Chương 163: Tiệc
“Gì cơ? Cái búa thép đen này được nung chảy chung thỏi vàng sao? Ngay cả loại dầu này cũng được tạo ra từ một loại dầu hoa trà sao? Đùa thiệt hả? Điều này thật hết sức tuyệt vời”
Tất cả những món đồ mà thợ rèn ở đây làm ra hoàn toàn khiến cho Wood cảm thấy hết sức thích thú và ta còn có thể thấy tia lửa đang cháy trong mắt ông
Có thể nói rằng hầu như toàn bộ vật dụng công cụ điều hết sức quan trọng đối với những người sống bằng nghệ làm đồ. Tuy nhiên, đôi mắt ông như muốn nói là ông muốn chạm vào chúng nhưng không thể
Lúc đầu, Yu định đưa mọi người tới căn dịnh thự được các người lùn xây lên. Tuy nhiên, họ đã đi một đường vòng và Wood đã đi đến một cửa tiệm rèn, vì thế Wood không thể nào không ngừng phấn khích
“Ông già, ông có nghe tôi nói không?”
Yu gọi ông rất nhiều lần nhưng có vẻ như Wood không đáp lại. Một trong những người lùn có làn da khô héo đi tới rồi nói
“Fuhaha. Thực sự, ngài Wood đây đã bất ngờ trước các tác phẩm của chúng tôi”
Người lùn bên cạnh Yu đang vuốt ve bộ râu của mình và những người phía sau cũng khá tò mò chuyện gì đang xảy ra
“Dù sao, Mauno tôi đây đã sẵn sàng nhận nhiệm vụ”
Như Yu đã hiểu được ý, cậu lấy thép đen, thép Mithril, thép Damacus và những loại quặng quý hiếm ra. Cậu cũng lấy một số búa thép đen đã được các thợ rèn ở thủ đô đã dùng chúng với những tấm bạt vàng
“Vua của thần, cảm ơn ngài! Với điều này, liệu nó có thể coi là lỗ hay không?”
“Ừ, cái đe đó có vẻ khá hiếm ở thủ đô và chỉ có những thợ rèn giỏi mới có thể sử dụng chúng. Các dùng chúng chả khác gì so với những loại ma cụ. Vì thế, ông già, ông có nghe tôi nói gì không? Tất cả bản phác thảo mọi người chia nhau ra mà làm đi nha?”
“Ừ, ngay cả khi bọn ta chia sẽ công việc cho nhau, thì mọi người vẫn có đủ phần thưởng hậu lĩnh”
“Và tôi tự hỏi….liệu mọi người có thể sản xuất ra hàng loạt không?”
Sau đó, Yu lấy một thứ gì đó đã được kết hợp lại với nhau bằng ba món đồ rồi trở thành một quả bóng ma thuật và đưa nó cho Mauno
“Đây là một quả bóng ma thuật và một vật phẩm nhỏ”
“Ừ, quả bóng ma thuật này có chứa nguyên tố hỏa ở bên trong. Vì thế, tôi muốn ông hãy chế tạo ra một vật phẩm có thể chứa được quả bóng lửa trong đấy”
“Một ma cụ sao…hmm…”
Mauno không hề nghi ngờ gì về khả năng của mình. Sau tất cả, trong bộ tộc của mình thì ông là người thợ rèn giàu kinh nghiệm nhất. Nó có thể dùng để làm áo giáp, nên để làm được một thứ to lớn như thể thì họ cần phải có dụng cụ
“Vua của thần, thần cũng muốn làm điều đó”
Sau lưng Mauno, một người lùn với khuôn mặt gắt gỏng bước lên. Đó là Byarune đến từ nhóm người lùn bé và nói với một tông giọng đủ để Yu nghe thấy được
“Rất có thể Mauno không thể nào làm nó. Hãy để mọi chuyện lại cho bộ tộc người lùn bé của thần. Tạo ra kim loại, và thậm chí đồ vật có ba chân, chúng thần có thể làm tốt hơn những người lùn bình thường. Ngài nghĩ sao về việc giao nó lại cho bộ tộc người lùn bé của thần”
“Byarune-dono, ông nói cái gì thế? Nhà vua đã giao nó cho ta. Bây giờ ông đang cố tranh giành chiến công hay sao vậy?”
