Tình Cảm Này Chỉ Như Trò Chơi Ấy Mà

Truyện tương tự

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

(Đang ra)

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

野水はた

Cuộc hội ngộ định mệnhTừ ngày kẻ bắt nạt và nạn nhân tái hợp, cuộc sống thường ngày của họ bắt đầu chìm vào hỗn loạn.Đâm, siết cổ, đốt, dìm nước.

12 17

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

103 1000

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

32 158

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

21 145

Tập 01 - Chương 1-1: Vấn Đề Gieo Xúc Xắc (Ngày thứ 176)

(Bản dịch lại và tăng thêm chút độ dài từ tiếng Nhật)

"Nè Banjo , bộ ông không thấy gieo xúc xắc nó cứ nhạt nhẽo kiểu gì á?"

Hôm nay cũng như mọi ngày, nhỏ Takanashi lại chọc đúng chỗ ngứa của tui.

Đó là một buổi chiều thu êm ả. Tại một góc quán cà phê boardgame "Kurumaza" lúc nào cũng đìu hiu vắng khách, nằm trên tầng bốn của một tòa chung cư cũ kỹ ở Ogikubo, Tokyo.

Cái con nhỏ gyaru làm thêm, một nữ sinh cao trung không có lấy một gram tình yêu nào với boardgame, trong lúc ngồi hơ bộ móng tay mới làm, quay sang nói với tui. 

Tui, Tokiwa Kotarou (17 tuổi), quản lý tạm thời của cái quán này và cũng là một thằng otaku boardgame chính hiệu.

Không biết nhỏ lấy đâu ra cái gan mà dám phán một câu xanh rờn, phủ nhận sạch trơn "xúc xắc", thứ có thể xem là tổ tiên và cũng là cốt lõi của boardgame.

"...Hầy."

Tui thở dài một hơi não nuột, tạm gấp lại cuốn luật của bộ game xúc xắc mới đang chơi thử, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, rồi dùng ngón giữa tay phải đẩy gọng kính.

Sau khi cố tình kéo dài sự im lặng... tui mới lên tiếng, cặp kính dày cộp lóe lên một cách đáng sợ.

"Không có nhạt nhẽo miếng nào hết. Bộ có vấn đề gì hả?"

"Chời ơi, cái thái độ của ông mới nhạt đó."

Con nhỏ gyaru không biết trời cao đất dày là gì đáp trả bằng một cái giọng vừa ngán ngẩm vừa khinh bỉ từ ghế đối diện. Thiệt tình, đối với một thằng inkya , bỏ học giữa chừng để làm freeter như tui, đòn này đúng là nhắm thẳng vào điểm yếu chí mạng.

Ấy mà, cứ hễ đụng tới chủ đề về sở thích của mình là otaku sẽ trở nên vô đối. Vô đối đến vô dụng.

Tui lẳng lặng đứng dậy, vơ lấy một nắm xúc xắc trong bộ boardgame đang chơi thử rồi nhấn giọng, "Nghe cho rõ đây."

"Hành động gieo xúc xắc, tự bản thân nó đã thuộc về 'lãnh địa' của boardgame rồi."

"Ủa? Sao tự dưng lại nhảy qua Chú Thuật Hồi Chiến rồi?"

"Không có. À, mà công nhận... ví von mối quan hệ giữa xúc xắc và boardgame với Thuật Thức và Bành Trướng Lãnh Địa cũng hay ho phết. Ok, cho cô Takanashi 10 điểm."

"Chơi luôn! Dùng điểm này đi mua đồ makeup mới của Dior mới được."

"À, x-xin lỗi, 10 điểm này không có giá trị quy đổi ra tiền được đâu..."

"Đồ vô dụng."

"Ực...! H-hơn nữa, mình đang nói về chuyện boardgame có gieo xúc xắc mà!"

"À, chuyện đó hả."

Dứt lời, nhỏ Takanashi liền thổi phù phù vào mấy đầu ngón tay của mình. Rõ ràng là người khơi mào chủ đề, vậy mà lại tỏ ra không có chút hứng thú nào, thiệt ai mà hiểu nổi.

Thế nhưng, nhỏ lại bất ngờ tung ra một đòn chỉ trích sắc lẹm.

"Mấy cái trò có dính tới xúc xắc dễ làm cho bầu không khí chùng xuống lắm nhỉ?"

"C-cái đó thì... đúng là không thể phủ nhận cái mặt đó..."

Cánh tay phải của tui đang giơ cao nắm xúc xắc bỗng khuỵu dần xuống, rệu rã hết cả sức lực.

