Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

286 1264

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

へぶん99

Tuy nhiên, hình như phe tôi chỉ toàn một lũ điên, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giành chiến thắng.

22 56

Nữ chính loli lại là kẻ liếm tôi điên cuồng nhất!

(Tạm ngưng)

Nữ chính loli lại là kẻ liếm tôi điên cuồng nhất!

东海神宫龙中杰 (Đông Hải Thần Cung Long Trung Kiệt)

Một câu chuyện đầy nghịch lý, hài hước và ngọt ngào, nơi thế giới xoay ngược, chính tà lẫn lộn,và tình cảm khởi nguồn từ những điều… chẳng ai ngờ tới.

30 108

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

43 376

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

52 7069

WN - Chương 07

♠ (góc nhìn main)

“Tớ đã nghe nói có một anh hùng đã giải cứu thành công con tin khỏi tên cướp ở cửa hàng tiện lợi tối qua. Vụ đó gần nhà mày phải không?”

Đó là thằng Kaneko — người vừa tiếp cận tôi từ phía sau ngay khi tôi vừa vào đến trường.

“Yeah, và tao đã ở trong cái cửa tiệm đó. Chết tiệt thật, tao vướng vào nhiều rắc rối quá.”

“Thật vậy luôn? Mày có vẻ có duyên với mấy việc này phết nhỉ?”

“Tao lại cần ế. Nhưng mày biết đấy, càng ngày càng có nhiều người đổ về đây và nó không còn an toàn nữa.”

“Nhưng mày biết mà, tao nghe rằng tên cướp đó đã bị đẩy lùi và bị đánh cho không ngóc đầu lên được bởi một học sinh cấp ba, rồi kể chuyện này cho cảnh sát... Có phải là mày không?”

“Eh?”

Đúng như nó nói, tôi đã không hề chuẩn bị cho việc rời khỏi chỗ đấy sau khi vụ việc xảy ra.

Tôi đã ở đó, và sự thật là tôi đã được đối xử như một người hùng bởi cảnh sát vì đã bắt được hắn.

“Hey, Kaneko, đó là...”

“Mày nhìn thấy người anh hùng đó, đúng không?”

“Eh?”

“Chà, theo như lời đồn thì anh ấy và người hùng ở nhà ga Akaitohama là cùng một người — là một học sinh cấp ba trường ta. Một người hùng cấp ba đang sống ở Akaitohama. Chà, lời đồn về thân thế anh ấy đang nổi lềnh phềnh trên Internet mà lị.”

“...Thật à?”

“Yeah. Tao chắc chắn phải chụp được ảnh của anh ấy. Hey, mày còn nhớ gì về đặc điểm của anh ấy lúc đấy không?”

“...”

Một vài điều vi diệu đã thực sự xảy ra.

Khi tôi mở SNS mà không trả lời lại nó, tôi thấy cụm từ “Akaitohama Hero” là một trong các xu hướng hot nhất hiện nay.

Khi tôi nhấn vào nó, tôi nhận ra rằng mọi người đang bắt đầu viết lên một bản hùng ca về một vị anh hùng mà mỗi tội là “đá vào lời ra”.

Một người nói rằng anh ấy luôn bắt chuyến tàu đi từ nhà ga Akaitohama và ở trên chuyến tàu đó đến điểm cuối cùng để bảo vệ sự bình yên cho chuyến đi.

Người khác nói rằng anh hùng của Akaitohama đã đi tuần khắp các đường phố từ khi mặt trời ló rạng đến khi mặt trời lặn xuống, và canh chừng cho giấc ngủ bình yên của cư dân 24/24.

Thằng anh hùng nào quái gở vậy? Hắn ta còn phải đi làm chứ... Mà khoan, thằng đó là tôi mà.

“...Xin lỗi Kaneko, hôm qua tao mệt quá nên chả nhớ được cái vẹo gì.”

“Eh, lại nữa à. Nhưng mà này, mày khi ấy ở ngay cạnh thằng cướp như vậy thì mày có bị thương ở đâu không?”

“Yeah, giờ tao ổn rồi. Well, bây giờ, chúng ta hãy nói về việc người thường như chúng ta chuẩn bị ăn gì vào trưa nay thôi.”

“Đúng đó. Đến căn tin trường và thưởng thức bữa trưa thôi.”

“Oke con dê.”

Chỉ là một đoạn hội thoại bình thường này thôi đã khiến tôi cảm thấy hòa bình thật đẹp rồi.

Đúng vậy, chỉ có ăn, học, đi chơi với bạn bè hay thậm chí chỉ là chút lười biếng của người bình thường — với tôi thế thôi, còn gì đẹp hơn.

Tôi không muốn họ đối xử tôi như người hùng nếu tôi tiết lộ danh tính, và càng không muốn bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ nếu như tôi nói sự thật.

Tôi mong rằng tôi sẽ không bao giờ vướng vào một vụ y như vậy một lần nào nữa.

“...Hm, cái gì đây?”

Khi tôi mới đặt chân vào trường, tôi thấy một thứ gì đó đang treo vào móc ở bên trong tủ giày.

Một hộp được bọc trong áo?

“Hey hey, có phải là bento không? Sendai, mày có bạn gái từ khi nào vậy? Nếu thế thì mày phải nói cho người anh em này biết chứ.”

