Dịch tiểu thuyết ecchi, tôi bỗng thông thạo các phương thức ... của các chị em <(")
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Risa tự tin cầm mic bằng cả hai tay, hát vang những bài nhạc dance sôi động của một nhóm nữ thần tượng, hòa quyện hoàn hảo với giai điệu rộn ràng và vui tươi của ca khúc bằng chất giọng khỏe khoắn và vẻ quyến rũ trưởng thành của mình.
Mio thì ngồi một bên, vừa nhấm nháp soda dưa lưới vừa hăng hái chọn nhạc, trong khi đó, Haruna ngắm nhìn hai cô bạn của mình, miệng nở một nụ cười dịu dàng.
(Risa và Mio, liệu khi mới cưới, họ có mặc tạp dề khỏa thân không nhỉ? Và chồng họ sẽ ôm họ từ phía sau, rồi hôn lên cổ, vuốt ve ngực, hay là mông …)
Hình ảnh các cô bạn thân chỉ mặc đồ lót khi thay đồ ở lớp thể dục, hay lúc cùng tắm trong chuyến dã ngoại, đã hiện lên trong đầu Haruna không biết bao nhiêu lần.
Cô tưởng tượng ra cơ thể trần trụi của Mio và Risa, khỏa thân trong chiếc tạp dề, ngọt ngào bên người chồng mới cưới.
(Lạy chúa! Mình đang nghĩ ngợi cái gì thế này? Thật là thất lễ với hai cậu ấy quá!)
Haruna lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ nhục dục ra khỏi tâm trí. Nhưng, một khi những tưởng tượng bậy bạ đã bắt đầu, thì dù cố gắng cách mấy cũng đâu có thể dễ dàng gạt bỏ đi được.
“Haruna ~~ trông cậu uể oải quá vậy ~~ đang nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?”
Risa, nhân lúc đoạn nhạc đệm vang lên, liền cầm micro hỏi to, chất giọng trầm bổng của cô vang vọng qua loa, cứ như màn độc thoại trong bài hát vậy.
(Mình đang nghĩ gì nhỉ?)
Haruna giật bắn mình, hai má ửng hồng, cảm giác cứ như là bị bắt quả tang đang tưởng tượng bậy bạ vậy.
Đoạn bridge đã kết thúc, và Risa lại tiếp tục say sưa hát. Đúng lúc đó, một chị phục vụ mặc tạp dề trắng gõ cửa bước vào.
“Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu, đồ ăn của mọi người đây ạ.”
“A~~~ !”
Nhìn thấy chiếc tạp dề trắng viền ren bồng bềnh của chị phục vụ, Haruna không kìm được mà thốt lên kinh ngạc. Tiếng kêu của Haruna khiến Risa đang khẽ ngân nga cũng phải đặt chiếc mic xuống.
Chỉ còn tiếng nhạc đệm vang vọng trong căn phòng karaoke.
“À... không, không có chuyện gì đâu...”, Haruna vội vàng rời mắt khỏi chiếc tạp dề, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Risa và Mio tròn mắt nhìn cô, còn chị phục vụ, chẳng để tâm đến bầu không khí, đặt pizza và đồ ăn vặt lên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
“Đúng như tớ nghĩ! Haruna, hôm nay cậu lạ lắm đấy ~~?”
“Ừ, đúng là thế thật”, Risa tắt công tắc, đặt chiếc micro sang một bên, đoạn hai cô bạn ngồi xuống hai bên Haruna, lo lắng nhìn cô.
“Nếu có tâm sự gì, cứ nói ra đi, bọn tớ sẽ luôn lắng nghe chia sẻ của cậu mà.”
“Ừm... thật ra, chỉ là tớ có mơ một giấc mơ thôi”, Haruna buột miệng nói, rồi ngay lập tức hối hận.
“Giấc mơ thế nào? Kinh dị lắm à?”
“Ừm... là... tớ mơ thấy mình đang nấu ăn, nội dung thì, hơi xấu hổ một chút.”
Haruna co rúm người, lí nhí đáp.
(Mơ thấy mình mới cưới chồng, còn mặc “tạp dề khỏa thân”, làm sao mà kể ra được chứ ~~)
“Sao mơ nấu ăn mà lại xấu hổ?”
“A! Tớ đoán ra rồi! Có phải là tạp dề khoả thân không?”
(S—Sao lại đoán trúng được cơ chứ?)