“Liệu món hàng cuối cùng có quan trọng hay không?”
“Oh, ngáo đá hả!”
Vào lúc đó, cả Byarune và Mauno nhìn chằm chằm vào nhau
Byarune đến từ nhóm người lùn bé hơn bình thường nhưng ông ấy không thể nào bị lây chuyển dù chỉ một cm. Nó cũng đã khiến cho bầu không khí trở nên nóng hơn khi nhóm người lùn ma thuật cũng nhìn chằm chằm vào và nhóm đó được Mauno dẫn đầu
(M9:bên eng cho rằng Yu đã phân chia người lùn thành 2 nhóm là: ma thuật và bé)
“Ông có bị thần kinh không? Nhà vua đã hỏi ta, Mauno ta đây chứ không phải ông. Hay, ông muốn đánh nhau với tôi sao, Byarune-dono”
“Mauno-dono, tôi nghĩ nhiệm vụ đó sẽ nhanh hơn nếu như nó được giao lại cho tôi và những người thợ rèn của tôi. Bởi vì nó là một nhiệm vụ quan trọng nên tôi nghĩ tôi và tộc của tôi sẽ làm tốt hơn”
“Vì thế, ông không nghĩ ta có thể thực hiện nó sao?”
“Vậy nếu như tôi nói không?”
Byarune và Mauno nhìn chằm chằm vào nhau. Rồi Yu lấy tay thò vào túi và lấy ra một quả bóng ma thuật. Đánh giá theo màu sắc và kích thước, thì tất cả điều trầm trò nhìn vào nó, và phát ra một giọng nói ngạc nhiên như thể họ hiểu được giá trị của nó
“Đây là một quả bóng ma thuật bậc 7 và trong đó có ái lực. Nếu ông đặt cái này vào lò, thì nó dễ dàng bắt nhiệt và khiến nhiệt độ bên trong tăng cao hơn”
“Thật tuyệt vời!”
Khá nhiều khuôn mặt biểu hiện sự ngạc nhiên hiện lên khuôn mặt của những người lùn. Tất nhiên, đó là vì họ đã nhận thấy được một niềm vui từ cái sự bất ngờ đấy. Như thể đã mong chờ từ trước, trên hòn đảo này, sẽ rất khó để có thể cho gỗ vào lò. Nếu họ sử dụng cây cối, thì những gì trên hòn đảo này chỉ còn là mấy bụi cỏ khô và cằn cõi. Vì thế, khi Yu làm thế, Hisui có hơi buồn vì điều đó. Điều này không thể nào tránh khỏi vì họ cần rất nhiều gỗ để có thể khiến cho cái lò nóng lên. Nhưng thứ mà Yu đã lấy ra đã làm thay đổi mọi thứ
“Rốt cuộc tại sao bệ hạ lại làm vậy vậy? Đợi đã, không phải lúc trước Dryad đã giận dữ sao?”
Tất cả điều bối rối trong im lặng nhưng Wood giải đáp thắc mắc của họ
“Đó là vì các chú đã chặt phá rừng để dùng nó làm củi, nên khu rừng sẽ biến mất và nếu chuyện đó xảy ra, thì những Dryad ở đấy sẽ rất buồn. Và để tránh trường hợp đó, thì các chú cần một quả bóng ma thuật có chứa nguyên tố Hỏa phải không, Yu?”
“Đúng đấy ông già. Vì thế tôi cần Nina và những người khác đi xung quanh để khám phá những gì có trên hòn đảo này, vì thế ông và Mauno có phản đối gì không?”
