Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Truyện tương tự

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

(Đang ra)

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

물길따라

Tôi thả tự do cho lũ nô lệ rồi, chẳng hiểu sao chúng cứ đuổi theo tôi.

17 291

Trapezium

(Đang ra)

Trapezium

Kazumi Takayama

Một tác phẩm được chắp bút bởi Kazumi Takayama, thành viên của Nogizaka46.

4 83

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

4 15

Vol 01: Thức Tỉnh - Phần 3: Cuộc Chạm Trán California

Chiến hạm Pegasus đang hướng về Luna II, tiền thân là tiểu hành tinh Juno. Nơi đây giờ đã trở thành căn cứ của Liên bang, từng trải qua một lịch sử đầy biến động nhưng cũng mang tính then chốt. Kế hoạch đưa tiểu hành tinh này vào quỹ đạo mặt trăng đã được công bố từ năm 0035 U.C., nhưng phải mất đến mười năm mới hoàn thành. Ban đầu, nó bị khai thác và cắt xẻ để lấy tài nguyên, và lực lượng Liên bang đã bắt đầu tăng cường phòng thủ từ năm 0067 U.C., khi công trình ở Side 7 bắt đầu.

Rồi, trong một tuần tháng Một năm 0079 U.C., khi Công quốc Zeon đồng loạt tấn công các khu vực Side 1, 2, 4 và 5, phá hủy hàng trăm thuộc địa của Liên bang, Luna II cũng không tránh khỏi cơn mưa tên lửa dữ dội. Mọi công trình trên bề mặt đều bị phá hủy tan tành, không thể nhận ra. Chính vì đòn đánh này, lực lượng Liên bang mất đi một phần ba đội tàu chiến trước khi kịp tổ chức kháng cự hiệu quả.

Tuy nhiên, có một ngoại lệ. Hạm đội của Đại tướng Revil lúc đó đang đóng quân tại Side 5 và đã chiến đấu kiên cường. Vì Zeon không thể tiêu diệt hạm đội này trong những đợt tấn công ban đầu, chúng buộc phải dồn phần lớn lực lượng còn lại để thực hiện một đợt tấn công mới. Lần này, phe Liên bang đã đứng dậy phản công. Kết quả là trận chiến hạm đội lớn đầu tiên ngoài không gian diễn ra. Trận Ruum, như người ta gọi, kết thúc trong bi kịch với sự tàn phá gần như hoàn toàn Side 5 và sự hủy diệt phần lớn tàu chiến của cả hai phe Zeon và Liên bang.

Trong suốt tám tháng tiếp theo, lực lượng Liên bang gấp rút phục hồi Luna II, đồng thời tu bổ và mở rộng hạm đội của mình. Zeon cũng không kém phần, củng cố vị trí bằng cách xây dựng pháo đài Granada trên mặt trăng và pháo đài không gian Solomon tại khu vực trước đây là Side 1. Nhiều trận cãi vã chiến lược nhỏ vẫn diễn ra khắp không gian khi hai phe cố gắng mở rộng lãnh thổ kiểm soát.

Một trong những cứ điểm mạnh của Zeon là vệ tinh khổng lồ và tiên tiến mang tên California, quay quanh quỹ đạo nghiêng 30 độ so với mặt phẳng hoàng đạo. Nơi đây là căn cứ cho một đơn vị trinh sát của Zeon, chuyên theo dõi hoạt động của kẻ thù trên Trái Đất cũng như giám sát các hành động của Liên bang tại Luna II. Để tránh những đòn tập kích từ Luna II, California luôn di chuyển không ngừng trên quỹ đạo ngẫu nhiên và rải đầy các hạt Minovski xung quanh.

Trên California, một chỉ huy trẻ tuổi với gương mặt vàng vọt, Garma Zabi, đang đọc tin nhắn điện tử từ Thiếu tá Char.

“CÓ THÔNG TIN VỀ CHIẾN LƯỢC V CỦA LỰC LƯỢNG LIÊN BANG. CHÚNG SẼ ĐƯA CHIẾN HẠM LOẠI WHITE BASE MANG THEO CÁC MOBILE SUIT MỚI VÀO KHU VỰC CỦA CẬU. BẮT GIỮ VÀ TIÊU DIỆT CHÚNG. SẼ LIÊN LẠC LẠI.”

“Không tệ cho một thủ khoa lớp,” Garma mỉm cười, thói quen cuốn một lọn tóc mái quanh ngón trỏ phải vẫn không thay đổi. “Có vẻ Char sắp mang đến cho ta một món quà rồi đây.”

