Tình yêu không thể chia cắt của cặp song sinh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Quyển 1 - Chương mở đầu 1 〈Độc thoại của Jinguuji Rumi〉

06dca8ec-d19d-4d2a-b647-4bf4e4e49914.jpg

Từ trước đến nay, cách sống của tôi luôn đầy rẫy sai lầm.

Một trong những sai lầm lớn nhất tôi đã phạm phải, chính là tỏ tình với Jun và hẹn hò với cậu ấy.

Shirosaki Jun là bạn thuở nhỏ của tôi.

Khi còn học tiểu học, một ngôi nhà được xây dựng trên khu đất trống bên cạnh nhà tôi, nơi tôi và em gái Naori thường tới chơi. Ngôi nhà của Jun đã thay thế sân chơi của chúng tôi, sừng sững ở đó.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Jun, tôi đã yêu mất rồi. Cũng có thể gọi là nhất kiến chung tình. Lúc đó vì quá căng thẳng, tôi đã thốt ra một câu rất vui được làm quen khá thô lỗ, nhưng thực ra trong lòng tôi đang nắm chặt tay và reo hò. Tôi nghĩ rằng, dù mất đi sân chơi, tôi cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Jun rất đẹp trai, hoàn toàn là tuýp người tôi thích.

Cậu ấy có chiếc mũi cao và đôi mắt phượng dài, nhưng ánh mắt không có vẻ gì khó chịu. Tôi không khỏi đắm chìm trong vẻ đẹp có chút kiêu kỳ của cậu thiếu niên này.

Tính cách của cậu ấy cũng trầm tĩnh như vẻ bề ngoài, khiến người ta cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra, cậu ấy cũng sẽ hỏi lại rằng 「Cậu sao vậy? 」 bằng giọng điệu thong thả không chút gì ngại ngùng. Giờ nghĩ kỹ lại thì, có lẽ lúc đó cậu ấy chỉ đang giả vờ trưởng thành, nhưng đối với tôi lúc còn nhỏ, điều đó khiến tôi không thể không nghĩ 「Thật là trưởng thành và đẹp trai quá đi」. Dù sao thì bất cứ điều gì cậu ấy làm, tôi cũng thấy rất ngầu, nên điều này cũng là đương nhiên. Tôi nghĩ bất kể là ai, mối tình đầu của một cô gái cũng đều như vậy. Tim đập thình thịch khi cậu ấy vén tóc mái, mê mẩn nhìn những giọt mồ hôi lăn trên má hay những đường gân nổi trên cổ cậu. Khi cậu ấy được giáo viên gọi tên, dáng vẻ dễ dàng trả lời đúng cũng rất đẹp trai. Tôi cũng rung động trước những chiếc xương quai xanh trắng ngần lộ ra khi cậu ngồi xổm, hay khuôn mặt hơi u sầu khi tựa cằm nhìn ra cửa sổ…… Tóm lại, có rất nhiều điểm quyến rũ…… Ừm.

Nếu phải nói thì, tôi thuộc tuýp người khá hoạt bát, nên đây là lần đầu tiên tôi giao tiếp với một cậu con trai như Jun.

Nhớ lại hồi nhỏ, bên cạnh Jun lúc nào cũng có sách. Jun rất thích đọc sách, tôi nhớ dù chỉ là giờ nghỉ 10 phút, cậu ấy dường như cũng luôn trong trạng thái đọc. Tất nhiên, chúng tôi không thể ở cùng lớp suốt 6 năm, nên tôi cũng không rõ cậu ấy có luôn như vậy không, nhưng cậu ấy đã để lại ấn tượng đó trong lòng tôi. Nhân tiện, sở thích này của Jun sau này cũng trở thành một điểm khiến tôi bị dày vò, nhưng bây giờ tạm thời không đề cập đến.

