cái V-Disc khổng lồ sau lưng cậu gào rú lên mỗi khi cậu tạo ra những chuyển động vượt giới hạn. Nó rực đỏ như thép nung chảy vậy. Cậu có thể không nhìn thấy nó, nhưng cậu vẫn biết. Tình trạng của con Virtuaroid cậu có thể cảm nhận như thể một phần giác quan của chính cơ thể mình.
Không cần phải đợi kẻ thù ra đòn trước.
Cậu chẳng còn là một con rùa rụt cổ nữa! Giờ là lúc để chúa sơn lâm săn mồi!
Hai con Virtuaroid mặt đối mặt, lườm nhau dữ dội, lao lên đồng thời.
Temjin và Cypher ập vào nhau như vũ bão. Nhuộm màu thế gian trong cơn bão táp, họ dùng đường phố, tường nhà, cây cối ven đường, thậm chí bảng hiệu giao thông, làm chỗ đứng để nhảy bật lên như những quả bóng.
Ngày càng nhiều những âm thanh inh tai nhức óc. Chẳng có một khán giả nào có thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Cảm giác được chạm tới một cảnh giới mới đang nhấm chìm Kamijou trong sự thượng đẳng. Tâm trí cậu càng lúc càng quay cuồng.
Hiệp hai sắp tới hồi kết.
Cậu đã để thua quá nhiều điểm và máu Temjin gần như đã cạn.
Chênh vênh trên sóng là một thất bại lập tức nếu cả cậu và Index bị tiêu diệt.
Nhưng thế thì sao?
Thế thì đã sao?
Bọn họ chỉ có một đối thủ duy nhất. Sẽ không có ai đợi chờ bên ngoài, sẵn sàng thế chỗ cho con Cypher xanh trong lượt thay người. Nếu bọn họ tiêu diệt được Blue Stalker thì chẳng cần phải bận tâm gì điểm số nữa. Chiến thắng sẽ là của họ và hiệp thứ ba sẽ bắt đầu. Trong lần tung xu xấp ngửa cuối cùng đó, sẽ có một người chiến thắng và một kẻ thua cuộc.
Kamijou Touma sẽ ăn miếng trả miếng với địch thủ này.
Cậu sẽ vùi dập hắn cho đến khi nào hắn khóc lóc van tha.
“Phải, phải…”
Cứ như thể những dòng suy nghĩ của cậu đang tuôn tràn ra từ trán.
Thứ gì đó đang bị hút ra khỏi người cậu.
Cảm giác của thiết bị di động trong tay đang nhạt nhòa dần.
Kamijou Touma chẳng còn trong trạng thái căng thẳng tột độ nữa. Thậm chí, giờ đây cậu hoàn toàn đủ thư thái để bình luận về cảm giác này.
“Nguy hiểm đấy. Thật nguy hiểm nếu chúng ta cứ quen dần với nó…”
“…”
Lilina định hỏi cậu có ý gì, nhưng cô lại im bặt.
Chẳng rõ liệu một chương trình AI có khả năng cảm thấy sợ hãi hay hoảng loạn không, nhưng cậu cũng mặc kệ. Nhưng chẳng phải vì cậu đang quá sức tập trung vào trận chiến với Blue Stalker.
Cậu sẽ lết kéo xác hắn xuống khỏi vương tọa.
Cậu đã đặt được một cái ghế thô thiển cạnh vương tọa đó.
Và cậu có cơ hội để đạp đổ hắn hay giờ đây.
Cậu phải tận dụng cơ hội mình có được để lần tiếp theo sẽ tới lượt cậu khinh bỉ hắn.
Nhưng đúng lúc đó có một chuyện đã xảy ra.
Temjin và Cypher khóa vũ khí nhau lại, tạo một đường bay xoắn ốc, nhưng sau đó một lúc, những âm thanh kì cục vang ra từ vai và gối Blue Stalker.
Những tiếng động và chuyển động đó không chỉ đơn thuần là để cử động tứ chi hắn.
Chẳng phải Aogami Pierce đã đề cập việc Cypher có thể biến hình và thật kì lạ rằng kẻ này vẫn chưa xài tới nó sao? Chẳng phải cậu ta đã nói rằng có lẽ Blue Stalker chỉ đang tự giới hạn bản thân lại thôi?
