Tôi cau mày trước tin nhắn của Yoo Junghyuk.
Đi về phía đông ngay lập tức á? Tôi vừa cứu mạng hắn mà giờ hắn lại ra lệnh cho tôi sao?
Tôi hơi khó chịu, nhưng chưa kịp phản hồi thì Yoo Junghyuk đã nói tiếp.
–Tai ương Truy Vấn đang thức tỉnh.
…Cái gì?
Tôi vẫn không hiểu hắn đang nói gì, Yoo Junghyuk liền cau mày.
–Có kẻ đang ra sức đánh thức tai ương.
__________________________________
Một lúc sau, tôi và Han Sooyoung rời khỏi Lycaon, người vẫn đang trong quá trình giác ngộ, và phi như bay đến quận Gangdong.
"Chúng ta cứ bỏ con sói đó lại vậy à?"
"Tộc Imyuntar có thể cảm nhận được khí tức của phù chủ. Khi tỉnh lại gã sẽ đi tìm chúng ta thôi. Thay vào đó…"
Tôi nhìn Han Sooyoung đang chạy bên cạnh và nói,
“Cô không thể cõng hắn à? Cô có avatar còn gì.”
"Tôi không muốn."
Han Sooyoung làm bộ mặt ghê tởm rồi né ra xa.
"Chẳng phải lúc nãy cô nói Yoo Junghyuk có thể không phải là người xấu sao?"
"Chuyện nào ra chuyện đó. Hồi trước hắn còn chặt đầu tôi đấy?"
Tôi không bác bỏ được lời của cô ta. Yoo Junghyuk nói qua Mật Hẹn Ban Trưa.
–Anh có thể bỏ tôi lại. Tôi không cần anh giúp.
–Đừng có kiêu ngạo như vậy. Tôi bỏ cậu lại thật đấy.
Vì Yoo Junghyuk đang nằm trên lưng tôi nên tôi không nhìn được biểu cảm của hắn.
–Khi nào thì cậu tự đi được?
–Hai ngày nữa.
–Sau khi hồi phục cậu có giết tôi không đấy?
Tôi hỏi nửa đùa nửa thật nhưng tên khốn này không trả lời. Tôi cố tình thả chậm bước chân của mình.
–Vậy thì tôi không giúp nữa. Sao tôi có thể tin tưởng một kẻ đang cố giết mình được? Lập Lời Thề Tồn Tại đi rồi tôi mới giúp. Hãy thề rằng sẽ không giết tôi cho đến khi lượt hồi quy này kết thúc.
–Không thể.
Đúng là đồ trời đánh.
–Vậy thì hãy thề rằng cậu sẽ không làm hại tôi đến khi kịch bản thứ năm kết thúc. Nếu như vậy cũng không được thì tôi mặc kệ cậu luôn.
Yoo Junghyuk trầm ngâm một lúc rồi đáp.
–Tôi thề.
Ngoài dự đoán, Yoo Junghyuk đã chấp nhận lời thề. Lời Thề Tồn Tại. Đó là một sự ràng buộc đối với kẻ đã phát ngôn.
Ngọn lửa xanh lạnh lẽo bùng lên từ cơ thể Yoo Junghyuk, chui thẳng vào tim hắn. Nếu hắn phá vỡ lời thề, ngọn lửa này sẽ thiêu rụi trái tim hắn. Tôi thấy có chút yên tâm, nhưng rồi Yoo Junghyuk lại nói tiếp.
–Tôi sẽ không giết anh. Nhưng…
–Nhưng?
–Tôi sẽ đánh anh một phát.
–Gì?
Tôi sững sờ trong giây lát. Hắn định đánh tôi sao?
–Là vì chuyện hai ngày trước à?
Yoo Junghyuk lại không trả lời. Tôi thấy lạ là Yoo Junghyuk lại đồng ý với lời thề dễ dàng như vậy.
–…Chỉ một đòn thôi đấy. Với lại đánh nhẹ thôi nhé?
Phải, nếu một cú đấm có thể cứu vãn mối quan hệ của tôi với Yoo Junghyuk thì cũng đáng. Với sức chịu đựng hiện tại của tôi, ăn một cú từ hắn chắc không chết được đâu.