Như đã nói ở trên, tóm lại Jun rất uyên bác, đã dạy cho chị em chúng tôi rất nhiều điều. Ví dụ như tại sao bầu trời trông lại xanh như vậy, nguyên lý bay của máy bay, lý do xuất hiện những cặp sinh đôi———

Nhưng mà……

Tôi nghĩ việc không ngại để mà nói về những chủ đề như trứng, hay tinh trùng với một cô bé tiểu học, cuối cùng vẫn là không đúng lắm phải không? Giờ nghĩ kỹ lại thì, có lẽ lúc đó cậu ấy nghĩ rằng người có thể nói về những điều như vậy một cách bình thản là người trưởng thành. Tôi lúc còn nhỏ chỉ đơn thuần nghĩ Jun biết tất cả mọi thứ, mở to đôi mắt long lanh của mình ngầm ngưỡng mộ cậu ấy thật là giỏi. Tôi thấy mình thật ngốc.

「Song sinh.」

Đó chính là tôi và Naori.

Tôi có một em gái tên là Naori. Hồi nhỏ, chúng tôi trông giống nhau đến mức có người nghi ngờ chúng tôi là sinh đôi cùng trứng. Vì chúng tôi để kiểu tóc giống nhau, cũng thường mặc quần áo cùng kiểu khác màu, nên mới thường bị nói thế. Chúng tôi cũng thấy điều này rất thú vị, nên thường cố tình trêu chọc người lớn.

Tuy nhiên, chúng tôi không thể lừa được bố mẹ và Jun.

Vì chúng tôi không phải sinh đôi cùng trứng, nên ngoại hình không hoàn toàn giống nhau. Tất nhiên là trông rất giống, nhưng không giống đến mức không thể phân biệt được, chỉ là xem người thứ ba có thể nhận ra sự khác biệt hay không mà thôi. Đến bây giờ khi đã là học sinh trung học, kiểu tóc và vóc dáng của chúng tôi đều khác nhau, không thể hoán đổi danh tính để chơi đùa như trước được nữa.

Mặc dù tôi cũng không muốn hoán đổi danh tính.

Giống như ngoại hình, tính cách của chúng tôi không giống nhau, và có sự khác biệt rõ ràng ngay từ nhỏ. Tôi thích hòa mình vào nhóm con trai để chơi thể thao, cũng thích toàn tâm toàn ý dành thời gian cho các hoạt động. Ngược lại với tôi, Naori luôn tỏ vẻ mặt phiền phức, thuộc tuýp hay lẩm bẩm phàn nàn, kỹ năng châm biếm của con bé có thể nói là đã được rèn giũa qua hàng ngàn lần như vậy.

Và…… con bé thích đọc sách hơn cả Jun. Không giới hạn ở việc đọc sách, Naori rất thích các loại hình giải trí, nào là phim ảnh, nào là anime, chắc chắn là bị ảnh hưởng từ bố. Thêm vào đó, đầu óc con bé cũng rất thông minh. Tôi nghĩ không cần tôi giải thích, mọi người cũng đã biết rồi phải không?

So với tôi, Jun và Naori hợp nhau hơn.

Và Jun không chịu thua kém, không chỉ bổ sung kiến thức về sách vở, phim ảnh, mà ngay cả việc học cũng cố gắng hết sức để không thua Naori. Mặc dù cậu ấy không phải dạng học kém——— nên nói là thành tích của Jun còn tốt hơn tôi, nhưng vẫn kém Naori một bậc. Khi Naori mỉm cười đưa ra bài kiểm tra đạt điểm tuyệt đối, biểu hiện của Jun khi nhìn con bé trông thực sự rất không cam tâm.

Rồi không biết từ khi nào nữa, số lần chúng tôi chơi cùng nhau ngày càng giảm đi. Khi tôi hỏi lý do, cậu ấy đã lấp liếm, nhưng tôi nhanh chóng biết được nguyên nhân, bởi vì trong kỳ thi tiếp theo, Jun đã đạt điểm tuyệt đối. Đúng vậy, lúc đó Jun đã tập trung vào việc học.

