Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

54 117

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

208 5220

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

11 84

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

13 86

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

6 18

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

18 32

Vol 1 - Chương 4.5: Như cậu đã làm cho tôi

***

Góc nhìn của Kujo

“Hửm?”

Lúc đó là vừa qua buổi trưa thì tôi nhận ra một điều kì lạ khi đang ở trong phòng điều hòa của mình tại nhà.

“…Hở, tại sao…”

Sau khi kết thúc sở thích lập trình của mình ở một thời điểm thích hợp và muốn nạp lại năng lượng, tôi mở ứng dụng giám sát Miyashiro lên.

Rồi tôi để ý “vị trí hiện tại” của cậu ấy đang bị kẹt ở một nơi lạ dưới trung tâm thị trấn và vẫn chưa di chuyển chút nào cả.

“Hmm…?”

Nó đang ở giữa đường phố. Nhìn vào đống dữ liệu rõ hơn thì cậu ấy đã ở chỗ đó tận 2 tiếng rồi.

Trong nhiệt độ này sao? Miyashiro-kun cũng có chơi mấy trò chơi phụ thuộc vào địa điểm đâu…

“Ah, vậy thì…”

Cậu ấy hẳn đã làm rơi nó. Hẳn là chỉ vậy thôi.

Tôi phải mang nó về cho cậu ấy! Không cần phải nói thì đấy là hành động tốt nhất vào lúc này.

Tôi nhanh chóng chuẩn bị và ra khỏi nhà.

Tiện đường bắt chiếc xe buýt gần đó rồi tới địa đó trong khoảng hai mươi phút.

“Thấy rồi, thấy rồi.”

Tôi tự lẩm bẩm với bản thân khi nhặt lấy chiếc điện thoại. Nhiệm vụ hoàn thành. Đúng thật là nó chỉ nằm trên một con phố hoàn toàn bình thường thôi.

Giờ thì, về nhà… làm gì đây, có lẽ là đưa nó tới nhà cậu ấy? Tất nhiên là tôi biết nơi cậu ấy sống nhưng mà là qua vài phương pháp không được hợp pháp lắm nên cậu ấy sẽ sốc lắm nếu tôi tới.

Làm gì đây, làm gì đây.

Nhưng tôi phải trả nó cho cậu ấy. Với con người ngày nay thì việc mất điện thoại là một thảm họa nghiêm trọng.

Sử dụng ứng dụng giám sát Miyashiro, tôi nhấn vào “mức căng thẳng”. Hẳn là nó sẽ hiện lên một số khá cao nhỉ…

“Ah, không thể nào đâu phải không?”

Màn hình hiện lên Không Dữ Liệu. Tất nhiên, có lí mà.

Cái “Mức độ Căng thẳng” này được tính bằng dữ liệu nhịp tim được đo bằng chiếc đồng hồ thông minh của Miyashiro-kun (nhân tiện này, nó không chỉ đơn giản là một phép chuyển đổi đơn giản mà nhịp tim càng cao thì mức căng thẳng càng cao và ngược lại đâu… nó được tính toán một cách phức tạp hơn. Chi tiết hơn thì hỏi chị Google mấy cái như sự thay đổi nhịp tim ý).

Chiếc đồng hồ thông minh của Miyashiro-kun không thể tự kết nối với internet được; nó dùng một chiếc điện thoại thông minh gần đó như cổng liên lạc dữ liệu. Vì thế do cậu ấy đã đánh rơi điện thoại nên chiếc đồng hồ kia không được kết nối với mạng và tôi chả chiết xuất được chút dữ liệu nào.

“Hmm…”

Tuy vậy, tôi vẫn bằng cách nào đó kiểm tra “Mức độ Căng thẳng” của Miyashiro-kun…

“…Ể?”

Và thấy thứ giá trị cực cao được đo lại vào vài tiếng trước.

“…Cái gì đây?”

Giá trị ở mức cao cho thấy có một sự rối loạn nghiêm trọng trong hệ thần kinh tự chủ. Hẳn đã có chuyện gì xảy ra.

Người tôi run lên như đang phản ứng dù đang trong cơn nóng.

“…”

Logic mà nói thì đó không phải là sự căng thẳng tới từ việc đánh rơi chiếc điện thoại. Có thứ gì đó đã xảy ra khiến cậu ấy căng thẳng rồi đi vào trong thành phố và đánh rơi chiếc điện thoại ở đó.

Có thể cậu ấy đang hoảng loạn…?

“…Có lẽ nào?”

Thứ gì đó. Thứ gì đó rất tệ đang diễn ra.

Tôi đang nghĩ quá lên ư?

Thực sự thì phép đo mức căng thẳng bằng nhịp tim không chính xác tới mức đó. Có thể chỉ là một giá trị cao ngẫu nhiên thôi…

“…!”

Chiếc điện thoại của chính tôi run lên. Là một cuộc gọi từ em gái tôi.

“…Alo?”

“Này nee-chan? Chị có đang ở ngoài không? Nếu có thì mua chút kem cho em nhá?”

Giọng nói tươi vui của em ấy khiến tôi đưa ra một yêu cầu như vậy khi đáp lại.

“…Này Touko.”

“Kem bạc hà, kem bạc hà, em rất muốn kem bạc hà… Ah, gì vậy?”

“Em có tin vào trực giác của phụ nữ không?”

“Hả?”

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài thật sâu của em gái mình qua điện thoại.

“Này, nee-chan, chị đã là phụ nữ trong 17 năm rồi đúng chứ? Thế thì chị nên biết. Nhân loại chưa phát minh ra thứ cảm biến nào chính xác hơn trực giác của phụ nữ đâu.”

“…Phải rồi.”

“Thế, về chuyện kem… chị có đang nghe không đấy nee-chan?”

Tôi tắt máy bằng một phát bấm. Nếu tôi nhớ được thì sẽ mua kem.

“…Hàaaaaaa.”

Trực giác của phụ nữ à.

Hiểu rồi. …Tôi sẽ làm theo nó.

Vậy nên, tôi đã gọi một người.