Chương 142:Nắng, với chút mưa máu
“♪Đi dã ngoại♪Vui♪” Cha và mẹ của Collet chỉ có thể nhìn cô ở phía xa trong khi cô đang trải tóc
“Fufufu”
Cô còn phát ra một tiếng cười rùng rợn cho thấy hiện giờ cô rất hạnh phúc. Lí do là vào ngày hôm qua khi cô về công hội mạo hiểm giả. Lúc đầu, cha mẹ cô nhìn cô một cách nghi ngờ nhưng họ nhanh chóng hiểu ra Collet cũng đang ở trong độ tuổi thiếu nữ. Cuối cùng, mùa xuân đã đến với con gái của họ, họ đã nghĩ như thế khi giấu bánh mì nướng
“Mẹ ơi, con cần làm gì cho bữa trưa vậy?”
“Ồ, nhưng thật lạ khi con ở trong tâm trạng hạnh phúc như thế đó”
“Mẹ đang nói gì vậy? Con luôn như vậy mà”
Bằng cách nào đó, cha cô nhìn thấy cô, ông muốn hỏi điều gì đó nhưng mẹ cô đã nhanh hơn một chút
“Con tận hưởng thời gian của con đi được không?”
Bà nói trong khi véo má Collet trước khi cô ra khỏi nhà và khi cô đi ra ngoài, cô lập tức đi đến điểm hẹn
“Chào buổi sáng Collet, tôi đến muộn sao?”
“Collet nee-chan, chào buổi sáng!”
Yu chào Collet và theo sau là Namari bám lên lưng cậu. Marifa cúi chào và Momo ngồi trên đầu Yu nhìn Collet trong khi dụi mắt vì cơn buồn ngủ của cô
“Không, chị cũng vừa mới tới thôi”
Sau đó Collet mỉn cười như thường lệ nhưng hôm nay nụ cười của cô đã tỏa ra một hương quyến rũ như thể bông hoa vừa mới nở. Quần áo mà cô mặc cũng được dành cho việc cô sẽ cô sẽ đi ra ngoài lâu
“Chúng ta gọi Nina và những người khác đã”
“Ừ!”
Collet ngại ngùng trả lời trong khi vui vẻ đi bên cạnh Yu
“Yu, ta không có thời gian để nói điều này!”
Tuy nhiên, Yu đã tỏ ra vẻ phiền muộn khi đang ở gần cánh cổng. Lí do của nó là đây
“Ồ, ta nghe nói nhóc đang đi dã ngoại”
“Điều này thật tốt, đã được một thời gian dài rồi kể từ khi mình được nghỉ ngơi”
Đó là những người trước mặt Yu. Đó là Joseph và phía sau ông là Moran, Ann và Memetto xuất hiện
“Ông, tại sao ông lại ở đây?”
Yu không hề che dấu sự thù địch của cậu khi nói điều đó với Joseph nhưng cậu không thể đọc được tâm trạng của ông. Memetto đến đây vì cô rất thích thiết bị mới của Lena và cô sẽ lại bám lấy Lena. Mặc khác, Moran đỏ mặt lên
“Chị nghe nói rằng em đang đi dã ngoại nên tự hỏi liệu tụi chị có thể đi cùng không?”
“Ừ, các chị có thể đến”
“Yosh!”(Joseph)(M9:ông đéo phải trap đâu nên biến)
Khi ông nói vậy thì Yu liền trồng ông xuống đất. Namari nghĩ Joseph là kẻ thù nên đã đấm vào đùi ông và Joseph chịu đựng nó với một nụ cười nhưng không lâu sau đó một cơn đau đớn nhạt nhẽo lan rộng khắp người ông. Sau đó Namari không đuổi theo Joseph với hạnh phúc khi đã đánh ông và Joseph còn quên mất lí do tại sao ông lại đến đây
“Chị ở đây là vì cần giúp chuyện này”
Trên tay Moran, là một ma cụ dù để thổi ra hơi mát mà Yu đã để lại cho họ khi ở dungeon
“Bọn chị hi vọng bọn chị không làm phiền em”
Moran nhìn chằm chằm sau đó chuyển cho Memetto. Đó là ma cụ mà Yu đã tạo ra và bằng cách đổ một lượng ma thuật nhỏ để nó thổi ra khí lạnh trong vài giờ. Sau khi đã quen với nó, Bell và Memetto là một trong những thành viên Kimutsuki Flower không thể nào sống mà thiếu nó được. Memetto cố gắng tìm cách ma cụ này hoạt động như thế nào nhiều lần và cô không chỉ không hiểu nó mà còn phá nát nó luôn
“Ồ, nó đã ở tình trạng này sao”
“Xin lỗi, Memetto đã tự mình sửa nó”
Sau đó Yu bỏ ma cụ vào túi đồ cậu sau khi nhận nó từ Moran. Moran muốn nói gì đó nhưng cô chỉ mở miệng mà không nói gì cả
“Tôi không biết liệu các cô hứng thú với dã ngoại ngoài trời không?”