“Đã rõ, hãy giao lại cho chúng thần”
Sau đó, Yu bỏ Wool lại ở công xưởng để cho ông ấy làm việc cùng những người lùn đấy và đi đến nơi đã định sẵn
Lối vào được lấp bằng những hòn đá nhân tạo và được lấp vào mặt đất. Khi đi trên làn đường, họ có thể nhìn thấy một cầu thang để đi xuống dưới. Lena nhìn trộm nó với cái ánh nhìn tò mò. Khi họ bước đến chỗ cầu thang, có những quả bóng ma thuật bên trong sáng lên như những chiếc đèn. Chúng điều được đặt theo một khoảng cách hợp lí nên trong đường hầm này không hề quá tối và thậm chí những đá cuội ở đây điều được làm một cách khá là công phu
“Yu, chị đã ngạc nhiên trước đống này đấy”
Nina bước lên bên cạnh Yu và nhớ lại vụ cãi nhau của những người lùn trước đó
“Mọi thứ luôn như thế sao? Có vẻ như cái người tên Byarune là người bắt đầu cái vụ cãi nhau với những người lùn khác”
“Tộc người lùn thường được đánh giá khá cao, tuy nhiên một trong số họ lại có một số tính cách tệ...”
Đúng như những gì vừa nêu, người hành động sai trái ở đây chính là Byarune
“...không phải nó trông giống như một Dungeon sao?” Lena tò mò chạm vào cái sàn và bước tường
“Ở đây có cả hệ thống thông gió và có thể duy trì được nhiệt độ ẩm bằng những quả bóng ma thuật. Những xác sống sẽ được tạo ra bằng ‘Ma thuật không gian’ của tôi, vì thế cô có thể coi nó giống như một dungeon mini”
Cuối lời nói của Yu, một số đứa trẻ từ nhóm người lùn bé vẫy tay và mỉn cười khi thấy Yu. Và khi Lena và Nina vẫn chào thì những đứa trẻ khựng lại
“Yu, rốt cuộc chuyện này là sao? Họ ghét bọn chị sao?”
“Họ chỉ ngạc nhiên và chưa quen với việc tiếp xúc với con người thôi”
“Nhưng, Yu cũng là con người mà”
Lena cảm thấy ghen tị và cô bay lên bằng cây chổi của mình. Khi những đứa trẻ tộc người lùn bé nhìn thấy, thì bọn chúng lại nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị. Lena nở nụ cười và nhìn xuống
“..Fufu…” nhưng vì cô ham hố bay cao quá nên cô đã cụng đầu vào trần nhà
“Cô có ổn không vậy?”(Yu)
“Lena, em có sao không?”(Nina)
“…đau quá”(Lena)
“Haha, bệ hạ, người bạn của ngài thật thú vị. Ah, chào mừng đến với căn cứ của người lùn bé”
Có một âm thanh vang lên khi cánh cửa căn cứ của mấy đứa trẻ lùn mở ra và bên trong đấy, có rất nhiều người lùn bé đang làm những món đồ thủ công và những vật trang trí nhỏ. Khi họ thấy Yu đến và Byarune ở phía sau, thì tất cả bọn họ dừng công việc lại và đến chào. Sau đó, mỗi người điều bắt tay với Yu và quay lại làm việc. Chỉ có một người là không làm việc mà chỉ đưa cho Byarune một cái hộp nhỏ
“Nhà vua, hãy xem cái này”
Byarune chuyền cái hộp lại mà ông nhận lúc nãy cho Yu. Khi cậu mở cái hộp ra, thì bên trong đó có chứa một cái vòng tay. Với khả năng của con mắt, Yu đã giám định nó
Vòng tay người lùn(lv4): Tăng khả năng kháng, tăng khả năng kháng độc
Nếu phải so sánh cái vòng tay này với những cái vòng tay ở thủ đô thì nó có thể được coi là một hàng độc
“Ừ, vòng tay này là một món đồ tốt”
Yu đặt vòng tay lại vào hộp và đưa nó cho Byarune
Byarune, người đã nhận lại cái hộp và đưa nó lại cho người lùn đã đưa cho ông. Và trên khuôn mặt người lùn đó có một chút nản chí và lo lắng
“Ta đã được nhà vua cho một số lời khen. Vậy là được rồi”
