Lũ goblin bao vây chúng tôi không còn nằm dưới sự điều khiển của Vua Goblin với kỹ năng [Lãnh đạo]. Đội quân goblin liền rơi vào trạng thái hoảng loạn. Tôi liền giăng “Lưới thần” ra để chộp lấy cơ hội. Nó giúp tôi che chắn góc chết tốt hơn kỹ năng [Sát giác] bởi vì mana chạy qua sợi tơ của Nhện Sắt, tạo thành cái lưới. Một con Goblin Kỵ sĩ nhảy vào tôi, tôi chém thân nó làm đôi mà cũng không quên việc cướp đi kỹ năng của nó. Tôi đã cướp đoạt thành công kỹ năng [Kiếm thuật Lvl 2] và [Cường hóa thân thể Lvl 1]. Khi cấp độ kỹ năng [Cướp đoạt] tăng thì cơn đau trong đầu tôi cũng đỡ hơn trước.
Bây giờ, khi tôi cướp kỹ năng [Kiếm thuật], một số hình ảnh của kiếm kỹ xuất hiện trong đầu tôi.
(Yu: Điều này thật là tuyệt vời … Một số cần phải luyện tập nhưng mình có thể sử dụng các kỹ năng này.)
Sau khi kỹ năng [Tinh linh nhãn] đạt cấp 4, khi tôi cướp đoạt ai đó, trí nhớ của họ về kỹ thuật của kỹ năng sẽ được chuyển vào đầu tôi.
Tuy số lượng goblin đã giảm, nhưng số lượng quái vật thì không. Chiến binh Orc, Heo chiến, Gấu Độc, chúng xuất hiện cũng là do mùi máu.
Một con Gấu Độc lao lên và vung tay. Sức mạnh của nó vào khoảng 200-250 và cấp của nó là khoảng 20-25.
Mặt khác, sức mạnh của tôi chỉ có 210 nhưng với kỹ năng [Gia tăng sức mạnh] và [Kim cang đại pháp], cùng với [Cường hóa thân thể] và nhiều nhân tố khác, kết quả là sức mạnh của tôi hiện giờ là 900. Tôi nắm lấy tay của con Gấu Độc bằng tay trái, và sử dụng [Ma pháp phụ trợ] bên tay phải. Chỉ cần đúng một đấm là có thể tạo ra một lỗ thủng trên bụng nó.
Tổng số lượng quái vật còn lại hiện giờ là khoảng 300-400 con. Rất nhọ là tôi không thể cướp đoạt từng con một và phải giết chúng nhanh chóng.
“Bùng nổ!”
Tôi tiếp tục bắn phá bằng ma thuật và một lúc sau chúng đều trở thành món thịt nướng.
Tôi quay về chỗ những người còn lại. Tất nhiên là vẫn có người bị thương vì để không bị thương là một điều bất khả thi nhưng tất cả đều không quá nghiêm trọng.
“Yuu!”
Chị Nina chạy tới và ôm chầm lấy tôi, thực sự mà nói thì tôi không tài nào thở nổi vì tôi đang bị ngạt thở. Bởi vì hai trái dưa hấu của chị ấy.
Sau đó Lena lao tới từ phía sau và kẹp người tôi. Em ấy giờ đang ngửi khắp xung quanh.
“Hmm.. Người Yu thơm quá ..”
Người duy nhất bình thường ở đây là Lalit.
“Mấy người đang làm gì thế?”
Tôi cốc đầu chị Nina và Lena nhưng họ vẫn không bỏ tôi ra.
Ở đây hiện giờ khá là an toàn vì đa số quái vật trong khu vực một là chạy hai là đã bị giết ở đây.
“Chúng ta an toàn rồi. Cảm ơn Yu!”
Sau đó tôi lấy viên đá ma thuật hoàn hảo từ Vua Goblin và đưa nó cho Lalit.
“Wha! Cậu cho tôi cái này sao?”
“Cái này là phần quà cho sự giúp đỡ của anh.”
Lalit không muốn nhận nhưng tôi lại ép anh ta nhận nó. Đồng thời tôi cũng đưa tai của Vua Goblin cho Muga.
“Đây là thứ cần thiết để nhận phần thưởng đúng không?”
“Thứ này … Thế này là quá nhiều!”
“Không. Anh không hề bỏ chạy khi tình hình trở nên tồi tệ. Tôi thực sự biết ơn anh. Anh cũng đã cố gắng để bảo vệ Lena kể cả khi tay anh đã bị chặt đứt.”
(Yu: Well, giờ này chắc hai tên kia cũng đang ngắm gà khỏa thân rồi.)
“Ông bác biến thái, ông không muốn ra đây sao?”
Joseph bước ra ở phía sau một cái cây.
Dường như ông ta không được hài lòng cho lắm.
“Định mệnh .. Tên người lùn đó nói rằng chiếc áo choàng này có thể hoàn toàn giấu ta đi. Ta thậm chí phải trả 30 đồng vàng cho thứ này. Và cậu! Khi nãy cậu đã cố tình bắn ma thuật vào chỗ tôi phải không? Cậu muốn giết tôi à?”
Tôi lao vào ông ta và tuất kiếm. Ông ta phản xạ khá tốt và tiếng kim loại va chạm nhau vang lên.
“Ông bác biến thái, khả năng tấn công hiện giờ của tôi thế nào?”
Kỹ năng [Kiếm thuật] của Joseph đang ở cấp 8 và của tôi đã đạt cấp 7 nhờ việc cướp đoạt một lướng lớn goblin trước đó. Tôi có cảm giác rằng khả năng sử dụng kiếm của tôi không thua kém là bao nhưng trình độ chung của tôi thì vẫn còn kém xa.
“Lạy chúa, cậu đúng là tên gian lận!”
Joseph chửi thề giống như một đứa trẻ. Sau đó chúng tôi cất kiếm của mình đi.
Và rồi Joseph thực hiện một pha mạo hiểm để bình tĩnh lại sau cú sốc. Ông ta lấy tay sờ mông của chị Nina và Lena. Tất nhiên là họ phản ứng lại bằng cách ném dao và ma pháp nhưng ông ta dễ dàng né chúng.
“Chết đi!”
“Dâm tặc!”
Chúng tôi mất một ít thời gian để hồi phục lại và quyết định trở về nhà nhưng Lena lại không di chuyển.
“Có việc gì sao?”
“Yu .. Cõng em đi ~ Em mệt lắm.”
Em ấy đang nói gì vậy? Chúng tôi đều đã hồi phục nhờ kỹ năng [Bạch ma thuật]. Nhưng em ấy lại quá ích kỷ. Em ấy sẽ không bước đi dù chỉ một bước.
“Thôi được rồi …”
Trên đường về, có thứ gì đó mềm mại cứ áp vào lưng tôi. Nó không hề khó chịu nhưng tôi không tài nào tập trung được vào đường đi. Rất khó để có thể di chuyển và Lena thì cứ ngửi tóc tôi. Chị Nina thì bám chặt vào người tôi ở bên cạnh.
Cuối cùng, Lena dí sát mũi của em ấy sát tai tôi. Sẽ rất dở nếu như em ấy ngửi chỗ đấy. Tuy nhiên hình như tôi lo lắng hơi thừa. Bằng một giọng nói nhẹ nhàng, em ấy thì thầm với tôi.
“Em cảm ơn …”