***

Garma, con trai út của Degwin Zabi, mới 8 tuổi khi cha mình tự xưng làm quốc vương của Công quốc Zeon. Dù do giáo dục hay gen di truyền, cậu lớn lên với tính cách cực kỳ dễ dãi với người khác. Nếu sự khoan dung là điểm mạnh của cậu, thì đó cũng là lý do khiến Garma trở thành một lãnh đạo thiếu hiệu quả. Tệ hơn nữa, cậu còn quá non nớt so với trọng trách mà gia đình giao phó. Trên California, thay vì chờ lệnh liên lạc tiếp theo như Char đề nghị cuối tin nhắn, Garma phấn khích ra lệnh cho Chuẩn Đô đốc Zom, chỉ huy căn cứ trên danh nghĩa, điều 3 tàu tấn công Gow xuất kích chặn bắt Pegasus.

Di chuyển với tốc độ tối đa, Pegasus thông thường phải mất hơn mười tiếng mới tới được Luna II từ Side 7. Để đánh lạc hướng con tàu Liên bang khỏi đường bay, chiến hạm Musai liên tục bắn những đợt xung kích từ hai khẩu đại pháo hạt mega của nó. Thực ra, Musai chỉ còn lại hai quả tên lửa Tam lớn, nhưng Trung úy Bright không phải đối thủ của Char về kinh nghiệm chiến đấu, nên chiêu bài đánh lừa của Musai đã thành công. Kết quả là cả hai tàu di chuyển theo quỹ đạo zigzag đúng như kế hoạch của Char.

“Nếu California không đang ở quỹ đạo phía nam thì chúng ta sẽ phải bó tay thôi,” Char cười nói với Dren trên boong chỉ huy của Musai.

“Ngài thực sự nghĩ kế hoạch này sẽ thành công ạ?” Dren hỏi, giấu không được sự lo lắng về phương án. “Chiến hạm Liên bang được đồn rằng có hỏa lực rất mạnh.”

“Thế mà nó đang có tác dụng đấy chứ?” Char đáp lại. Rồi quay sang vị hạm trưởng mũi sưng đỏ của Musai, thêm vào, “Phải không, Haman?” Miễn là không đe dọa đến mạng sống của mình, hạm trưởng chẳng ngại gì những cuộc tấn công đánh lạc hướng.

“Haman?”

Nghe tiếng gọi tên, hạm trưởng xì mũi rồi cười khẩy. Nhưng khi Char nói thêm, ông ta lặng đi, sắc mặt tái nhợt hẳn.

Char nói tiếp: “Có thể chúng ta sẽ mất một Musai trong quá trình thử thách năng lực quân sự mới của phe Liên bang, nhưng chuyện đó không tránh được. Tôi muốn tăng nhân lực chiến đấu cho phi hành đoàn. Chúng ta sẽ cố bắt Ngựa Gỗ ở California.”

Pegasus đang trong tình trạng bất thường; ngoài phi hành đoàn, còn chở gần năm trăm người sơ tán từ Side 7. Bình thường chuyện này là không được phép. Hai hoặc ba lỗ thủng trên một thuộc địa như Side 7 thường không làm mất hết khí quyển của xi-lanh hay buộc người dân phải di tản hoàn toàn. Các chức năng cơ bản vẫn được duy trì. Việc hỏng hóc hoàn toàn gần như không thể xảy ra. Những thuộc địa sử dụng năng lượng mặt trời như Side 7 là những cỗ máy gần như vận hành không ngừng; khi đã khởi động, hệ sinh thái của chúng vận hành theo chu trình tự nhiên, vật liệu cơ bản được tái chế gần như hoàn toàn. Vì là công trình nhân tạo, chúng không thể tồn tại mãi mãi, nhưng miễn sao mặt trời còn tỏa sáng, môi trường tại đó cực kỳ ổn định, đặc biệt nếu so với cuộc khủng hoảng năng lượng vĩnh viễn trên Trái Đất. Tương lai của chúng cũng được đảm bảo bởi Hiệp ước Nam Cực, mà cả chính quyền Zeon lẫn Liên bang đều đã ký sau Trận Chiến Một Tuần kinh hoàng. Việc giảm dân số do chiến tranh khiến cả hai bên khiếp sợ, họ đồng ý không hủy diệt hoàn toàn thuộc địa của nhau.

Fraw Bow di chuyển về khu vực trọng lực của Pegasus và tất bật chữa trị thương binh. Cô đã dần quen với cảnh này, những vết thương hở và nội tạng lòi ra không còn gây sốc cho cô nữa.