Trải qua thời tiểu học như vậy, giờ đây Jun chắc chắn thuộc nhóm có thành tích học tập tốt, vì từ thời cấp hai, cậu ấy luôn giữ vị trí hạng nhất toàn khối. Cậu ấy không chịu thua kém như vậy đấy…… Mặc dù tôi cũng muốn nói như thế, nhưng tôi biết thực ra cậu ấy có lý do khác——— một lý do khiến tôi rất không cam tâm.

Tạm thời không nói đến điều đó. Tóm lại, tính cách cùng với cách suy nghĩ của tôi và Naori là như vậy, hoàn toàn khác nhau.

Tuy nhiên sở thích của chúng tôi rất giống nhau. Nên nói rằng, hồi nhỏ chúng tôi thích những thứ giống nhau.

Ví dụ vì chúng tôi thích cùng một loại bánh kẹo, nên sẽ tranh giành miếng cuối cùng còn sót lại, quần áo yêu thích cũng giống nhau, thường xuyên tranh cãi xem cái nào mới là của mình. Vì vậy, những thứ giống nhau bắt đầu tăng lên gấp đôi. Tôi nghĩ, có lẽ chúng tôi không thể chấp nhận việc người kia có thứ khác với mình.

Giống như vậy, khi còn nhỏ chúng tôi thích cùng một loại đồ ăn, cùng một kiểu quần áo, cùng một loại đồ chơi.

Và cả người mà chúng tôi thích cũng vậy.

Tôi không biết từ khi nào Naori bắt đầu nhìn Jun bằng ánh mắt đó…… Tôi đã hoàn toàn không biết được nguyên do.

Nhưng chúng tôi là chị em sinh đôi, tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra Naori thích Jun. Tôi nghĩ, ít nhất là trước khi lên cấp hai con bé đã như vậy rồi.

Nói về tôi, sau khi lên cấp hai và bước vào tuổi dậy thì, tôi cảm thấy bản thân ngày càng ngại ngùng khi nói chuyện với Jun, rồi bắt đầu nảy sinh cảm giác xấu hổ, nhưng Naori thì vẫn như hồi còn nhỏ, vẫn luôn cười nói vui vẻ với Jun.

Tôi cảm thấy rất ghen tị và không cam lòng về điều này.

Tôi cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với Jun nữa.

Tôi không biết khi tôi tập trung vào hoạt động câu lạc bộ, hai người họ đang làm gì. Jun thuộc câu lạc bộ bắn cung, tôi nghĩ cậu ấy cũng thường xuyên tham gia hoạt động câu lạc bộ, nhưng Naori gần như là thành viên câu lạc bộ về nhà. Tuy nhiên, tôi đã từng bắt gặp họ cùng nhau đi về sau khi kết thúc hoạt động của câu lạc bộ, và không chỉ một hai lần. Nhìn hình ảnh hai người họ hòa thuận đi trên đường, khiến tôi không hiểu mà khó thể lên tiếng, chỉ có thể đứng từ xa nhìn bóng lưng họ. Tôi thậm chí đã cố tình bỏ lỡ một chuyến tàu để không bị họ phát hiện.

Nên là, tôi đã———

Mặc dù biết rõ tâm ý của Naori, nhưng tôi vẫn giả vờ như không nhận ra. Tất cả mọi thứ, tôi đều coi như không thấy gì.

Sau khi lên lớp tám, tôi và Jun được xếp vào cùng một lớp. Khi học lớp bảy chúng tôi khác lớp, ở trường không có nhiều cơ hội để để ý đến Jun.

Nhưng sau khi được xếp cùng lớp, chúng tôi bắt đầu trò chuyện trong lớp học, và tôi đã nhận ra. Ánh mắt tôi quả thật không thể rời khỏi Jun, và tôi cũng phát hiện ra mình rất ghét nhìn thấy Jun nói chuyện với những cô gái khác.