Khi nghe thấy điều đó, khuôn mặt của người lùn đó liền sáng lên. Anh gật đầu nhiều lần với Byarune và quay lại làm việc. Sau đó, anh thảo luận công chuyện với những người khác
---
“Được rồi, chúng ta đã khám phá nơi này xong rồi. Tiếp theo, chúng ta sẽ lên núi”
“Ah, xin hãy đợi đã vua của thần. Ngài chưa đến thăm khu thú tộc ạ”
Rubanofu từ thú tộc đã đi theo cậu một cách lặng lẽ nhưng đột nhiên bắt đầu hoảng loạn
“Đây là lần đầu tiên chị thấy thú tộc đấy, thật tuyệt vời”(Nina)
“…đúng vậy?”(Lena)
“Nếu chúng ta đi lên núi, thì lúc về thì cũng đã tối rồi. Cho đến bây giờ, Rubanofu, người nên chịu trách nhiệm về thức ăn đi. Đây, bên trong túi này có khá nhiều thịt. Vì thế, ta nhờ ngươi và bộ tộc của ngươi đi chuẩn bị thức ăn”(Yu)
“Thịt?” Khi nghe thấy Yu nói, đuôi Rubanofu vang ngang một cách mạnh mẽ
Khi săn quái vật, Yu luôn thu xác thịt. Nó không chỉ là dành riêng cho Yu mà còn dành cho các thú tộc. Tộc thú thường hay nuốt thay vì cắn thức ăn và có sự thèm ăn rất lớn. Các loại hạt và trái cây từ khu rừng không thể ngăn được cơn đói của chúng
Lúc đầu, Rubanofu muốn hướng dẫn nhóm của cậu đến khu mà thú tộc đang sinh sống nhưng khi nghe từ thịt thì anh đã bị nó cám dỗ trong khi đi về khu định cư của thú trong tình trạng chảy nước miếng
Yu, người đang đi lên núi, nơi mà những người lùn đang định cư ngay tại dưới chân núi. Khi họ đến gần đỉnh núi, một cái cây khổng lồ mọc ra và vươn cao thẳng đến mặt trời
“….ngọn núi này, là Yu làm sao?”(Lena)
“Ừ, nhung không chỉ mỗi mình tôi. Hisui và Russ cũng làm cùng. Ngọn núi này được tạo ra nhờ tôi và Russ. Hisui trồng một trăm cây sinh thủy xung quanh đây. Bởi vì cây thế giới cần khá là nhiều nước và chỉ những cái cây sinh thủy này mới có thể cung cấp nước cho mặt đất này”(Yu)
“…cây sinh thủy, chúng là loài thực vật rất khó trồng và số lượng của chúng khá ít. Ngay cả khi đó là nơi nào đi nữa, thì chúng luôn được coi là một loài thực vật cần có sự bảo vệ”(Lena)
“Là thế à? Có vẻ như tôi khá là may mắn khi có được một nắm hạt giống của chúng trên bàn tay này”(Yu)
“…Yu, Hisui đã đề cập rằng quanh nơi đây đã được bao vệ bởi [Rào Chắn]. Nhưng mình không hề nhìn thấy hình ánh của cái rào chắn nào cả, không lẽ cậu đã dùng cái rào chắn để bao quanh khắp hòn đảo và cả bầu trời?”(Lena)
“Tất nhiên đó là điều tôi đã làm…bởi vì để bảo vệ được cây thế giới thì phải cần một điều kiện đặc biệt và quanh đây có một số tên khổng lồ khá phiền phức”(Yu)
“…người khổng lồ?”(Lena)
“Chắc là những tên khổng lồ mà Namari-chan đã nói?”(Nina)(M9:trong phần nhật kí của Namari)
“Có vẻ vậy? Namari đã nói cho chị sao? Mấy tên khổng lồ giống như một con ma vì chúng liên tục tìm cách để lấy trộm hạt giống của cây thế giới. Ngoài ra, tên khổng lồ đấy khá nhút nhát và gần như chả dám đi ra khỏi đấy. Thường thì Hisan sẽ đi theo dõi con khổng lồ đó”(Yu)
“…đây có phải là lối vào không?”(Lena)
Trong khi cả đám nói chuyện, thì họ đã đến sườn núi. Tuy nhiên, trước mặt bọn họ là một cái cổng khá lớn
Cánh cổng được trang trí một cách tinh xảo và có một số bức tường quái vật ở một số khu vực. Khi Nina đến gần bức tường, cô chạm thử vào mắt và nó bất ngờ sáng lên
“Wow! Yu, Yu~đôi mắt con sư tử này được làm từ Ruby nè! Nhìn xem, cái này được làm từ ngọc bích! Còn ở kia, ở kia được làm từ ngọc lục bảo!”(Nina)