“Lấy cho tôi máu nhóm A và AB để truyền,” Samaro, bác sĩ đeo kính và có vẻ căng thẳng, bảo Fraw: “Phải còn vài lọ trong kho.”

Bước qua xác nhiều binh sĩ bị thương, Fraw chạy tới ngân hàng máu của tàu như được yêu cầu. Trên đường, cô không khỏi nghĩ về tình cảnh tồi tệ mà con tàu đang gặp phải. Đây lẽ ra phải là một chiến hạm, nhưng cô thấy rất ít quân nhân trong khu vực, khiến cô tự hỏi làm sao Liên bang có thể thắng nổi cuộc chiến này. Cô cũng bực bội vì hoàn toàn không biết họ đang đi đâu.

Chẳng biết Amuro đang ở đâu nữa, cô nghĩ. Cô chợt nghĩ cậu có thể đã hy sinh. Cô biết cậu không phải là một thanh niên lực lưỡng hay mạnh mẽ, mà luôn cần có người chăm sóc. Nhưng cô xua tan suy nghĩ ấy, nhớ lại vẻ mặt cậu khi mở cửa hầm Gundam chào cô tại Side 7. Amuro giờ đã trở thành một quân nhân thực thụ.

Ở ngân hàng máu nửa vơi nửa đầy, cô lấy hai lọ máu theo yêu cầu rồi quay lại phòng bác sĩ. Trên đường đi, cô giật mình. Giữa đám đông dân thường đang lục tục đi lại, cô nghe tiếng trẻ con khóc và thấy một cậu bé, chắc chưa đến mười tuổi—đang cố gắng dỗ hai đứa nhỏ hơn trong khi chính cậu cũng đang sụt sịt.

“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Fraw hỏi.

“Mẹ em…” Cậu nhóc lớn nhất bắt đầu nói, nhưng rồi nước mắt cứ trào ra. Dường như giọng nói dịu dàng của Fraw đã phá vỡ con đập ngăn cơn mưa nước mắt bị dồn nén bấy lâu trong cậu.

“Giờ các em cứ đợi đây nhé,” Fraw nhẹ nhàng an ủi. “Chị sẽ đi tìm cha mẹ các em sau.”

Cô dẫn bọn trẻ vào một căn phòng trống có vẻ là phòng sĩ quan, bảo chúng ngồi xuống và sau khi vỗ về thêm lần nữa, cô vội vã chạy trở lại chỗ bác sĩ mang theo máu.

Bọn trẻ khóc nức nở khi cô vừa rời đi, nhưng điều đó lại khiến Fraw cảm thấy an tâm. Với những hơi thở đầy năng lượng như thế, cô biết chúng sẽ ổn thôi. Hơn nữa, dù nước mắt còn đó, hai cậu anh lớn vẫn cố gắng dỗ dành em gái nhỏ. Ở đâu đó trong trí nhớ, cô chợt nghĩ mình đã từng gặp cô bé ấy trước đây.

Trên cầu tàu phụ của Pegasus, Thiếu úy Bright nói với Sayla Mass: “Chúng tôi rất cần cô lúc này. Ta đang thiếu nhân lực nghiêm trọng. Việc cô chỉ cần làm là chuyển tiếp các tin nhắn đến từ Luna II hoặc Side 7. Tôi sẽ lo phần lớn các cuộc gọi bên trong tàu, nhưng khi tình hình trở nên hỗn loạn, tôi rất cần cô giúp đỡ.” Lẽ ra Bright phải ngồi trên ghế chỉ huy, nhưng đứng nói khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.

Sayla trả lời: “Vâng, thưa ngài.”

Rồi cô trôi nhẹ đến bảng điều khiển liên lạc bên phải boong chỉ huy. Một sĩ quan trôi qua bên cạnh, đầu chảy đầy máu vết thương. Trong giây lát, cô tưởng anh ta đang mỉm cười, nhưng rồi nhận ra đó chỉ là biểu cảm cứng đờ... anh ta đã chết.

Bảng điều khiển có 5 màn hình, và Sayla không biết từng màn hình hiển thị khu vực nào trên Pegasus. Cô cũng không biết nếu có âm thanh thì ưu tiên thế nào. Kênh liên lạc laser chính có vẻ đang mở nhưng im lặng. Rồi cô thấy cận cảnh mặt một học viên trên màn hình bên phải, cậu ta có vẻ đang hét lớn. Cô bấm nút bật kênh âm thanh của cậu ta.

“Tôi đã chuẩn bị xong Gun Cannon,” cậu học viên trẻ tỏ ra sốt ruột la lên, “Bây giờ thì sao?”