Và trong giờ ra chơi, tôi cũng thường xuyên thấy Naori đến bên cạnh Jun.

Aa, ra là Naori đã chạy đến tìm Jun như thế này từ năm lớp bảy rồi. Tôi hoàn toàn không biết việc đó.

Naori cũng rất thân thiết với bạn bè của Jun, cô ấy đã tạo được một chỗ đứng hoàn hảo cho mình.

Dù có bị từ chối cũng không sao. Chỉ một chút thôi, tôi hy vọng cậu ấy có thể để ý đến mình.

Không biết từ lúc nào tôi đã nghĩ như vậy.

Vì thế tôi quyết định tỏ tình với Jun. Dù kết quả ra sao, tôi cũng muốn đặt một dấu chấm hết cho tình yêu cùng nỗi phiền muộn trong lòng bấy lâu nay của mình. Có lẽ tôi chỉ muốn được giải thoát. Nhưng như vậy cũng chẳng sao.

Vào một đêm trong kỳ nghỉ xuân trước khi lên lớp chín, tôi gọi Jun ra ngoài. Tôi tắm rửa sạch sẽ, gội sạch mồ hôi sau hoạt động câu lạc bộ, chải chuốt đầu tóc gọn gàng, thoa một chút son môi nhạt màu, và chú ý không trang điểm quá đậm, chọn mặc quần áo có chút tinh tế, rồi gửi tin nhắn cho cậu ấy rằng 「Tớ muốn đi siêu thị, cậu đi cùng tớ nhé.」

Mặc dù cảm thấy ngại và xấu hổ, nhưng chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ có thể dễ dàng đưa ra yêu cầu như vậy. Dù gì chúng tôi cũng là bạn thuở nhỏ, lại còn là hàng xóm mà.

Khi gửi tin nhắn, tôi căng thẳng đến mức không thể kiểm soát được bản thân, thậm chí không biết ngón tay mình đã dừng lại trên nút gửi bao lâu nữa. Tôi vẫn nhớ rõ, lúc đó vì quá sợ hãi, khi nhấn nút gửi tôi hoàn toàn không dám nhìn vào màn hình điện thoại.

Lúc đó tôi thật là ngây thơ và dễ thương nhỉ.

Tôi chọn đúng lúc Naori đi tắm để mời cậu ấy. Nhưng vẫn cảm thấy có chút áy náy khi lặng lẽ chạy ra ngoài, nên tôi đã hỏi con bé qua cánh cửa phòng tắm rằng 「Chị đi siêu thị đây, em có muốn mua gì không?」

Naori không biết gì, ngây thơ trả lời, 「Mua cho em pudding nhé!」

Giọng nói trong trẻo của con bé, đâm sâu vào cảm xúc đen tối và xấu xí tồn tại trong lòng tôi.

Ra khỏi nhà, tôi liền thấy Jun với vẻ mặt có chút phiền phức đang đứng trước ngay đó.

Cậu ấy thật sự rất hợp với biểu cảm đó. Thật là khó xử.

Tôi rất căng thẳng, thậm chí không nhớ chúng tôi đã nói gì, đi qua con đường nào trước khi tới siêu thị. Khi nào thì nên nói? Nên nói gì nhỉ? Aa, hay là cứ mạnh dạn nói luôn——— Trong khi tôi đang suy nghĩ những điều này trong lòng, chúng tôi đã đến siêu thị. Tôi không do dự mà mua hai hộp pudding cùng đồ uống.

「Đã lâu rồi không đến công viên ha, chúng ta ghé qua chút nhé.」 Trên đường về, tôi đã mời Jun như vậy.

Liên tục bỏ lỡ cơ hội tỏ tình với Jun, trong lòng tôi quyết định hôm nay nhất định phải nói ra——— Tôi sẽ tỏ tình tại công viên này. Đây là công viên nhỏ mà chúng tôi vẫn thường xuyên đến chơi lúc còn nhỏ, tuy chỉ có cầu trượt với xích đu, nhưng đối với trẻ con, nơi đây đủ rộng để chúng tôi chạy nhảy khắp nơi, còn có một cái chòi nhỏ bé xinh xinh, một công viên giống hệt như trong ký ức.