"Phải hong? Gặp khách gieo trúng số xui, không thể tham gia vào ván game, mình mà muốn lựa lời an ủi đúng là game khó luôn á."

Đúng là nhân viên quán boardgame có khác, dù chán ghét nhưng vẫn biết đặt mình vào vị trí của khách hàng để chọc trúng chỗ đau của tui. Tui vừa đảo mắt bối rối, vừa cố gắng ngồi xuống ghế, tiếp tục thuyết phục.

"N-nhưng, chính vì có yếu tố may rủi đầy tinh tế của việc gieo xúc xắc mà nhiều trò chơi lại trở nên cực kỳ sôi nổi với cả người mới chơi đó thôi."

Nói rồi, tui đổ roạt nắm xúc xắc trong tay xuống khay vải. Nhân tiện thì, kết quả toàn là số 3 trở xuống. Cùi bắp thiệt. Và dĩ nhiên, nhỏ Takanashi chẳng thèm liếc mắt tới một cái, tiếp tục nói.

"Trò đơn giản nào dùng xúc xắc mà sôi nổi được? Tài xỉu hay gì?"

"Ví dụ gì mà giang hồ dữ vậy. Không, ý tui là mấy trò hợp với quán mình hơn kìa, như là Las Vegas, Bluff, hay Ciao, Ciao đó. Yếu tố may mắn trong mấy trò đó giúp người mới dễ nhập cuộc hơn."

"À, ờ thì... công nhận cũng có mấy trò như vậy ha."

Nhỏ đáp lại có lệ rồi chìm vào im lặng. Dù có vẻ phần lớn tâm trí vẫn đang dành cho bộ móng tay, nhưng tui cảm thấy nhỏ Takanashi vẫn đang thực sự suy ngẫm về ý kiến của tui.

Trong một khoảnh khắc im lặng. Tui chớp lấy thời cơ, nhìn chằm chằm vào nhỏ từ phía đối diện.

Mái tóc tém nhuộm màu hồng rực rỡ. Gương mặt thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng, và cái cách nhỏ mím đôi môi hồng nhạt thổi hơi làm khô móng tay, gợi lên một vẻ quyến rũ lạ lùng.

Bộ đồng phục thủy thủ ẩn sau lớp tạp dề nhân viên mang lại cảm giác ngây thơ, nhưng vạt váy thì lại được kéo lên đến một giới hạn vừa đủ để không trở nên quá lố lăng. Sự đáng yêu và nét gợi cảm tồn tại trong một sự cân bằng đến hoàn hảo.

...Mà, tóm gọn lại trong một từ thì, đó chính là một "Gyaru thời Lệnh Hòa" .

Đối với một thằng otaku inkya hay ru rú ở nhà như tui, nhỏ chính là khắc tinh trời sinh.

Là cái tuýp người mà nếu có lỡ chạm mặt trên phố, tui sẽ ngay lập tức nhìn đi chỗ khác rồi lủi nhanh qua một bên.

Thế nhưng, con người đó, lúc này lại đang bị tui nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Cái thằng otaku cùi bắp như tui dám lườm một con nhỏ gyaru, lý do chỉ có một mà thôi.

Là bởi vì tui, đối với người đồng nghiệp, khắc tinh, gyaru có vẻ không đội trời chung này, từ tận sâu trong đáy lòng──

────Thích nhỏ, thích muốn chết đi được.

(Trời đất quỷ thần ơi, lại được ngắm nhỏ Takanashi chính diện, hôm nay đẹp lóa mắt luôn!)

Tim tui đập thình thịch vì sự cao quý đó, tới mức khó thở luôn.

Tui bất giác ôm chặt lấy ngực rồi gục mặt xuống. Lúc này, nhỏ Takanashi mới nhận ra sự bất thường của tui, lên tiếng hỏi.

"Sao vậy, Banjo?"

Giọng nhỏ có chút gì đó như đang lo lắng. Thiệt tình, nghe sao mà đáng yêu không chịu nổi, nhưng...

"...Không có gì đâu."

Đáp lại lời nhỏ, tui ngay lập tức ngẩng lên với một bộ mặt đã xóa sạch mọi cảm xúc, tỉnh bơ đẩy gọng kính như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

"Chỉ là tui hơi bị nghẹn vì 'bội thực cung cấp' một chút thôi."

"Xàm không chịu được. Gớm ."

Ngay lập tức, nhỏ lại dùng những con dao ngôn từ để cứa vào tim tui, rồi tỏ vẻ không quan tâm, quay lại mân mê bộ móng, chìm vào suy tư.