“Gun... Cannon, phải không?” Sayla trả lời dè dặt.

“Phải rồi! Tôi là Ryu Jose! Tôi đang nói về Gun Cannon của tôi đây!”

Sayla quay sang gọi với Bright, người đang đứng dưới cần cẩu điều khiển phía sau cô: “Thưa thiếu úy! Một người tên Ryu Jose nói cỗ máy Gun Cannon của anh ta đã sẵn sàng.”

“Gì cơ?”

Bright cầm bộ đàm chỉ huy, cộc lốc ra lệnh cho Ryu chờ lệnh.

“Tôi không phiền chờ,” Ryu cộc cằn nói với Sayla qua màn hình nhỏ, “nhưng tôi muốn biết chuyện gì đang diễn ra. Tình hình thế nào?”

“Anh ấy muốn biết trận chiến ra sao,” Sayla truyền đạt.

“Nói là thông tin đang được gửi về phòng điều khiển, bảo anh ta tự xem đi!” Bright gắt lên, không khách sáo với đồng đội mới. Quay sang một trong những người vận hành trên cần cẩu boong chỉ huy, anh nói tiếp: “Hãy tổng hợp tình hình và gửi đến từng khu vực chiến đấu. Nhanh lên!”

“Vâng, thưa ngài!” Sĩ quan Oscar Dublin trả lời và giơ tay kính chào. Ngắm cảnh Bright và Ryu trao đổi qua màn hình, Sayla cảm nhận mọi chuyện không ổn lắm.

Ryu Jose cười cay đắng trên màn hình và nói: “Chà, chắc tôi đã biết chuyện qua tiếng hét của Bright đây. À, tôi là Hạ sĩ quan trưởng Ryu Jose. Mong có dịp được hẹn hò với cô.”

Thay vì bị khó chịu vì lời đề nghị thẳng thừng trên kênh liên lạc chính thức, Sayla lại không thể rời mắt khỏi hình ảnh trên màn hình. Anh ta nửa đen nửa trắng hay là lai Ả Rập? Cô không chắc, nhưng khi anh cười, hàm răng trắng sáng nổi bật trên làn da sẫm màu thật quyến rũ. “Ừ thì,” cô đáp một cách đùa cợt, “Cũng được thôi, nếu có dịp. Tiện thể, tôi là Sayla Mass.”

Cô tự hỏi tại sao mình lại thân thiện với một người hoàn toàn xa lạ như vậy.

Hình ảnh của Ryu nhắn: “Chúng tôi biết cô là lính mới, Sayla, nhưng hãy cố lên nhé!” Rồi màn hình của anh tắt hẳn. Đúng lúc đó, một người lính khác hiện ra trên màn hình xa bên trái bảng điều khiển. Đó là Sĩ quan Mark Kran, người vận hành, đang gọi với Bright.

“Musai đang tiếp cận từ hướng 7h, bên dưới chúng ta với góc nghiêng 25 độ! Nó đang lao tới với tốc độ tối đa trong trạng thái chiến đấu, thưa ngài!”

Nghe tiếng Mark báo động, Sayla ngẩng đầu lên. Trần của cả boong chỉ huy chính lẫn boong phụ đều được tích hợp màn hình hiển thị, trình chiếu toàn cảnh bầu trời vũ trụ trong góc nhìn 300 độ. 60 độ còn lại được chiếu trên một màn hình phụ phía sau cô.

“Chắc chắn chứ, Mark?” Bright hỏi lại.

Hình ảnh tạo ra từ cảm biến laser vẫn hữu dụng dù có nồng độ hạt Minovski cao, nhưng chúng chỉ là mô phỏng—một mô hình đồ họa do máy tính dựng lên dựa trên dữ liệu cũ, đã được điều chỉnh lỗi do hạt Minovski gây ra. Những hình ảnh này kém chính xác hơn rất nhiều so với màn hình radar ba chiều từ lúc còn chưa bị nhiễu sóng, nhưng ít nhất chúng vẫn cung cấp cái nhìn tổng thể. Không có chúng, một người còn non tay như Bright hẳn đã rơi vào tình cảnh mù mịt hoàn toàn.

“Triển khai Mobile Suit ngay!” Bright hét vào bộ đàm nội bộ. “Đơn vị phòng không vào vị trí! Không, khoan—chuẩn bị đối đầu trực tiếp!”

“Họ vừa phóng một Mobile Suit rồi, thưa ngài,” Mark báo cáo. Rồi sau khi phân tích tín hiệu, cậu la lên: “Là... một Zaku... chính là Sao Chổi Đỏ!”