Bị Risa nói đúng, Haruna xấu hổ đến đỏ cả tai. Cô cúi mặt, gật đầu thẹn thùng.
“Đ—Đúng vậy…”
“Uây ~~ Risa, làm sao cậu đoán được hay thế~~”
“Vì hôm qua, lúc học tiết thực hành nấu ăn, tớ có trêu Haruna là ‘Khi mới cưới phải mặc tạp dề khoả thân nha, thế thì chồng sẽ thích lắm đấy’, thế là cậu ấy bỗng xấu hổ, mặt đỏ tía tai, trông bối rối lắm, có phải không nào?”
“Ahh, đúng rồi, tin juan rồi! ~~ Cậu ấy còn bảo ‘sao lại phải khỏa thân mặc tạp dề cơ chứ...’ còn mặt thì đỏ như gấc luôn.”
“Chắc chắn là Haruna đang tưởng tượng ra cảnh sau khi kết hôn sẽ phải mặc những bộ đồ đáng xấu hổ như thế đấy.”
Haruna đỏ mặt gật đầu.
(Thì ra chính vì thế mà mình đã mơ giấc mơ kỳ quặc đó … hóa ra chỉ vì vậy thôi à …)
“Xin lỗi Haruna nha, vì đã trêu cậu trò kỳ quặc như thế. Yên tâm đi, pháp luật đâu quy định mới cưới phải mặc tạp dề khỏa thân đâu!”
“Thật... thật sao? May quá! Nếu bắt buộc phải mặc kiểu đó, chắc tớ xấu hổ hông dám cưới xin gì mất.”
Haruna ôm mặt, lắc đầu quầy quậy.
Risa và Mio nhìn nhau rồi phá lên cười.
“Ahaha~~ Haruna cũng đã đến tuổi đó rồi nhỉ~~”
“Không... không phải thế đâu...”
“Nhưng mà… thỉnh thoảng tớ cũng có mơ mấy giấc mơ … biến thái đấy”, Mio bỗng nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Risa kìm nén ngạc nhiên mà hỏi tiếp.
“Cậu đã mơ thấy những gì?”
“Tớ mơ ngực mình to ra, thế là đám con trai ngu ngốc cứ bám lấy tớ! Nhưng lúc tỉnh dậy thì ngực lại bé như cũ... Haizz... thật tiếc quá đi...”
“Ể? Mio, cậu... thật ra...”
(Ngực Mio cũng ở mức trung bình mà, đâu có nhỏ lắm đâu…)
Nhưng cảm thấy nói ra điều đó thì xấu hổ quá nên Haruna đành giữ im lặng.
Risa nghiêm túc hỏi.
“Mio, cậu có biết mặc áo ngực đúng cách không đấy?”
(Áo ngực mà cũng phải biết cách mặc đúng sao?)
Haruna nghiêng đầu bối rối. Cô nghĩ, mỗi sáng mình đều mặc áo ngực mà chẳng cần suy nghĩ gì, cũng không đặc biệt chú ý đến cách mặc. Chẳng phải chỉ cần luồn tay qua dây quai, rồi cài móc ở phía sau là xong sao?
Mio dường như cũng suy nghĩ tương tự, nghiêng đầu khó hiểu.
“Chẳng phải ai cũng mặc thế sao?”
“Thành thật mà nói, áo ngực thật sự có cách mặc đúng đó. Nếu mặc không đúng cách có thể khiến ngực của cậu nhỏ đi đấy.”
Trong tiếng nhạc nền, không khí buổi “hội thảo áo ngực” bắt đầu trở nên sôi nổi.
“Ơ? Thật vậy à? Nếu thay đổi cách mặc, ngực có thể to hơn á hả?”
“Đúng thế~~”
Risa liền ưỡn ngực, bảo hai bạn mình nhìn kỹ. Quả nhiên đúng như lời cô nói, vòng một của Risa tạo thành một đường cong hoàn hảo và đầy đặn, nâng chiếc áo đồng phục lên một cách đầy quyến rũ.
“Nếu cách mặc áo ngực có thể thay đổi kích cỡ, thì tớ cũng muốn ngực mình to hơn”, Mio nghiêm túc nói.
Haruna cũng gật đầu nhiệt tình, quên cả việc ngượng ngùng.
Vì chính cô cũng luôn có mặc cảm rằng ngực mình hơi nhỏ.