Ngay sau đó, chúng tôi băng qua cầu Cheongdam và đi vào khu vực quận Gwangjin.
Tôi cảm nhận được hệ sinh thái xung quanh đang dần thay đổi. Cỏ bắt đầu mọc lên trên đường, và thay vì mùi xác thối, nơi đây tràn ngập mùi phân quái vật.
Thân cây khổng lồ trồi lên từ mặt đất, quấn quanh các tòa cao ốc xung quanh.
[Thực vật cấp 7 'Yanaspleta' đang cảnh giác.]
Han Sooyoung rút vũ khí ra, tôi vội nhắc.
"Đừng manh động. Chỉ cần chúng ta không tấn công trước thì sẽ không sao."
“…Mấy loại quái vật này chẳng phải thường bất ngờ phóng xúc tu ra tấn công sao?”
“Đó là trong manhwa thôi. Ngoài đời chúng hiền lắm. Chỉ cần đừng giẫm lên rễ nó là được.”
Trên nóc tòa nhà, đầu của cái cây trông giống hoa hướng dương đang sát sao theo dõi từng hành động của chúng tôi. Trông có vẻ đáng sợ nhưng thực ra nó không có tính công kích. Tiếc là tình hình chẳng dễ chịu hơn được bao nhiêu.
Loài thực vật này vốn chỉ xuất hiện sau khi Vực Thẳm mở ra hoàn toàn.
"Quá trình địa khai hóa đã bắt đầu."
Địa khai hóa.
Kịch bản thứ năm là sự đối đầu giữa các thế giới. Nhân loại phải chiến đấu chống lại những thế giới đang xâm nhập.
Giống như Seoul đang chịu sự xâm lấn của Chronos, thì Trung Quốc phải đối mặt với Thế Giới Võ Lâm Đệ Tam, còn Nhật Bản thì vướng phải Bạch Quỷ Giới.
Han Sooyoung phái avatar đi dò xét, rồi chửi thề.
“Đây là một ổ quái vật. Chết tiệt.”
"Quá trình địa khai hóa sẽ còn nhanh hơn nếu các tai ương thức tỉnh."
"Loại người nào lại đi đánh thức tai ương chứ?"
"Loại như cô. Cô đã đánh thức hỏa long đấy thôi.”
Han Sooyoung cắn môi.
"…Chẳng phải anh đã xử đẹp nó rồi sao?"
"Lúc đó, tên Dokkaebi trung cấp đã đưa ra một hình phạt lên con hỏa long. Nếu tôi không giết thì sao? Cô tính tự đi bắt à?”
“Có hình phạt á? Thế thì càng tốt chứ, giết tai ương đã yếu đi lại chẳng lời quá còn gì?”
“Nhưng Tai ương Truy Vấn thì khác. Chưa chắc Dokkaebi sẽ đặt ra hình phạt cho nó đâu.”
Chúng tôi nhanh chóng di chuyển, tránh xa ổ quái vật. Trên đường, bầy chuột đất và groll đang gặm xác chết.
Dựa vào dấu vết quái vật bị tiêu diệt, có vẻ Yoo Junghyuk đã đi ngang qua lối này. Với tình trạng thể chất hiện tại mà còn đi được xa đến vậy, quả thật đáng kinh ngạc.
Tôi nói với Yoo Junghyuk.
–Tôi có một câu hỏi.
–…
–Sao lại mò tới tìm tôi? Thú thật, tôi tưởng anh tự sát rồi chứ.
–Tự sát? Nực cười.
Nếu nhìn thấy tương lai của mình ở lượt thứ tám, chắc chắn hắn sẽ không nói như thế đâu. Tôi lại càng bối rối bởi lời nói tiếp theo
–Nếu dễ dàng từ bỏ như vậy, thì tôi đã chẳng bắt đầu hành trình này ngay từ đầu.
Khoảnh khắc đó gợi lại cho tôi cảm giác lần đầu đọc ‘Cách Sống Sót’. Có lẽ Han Sooyoung đã đúng. Yoo Junghyuk mà tôi từng nghĩ mình biết rõ là một người dễ dàng bỏ cuộc, dễ dàng giết người và liên tục gây ra vô số bi kịch.