“Russ…mình đã nói với tên đó là không nên lạm dụng đồ trang trí mà”(Yu)
Yu mở cổng ra và khi cậu vào trong, thì có một đống quần áo đã được sắp xếp và những bảo vật, tượng và bức tranh, được sắp xếp một cách tinh vi như thể họ đang bước vào một tòa lâu đài vậy. Sàn nhà đã được trài dài bằng tấm thảm đỏ và cả hai bên lối đi là hai hàng hiệp sĩ được trang bị áo giáp đầy đủ đang đứng theo hàng ngang. Ở giữa thảm, thì ta có thể thấy Russ đang quỳ xuống vì anh đã thiếu kiên nhẫn. Danh tính của những hiệp sĩ đang mặc giáp đó là [Giáp Sống] và đã được [Ma thuật không gian] của Russ tạo ra
“Chủ nhân, thần đã chờ ngài”
Russ di chuyển trong khi trôi nổi trên không trung và khi anh đứng trước Yu, thì anh liền quỳ gối một lần nữa
“Nè, cái quái gì đây?”(Yu)
“Thần đang nghĩ đến việc nên chuẩn bị thứ gì đó thật xứng đáng với chủ nhân. Mặc dù mọi thứ hơi trì truệ”(Russ)
“Cái này…người sử dụng những thứ đã được lấy từ con rồng phải không?”(Yu)
“Bộ thần không được làm sao? Sau tất cả, một nơi như thế này mới thật xứng đáng với chủ nhân. Để cho tất cả cả nể phục ngài thì ngài nên có một cái ngai vàng…phải không mọi người?”(Russ)
Tất cả những chiếm lợi phẩm và kho báu điều được đặt bên trong một căn phòng, trên thực tế bạn có thể thấy số lượng kho báu ở đây có khả năng vượt quá số lượng so với khu bảo vật của các vương quốc khác(M9:ý nói là main giàu hơn bọn vua khác)
“Chắc chắn nó có thể dùng cho việc này và việc kia…nhưng với ngai vàng…?”(Yu)
“Tất nhiên, dù là ở trên một ngọn núi thì cũng nên có một cái ngai vàng. Nó giống như việc ngồi trong một tòa lâu đài vậy, và ngoài sức mạnh ra, thì cũng có thêm quân đội xác sống của thần. Cả cái [Rào Chắn] nữa và gã khổng lồ xấu xí ở vùng núi kia. Đây sẽ là một tòa lâu đài không thể nào bị xâm phạm được. Ngay cả một đội quân cũng chả có cơ may nào có thể vào đây cả. Đó chưa phải là tất cả! Kho báu. Các kho báu có ở đây có thể vượt quá hơn số lượng các loại kho báu mà vương quốc khác sở hữu. Với điều này, thần tin chắc tòa lâu đài này có thể còn lớn hơn. Làm thế nào nếu như chúng ta mở rộng thêm lãnh thổ? Chủ nhân?”(Russ)
“Ta xin kiếu việc ca ngợi của ngươi…”(Yu)
“Là vậy sao? Vì thế, chủ nhân, vậy thì, nãy giờ ngài có nghe thấy những gì thần vừa nói không? Oh, đợi đã…đợi thần đã!”(Russ)
Yu phớt lờ Russ và bỏ anh ta lại trong khi hướng dẫn Nina và những người còn lại đi khám phá lâu đài
Tòa lâu đài này đã được làm rất tốt. Một trong những địa điểm được trang trí đẹp đẽ nhất khi nước nóng luôn được đổ 24/24h. Nina còn ngạc nhiên hơn khi biết ngay cả bồn tắm mà Russ cũng đính mấy loại đá quý vào. Còn Lena, thay vì quan tâm đến đống trang sức, thì cô quan tâm cái ma cụ tạo nước nóng hơn và sau này cô nhất định hỏi Russ về nó
Lần này, Yu tiếp tục tiến đến phía lâu đài được xây dựng trong ngọn núi
“Russ, ngươi không định đi cùng bọn ta sao?”(Yu)
“Thần không cần ăn. Thần cũng không giỏi hòa thuận với đám người lùn đó”(Russ)
“Suy nghĩ đó thật trẻ con”(Yu)
“Russ, đừng hành động trẻ con như thế chứ”(Namari)
Namari đã quay về và hù theo để kích động Russ
“Namari, nhóc con muốn gì đây?”(Russ)
Sau đó, ngay cả khi bị Russ truy đuổi, Namari không ngừng trêu chọc anh ta. Dường như mối quan hệ của hai người giống như đôi bạn thân
“Nhà vua, chúng con nên làm gì ạ?”