“Hừm hứm! Bắt đầu nào ~~ buổi hội thảo áo ngực của Risa đây ~~”
Nói rồi, cô bắt đầu cởi áo khoác đồng phục, rồi đến chiếc áo sơ mi.
Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng karaoke.
“Tèn ten!”
Risa, trên người chỉ còn chiếc áo ngực trơn màu xanh coban, bắt đầu đưa tay ra sau và tháo móc cài ra, kéo chiếc áo ngực demi cup lên phía trên bầu ngực đầy đặn của mình.
“Ối!”
Haruna ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống, vì đang ngồi ngay bên cạnh, nên cô có thể nhìn rõ bộ ngực trần của bạn mình. Cô thầm nghĩ, lúc đi tắm hay khi trong phòng thay đồ ở trường, thấy các bạn khỏa thân cũng chẳng sao cả, nhưng làm thế này trong phòng karaoke thì thật là xấu hổ quá đi mất!
“Đầu tiên, sau khi đeo dây áo vào, hơi nghiêng người về phía trước một chút, chỉnh sao cho phần gọng áo ôm sát lấy mép dưới ngực, rồi mới cài móc phía sau.”
“Chỉ có thế thôi á?”, Mio, nheo nheo mắt phía sau gọng kính, cất tiếng hỏi.
“Fufufu … chắc các cậu đang nghĩ, đây chẳng phải là bước hiển nhiên sao, có phải không? Vấn đề là ở sau đó kìa...”
Risa tự mãn liếc nhìn hai cô bạn thân.
“Tiếp theo là luồn tay vào bên dưới rồi nâng ngực lên như thế này này, đẩy hết phần ngực ở bên cạnh hông vào trong cup áo. Một mẹo nhỏ là lấy tay còn lại ấn vào phần khung thép, đồng thời kẹp chặt nách lại như tớ đang làm đây này.”
“Ehhh ~~~!?”, Mio kinh ngạc kêu lên.
(Ch–Chẳng lẽ phải ép căng đến thế sao? Ngại chết đi được!)
Haruna suýt nữa kêu lên, nhưng vội vàng ngậm chặt miệng lại.
Risa vừa thu hút sự chú ý của Mio và Haruna, vừa đưa tay vào trong áo con, cố gắng nâng bầu ngực lên cao nhất có thể.
“Mọi người nhìn đây!”, nói rồi cô buông tay ra.
Bầu ngực bên phải, trắng muốt và mềm mại, nằm gọn gàng chiếc áo ngực demi cup, rõ ràng đã trông to hơn hẳn lúc trước.
Khác biệt quá rõ rệt so với bên còn lại! Cứ như thể nhảy từ cup C lên hẳn cup D vậy, hai cô bạn chỉ còn biết mắt tròn mắt dẹt, há hốc mồm ra nhìn.
“Sao lại có thể chênh lệch nhiều đến thế được?”
“Đây có phải là áo ngực đặc biệt không thế?”, Mio nhìn vào nhãn hiệu chiếc áo của Risa, tò mò hỏi.
“Áo ngực mở phía trước, loại điều chỉnh được, thì hiệu quả còn kinh ngạc hơn nhiều. Sau khi ép lại (gathering) và nâng lên (lifting), thì sẽ trông như thể ngực đột ngột to lên vậy, tiếc là cái tớ đang mặc đây chỉ là loại thường thôi. Nhưng dù là áo ngực thông thường, chỉ cần biết mặc đúng cách thì cũng có thể được như thế này này.”
Risa vừa giải thích vừa cúi người, luồn tay vào bên trái, tập trung nâng bầu ngực lên. Thoáng chốc, cả hai bên ngực của cô đều trở nên đầy đặn và căng tròn hơn.
“Thì … thì ra là vậy … trước giờ tớ không hề biết …”
“Tớ muốn thử xem sao.”
“Đúng… đúng thế… tớ cũng muốn …”
Mio nhanh chóng cởi bỏ đồng phục, Haruna cũng thẹn thùng cởi áo theo.
Bầu không khí càng trở nên ngọt ngào hơn, căn phòng karaoke mờ tối bỗng chốc trở thành phòng thay đồ nhộn nhịp của các cô gái.
Áo ngực của Haruna màu trắng, viền ren xếp ly, kiểu dáng toát lên vẻ ngây thơ, trong khi đó của Mio lại có họa tiết kẻ caro dễ thương. Còn chiếc áo ngực trơn màu xanh coban của Risa lại mang dáng dấp trưởng thành quyến rũ. Điểm thú vị là, qua kiểu dáng áo ngực, có thể thấy rõ sự khác biệt trong tính cách của từng người.