Tôi nghĩ rằng công viên đầy kỷ niệm này chính là nơi thích hợp để tỏ tình.

Nhưng…… mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, vừa ngồi xuống ghế dài tôi đã trở nên rất bất an, luôn lo lắng không biết nên mở lời thế nào. Nếu cậu ấy từ chối tôi thì sao? Nên nói là đương nhiên cậu ấy sẽ từ chối mà đúng chứ?

Vì tôi đâu có đáng yêu như Naori.

Hơn nữa Jun thích Naori.

Đúng vậy, lý do lớn nhất khiến tôi chần chừ không dám tỏ tình chính là——— Jun thích Naori.

Có lẽ khoảng năm lớp năm tiểu học, Jun thường xuyên hỏi về Naori. Mặc dù cậu ấy rất hay nói chuyện với Naori, nhưng hễ cứ ở riêng với tôi là lại mở miệng hỏi về Naori. Chẳng hạn như 「Ở nhà Naori đọc sách bao lâu?」 hay là 「Gần đây Naori đang đọc sách gì?」, rất nhiều rất nhiều những câu tương tự. Cậu ta cứ luôn xem Naori là đối thủ cạnh tranh, rồi ngày càng trở nên nghiêm túc với con bé——— Nghi ngờ ban đầu của tôi dần dần trở nên xác tín.

Bất kể ai nhìn vào cũng sẽ thấy cậu ấy quan tâm đến Naori đến nhường nào.

Dù vậy, tôi đã quyết định tỏ tình rồi phải không!

Tôi thậm chí không nhớ rõ mình đã tự động viên bao nhiêu lần.

Dù trong lòng đã quyết tâm như vậy, nhưng vừa nghĩ đến khả năng bị từ chối, tôi vẫn không thể không cảm thấy sợ hãi. Và cứ thế lặp đi lặp lại.

Aa, hóa ra những chàng trai tỏ tình với tôi khi đó cũng có tâm trạng như thế này. Trong sâu thẳm trái tim tôi cũng tồn tại một phần bản thân đang nghĩ về những điều không đúng lúc này, một cách kỳ lạ bình tĩnh, bắt đầu không phân biệt được đông tây nam bắc nữa. Mặc dù bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, nhưng phải công nhận——— mọi người đều quá giỏi. Họ đã thành công vượt qua thử thách đòi hỏi lòng can đảm to lớn đến như vậy.

Không được, không được lùi bước! Mình làm được…… mình làm được.

…… Nếu bây giờ không nói ra, mình sẽ hối hận mất.

Mình nói được. Ừm, không sao đâu. Sau không biết bao nhiêu lần lặp đi lặp lại, tôi đã chuẩn bị tinh thần.

Đây là khoảnh khắc căng thẳng nhất trong đời tôi.

Mặc dù trong lòng tỏ ra rất quyết tâm, nhưng cô gái nhút nhát như tôi cảm thấy tỏ tình một cách nghiêm túc thật quá xấu hổ, nên tôi đã nói với vẻ bột phát là 「Hay là chúng ta thử hẹn hò xem sao?」 Chỉ riêng lời tỏ tình này đã tiêu tốn hết sức lực của tôi, tôi đã phải lấy hết can đảm để nói ra điều đó. Những lời thoại đã chuẩn bị sẵn từ trước đều bay biến đâu mất, tôi tưởng mình sắp chết đến nơi rồi. Tim tôi đập quá dữ dội, lo lắng không biết Jun có nghe thấy không.

Một thoáng im lặng trôi qua. Nối tiếp đó là sự tĩnh mịch.