“Không không không, tao làm đếch gì có bạn gái. Mà nếu có thì phải đưa tận tay tao chứ, cần gì phải vòng vo như này.”

“Hm, hợp lý. Thế đây là gì? Liệu có bị tẩm độc không?”

“Không có ai lại đi làm mấy cái trò con bò như vậy, thiếu đếch gì cách để giết người. Nhưng thật sự thì ai gửi nhỉ?”

“Đừng nói với tao là người viết bức thư tình hôm qua đấy nhé? Tao biết là mày có người hâm mộ mà.”

“Người hâm mộ, hử? Trong trường hợp đó, tại sao họ không nói chuyện trực tiếp với tao mà lại phải làm cái trò này?”

“Chà, là bởi vì cô ấy không tự tin vào bản thân? Dù sao thì đi vào lớp và mở nó ra xem bên trong thôi.”

“Yeah, mày nói đúng.”

Tôi cảm thấy có chút không thoải mái khi phần cơm này là dành cho tôi, chả biết ai lại bỏ nó lại đây, nhưng tôi không muốn lãng phí nó, nên lấy vậy.

Sau khi chúng tôi ổn định chỗ ngồi, Kaneko và tôi bắt đầu mở ra và nhìn vào bên trong nó.

“C-cái đ*o gì đây.”

Một hình trái tim rực rỡ sắc màu được vẽ lên trên cơm là điểm nổi bật nhất của hộp cơm trưa đã đập vào mắt tôi.

“Hey hey hey, đây là ký hiệu rõ ràng lắm rồi đấy. Rõ ràng là có ai đó thích mày rồi.”

“...Thật đấy à. Nhưng tao không biết.”

“Mày có nói chuyện với con gái vào hôm khai giảng không?”

“Không, tao không hề quen biết ai lúc đấy. Ý tao là, mày là người duy nhất mà tao quen biết ở trường đến bây giờ luôn.”

“Hm, có thể là ai chứ?”

“...”

Tôi không biết, nhưng cứ có một người khiến tôi liên tưởng đến chuyện này.

Đó là Hyori senpai.

Kể từ lúc nhập học đến giờ, tôi cứ gặp chị ấy như kiểu là hình với bóng vậy, dù chỉ là tình cờ thôi.

Tất cả chỉ là tình cờ thôi, chị ấy còn chả thèm đếm xỉa đến tôi để tôi như thằng tự kỷ vậy.

Nếu chị ấy là chủ của hộp cơm này, đáng lẽ chị ấy phải có tỉ cách để nói chuyện với tôi.

Bên cạnh đó, tôi không thể chứng minh được vì không có bằng chứng.

Chả việc gì chị ấy thích mình cả.

“...Không, là do tao nghĩ nhiều quá.”

“Có chuyện gì to tát vậy?”

“Không gì cả. Nhưng sau khi thưởng thức bữa ăn này, tao tự hỏi làm cách nào để xử lý cái hộp này.”

“Hmmm, hay đấy. Thế sao mày không rửa nó đi và để lại đúng vị trí cũ kèm theo một bức thư?”

“Oh, đúng là một nước đi thiên tài. Tao sẽ làm nó.”

Chúng tôi đều cười phá lên trước việc đơn giản hóa vấn đề như cách mà một người đàn ông bình thường đều làm khi lâm vào thế bí.

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa tìm ra được ai đã làm điều này — vốn là điểm mấu chốt của vấn đề.

Không có một sự kiện nào xấu diễn ra ngày hôm nay cả, và lớp học nhanh chóng bắt đầu.

 (góc nhìn nhà gái)

“Anh ấy đang rất vui vẻ với bữa trưa mà mình làm... Mình yêu nó.”

Anh ấy vui vẻ và mang hộp cơm trưa mà mình làm vào trong lớp và trò chuyện cùng với bạn của anh ấy.

Tôi liếc nhìn anh ấy từ bên ngoài lớp học.

Đôi khi tôi cảm thấy không được thoải mái trước ánh nhìn rác rưởi của đám năm nhất, nhưng nụ cười của anh ấy đã xoa dịu tâm tình của tôi...

Tôi muốn được ở lại đây và ngắm nhìn anh ấy mãi mãi.

Tại sao mình lại sinh ra trước anh ấy cơ chứ?

Nếu tôi có thể tái sinh, tôi muốn được trở thành bạn thuở nhỏ của anh ấy.

“……Nhưng mà em rất vui khi anh đã khoe ra được tình cảm lớn lao của người vợ của anh (là em đây) cho bạn bè đồng trang lứa của mình. Mẹ anh đã tin tưởng tuyệt đối vào em mà đánh thêm chìa khóa dự phòng rồi. Tối nay mình sẽ làm mòn hầm.”

Hey, Tokiwa kun.

Em sẽ tiếp tục hiến dâng cả cuộc đời em dành cho anh.

Mãi đến khi anh xanh cỏ nhé? Đó là tín hiệu rồi đấy.

Đừng từ chối nhé?

Nếu anh mà làm thế, em sẽ…….

“Nếu là Tokiwa kun….không. Mình muốn được như đồi thông hai mộ cơ.”

Nếu chúng ta chết cùng nhau thì trước tiên phải cưới nhau cái đã.

Ehehe, mình thật thông minh.