“Hmm … làm thế này à, nâng ngực lên rồi đẩy vào trong? Wowy ~~ xong rồi, đúng là ngực to lên thật này!”
Mio lắc lư bộ ngực đầy đặn đàn hồi qua lại, quả thật rất ấn tượng.
“Quá ~~ đỉnhhh, thấy rõ cả khe ngực luônnnn … ngàn vạn lần đội ơn sư phụ Risa ~~~”
“Haruna thì thế nào?”
“Ừm… cái này…”
Haruna cúi người, lấy tay che ngực. Dù là trước bạn cùng giới, nhưng việc khoe ra đồ lót vẫn khiến cô thấy ngại.
“Kích cỡ... ờ... hình như không thay đổi gì cả...”
“Tại dáng Haruna mảnh mai quá đó, có phải không ta~~ Risa, cậu thấy sao?”
“Nhưng xét về vóc dáng thì cả ba bọn mình cũng tương đương nhau cả thôi.”
Risa và Mio liếc mắt nhìn nhau.
“Để tớ giúp cậu nhé”, Risa với tay, tiến lại gần Haruna.
“Để tớ giữ cậu ấy lại~~”, Mio từ đằng sau vòng tay ra ôm lấy Haruna.
“Các… các cậu làm gì thế?”
Mio nắm chặt tay Haruna, khiến cô không thể cựa quậy. Nhân cơ hội đó, Risa liên luồn tay vào bên trong nắm chặt lấy bầu ngực Haruna.
Haruna bỗng chốc cảm thấy sởn gai ốc, hai bầu ngực mềm mại của cô bị Risa bóp chặt rồi đẩy lên trên. Cô cố kìm nén tiếng rên rỉ.
“Ưm… a…”
(Đừng mà … bóp mạnh quá. Ah ~~~ ưmm. Đừng ép chặt thế …!)
Haruna rất muốn gạt đôi tay của Risa ra, nhưng tay cô đã bị Mio giữ chặt, dẫu có muốn cũng không thể cử động nổi. Những ngón tay thon dài của Risa không một chút khách sáo bóp lấy bầu ngực tròn trịa của Haruna, khiến cô bất giác rùng mình, kéo theo một luồng khoái cảm mạnh mẽ chạy dọc sống lưng.
Mới chỉ một thoáng chốc trôi qua, mà tưởng chừng như kéo dài bất tận.
Đôi bàn tay thỏa sức mò mẫm bên trong chiếc áo ngực cuối cùng cũng đã rút ra.
“Và … xong!!!”
“Wow … tuyệt thật, đúng là to hơn rồi nè ~~”
Haruna chăm chú nhìn vào bộ ngực của mình, đúng là đã to hơn hẳn lúc trước, còn tạo thành cả đường khe rõ rệt, cảm giác thật vừa vặn.
“Thật … thật vậy sao!”
“Bởi vì Haruna này, chính là do cậu sợ hãi không dám mạnh tay đấy, phải ép chặt hơn nữa mới thành công được.”
Risa giơ cao tay như maneki-neko, rồi làm động tác ép chặt rồi nâng lên.
“Đừng … đừng làm thế.”
“Hahaha ~~”
“Hihi ~~”
Ba cô gái ngồi phịch xuống, cứ mặc nguyên đồ lót như vậy, cười ngặt nghẽo và bắt đầu trò chuyện những chủ đề riêng tư của hội chị em.
“Saruyama-kun kỳ quái thật đấy ~~ cứ như con khỉ vậy!”
“Kotegawa-san mà bớt cằn nhằn đi thì tốt nhỉ ~~”
Họ tám từ những tin đồn về các bạn cùng lớp cho đến chuyện lũ con trai, ai đang hẹn hò với ai, cậu chàng nào đẹp trai nhất, vân vân và mây mây… Risa và Mio sôi nổi bàn luận, còn Haruna chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng mới đáp lại.
Tiếng nhạc trong căn phòng karaoke đã dừng hẳn, nhưng cuộc trò chuyện của các chị em thì vẫn cứ tiếp diễn.
“Nè nè, tớ nghe bảo rằng nụ hôn đầu có vị cam, liệu có thật không nhỉ?”
Mio bỗng bàn tới một chủ đề nhạy cảm.