Còn tui thì... vẫn không thể ngừng nhìn nhỏ bằng một ánh mắt nóng bỏng.

Phải thừa nhận thôi. Tui của bây giờ đúng là một thằng biến thái. Một con người tởm lợm. Tui biết chứ. Tui biết rõ đây không phải là ánh mắt nên dành cho "đồng nghiệp" ở chỗ làm.

Nhưng biết sao giờ, thích là thích, có kiềm chế cũng chẳng được. Giống như một con chó trung thành có thể học được lệnh "Đợi!", nhưng không tài nào bỏ qua được "sự thèm huồng với đồ ăn" vậy.

Trong cái môi trường làm thêm chỉ có hai đứa này, bảo tui đừng tận hưởng dù chỉ một li một tí sự tỏa sáng, hương thơm, và thánh nhan của oshi thì đúng là chuyện không tưởng.

Tất cả mọi thứ toát ra từ nhỏ trên thế gian này, đối với tui, đều thật đáng yêu.

............

...Ừm, thôi được, xin lỗi, để tui tự nói trước khi bị ai đó chửi cho “Thằng này tởm thật”.

N-nhưng mà, nếu cho phép tui được biện minh một chút, thì tất nhiên ban đầu tui đâu có ra nông nỗi này.

Nửa năm trước, khi lần đầu gặp nhỏ với tư cách là nhân viên khai trương của quán boardgame "Kurumaza" này. Lúc đó, với ấn tượng ban đầu y hệt như những gì đã liệt kê ở trên, tui đã cảm thấy cô gái tên "Takanashi Mifuru" này hơi khó gần một chút.

Mà khổ nỗi, đây lại là một quán boardgame vắng hoe.

Ngày thường đã ít khách, những nhân viên khác ngoài tụi tui hầu như chưa bao giờ đụng mặt. Người có thể gọi là khách quen... à thì, cũng có một người trong một khoảng thời gian, nhưng dạo gần đây không thấy ghé qua nữa.

Nói cách khác, nửa năm qua, ngày nào cũng vậy, gần như chỉ có hai đứa tụi tui ở bên nhau vài tiếng đồng hồ. Thỉnh thoảng cũng có những lúc tán gẫu, chia sẻ những tâm sự thầm kín, nhưng phần lớn thời gian là tíu tít thử hết các boardgame trong quán một cách vui vẻ.

Thêm vào đó, bản thân tui vốn là một thằng inkya tân , lại càng không có cơ hội tiếp xúc với người khác kể từ khi nghỉ học cao trung khoảng một năm trước.

............

Trời ạ, như vậy thì làm sao không thích cho được! Phải lòng là cái chắc rồi!

C-cũng phải, chính tui cũng thấy mình hơi quá đáng. "Mày dễ đổ quá rồi đó," tui tự nhủ.

Việc say như điếu đổ một "gyaru thân thiện với otaku" , với tư cách là một boardgame wota , tui tự thấy bản thân thật đáng xấu hổ. Thiệt tình luôn.

Nhưng cái lòng tự tôn vớ vẩn và khó ở đó của tui, làm sao mà thắng nổi tình cảm chân thành dành cho một người đồng nghiệp nói chuyện hợp rơ cơ chứ.

Nói thẳng ra, cái “vỏ bọc” của con người tên Takanashi Mifuru này, đúng y như ấn tượng ban đầu của tui. Một youkya , một gyaru, một paripi . Lý do nhỏ nộp đơn vào làm thêm ở đây, tuy tui không nhớ chính xác từng câu từng chữ, nhưng nhớ mang máng, một cái lý do kiểu tưng tửng cho vui như "em muốn thử quẩy một chút".

Rõ ràng là nhỏ chẳng có lấy một chút tình yêu hay kiến thức nào về boardgame, đến độ mà cái kỹ năng có thể xem là quan trọng nhất của một nhân viên quán boardgame là "hướng dẫn luật" (inst) mà nhỏ còn chẳng làm cho ra hồn nữa là.

Ấy vậy mà, nhỏ không hề "thiếu chân thành".

Đúng là nhỏ giải thích luật sai bét, nhưng bàn nào có nhỏ phục vụ cũng luôn tràn ngập tiếng cười.

Miệng thì nói không có hứng thú với boardgame, nhưng nhỏ đối xử với các component (mấy quân cờ, bàn cờ, v.v.) lại rất cẩn thận và dịu dàng.