Như thể Moran đã những lời đó của Yu và liền trả lời
“Đó là niềm vinh hạnh của chị. Ann, Memetto, các cậu thì sao?”
Moran và Ann cũng đã chờ nó và nói
“Nếu như nó không phiền đến em thì chị sẽ tới”
“Nếu Ann muốn tới thì không thể tránh khỏi, tôi đến nữa”
Russ đã bị bỏ lại phía sau để bảo vệ biệt thự và Yu đã đưa các cô gái đến ngọn núi gần đó. Trên đường có vài goblin và Orc nhưng mấy loài quái vật này dễ dàng bị những chú sói đen đánh bại và được Coro dẫn đầu trong đội
Momo và các nàng tiên chơi đùa không ngừng và đuổi bắt nhau trong khi có một số nàng tiên thậm chí còn ngủ một cách thỏa mái trên ngực Nina, bò vào mũ Lena, và thậm chí còn chọc ngáy tai của Marifa. Moran chỉ có thể nhìn các nàng tiên với ánh mắt tò mò
Không lâu sau, họ đã đến nơi. Có những đóa hoa nở rộ mang mùi hương ngọt ngào khi khịt mũi
“Odono-san, chúng ta sẽ đi dã ngoại ở đây sao?”
Yu gật đầu và ngay lập tức các nàng tiên và sói liền tạo ra một khung cảnh
“Gâu gâu”
“Này, tôi sẽ lấy chai mật ong đó!”
“Sẽ tuyệt hơn nếu chúng ta dùng nó làm mứt đấy”
“Ta không quan tâm, chỉ cần mang rượu ra thôi”
Yêu cầu cuối là của Joseph và tất nhiên Yu phớt lờ nó
“Chủ nhân, hãy chuẩn bị nào”
Nghe theo lời Marifa, những chú sói đen liền xếp hàng như thể họ đang sợ hãi
“Bây giờ, Namari có thể chơi bóng rồi”
Yu chuyền bóng cho Namari và cậu nhóc liền chạy đến phía vườn hoa để lấy bóng
“Let`s Play!” với Namari dẫn đầu, những nàng tiên đã đi ra phía sau nhưng những chú sói đen đang chờ sự cho phép Marifa. Sau khi Marifa lặng lẽ gật đầu thì những chú sói đen liền chạy
“Yu-san, chị có thể giúp gì không?”
“Cảm ơn cô nhưng cô nên nghỉ ngơi đi, nó không quá khó đâu”
Yu sử dụng Thổ Thuật để tạo ra một cái bàn và lò nướng đơn giản và dùng Hỏa Thuật vào cái lò đá. Cậu bỏ bột và đặt thịt xông khói lên, rau và nhiều thứ khác và đưa vào cái lò đá trước khi đặt phô mai lên trên. Yu đã lấy một số cây que mà cậu nhờ Wood làm. Cậu đâm ít thịt và rau xuyên qua cây que. Collet chả có thể giúp gì được nhưng lại ngưỡng mộ sự khéo léo của Yu đang biểu diễn. Trong khi chờ Marifa dọn ra thì Moran và Ann đến giúp đỡ. Nina, người được biết mang tai hại hơn là giúp đỡ, chỉ có thể cười và nhìn Yu ở phía xa. Lena còn chả biểu hiện gì muốn giúp đỡ mà chị ngồi trong bóng râm mà đọc sách. Tuy nhiên
Sau nửa canh giờ, thức ăn đã được dọn ra khá nhiều hoặc ít và một số khác đã được đặt lên bàn
“Đồ uống này ngon quá!”