“Vị cam à…”, Haruna nghiêng đầu dịu dàng, chạm một ngón tay lên môi.
“Haruna muốn hôn ai vậy?”
(Trong mơ, mình đã hôn một người đàn ông trưởng thành. Người đó rốt cuộc là ai nhỉ?)
(Có lẽ nào mình thực sự muốn hôn sao?)
“Yuu…”
(Yuuki-kun…)
“Yuu? Chẳng lẽ là Yuuki-kun?”
“Không … không phải. Yuu…yuu … chỉ là một giấc mơ thôi mà”, Haruna vội vội vàng vàng phủ nhận.
☆
Yuuki Rito đang một mình đi trên hành lang bên ngoài phòng karaoke, cậu cùng với cậu bạn thân Saruyama và mấy đứa cùng lớp đến đây hát hò giải trí sau giờ học, nhưng phải tạm thời ra ngoài theo tiếng vẫy gọi của thiên nhiên.
Chợt nghe thấy có ai đó gọi tên mình, Rito liền dừng bước. Cửa phòng karaoke gắn kính mờ nên không thể nhìn rõ vào bên trong được, nhưng, giọng nói đó chắc chắn là Haruna và các bạn của cô ấy rồi.
Rito cố áp tai vào cửa, nhưng cũng chỉ nghe được loáng thoáng.
(Ư… Chẳng nghe rõ được bọn họ đang nói gì cả.)
“Này ~~~ Rito, chuyện gì thế?"
Cánh cửa căn phòng cuối hành lang bật mở, Saruyama thò đầu ra, có vẻ như cậu lo lắng vì đã lâu rồi mà không thấy Rito quay lại. Thấy Rito đang áp tai vào cửa một căn phòng khác, Saruyama nghiêng đầu, bước lại gần, rồi nhảy lên nhìn qua đầu Rito.
“Gì thế? Có vụ gì hay ho à?”
“Uwaaa~~~”, Rito vội vàng quay sang Saruyama, dùng lưng che cửa phòng.
Dù cho cậu chỉ dừng lại vì nghe thấy tên mình, nhưng nếu bị phát hiện ra đang nghe lén hội con gái, thì không phải cứ xin lỗi là xong đâu.
“Cái ~~ gì thế~~ . Trong đó có em nào xinh lắm à? Cho tớ xem với nào~~”
“Không, không, nhầm rồi. Dừng lại đi.”
Rito cố ngăn Saruyama đang kiễng chân lên nhìn, ra sức bảo vệ cánh cửa sau lưng.
Và rồi …
☆
Risa đột nhiên im lặng, rồi đứng dậy với vẻ mặt đáng sợ.
“Sao thế?”, Haruna bối rối hỏi.
Risa có vẻ căng thẳng, bước về phía cánh cửa.
“Nè, các cậu nhìn sau cửa kìa! Ơ? Đó chẳng phải là bọn con trai trường mình hay sao?”
Mio chỉ tay, qua tấm cửa kính mờ, họ thấy chiếc áo khoác vàng nâu và quần caro xanh quen thuộc, đúng là đồng phục của trường cấp ba Sainan rồi! Một nam sinh đang áp lưng vào cửa, lén lút rình mò bọn họ. Ánh sáng bên ngoài cửa chiếu lên mái tóc màu cam rối bù, khiến cô nhớ đến cậu bạn cùng lớp mà Haruna thầm thích.
Risa lặng lẽ vặn nắm đấm cửa, quả đúng như phong cách của cô ấy.
Rito và Saruyama ngã nhào vào trong phòng.
“Ahh~~~”
Haruna giật mình, xấu hổ đứng bật dậy, luống cuống cầm áo lên che ngực. Cô nghĩ không biết Rito có thấy gì không, gương mặt bỗng đỏ rực lên.
“Ái ~~~”
“Uwaaaa~~~~”
“Đồi bại! Biến thái! Tồi tệ!”
“Chuyện… chuyện này là hiểu nhầm thôi.”
“Rõ ràng là rình mò mà.”
“Không, không phải rình mò đâu! Tớ … chỉ, chỉ nghe thấy tiếng gì đó…”
“Lại còn nghe lén nữa hả?”, Risa cau mày, còn Mio thì nổi cơn lôi đình.
Lũ con trai chỉ có thể nghĩ ra được những cái cớ ngớ ngẩn như vậy, đứng ngoài cửa nghe lén chuyện con gái thì cũng tồi tệ như rình mò nhìn trộm vậy.