Nhưng Yoo Junghyuk của lượt thứ ba thì chưa trở thành con người đó. Có khi tôi chưa bao giờ thực sự hiểu hắn cả.
[Sự hiểu biết của bạn đối với nhân vật ‘Yoo Junghyuk’ đã tăng lên.]
Rồi Yoo Junghyuk nói tiếp.
–Ngay lập tức tôi nghĩ tới anh. Anh là người đã phá nát Ngai Vàng Tối Cao, chắc sẽ giúp được phần nào.
–Anh không định nói gì về chuyện đó sao?
–Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc. Hơn nữa, tôi nghĩ kỹ rồi. Hẳn là cậu làm vậy để loại bỏ ‘ngoại thần’.
–…Cậu biết à?
Tôi thật sự thấy lạnh gáy. Trước giờ tôi còn chưa nói chuyện tử tế với hắn.
Ngoài vẻ lạnh lùng kia, tên này còn có đầu óc sắc bén đến vậy sao?
Yoo Junghyuk tiếp tục nói.
–Thực ra, tôi nghĩ lựa chọn đó không tồi. Vấn đề là hậu quả sau đó. Sau khi anh phá nát ngai vàng, những người dẫn đường đã bị phân tán và việc thu thập thiên thạch đã bị đình trệ. Đây là lý do tại sao quá trình địa khai hóa của quận Gwangjin và quận Gangdong lại nhanh như vậy. Những kẻ lang thang đang lợi dụng sức mạnh của thiên thạch.
–Ý anh là sao? Chỉ dùng thiên thạch thôi thì đâu thể tăng tốc quá trình địa khai hóa chứ.
–Một trong Thập Ác đã chiếm lấy một ‘thiên thạch tai ương’.
Thập Ác. Tim tôi ngay lập tức chùng xuống. Tôi đã đoán trước được điều này, nhưng khi thực sự nghe thấy lại là một vấn đề khác.
–Là Độc Sư à?
– …Anh biết rồi.
–Cô ấy là người duy nhất sử dụng Thiên Linh Độc.
Nhưng tôi vẫn không hiểu một chỗ.
– Thế sao cậu lại bị trúng độc? Đã biết đối thủ là Độc Sư thì phải tránh đối đầu trực diện đi chứ?
–Tôi đã cố gắng thuyết phục cô ấy.
–Thuyết phục? Cậu á?
Rồi một hình ảnh hiện lên trong đầu. Yoo Junghyuk nói.
– Tôi tưởng mình có thể thuyết phục cô ấy trở thành đồng đội.
Đồng đội… Thì ra là vậy. Tôi đã nhớ ra. Độc Sư Lee Seolhwa từng là đồng đội của Yoo Junghyuk ở lượt thứ hai.
Thập Ác không phải lúc nào cũng là kẻ địch.
Giống như Bậc Thầy Pháo Đài Vũ Trang Gong Pildu đã thay đổi trong lượt này, Lee Seolhwa chỉ trở thành Thập Ác trong một số lượt hồi quy, bao gồm lượt đầu tiên. Trong tất cả các lần hồi quy khác cho đến nay, Độc Sư Lee Seolhwa là một trong số ít những người bạn đồng hành mà Yoo Junghyuk có thể tin tưởng.
–Cậu đã làm một việc không giống cậu chút nào.
–Tôi biết. Thật thảm hại.
–…
–Cô ấy không còn là người mà tôi từng biết nữa. Tôi biết rõ điều đó. Dẫu vậy, tôi vẫn muốn tin, dù chỉ một thoáng, rằng người phụ nữ trong ký ức của tôi vẫn còn tồn tại. Tôi muốn đồng hành với cô ấy thêm lần nữa.
Nghe những lời chất chứa nỗi cô độc sâu kín ấy, tôi không kìm được mà trả lời. Trong vòng hồi quy thứ hai, Lee Seolhwa chính là người yêu của Yoo Junghyuk, dù chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
–Tôi hiểu.
Yoo Junghyuk im lặng một lúc.