「Sao cậu lại đột nhiên nói vậy?」

Jun cuối cùng cũng thốt ra câu này. Cách cậu ấy nói mang hàm ý 「Cậu nói với tớ như vậy làm tớ khó xử quá.」 Tôi rất muốn nói với cậu ấy rằng, điều này chẳng hề đột ngột chút nào đâu.

Tôi rất muốn nói với cậu ấy rằng, tôi luôn rất thích cậu ấy.

Nhưng tôi lại không thể nói ra.

Tôi rất sợ bầu không khí trở nên nghiêm trọng.

「Vì từ tháng tư chúng ta sẽ lên lớp chín rồi, trước khi vào cấp ba mọi người đều muốn tích lũy kinh nghiệm về mặt này phải không? Hơn nữa chúng ta lại không phải thi cử, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Thêm nữa, xung quanh tớ không ít bạn bè đã có bạn trai, coi như đây là thời gian trải nghiệm, thế nào?」

Người vừa mới hỏi cậu ấy có muốn hẹn hò không, rồi lại nói ra những lời trải nghiệm xem thế nào đó, chính là tôi. Tôi luôn không thể nói ra những lời trong thâm tâm của mình. Rõ ràng đã quyết tâm như vậy mà, bản thân lại luôn né tránh ngay lập tức. Haiz……

Tôi sợ sự im lặng, để không để Jun rơi vào trầm tư, tôi liên tục tấn công.

「Cậu nghĩ xem, dù sao chúng ta cũng quen biết từ nhỏ, chọn cậu làm bạn trai cũng rất yên tâm mà. Hơn nữa chúng ta lại hiểu nhau rất rõ…… đối với cậu cũng vậy, chọn tớ làm bạn gái thì với cậu cũng ổn mà phải không? Hay là cậu không muốn hẹn hò với tớ?」

Vì quá nôn nóng, tôi vô tình đã biến mình thành một cô gái đến khi được gọi, đi khi bị đuổi.

Không được nữa…… tớ không thể chịu nổi nữa rồi, xấu hổ quá đi mất. Rõ ràng là do chính mình nói ra, nhưng lại cảm thấy bản thân thật đáng thương hại.

Jun đương nhiên không phải là người nghe những lời như vậy là gật đầu, điều này tôi hiểu rõ nhất. Nhưng Jun rất dịu dàng, nên tôi nghĩ chắc cậu ấy đã nhận ra tôi thực sự muốn nói gì rồi.

Không, không phải là chắc. Jun chắc chắn đã nhận ra tâm ý của tôi. Bởi vì cậu ấy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, và hỏi lại tôi rằng, 「Rumi thật sự muốn hẹn hò với tớ sao?」

Vì Jun hỏi tôi như vậy, cuối cùng tôi mới có thể thành thật trả lời lại 「Ừm.」

「Tớ hiểu rồi. Được thôi.」

Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời tôi. Khi trả lời Jun rằng, 「Rất mong được anh quan tâm,」 tôi không biết mình đã cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn hét to lên hết mức có thể đến mức nào. Nếu lúc này chỉ có một mình tôi, chắc chắn tôi đã hét lên rồi.

Bởi vì, bởi vì——— mối tình đầu của tôi đã đơm hoa kết trái rồi!

Sau khi về nhà, tôi nói với Naori về chuyện này, con bé đáp lại, 「Vậy là chị đã có bạn trai rồi à! Chúc mừng chị! Ì yáa, thật là đáng ngưỡng mộ mà…… Mối tình đầu của chị đã đơm hoa kết trái rồi nhỉ.」 và chúc phúc cho tôi. Nhưng trong đôi mắt to tròn của con bé, cảm xúc dâng trào tuyệt đối không phải là chúc phúc. Nhìn thấy biểu cảm đó của Naori, tôi nhận ra mình đã làm một việc tàn nhẫn đến mức nào, nó khiến cho lồng ngực không khỏi đau nhói.

Cảm giác tội lỗi——— và cả phức cảm vượt trội không ngừng ập đến.