“Không thể tha thứ được!”, Mio ném chiếc điều khiển từ xa, văng trúng đầu Saruyama rồi bật ra, cậu ta liền “Ư!” lên một tiếng rồi ngã phịch xuống sàn.
Haruna ôm chặt hai tay che ngực, cố mặc áo sơ mi thật nhanh, nhưng vì quá hoảng loạn nên mãi chẳng thể nào cài được cúc áo.
Risa và Mio giơ chân đá bay Saruyama và Rito, bộ ngực dưới chiếc áo lót không ngừng rung lên.
“Cút ra ngoài!!”, hai cô gái chống nạnh quát lớn bằng chất giọng đầy uy lực.
“Xin... xin lỗi!”
“Thật sự xin lỗi~~”
Rito và Saruyama lăn lộn chạy trối chết.
Mái tóc rối bù của Rito tung bay trong gió.
(Ahh~~ thì ra là thế!)
Trong giấc mơ sáng nay, người ôm cô từ phía sau ấy, chẳng phải là một Rito đã trưởng thành sao? Dù không thấy rõ mặt, nhưng mái tóc rối bù đó, Haruna vẫn nhớ rõ mồn một.
(Hóa ra là mình … đã mơ về một buổi sáng với người chồng mới cưới là Yuuki-kun ….)
Những tưởng tượng tà dâm trong phút chốc lại trở thành giấc mơ về tương lai hạnh phúc, cái cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng tan biến đi mất. Lồng ngực Haruna bỗng trở nên ấm áp lạ thường, cô nghiêng đầu, nở một nụ cười ngọt ngào.
Risa và Mio do mải đá hai tên vô lễ, nên đã không để ý đến sự thay đổi của Haruna, chỉ nghe tiếng cười không ngớt của họ.
Không còn tiếng nhạc nền, căn phòng karaoke giờ đây vang lên tiếng cười vui vẻ của ba cô gái.
☆
Sáng hôm sau.
Haruna tỉnh giấc bởi cảm giác ấm áp của chiếc lưỡi đang liếm lên mặt mình. Cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi cùng những sợi lông chạm vào da khiến cô thấy vô cùng ngứa ngáy.
Đó chính là chú chó Maron của cô.
“Maron, chào buổi sáng”, Haruna mặc pyjama, ôm chặt chú chó boston Maron vào lòng, cọ má vào bộ lông mềm mại dễ chịu của nó.
“Làm sao mày vào được đây thế?”
Maron không thể tự mở cửa phòng được.
“Haruna, dậy đi nào”, Akiho-neesan đứng ở cửa phòng gọi cô.
“Chị định dắt Maron đi dạo, nhưng nó cứ cào cửa mãi nên là ...Mà nhân tiện, dù hôm nay là ngày nghỉ nhưng hiếm khi nào thấy em dậy muộn thế này đấy.”
Đồng hồ cạnh giường đã chỉ mười giờ sáng.
“Giấc mơ...”
“Sao thế? Mơ thấy gì kỳ lạ à?”
“Không, em có mơ thấy gì đâu, hoàn toàn không!”
(Risa, Mio … Cảm ơn các cậu…)
Thật tuyệt vời khi nhận ra rằng người trong giấc mơ chính là chàng trai mình thích. Nếu hôm qua không đi hát karaoke với Risa và Mio, chắc chắn cô sẽ lại bị đánh thức bởi giấc mơ đầy nhục dục, rồi lại một mình ủ rũ suốt ngày mất thôi.
“Vậy à? Chị pha cà phê cho em rồi nhé”, nói rồi Akiho-neesan đóng cửa lại.
Haruna bước xuống giường, dùng ghim kẹp tóc lại. Cầm chiếc gương nhỏ trên bàn lên, cô thấy gương mặt rạng rỡ cùng đôi mắt lấp lánh như pha lê được của mình. Đêm qua cô đã ngủ rất ngon, không mộng mị gì cả, nên chuyện đó cũng dễ hiểu thôi.
“Đợi chút nhé, Maron! Tao thay đồ xong ngay đây.”
Haruna nói với chú chó đang quấn lấy chân mình rồi nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo ngủ, hai bầu ngực mềm mại khẽ khàng đung đưa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Túm lại là, giấc mơ tà dâm với người lạ thì gọi là biến thái, còn mơ tà dâm với người mình thích thì gọi là hạnh phúc <(")
hét lên bằng accent Bomman <(")