“Con vì đói quá nên ăn mà không có sự cho phép của ngài. Nhà vua, ngài có tức giận với con không?”
Đó là một đứa trẻ trong thú tộc, thuộc tộc sư tử mang tên Narumo
Yu nhìn mấy đứa thú tộc và Rubanofu. Có vẻ như bọn họ khá là tức giận khi nhìn Narumo đứng nùm phía sau Yu. Tại quảng trường, có những thú tộc, người lùn ma thuật và nhóm người lún bé đang chuẩn bị yến tiệc
Nhóm người lùn ma thuật đã sẵn sàng thưởng thức cái thùng rượu mà Yu đã mang tới, và bọn họ đang vuốt ve cái thùng trong khi chờ thời khắc khai tiệc. Các thú tộc đang gặp vấn đề khó khăn về nước bọt của họ với mấy miệng thịt được lấy từ, Boar, Mintarou nên đã hơi hơi lo lắng. Mặc khác, những người lùn bé không có biểu hiện gì đặc biệt và trông họ như chả thèm thuồm thứ gì cả
“Được rồi. Có vẻ như mọi người và đám trẻ đã chờ lâu rồi. Hãy bắt đầu bữa tiệc đi!”
Sau khi Yu làm một thứ như là tín hiệu, những tên đói khát đã bắt đầu tàn sát mấy miếng thịt trong khi chảy nước mắt
Các loài bò sát mạnh mẽ mà Yu đã săn được, dù là con cái, thì theo một cách nào đó, số thịt mà đã được chất đầy lên bàn và đã được các thú tộc sực hết toàn bộ. Tuy nhiên, có một số thú tộc tiến đến gần Yu
“Mấy nhóc có chuyện gì sao? Đi ăn cùng cha mẹ đi”
Xung quanh Yu, có một số đứa đã mang một chút thịt đi theo và đã bị Marifa đuổi đi
“Nhà vua, cha mẹ của bọn em đã mất”
“Em cũng vậy”
“Em cũng thế. Nhà vua, chúng em ăn cùng ngài được không?”
Đây chả phải là cảnh tượng hiếm hoi, những đứa trẻ thú tộc, người lùn và người lùn ma thuật, thậm chí trong số đó không còn cha mẹ
“Được rồi, vậy thì Namari, chỉ mấy đứa nhóc này cách ăn đi”(Yu)
“Để đó cho con, Bây giờ, nhìn vào đây. Các cậu lấy một ít thịt và đặt lên xà lách, rồi quấn chúng lại và cho vào miệng!”
Namari chỉ mấy đứa trẻ mồ côi ăn cho đúng cách. Thịt được cuộn lại với một chút nước sốt bằng cách một số loại rau diếp và cho vào mồm. Vị thịt tan chảy ra cùng vị của trái cây, nước sốt mặn kết hợp với loại rau giòn đã tan chảy ra thành một thức ăn ngon lành khiến cho Namari mỉn cười hạnh phúc khi ăn nó
Các đứa trẻ nhìn Namari và mỗi người trong số bọn họ làm theo những gì Namari đã làm. Và rồi những đứa trẻ thú tộc liền vẩy đuôi liên tục khi ăn nó. Đôi mắt của người lùn bé và người lùn ma thuật chạm nhau và cười sặc sụa vì món ăn này ngon hơn mức chúng tưởng tượng
“Nè, phần của chúng tôi đâu?”