–Anh nói như thể anh từng hồi quy rồi vậy.
–Tôi không cần hồi quy cũng hiểu mà.
Tôi biết mình không nên nói về sự thấu hiểu. Nhưng tôi vẫn muốn nói. Bởi vì từ giờ về sau, hắn sẽ không nhận được sự thấu hiểu từ bất kỳ ai cả, nên tôi nghĩ mình có thể nói điều này.
[Nhân vật 'Yoo Junghyuk' bị chấn động sâu sắc.]
[Nhân vật 'Yoo Junghyuk' đã nhận được một niềm an ủi mờ nhạt.]
–Thật kỳ lạ. Rõ ràng anh không phải hồi quy giả… Nhưng tôi lại có cảm giác anh thật sự hiểu những cảm xúc này. Đây cũng là sức mạnh của một nhà tiên tri sao?
Thấy tôi không trả lời, Yoo Junghyuk lại tiếp tục nói.
–Nhưng tất nhiên, anh vẫn chẳng tốt đẹp gì. Anh là tên khốn mất nết đã bắt cóc em gái tôi.
–Tôi bắt cóc hồi nào? Tôi chỉ bảo vệ em ấy thôi. Cậu cũng đã kiểm tra bằng Phát Hiện Nói Dối rồi mà…
"Kim Dokja."
Chúng tôi ngừng nói chuyện trước giọng nói căng thẳng của Han Sooyoung. Con đường từ Cầu Cheonho đến quận Gangdong đã hiện ra. Vực Thẳm phát ra ánh sáng chói lọi, và có thứ gì đó rơi xuống hướng Gangdong.
Chết tiệt, nó đã bắt đầu rồi.
Khi chúng tôi bước vào quận Gangdong, mật độ của đám cỏ kỳ quái trên mặt đất ngày càng dày đặc. Những thân cây ghê rợn mọc chen giữa các tòa nhà, và lũ thú nhỏ lao vun vút trên cành.
Gangdong lúc này đã trở thành một nửa của thế giới khác.
Han Sooyoung mím môi hỏi,
“Chúng ta đến trễ rồi à? Lỡ như tai ương đã thức tỉnh rồi thì sao?”
“Vẫn chưa đâu. Nếu thế thì chúng ta đã nhận được kịch bản rồi.”
Chúng tôi tiến thêm vài bước và trông thấy nhiều dấu vết trên mặt đất. Trông giống như graffiti, nhưng thực chất là một cách đánh dấu lãnh thổ.
Một lời cảnh báo không được tiến vào sâu hơn.
Từ đây trở đi chính là khu vực của Độc Sư. Giống những kẻ lang thang khác, cô ấy đã định cư ở quận Gangdong và bắt đầu mở rộng căn cứ của mình.
Tiến độ còn nhanh hơn tôi dự kiến.
Han Sooyoung nói,
“Nhóm này canh phòng ghê thật, tấn công sẽ không dễ đâu… Anh có ý tưởng gì không?”
Không. Ngay từ đầu tôi đã không định đánh trận nào.
“Chúng ta chỉ cần viên thiên thạch. Cứ lẻn vô lấy là xong. Tôi sẽ câu giờ cho cô đi lấy thiên thạch.”
Tất nhiên, nói thì dễ chứ đâu đơn giản. Nếu có một đồng minh như ‘Lưu Lãng Vương’ thì chuyện dễ xử lý hơn rồi.
Yoo Junghyuk ngắt lời.
– Không cần vội. Thậm chí nếu tai ương thật sự đã bắt đầu, thì Tai ương Truy Vấn vẫn là loại có thể bị khống chế ngay từ đầu.
Khống chế từ đầu à. Quả thực, nếu là Yoo Junghyuk thì có khả năng thế thật.
–Khống chế từ đầu? Ai làm? Cái người đang treo vắt vẻo trên lưng người ta một ngón tay cũng động không nổi như cậu à?
–Dĩ nhiên là anh. Vốn dĩ anh cũng đã nghĩ đến chuyện đó rồi, phải không?
–Sao tự tin thế?
–Anh đã đánh thức người dẫn đường và học được Phong Đạo rồi còn gì.