Và trên hết, nhỏ là một người rất biết lắng nghe người khác. Dù cuối cùng có đồng tình hay phản đối, nhỏ cũng không bao giờ gạt phắt đi ý kiến của người khác một cách áp đặt.

Nói cách khác, vấn đề không nằm ở boardgame, mà với tư cách một "nhân viên cà phê", không, với tư cách một "con người", nhỏ là một người rất tuyệt vời.

Ngược lại, tui là một thằng rắc rối đủ đường, rắc rối đến độ tự mình bỏ học cao trung, một con người thiếu sót về nhiều mặt. Chính vì vậy, đối với tui, Takanashi Mifuru là một người đồng nghiệp đáng để tôn trọng từ tận đáy lòng. Nhìn cách nhỏ hành xử, tui đã học được rất nhiều điều, và nhờ vậy, tui nghĩ cuối cùng mình cũng có thể làm công việc tiếp khách một cách tàm tạm như người bình thường.

Mặt khác, riêng về mảng kiến thức boardgame thì tui lại hơn nhỏ một cái đầu. ...Hay đúng hơn là, cái tính đại khái qua loa của nhỏ Takanashi và boardgame vốn khắc chế nhau một cách trầm trọng.

Kết quả là, mọi chuyện dần đi vào quỹ đạo theo một cách rất tự nhiên: tui phụ trách phần "boardgame" của quán, còn nhỏ đảm nhiệm phần "cà phê".

Cứ thế trong nửa năm qua, tụi tui đã làm việc rất ăn ý như thể để bù đắp những thiếu sót cho nhau.

Hơn nữa, mối quan hệ đó đôi khi còn vượt ra ngoài cả giờ làm việc.

Ví dụ, nhỏ sẽ chê bai quần áo hay tóc tai của tui, rồi tui sẽ la mắng mấy lỗi hướng dẫn luật của nhỏ, cứ thế một trận cãi vã ra trò nổ ra khiến không khí tạm thời trở nên căng thẳng. Rốt cuộc, qua ngày hôm sau, tui sẽ chỉnh lại tóc tai và quần áo theo đúng lời khuyên của nhỏ mà đi làm, còn nhỏ cũng sẽ không bao giờ lặp lại lỗi sai đó trong lúc giải thích luật nữa... Những chuyện như vậy, diễn ra như cơm bữa.

Và rồi, vào một buổi tối nọ, sau khi cái "mối quan hệ tốt đẹp" đó cứ tiếp diễn. Tui đã có một ngày cực kỳ thỏa mãn: chơi boardgame đã đời với gia đình, ăn một bữa tối ngon lành, một ngày trọn vẹn đến mức con người cũ của tui sẽ chẳng còn gì để hối tiếc. Trong lúc đang thong thả ngâm mình trong bồn tắm.

Bỗng nhiên, giống như một bong bóng nhỏ nổi lên từ trong tim, một câu nói tự nhiên buột ra khỏi miệng tui.

"Aizz, giá mà được nói chuyện với nhỏ Takanashi một chút nữa thì hay biết mấy."

Tui nhớ mình đã giật mình vì chính lời thì thầm đó của bản thân, và rồi bất giác mỉm cười.