“Dạ dạy bọn này trống rỗng rồi đấy~”
Về phía Yu, hiện giờ thịt đang được nướng thêm, và các nàng tiên đang bu lại thành một đàn. Tất nhiên, điều đó khiến cho Yu khó chịu vì sự ồn ào của các nàng tiên. Momo cố gắng xua đuổi đi các nàng tiên có ý ngồi lên đầu và vai Yu nhưng vì có sự khác biệt về số lượng, cô đã thất bại. Cuối cùng, cô đã bị đẩy ra khỏi Yu và quyết định ngồi yên vị dưới đất. Yu nhận ra điều đó và đưa cho Momo một tách sữa. Cái cốc mà Yu sử dụng được làm cho Momo để cho cô dễ dàng uống nó. Yu đã trộn chút sữa, đường và mật ong vào để cho hợp khẩu vị của cô. Sau đó, các nàng tiên đã bị mùi hương ngọt ngào và nhảy xuống từ người Yu và vây quanh Momo
“Uống đi, Momo”
Nghe Yu nói, Momo uống một lượng lớn và chỉ còn lại một nửa. Tuy nhiên, ngay cả một nửa thì Momo cũng cảm thấy hài lòng và thích thú
“Ngon không, Momo?”
“Tôi cũng muốn thử nó”
“Không, tôi thử trước…whoa! Hay ha!”
“Lies, tôi là người được thử trước…cái gì, ờ đấy!”
“Cái này giống như thức uống của các vị thần vậy”
Bởi vì có thể Momo bị các nàng tiên đè nát, nên Yu đưa cô lên tay mình và nâng lên. Tất nhiên, chỉ với nửa cốc còn lại thì cũng chả đủ thỏa mãn cách nàng tiên. Thậm chí một số còn ngước nhìn Yu với ánh mắt buồn bã, bằng cách nào đó, ngay cả Hisui cũng làm khuôn mặt như thế
Sau đó Yu di chuyển sang một bên một cách âm thầm. Và cậu làm một cốc sữa y như lúc trước là cho thêm chút đường và mật ong. Các nàng tiên ngồi đợi và khi Yu gật đầu, họ liền nhanh chóng tấn công các cốc sữa. Hisui băng khoăn không biết vị sữa như thế nào và Yu đã đưa cho cô một cốc sữa lớn. Với một nụ cười hiền hòa, cô cầm cốc sữa và ôm lấy Yu cho dù Momo cố gắng ngăn cản
“Nè, anh đi đâu thế? Đừng nói là anh ghen tị với đám trẻ con đó nha?”
“Ta không ghen tị nha! Ta là gấu nâu, và ta tới đấy để ăn cùng nhà vua. Ta muốn nghe câu truyện về việc ngài ấy đã đánh bại con rồng như thế nào”
Những thú tộc trông giống như loài gấu và nhìn vào vẻ ngoài thì người đó tầm 15-16 tuổi. Và nhóm của người đó, thì chỉ có mỗi anh ta là người duy nhất và là người nhìn các nhóm của Nina bằng ánh mắt ghen tị
“Được rồi, tôi đi đây”
“Đi đâu?”
