[Tin buồn]: Người bạn thơ ấu mà tôi nghĩ là tsundere suốt 10 năm lại thực sự ghét tôi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

175 2115

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

262 5077

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

203 22538

Web novel - Chương 17: Bình yên trước cơn bão

Buổi học đã kết thúc sau đó khoảng một tiếng.

Tôi, người mà vẫn còn đang lâng lâng như đang bước trên mây, chẳng thể tập trung nổi vào bài vở. Tất cả nhưng gì tôi làm là nhìn chằm chằm vào Suzuka suốt cả buổi.

Suzuka sau khi cười đùa một chút thì lại nhanh chóng lấy lại sự tập trung vào học bài. Ngoài những lần bất chợt khi nhớ lại chuyện gì đó cậu ấy vẫn như mọi khi.

Sau khi dọn dẹp sách vở và thanh toán, tôi định nói rằng mình sẽ trả tiền nhưng trước khi kịp mở miệng, Suzuka đã nhanh chóng thanh toán phần của mình. Tôi cảm thấy mình thật kém cỏi.

Bước ra ngoài, luồng hơi nóng lập tức bao trùm lấy cơ thể. Dù mới tháng sáu, nhưng trời vẫn chưa về chiều nên vẫn còn rất nóng.

“ Tụi mình về thôi.” Tôi lẩm bẩm.

“ Ừ.” Cậu ấy đáp lại. Một điều hiển nhiên như thế lại khiến tôi có chút vui vẻ.

Vì cùng đường về nên chúng tôi tự nhiên bước đi bên nhau. Không có cuộc trò chuyện nào diễn ra nhưng kỳ lạ thay tôi không hề cảm thấy khó xử.

“ Suzuka, cậu có bạn thân nào không?”

Khi đang đi, chung tôi lướt qua một nhóm học sinh cấp hai có vẻ là bạn thân thiết, điều đó khiến cho tôi tò mò.

Suzuka đá nhẹ một viên sỏi rồi nhìn tôi.

“ Gì đây? Cậu đang chế giễu tôi đấy à?”

“ Không tớ không có ý đó…”

“ Um… không biết nữa. Người giống như cậu—một người bạn thân thực sự—thì chắc là không có.”

Bạn thân sao… có lẽ ý cậu ấy là hai thằng ngốc đó à? Thật ghen tị khi chúng được Suzuka công nhận.

“ Nhưng mà, vẫn có bạn đấy.”

“ Vậy thì tốt rồi.”

“ Cậu nói như kiểu người ngoài cuộc ấy.”

Tôi không thể nói rằng mình đang nhìn từ góc độ của một kẻ theo dõi được.

Trước đây, tôi đã từng nghe Tomo nói rằng vì tôi luôn bám lấy Suzuka nên có một số bạn nữ khó tiếp cận cậu ấy. Điều đó có làm tôi thấy hơi lo lắng nhưng nếu cậu ấy nó có bạn bè thì cũng tốt rồi.

“ Còn cậu thì sao? Lúc nào cũng đi cùng hai người đó nhỉ?”

“ Vì tớ bị gần như cả trường đều ghét nên chẳng có cơ hội kết bạn đâu.”

“ Thật tội nghiệp…”

Đừng có thương hại tớ.

Nhưng khi đi bên cạnh nhau , tôi lại bắt đầu bận tâm về vẻ ngoài của mình.

Trông tôi không khác gì một kẻ đào tẩu đang chạy trốn.

Có lẽ tôi không nên đi cạnh Suzuka nhiều quá.

Vì vậy, tôi cố ý đi chậm lại một chút. Nhưng chẳng hiểu sao Suzuka cũng điều chỉnh bước chân chậm lại để phù hợp với tôi.

Chết tiệt, sự tử tế của cậu ấy lại phản tác dụng thế này.

Dường như mọi người đi đường cũng bắt đầu chú ý đến chúng tôi.

Có lẽ là vì Suzuka quá xinh đẹp. Nếu chỉ là vậy thì không sao. Không, thực ra là không ổn chút nào. Nếu mọi ánh mắt đều hướng về phía Suzuka, thì tôi—đứng ngay cạnh cậu ấy—cũng bị chú ý theo. Vậy thì cũng chẳng khác gì cả.

“ À.. tự nhiên tớ nhớ ra có việc phải làm. Cậu cứ về trước đi.”

“ Vậy à? Được thôi.”

Tuy cảm thấy hơi có lỗi, nhưng tôi không thể cứ đứng cạnh cậu ấy trong bộ dạng đang ngờ này được, nên đành chia tay ở đây vậy.

Sao tôi lại ăn mặc như thế này chứ? Là do Satoru à? Là lỗi của tên đó đúng không? Tên đó nhất định phải ăn đòn.

“ Hôm nay cảm ơn cậu nhé. Nhờ cậu mà tớ nghĩ tớ có thể vượt qua kì thi giữa kì rồi.”

“ Ừ, lúc khó khăn thì giúp nhau thôi mà.”

Suzuka vừa cười vừa nói vậy. Nhưng người luôn được giúp đỡ lúc nào cũng là tôi còn tôi thì chưa làm được gì cho cậu ấy cả.

“ Vậy nhé, gặp lại vào thứ hai, ở trường.”

Nói rồi cậu ấy khẽ vẫy tay.

Chỉ một cử chỉ nhỏ như vậy thôi mà cũng đáng yêu quá mức khiến tôi không biết phải làm sao.

Không chịu thua, tôi cũng vẫy tay đáp lại. Nhưng chẳng hiểu tại sao khi tôi làm vậy, bầu không khí lại đột nhiên trở nên đáng ngờ.

Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng Suzuka nữa tôi mới tiếp tục bước đi. Có lẽ nên ghé vào cửa hàng tiện lợi giết thời gian một chút rồi mới về nhà. Nếu về quá muộn, chắc chắn tôi sẽ bị gọi báo cảnh sát mất.

Vừa nghĩ đến Suzuka hôm nay, tôi nở nụ cười ngớ ngẩn, lặng lẽ bước đi một mình.

──Vào lúc đó tôi hoàn toàn không thể ngờ rằng buổi học này sẽ trở thành sự kiện quan trọng đến vậy.