“Ừ, nó ngon nhưng không thể mua từ các gian hàng”
“Ann, đồ uống này, Yu tự làm đấy”
Joseph đi tới với chiếc bánh Pizza trên tay, có pho mát dính vào cái bánh pizza và tay ông. Ngoài ra thịt nướng đã được nướng với 2 gia vị muối khác nhau và Moran thích vị thịt ngon nhưng Ann lại thích thịt mềm
“Yu-san, ngon quá”
Collet cũng ăn Pizza và liên tục nói ngon khi cô cắn một miếng
Namari cũng cười Momo khi thấy pho mát dính vào má cô và lau bằng khăn tay. Sau đó Momo liếc nhìn Namari, Sau khi Namari uống li sữa mật ong, cô nhấc mật ong lên để không bị đổ
“Yu-san, dù là gì đi nữa, thì nó vẫn quá ngon”
“Chị muốn nói lời cảm ơn về ngày hôm nay”
“Ừ, cảm ơn rất nhiều, chị thích nó lắm”
Ngày hôm đó, Yu và các cô gái tận hưởng khoảng thời gian đó cho đến khi hoàng hôn
---
Ở biên giới vương quốc Houdon
“Jii-san, chúng ta sẽ đến vương quốc Houdon sớm thôi”
“Ừ, nhưng mà tên Goria đâu rồi?”
“Nó chắc là nằm ở quanh đây thôi”
Sau đó người lùn già dùng ngón tay chỉ vào một khu vực và xạc nhận nó với Azerotte
“Ồ, đó là thành phố Comer, không lẽ anh ta vẫn còn ở đó vì chưa bắt được Yu Sato?”
Azerotte đang ngồi trên tảng đá trong khi kêu chán nản
“Jii-san, có người kìa”
“Vậy sao?”
Hai người họ nhìn đến chỗ đó và thấy có tới hàng ngàn hiệp sĩ
Gã đàn ông trước mặt các hiệp sĩ với bộ giáp bóng loáng và có vẻ như là thủ lĩnh
“Tội đồ thứ 7 của Hội Bất Tử [Warhammer of Destruction] Dhorme, và tội đồ thứ 5[Bão Lôi Hùng] Azerotte. Ta đến đây là để đánh bại các ngươi”
“Ồ, làm sao ngươi có thể nhận ra bọn ta”
Tên đội trưởng nghe thấy Dhorme hỏi thì trả lời một cách bình tĩnh
“Ta là đội trưởng hiệp sĩ thứ 4 của vương quốc Dano, Zavier Ozshum. Cả hai người điều là tên tội phạm mang tội cố ý giết bá tước Oremor và hàng trăm quan chức khác. Ngươi sẽ phải đền lại tội lỗi của ngươi đi”
“Oremor là ai? Cô có nhớ không Bão Lôi Hùng?”
“Jii-san! Tôi đã nói là tôi không muốn được gọi bằng cái biệt hiệu đó. Và, làm sao tôi nhớ được những cái tên đã chết chứ”
“Chắc chắn rồi, làm sao chúng ta lại nhớ đến cái tên mà ta đã giết chứ?”
Những lời của Dhorme khiến cho các hiệp sĩ nổi cơn thịnh nộ
“Sao ngươi dám? Ngươi là một con quỷ, ngươi thậm chí còn thấp bé hơn bọn ta!”
“Bây giờ Đội trưởng hiệp sĩ thứ tư đã ở đây nên ngươi không thể chạy trốn đâu!”
Đội trưởng hiệp sĩ thứ tư Zavier ra lệnh
“Chả có vấn đề gì, lần này khỏi chạy nha. Ngươi sẽ không trốn thoát khỏi đây được đâu!”
“Trốn? Ngươi nghĩ bọn ta sẽ chạy sao?”