Dựa vào giọng điệu của hắn, có vẻ Yoo Junghyuk đang khó chịu vì tôi đã lấy mất Phong Chi Đạo mà hắn lẽ ra phải học. Tôi mỉm cười nói.
–Tôi không học được.
–…Tại sao? Không đủ thời gian à?
Trong lòng tôi lại thấy nhẹ nhõm.
–Không, tại tôi bất tài thôi.
Tôi cảm nhận rõ sự khinh bỉ sâu sắc trong sự im lặng của Yoo Junghyuk.
–Anh, ngay từ đầu...
"Có người đến."
Ngay khi nghe thấy lời của Han Sooyoung, tôi giương Vẹn Tín lên. Ở đây là lãnh địa của một trong Thập Ác, thì dĩ nhiên đám kia là người của họ.
Tôi giao Yoo Junghyuk lại cho avatar của Han Sooyoung.
“…Tôi đi một lát, cô trông cậu ta hộ nhé. Rõ chưa?”
Mọi người đang đến gần hơn. Nhưng có gì đó không đúng. Thường thì một nhóm di chuyển sẽ không ồn ào đến thế. Rồi một giọng nữ vang lên, trong trẻo và dứt khoát.
"Mọi người chạy về phía cầu Cheonho đi!"
Đó không phải là nhóm của Độc Sư.
Tuy không mạnh bằng Lưu Lãng Vương, nhưng người đó đã giúp vài người may mắn sống sót khỏi tay Độc Sư và chạy khỏi Gangdong. Những người sống sót tay không tấc sắt hổn hển thở dốc chạy về phía chúng tôi
"T-Tránh ra! Nhanh lên!"
Những mũi tên bay vút về phía họ. Người vừa lên tiếng ngã xuống ngay sau khi bị trúng tên. Lưng của người đàn ông nhanh chóng biến sắc và thâm đen lại. Là chất độc.
“Giết hết lũ rác rưởi đó!”
Đám người của Độc Sư đồng loạt giương cung.
Ngay khi chúng tôi định tránh ra sau một toà nhà, những sợi tơ trắng chợt xoè ra giăng kín cả không trung.
Hàng chục lớp mạng nhện bung ra, chặn đứng mưa tên. Han Sooyoung trố mắt.
“…Cái kỹ năng quái gì vậy?”
Thực ra, những sợi tơ này được phóng ra từ phía sau lưng nhóm Độc Sư. Những sợi tơ sắc bén như thép, chỉ thoáng chạm cũng khiến chân tay bị cắt lìa.
"Aaaaaa!”
Tất cả các sợi tơ đều được nối với một người phụ nữ. Một cô gái khoác trên người bộ đồ bó sát đen tuyền, lao vun vút giữa không trung. Từ đầu ngón tay cô bật ra hai lưỡi dao sáng loáng, uyển chuyển lướt đi trên những đường tơ ma thuật.
Cô tự do điều khiển độ dài của sợi tơ và quét sạch đám Độc Sư chỉ trong nháy mắt.
Động tác của người đó không có chút do dự. Những chuyển động ấy đẹp đến mức phi thực. Sự kết hợp giữa chỉ số và kỹ năng cho thấy nhà tài trợ của cô ta không phải dạng tầm thường.
[Không thể xem thông tin người này trong 'Danh Sách Nhân Vật'.]
[Người này chưa được đăng ký trong 'Danh Sách Nhân Vật'.]
Cô ta thậm chí còn không có trong Danh Sách Nhân Vật.
Han Sooyoung lẩm bẩm.
"Này, người phụ nữ đó..."
Tôi biết thừa mà chẳng cần cô ta phải nói. Vì đó là một gương mặt tôi biết quá rõ.
"...Cô Yoo Sangah?"
Mới chỉ hai ngày không gặp, mà cô ấy đã hoàn toàn khác xa với Yoo Sangah tôi từng biết.
là quá trình giả thiết biến đổi bầu khí quyển, nhiệt độ, địa hình bề mặt và hệ sinh thái của một hành tinh, vệ tinh tự nhiên hoặc thiên thể khác cho giống với môi trường có thể sống được như trên Trái Đất.