Sau khi về phòng, tôi trùm chăn kín đầu, vừa nhớ lại đoạn hội thoại với Jun, vừa xem những tấm ảnh chụp chung với nhau hồi nhỏ và tưởng tượng về tương lai, cảm giác tội lỗi dần dần tan biến.

Tôi nghĩ chúng tôi là một cặp rất xứng đôi vừa lứa. Mặc dù nói vậy hơi tự luyến, nhưng một cô gái thích thể thao và hoạt bát kết hợp với một chàng trai học giỏi nhất khối, sự kết hợp này rất thích hợp, đúng không? Hơn nữa mặc dù Jun có thể không để ý, nhưng số lượng các cô gái thầm thích cậu ấy không phải là ít. Mỗi khi nghe được tin về điều này, tôi lại có cảm giác phức tạp, vừa hơi vui vừa không cam tâm. Tôi rất muốn khoe khắp nơi rằng, chính tôi là người đầu tiên phát hiện ra con người này đó.

Nhưng giờ tôi không cần phải nói những lời như vậy nữa.

Bởi vì Jun chính là bạn trai của tôi.

Bạn trai——— và bạn gái.

Những từ ngữ ngọt ngào này khiến tôi vui sướng đến quên cả bản thân.

Tôi quên mất chuyện của Naori, vui mừng đến mức chính mình cũng thấy buồn cười——— lúc đầu là như vậy.

Jun chỉ thuộc về riêng tôi.

Biểu cảm ngại ngùng mà cậu ấy không thể thể hiện trước mặt Naori.

Giọng nói dịu dàng pha lẫn hơi thở ngọt ngào, thì thầm bên tai.

Những ngón tay thon dài đỡ lấy đầu tôi khi hôn.

Trong những khoảnh khắc đó, trong lòng Jun chỉ có sự tồn tại của tôi. Không có chút bóng dáng nào của Naori.

Vì vậy từ lúc nào chẳng hay, tôi đã quên mất biểu cảm buồn bã của Naori. Không, là tôi muốn quên đi con bé.

Ban đầu tôi vẫn còn e dè, chú ý không nhắc đến chuyện của Jun trước mặt Naori, nhưng dần dần tôi bắt đầu muốn chia sẻ lập tức những chuyện hai người cùng đi hẹn hò, và vô thức kể cho Naori nghe những chuyện này. Đến nước này thì khách sáo cũng vô ích, phải không? Tôi tự tìm lý do biện minh cho mình như vậy.

Mặc dù con bé vẫn đối xử với tôi như bình thường, nhưng giờ nghĩ lại, tôi thật sự quá tệ.

Chính Naori với thái độ không rõ ràng mới là người sai. Tại sao con bé lại cứ lề mề, nên Jun mới bị tôi cướp mất——— để xóa bỏ cảm giác tội lỗi, tôi bắt đầu tự biện minh cho bản thân, biện minh cho những việc mình làm…… thật sự quá tồi tệ.

Tôi là một người chị tồi, một người chị đáng ghét, một người chị xấu xa.

Tôi là một người chị thất trách.

Vì vậy.

Bởi vì tôi là một người chị tham lam như vậy.

Tôi không thể chịu đựng nổi việc này, nên đã quyết định chia tay với Jun. Chúng tôi chia tay đúng vào ngày tròn một năm hẹn hò.

Sau đó, tôi đã cố ý đẩy Naori cho Jun.

Để che giấu sự xấu xí của bản thân…… Để chuộc lại tội lỗi của mình.

Trong quá khứ, mối tình đầu của tôi từng tỏa ra ánh hào quang mờ ảo, giờ đây lại trở nên tối tăm và hỗn độn. Dù có cố gắng lau chùi đến mấy, nó cũng không còn tỏa sáng như khi xưa nữa, và cho đến tận bây giờ…… vẫn đang lăn lóc trong vũng nước đục ngầu sâu thẳm trong lòng tôi.