Với một hiệu lên trên bàn tay Zavier, hai trăm binh sĩ tiến lên phía trước và tất cả đã được trang bị áo giáp. Họ cầm cái khiên nặng lên phía trước và ngay lập tức tạo thành một bức tường thép
“Có vẻ đám hiệp sĩ này đang khoe khoang sức mạnh bá đạo của chúng, nhưng, dự vào phòng thủ thôi sao?”
“Hãy nói điều đó khi nếm trải hương vị này đi”
“Tấn công!”
Sau khi nhận lệnh từ đội trưởng của họ, những bộ binh hạng nặng kêu ‘RÕ’
Hai trăm bộ binh hạng nặng tấn công Dhorme và ai cũng biết trước kết quả
“Chuyện…chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Những hiệp sĩ phía sau có thể nghe tháy Zavier đang nói gì. Khi cuộc tấn công diễn ra, thì một đám sương mù bốc lên. Khi đám bụi đó biến mất, Dhorme chỉ đứng ở đó với cây búa chiến tranh trên vai
“Nó đến đây” Azerotte nói trong khi mở một cái ô với một giọng dễ thương nhưng không hề phù hợp với tình cảnh này
Ngày hôm đó bầu trời trong xanh, không có mây, chả có dấu hiệu của mưa nhưng đội nhiên lại đổ ra. Những cơn mưa rơi xuống và lạ là chả có dấu hiệu gì về hai trăm bộ binh hạng nặng lao về phía trước. Cuối cùng, ta đã nhận được màu của mưa đó là một màu đỏ
“Cái gì thế? Đó có thật sự là mưa không?”
Zavier mở lòng bàn tay ra và nhìn vào đó, trong cơn, có một miếng thịt
“Hyaa!”
Một trong những binh lính hét lên. Không lâu sau, có nhiều miếng thịt khác rơi xuống, một trong những binh lính bị cục thịt rơi chúng nhưng kế tiếp là răng và mắt rơi xuống. Không lâu sau cơn sợ hãi bao trùm các binh lính. Mọi người điều suy nghĩ cùng một điều
Dhorme đã tiêu diệt hai trăm tên và ngay lập tức những binh sĩ hạng nặng đó đã trở thành mãnh vụn bay cao lên trời và rớt xuống
“Quái vật…”
Vào thời điểm đó, tất cả các binh lính và Zavier điều đã mất ý chí chiến đấu. Nó khiến cho Đội trưởng hiệp sĩ thứ 4 cảm thấy xấu hổ và Dhorme cảm thấy thất vọng hơn họ
“Đó là tất cả những gì ngươi có sao?”
“Jii-san, đã nói là đừng làm quần áo của tôi bị bẩn mà”
“Được rồi, xin lỗi”
“Một lần nữa, nó thật bốc mùi!”
Trước mặt Azerotte và Dhorme, Đội trưởng hiệp sĩ thứ 4 đã bị nhuộm màu đỏ và chả làm gì được ngoài việc nhìn họ bước đi
“Đây là…thảm sát..”
“Đội trưởng Zavier, chúng ta nên làm gì đây?”
“Có lẽ sẽ có những quốc gia khác quanh đây, hãy gửi thông báo đến Vương quốc Dano của chúng ta. Hãy gọi người truyền tinh đi”
“Đã rõ, thần sẽ gửi người giỏi truyền tin tốt nhất”
“Ngoài ra, các chư hầu của vương quốc chúng ta sẽ trả cho chúng ta một lượng vàng lớn, nó có thể là một trong những điều mà ta nên làm đầu tiên. Chúng có thể đi tới vương quốc Houdon và khi chúng vào đó chúng ta sẽ yêu cầu vương quốc Houdon cho chúng ta vào đó và tiếp tục theo dõi bọn chúng”
“Đã rõ”
Sau đó, một số binh lính đã nhanh chóng chạy đi. Zavier chỉ có thể nắm chặt bàn tay đang đỏ lên
“Tao thề, tao sẽ khiến cho mấy tên quái vật đó phải trả giá!”
M9:Hiện giờ đang hóng cảnh Yu và Nina đấu nhau
Kì tới: Nana