Rũ bỏ ý định, hắn giải phóng mình khỏi giới hạn.
Cuộc chiến giờ mới thực sự bắt đầu.
Đối thủ của Kamijou không còn nhân dạng nữa mà thay vào đó là một con quái thú hiếu chiến.
Hắn vẫn có một quân bài trong tay áo.
Hắn đã tự kiềm chế bản thân lại để chơi cho thật khuây khỏa.
Và rồi Kamijou nói.
“Làm thế này, không tốt chút nào đâu.”
Âm giọng cậu lạnh lẽo và khô khốc. Ánh mặt cậu trông vô cảm như một con côn trùng.
Cứ như thể linh hồn cậu đang bị chi phối bởi một nguyên do bí ẩn nào đó.
Phần 11
Và.
Con Specineff sơn màu đen trắng đứng trên một mái nhà nào đó gần đấy.
Mặc cho tứ chi và đôi cánh dày cộp, phần thân của con Virtuaroid quái dị này hoàn toàn được tạo dựng từ những cái que thon mỏng. Nó trông quỷ quyệt hơn là một cỗ máy.
Tử thần mang theo mình một lưỡi hái tên [Ifleesa].
Ngoài đó ra, con Virtuaroid này cũng được tinh chỉnh vô số lần đến mức các bộ phận cơ thể nó chuyển động rùng rợn khác xa những gì một bộ giáp nguyên mẫu có thể làm được. Tựa như thể nó sẵn sàng nổ tung ra bất cứ lúc nào.
“Thật là,” tay phi công cằn nhằn. “Gây cho ta một đống rắc rối.”
Phần 12.
Thứ gì đó vụt qua nhanh như chớp.
Không phải một phát pháo kích từ điểm mù. Bản thân con Virtuaroid đó lao thẳng vào giữa chiến trận từ bên ngoài. Nó di chuyển nhanh tới nỗi có cảm tưởng như đó là một tia chớp vậy.
Con Cypher tên Blue Stalker bay lùi ra sau.
Nhưng nó không hề trúng đòn.
Blue Stalker đã chủ động né tránh.
Hụt mục tiêu, ác ma Specineff trắng đen bám trượt xuống mặt đường để phanh lại.
Và nó nói.
“Giữa: cút ngay lập tức, hoặc đánh đến chết. Mày muốn chọn gì tùy mày thôi.”
“…”
“Mày là nguồn gốc của các thiết bị ‘lỗi’. Có thể mày còn dày dặn kinh nghiệm hơn tao.” Specineff chỉ móng vuốt trỏ về phía trước. “Nhưng con ác quỷ chứa đựng #1 Đô thị Học viện đây thì mày chưa đủ trình đâu.”
“…”
Nó chuyển động rất mau lẹ.
Blue Stalker tuyên bố đầu hàng và những bức tường vô hình của trận đấu đã được gỡ. Nhưng ngay cả thế, con Cypher xanh vẫn ở lại đó một hồi. Với một tràng âm thanh máy móc, nhân dạng của nó biến đổi thành một chiếc tiêm kích phản lực hình tam giác.
Và nó vụt bay đi.
Con Virtuaroid thu người lại như thành một tia sáng, sẵn sàng xé tan bất cứ gì nó chạm phải.
“Chuyện gì vừa xảy ra” Temjin thốt lên. “Ai đó cứu tôi à? Tại sao? Và câu vừa rồi là thế nào?”
Cậu quay về phía Spencineff, kiếm tìm một câu trả lời, nhưng ác quỷ không tiết lộ.
“Nó sắp sửa thực sự bắt đầu rồi.”
“Cái gì sẽ bắt đầu…?”
“Rồi mày sẽ thấu hiểu được tất cả rất sớm thôi.”
Specineff nhảy lên không.
Nó đậu xuống một nóc nhà khác, rồi nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác liên tục.
Kamijou Touma nhớ lại những gì con Specineff trắng đen nói ngay trước khi hắn rời đi.
“Bởi lẽ mày cũng đã trở thành một trong số bọn tao rồi… vì trên tay mày là một thiết bị ‘lỗi’.”