“Đến đó và ăn cùng nhà vua”
“Dừng lại đi! Không nên đâu, anh nên ở lại đi”
“Im đi! Ta có chuyện muốn nói với nhà vua”
Vì anh không cách xa Yu và nhóm của cậu, nên họ điều nhận thấy. Cho dù các cô gái khá ồn ào nhưng họ nhận ra Yu đang tiến đến gần họ, họ chỉ có thể mỉn cười yếu ớt trong khi nhìn nàng tiên hắc ám sau lưng cậu. Họ sợ Yu tiếp cận họ
“Tôi đi khỏi đây cái”
“Wow, là một con gấu”
“Tôi không phải là gấu, mà là gấu nâu”
Anh đưa mấy lũ trẻ đi và chỉ cách Yu một bước trước khi Marifa bước tới và đứng trước anh
“Cô muốn gì?”(Gấu nâu)
“Cho ta xem tay của ngươi”(Marifa)
“Gì? Tay ta?”(Gấu nâu)
Ở phía sau anh ta, mấy cô gái liếc nhìn Marifa
“Cứ làm theo những gì cô ta nói đi”
Nếu nhìn kĩ hơn, thì những cô nàng gấu phía sau đang run rẩy và trên người họ c1o một số vết bầm
“Bàn tay của ngươi, thậm chí còn có một số chất bùn bám vào ngón tay”
“Gì? Chỉ vì bùn trên ngón tay thôi hả?”
“Thật ngốc mà, anh không nên chống lại cô ta”
Tuy nhiên, anh ta đã phớt lờ lời cảnh báo và quá muộn. Anh cố gắng di chuyển về phía trước thì đột nhiên trên người anh cảm thấy có gì đó đang đè lên người. Nó quá bất ngờ và nặng đến mức đè anh xuống mặt đất. Nếu nhìn kĩ hơn, thì đó là con trùng Osmium do Marifa triệu hồi ra
“Cô, cô đã làm gì?”
“Một con thú bẩn thiểu mà muốn đến gần chủ nhân sao? Nói đi…ngươi muốn chết như thế nào?”
“Mari onee-chan, làm ơn, dừng lại đi…”
“Onee-chan, tha cho anh ấy đi”
“Ah, onee-chan, xin chị hãy tha cho anh ấy đi”
“Mari onee-chan, hãy tha cho con thú ngu ngốc này đi”(Namari)
Namari thậm chí còn bám vào Marifa để ngăn cô lại và những người phụ nữ khác cầu xin cô tha cho anh chàng gấu nâu đó. Tuy nhiên, các cô gái gấu nâu đã quá sợ hãi khi bị Marifa nhìn
“Russ, Lena, Mari-chan hôm nay hơi đáng sợ nhỉ?”(Nina)
“..có thể là do ‘ngày ấy’…”(Lena)
“Làm ơn đừng nói một thứ dễ gây hiểu lầm như thế trước mặt chủ nhân”
Marifa tức giận và đỏ mặt cùng một lúc
---
“Namari-chan, em có thích hương thơm này không?”
“Ừ, nó thật sự rất thơm”
“Thật sao?”
Bữa tiệc kéo dài cho tới tận khuya và ai ai cũng điều thích nó. Một số không biểu hiện sự quan tâm của mình, một số thích uống rượu nhiều đến mức say xỉn, một số thì ăn quá chén, và một số gần như là tử vẹo ngay ở bữa tiệc ở quảng trường nhưng cuối cùng bữa tiệc cũng đã kết thúc một cách an toàn
Và, Yu với những cô gái trở về lâu đài và Namari cùng với Nina đang ngâm mình trong bồn tắm
“Nếu thế, chúng ta sẽ tiếp tục dùng loại hương thơm này nha”
“Hương thơm này là gì vậy?”
“Cái này…có thể nói là hương thơm giúp cho chúng ta ngủ ngon hơn”
“Oh! Nói đến đấy, em chưa bao giờ thấy Odono-san ngủ cả”
Sau đó, Namari chơi với cái chai đầy ắp hương thơm mà Nina đã cho vào bồn tắm
“Haha~ Namari-chan, có lẽ Yu không có ngủ nhiều đâu Namari-chan”
“Vậy sao? Thực sự thì em chưa bao giờ thấy Odono-san ngủ bao giờ cả”
“Thật sao?”
“Vâng, tất cả những lần em ở bên cạnh ngài ấy, thì em chưa bao giờ thấy ngài ấy ngủ hay là để lại dấu vết của giấc ngủ cả”
“Hmm…có lẽ…”
---
M9:Đã quay lại đây các thí chủ và lí do ngưng là bệnh chán
kì tới: Sợ hãi, tham vọng và ngưỡng mộ