Một cách chơi chữ trong tiếng Nhật từ "banjō" (盤上), nghĩa là "trên bàn cờ" Phiên âm của từ "gal" trong tiếng Nhật, một thuật ngữ chỉ một phong cách thời trang và tiểu văn hóa của các cô gái trẻ, đặc trưng bởi tóc tẩy màu, da rám nắng (hoặc trang điểm tông nâu), và gu ăn mặc nổi bật. Viết tắt của "in-ki na kyarakutā" (陰気なキャラクター), nghĩa là "tính cách u ám/hướng nội". Dùng để chỉ những người trầm tính, khó hòa nhập xã hội, không nổi bật. Một thuật ngữ của Nhật Bản chỉ những người trẻ tuổi không có việc làm ổn định, thường sống bằng các công việc bán thời gian và không theo đuổi con đường sự nghiệp truyền thống. Một bộ manga/anime cực kỳ nổi tiếng. Nhân vật trong truyện sử dụng "Thuật Thức" (Jutsushiki) và chiêu thức tối thượng là "Bành Trướng Lãnh Địa" (Domain Expansion) Game khó (無理ゲー - muri-gē): Từ lóng tiếng Nhật, kết hợp giữa "muri" (bất khả thi) và "gēmu" (game). Dùng để chỉ một trò chơi gần như không thể thắng hoặc một tình huống ngoài đời quá khó khăn, không có cơ hội thành công. Cùi bắp (雑魚い - zakoi): Từ lóng, có nguồn gốc từ "zako" (雑魚 - cá tạp, cá nhỏ). Dùng để chỉ những thứ yếu kém, tầm thường, hoặc những người chơi trình độ thấp (noob) Tài Xỉu: Nguyên tác dùng từ "Chō-han Bakuchi" (丁半博打), một loại hình cờ bạc truyền thống của Nhật Bản, người chơi đoán tổng số điểm của hai viên xúc xắc là chẵn hay lẻ. "Tài Xỉu" là một trò cá cược xúc xắc rất phổ biến ở Việt Nam, được dùng ở đây để tạo sự tương đồng. Las Vegas: Một board game về xúc xắc của tác giả Rüdiger Dorn. Người chơi gieo xúc xắc và đặt chúng vào các sòng bài để giành quyền kiểm soát và nhận tiền thưởng. Bluff: Còn được biết đến với tên gọi Liar's Dice (Xúc xắc lừa dối). Người chơi giấu kết quả xúc xắc của mình và thay phiên nhau "tố" (đưa ra một tuyên bố về tổng số mặt xúc xắc trên bàn) hoặc "lật" (nghi ngờ tuyên bố của người chơi trước). Ciao, Ciao: Một board game về xúc xắc trong đó người chơi phải cố gắng vượt qua một cây cầu bằng cách nói dối về kết quả gieo xúc xắc của mình mà không bị người khác phát hiện. Lệnh Hòa (Reiwa - 令和): Niên hiệu của Nhật Bản bắt đầu từ ngày 1 tháng 5 năm 2019. "Gyaru thời Lệnh Hòa" ý chỉ thế hệ gyaru mới với phong cách hiện đại hơn so với các thế hệ trước. Bội thực cung cấp (供給過多 - kyōkyūkata): Thuật ngữ của giới otaku, "kyōkyū" nghĩa là "cung cấp". Cả cụm từ ám chỉ tình trạng một người hâm mộ nhận được quá nhiều "nội dung" (hình ảnh, thông tin, khoảnh khắc đáng yêu...) từ nhân vật/idol mình yêu thích (oshi) đến mức choáng ngợp, không xử lý kịp. Gớm (キッショ - kissho): Dạng nói tắt của "kimochi warui" (気持ち悪い), nghĩa là "ghê/gớm/tởm/biến thái". Trong nguyên tác, Takanashi còn dùng cả "imifu" (イミフ), là tiếng lóng của "imi fumei" (意味不明), nghĩa là "khó hiểu/xàm". Oshi (推し): Một thuật ngữ cực kỳ quan trọng trong văn hóa otaku/idol Nhật Bản. Dùng để chỉ thành viên/nhân vật mà một người hâm mộ yêu thích và dồn toàn lực để ủng hộ. Inkya + trai tân Gyaru thân thiện với otaku (オタクに優しいギャル - otaku ni yasashii gyaru): Một mô-típ/trope rất phổ biến trong manga, anime, lightnovel. Thường là một cô gái xinh đẹp, nổi bật, đối xử tốt với một chàng trai otaku trầm tính, dẫn đến việc chàng trai nảy sinh tình cảm. "Boardgame wota" (ボードゲームヲタ) có thể được dịch nôm na là "siêu mọt board game" hoặc "fan cuồng board game". Vỏ bọc (ガワ - gawa): Nghĩa đen là "vỏ, lớp da bên ngoài". Từ lóng này dùng để chỉ vẻ bề ngoài, diện mạo của một người, đối lập với nội tâm bên trong. Youkya (陽キャ): Viết tắt của "you-ki na kyarakutā" (陽気なキャラクター), nghĩa là "tính cách vui vẻ/hướng ngoại". Là từ trái nghĩa với "inkya", dùng để chỉ những người năng nổ, hòa đồng, giỏi giao tiếp, thuộc trung tâm của các mối quan hệ xã hội. Paripi (パリピ): Viết tắt của "Party People" trong tiếng Anh. Là từ lóng Nhật Bản chỉ những người thích tiệc tùng, sự kiện sôi động, luôn cháy hết mình trong các cuộc vui. Inst (インスト - insuto): Viết tắt của "instruction" trong tiếng Anh. Trong giới board game, đây là từ lóng chỉ việc "hướng dẫn luật chơi" cho người mới. Component: Một thuật ngữ trong giới board game, chỉ tất cả các thành phần vật lý của một trò chơi, ví dụ như bàn cờ, quân cờ, xúc xắc, thẻ bài, v.v.