[Tin buồn]: Người bạn thơ ấu mà tôi nghĩ là tsundere suốt 10 năm lại thực sự ghét tôi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

2 8

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

32 116

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

(Đang ra)

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Mongmae-a

Sau khi khép lại cuộc đời ở thế giới khác, tôi liền chuyển sinh về thế giới ban đầu, trải qua 18 năm dài.Thế rồi, người vợ của tôi – vốn là một Chân Tổ – đã tìm đến tận đây.

21 76

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

286 7408

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

64 356

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

4 17

Vol 1 - Chương 10: Ghé thăm

Suzuka đang đứng trước cái nút chuông cửa, nhìn ngẩn ngơ vào ống kính của camera giám sát. Cảnh tượng này như chỉ xuất hiện trong giấc mơ vậy.

Tôi cứ đứng thần ra một lúc rồi mới chợt bừng tỉnh. Suzuka đang đứng trước cửa nhà tôi!

Ngay lập tức tôi chạy ra phía cửa chính, nghĩ kĩ lại thì bây giờ tôi vẫn đang mặc đồ ngủ, vội túm lấy cái áo khoác gần đó tôi tiếp tục phóng nhanh ra để mở cửa.

Khi tôi mở cánh cửa ấy ra, như mong đợi Suzuka đang đứng đối diện với tôi. Chết rồi tôi quên không đeo khẩu trang, tôi liền lấy tay che miệng mình lại nhưng chắc cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.

Suzuka nghiêng đầu bối rối trước hành động khó hiểu của tôi.

Suzuka: “ Xin lỗi vì đến đột ngột thế này, cậu cảm thấy ổn hơn chưa?”

Akira: “ À, um. Tớ đỡ hơn rồi, mà cậu sang có chuyện gì thế?”

Suzuka ngập ngừng bước chân vào nhà. Cậu ấy đến vì lo lắng cho tôi? Nếu đây là giấc mơ thì nó đúng là một giấc mơ tuyệt vời.

Như để phá tan sự kì vọng của tôi Suzuka lục trong cặp và lấy lôi ra một tờ giấy.

Suzuka: “ Thực ra giáo viên nhờ tớ đưa bài kiểm tra cho cậu.”

Tôi rút lại những gì đã nghĩ trước đó, thực ra đây chính là ác mộng.

Akira: “ À, um.. cảm ơn cậu.”

Suzuka: “ Còn sốt không? “

Suzuka hỏi khi mà đang đưa cho tôi bài kiểm tra. Gương mặt cậu ấy có chút thoáng buồn.

Chắc cậu ấy tự trách bản thân vì nghĩ cậu là nguyên nhân mà tôi bị cảm. Nhưng sự thật là do tôi tự mãn cho rằng tôi sẽ đến kịp giờ và cuối cùng lại lỡ chuyến xe buýt.

Akira: “ Cũng không có gì nghiêm trọng lắm đâu, cảm nhẹ thôi ý mà.”

Suzuka: “ … xin lỗi, tại tớ quên mang ô…”

Akira: “ Không phải đâu, dù sao tớ cũng chả có ý định dùng nó mà.”

Suzuka: “ Nói như vậy có nghĩa là sao chứ?”

Suzuka mỉm cười nhẹ trước câu trả lời của tôi, vẻ mặt lạnh lùng rất hợp với cậu ấy nhưng nụ cười vẫn là cái gì đó tạo nên một siêu phẩm.

Suzuka: “ Cậu đã bỏ bụng cái gì chưa?”

Akira: “ À chưa nhưng mà tớ không đói nên chắc không sao đâu.”

Nghe tôi nói như vậy khuôn mặt Suzuka chuyển sang lo lắng.

Suzuka: “ Không được, khi mà cơ thể bị ốm thì phải bổ sung chất và nghi ngơi.”

Câu nói đó của Suzuka làm cho tôi không khỏi hồi hộp. Có lẽ nào cậu ấy sắp đi vào bếp nấu cháo nấu cháo xong bưng ra đút cho tôi ăn? Chắc chắn câu chuyện sẽ diễn biến theo motif như vậy!

Như để phá tan kì vọng của tôi một lần nữa, Suzuka đon giản đề xuất:

Suzuka: “ Để tớ đi ra cửa hàng tiện lợi mua chút đồ cho cậu nhá.”

Chỉ vậy thôi…, nhưng cũng rất dễ thương đấy chứ.

Một lúc sau, Suzuka quay trở lại từ cửa hàng tạp hoá và đưa cho tôi rất nhiều đồ ăn. Tôi định trả tiền nhưng cậu ấy đã từ chối lấy lí do rằng để xin lỗi tôi vì đã cho cậu mượn cây dù hôm qua và không nhận.

Trong lúc đưa túi đồ cho cậu ấy nhìn tôi và hỏi:

Suzuka: “ Bài kiểm tra thế nào? Cậu xem điểm chưa?”

Akira: “ …cậu thấy rồi à?”

Suzuka: “ Nó đập vào mắt khi mà giáo viên đưa tớ bài kiểm tra.”

Xấu hổ quá, sao Suzuka lại là người nhìn thấy nó chứ? Chắc vì nhà của bọn tôi ở sát cạnh nhau.

Suzuka: “ Điểm không tốt lắm nhỉ, cậu có học hành đàng hoàng không vậy?”

Akira: “ Tớ chỉ học qua loa thôi…”

Suzuka: “ Đây có phải rượu đâu mà…”

Cảm giác hạnh phúc khi bị Suzuka trêu chọc khiến tôi muốn giữ mãi khoảnh khắc này lại.

Suzuka: “ Hôm nay trong giờ học, cô giáo có dạy một công thức mới sẽ xuất hiện trong bài thi cuối kì lần này.

Akira: “ Thật à? Xui thật…”

Sao lại dạy công thức quan trọng trong đúng ngày mà tôi nghỉ ốm cơ chứ? Mà cho dù có đi học thì chắc gì tôi đã hiểu được.

Suzuka nhìn tôi với ánh nhìn lo lắng.

Chỉ một thoáng thôi, tôi nghĩ Suzuka có thể giúp tôi nhưng tôi không phê pha đến nỗi mơ mộng mấy cái chuyện không thể xảy ra nhiều lần trong cùng một ngày như vậy. Thôi thì đành im lặng nghe Suzuka nói là được.

Suzuka: “ Như vậy có ổn không?”

Akira: “ Chắc không sao đâu nếu mà tớ thực sự nghiêm túc học.”

Suzuka: “ Cậu có đang nghiêm túc học không vậy?”

Akira: “ Tất nhiên là có rồi, trừ mấy lúc mà tớ ngủ gật hoặc là trong tiết văn ra còn lại tớ luôn nghiêm túc.”

Suzuka: “ Cậu nên cố gắng trong mọi môn học ở trường.”

Cậu ấy nói đúng thật.

Suzuka: “ Hơi đáng lo đấy. Mới vô học có vài tháng thôi mà điểm đã kém như vậy rồi.”

Akira: “ Không cần lo quá lên đâu, tớ có thể làm được nếu thực sự nghiêm túc mà.”

Suzuka: “ … lần tới bọn mình học cùng nhau nhá?”

Akira: “ Ổn mà, ổn mà. Tớ có thể nghiêm túc học… cùng cậu—hả?”

Hả?

Akira: “ HẢ?”

Suzuka: “ Tớ nói là lần tới bọn mình học cùng nhau nhé?”

…………hả.

kiểu học tập thì phải nghiêm túc chứ kh phải lúc chill như khi uống rượu á