“Cậu chắc chứ?” Bright lại hỏi, cảm thấy ngượng vì mình cứ phải hỏi lần nữa. Anh liếc nhìn màn hình đa hiển thị trước mặt, theo dõi tình hình bên trong con tàu. Ở góc trái màn hình, anh thấy hai mẫu Gun Cannon đang được nạp vào bệ phóng. Gundam đã sẵn sàng để phóng.

Britght chộp lấy bộ đàm boong và hét lớn:

“Amuro! Char đang tới! Sẵn sàng để—”

Trước khi kịp dứt lời, một tiếng “Rõ, thưa ngài!” vang lên, rồi hình ảnh Gundam xé ngang màn hình giám sát sàn phóng. Chỉ riêng việc nhìn thấy Mobile Suit, được trang bị đầy đủ với súng chùm và khiên, cũng khiến Bright yên lòng phần nào. Những người khác đang theo sau.

“Hạ sĩ quan trưởng Ryu Jose cất cánh, thưa ngài!”

“Hạ sĩ quan trưởng Kai Shiden xuất kích!”

Khi hai chiếc Gun Cannon màu đỏ lao khỏi cửa hông bên trái của Pegasus, cổ họng Bright nghẹn lại. Anh đang đưa những tân binh—vẫn chỉ là những đứa trẻ tuổi teen—vào buồng lái mà thợ máy gọi là “quan tài”, giao phó mạng sống của cả chiến hạm cho họ.

Qua lớp nhiễu sóng, anh nghe thấy đoạn thông tin từ Amuro: “Gundam đang đánh chặn Char! Musai đang lướt thẳng phía dưới tôi. Các anh nên chuẩn bị tên lửa đuôi!”

Musai đang di chuyển theo quỹ đạo cắt ngang bên dưới Pegasus. Char, trong cỗ máy Zaku, tiến tới từ phía trước và hơi chếch lên trên Musai, dường như định đối đầu cả ba Mobile Suit của Liên bang cùng lúc.

Bright hét ra lệnh: “Hạ độ cao 2.5 độ! Bắn tên lửa rải quạt! Hai loạt!”

Mirai, đang bám chặt vào vô lăng điều khiển, liếc sang và nhận xét: “Hy vọng mấy cậu nhóc của ta đủ sức đọ lại Sao Chổi Đỏ.”

Bright nhìn cô mà không nói lời nào. Anh tự hỏi, sao phụ nữ lại luôn nói ra những điều đáng ra nên giữ lại trong lòng?

Tiếng hét của Oscar vang lên từ phía trên: “Tên lửa đuôi trượt mục tiêu, thưa ngài!” 8 quả tên lửa quý giá biến mất vào khoảng không.

“Còn rải mìn thì sao?” Bright hỏi Oscar. “Có làm được không?”

“Chúng ta đang ở ngoài Shoal Zone, nên hơi khó để giấu chúng. Nhưng nếu dùng Mẫu 2, có thể chúng không phát hiện được.”

“Mẫu 2 à? Chúng không hiệu quả với tàu cỡ Musai đâu.”

Mẫu 2 là loại mìn tiếp xúc, đường kính chỉ 10cm. Khi được rải trong không gian, chúng gần như không thể bị phát hiện, nhưng cũng không đủ sức làm hư hại tàu tuần dương.

Rồi Oscar rên rỉ thốt lên: “Có vật thể tỏa nhiệt đang lao thẳng về phía chúng ta!”

“Tên lửa?” Bright theo phản xạ nắm chặt tay vịn ghế chỉ huy và ngước nhìn lên màn hình hiển thị trần tàu.

Lần này, Mark trả lời với giọng căng thẳng: “Có vẻ là một quả Tam, thưa ngài!”

“Chỉ một quả thôi sao?” Bright hỏi gấp, nhưng ngay lập tức có câu trả lời. Một trong các màn hình phụ bên trái anh hiện rõ hình ảnh do máy tính dựng lại: một quả tên lửa Tam lớn đang lao tới, cùng với quỹ đạo và thời điểm ước tính sẽ chạm mục tiêu.

“Mirai!” anh hét lớn. “Thực hiện động tác né khẩn cấp! Nâng mũi tàu lên 19 độ! Quay phải toàn lực!”

Hồi còi báo động khẩn vang lên trong Pegasus, và phi hành đoàn cảm nhận lực G đầu tiên từ đôi chân mình. Với những con người đã quen với trạng thái không trọng lực, đó là một trải nghiệm không dễ chịu. Máu dồn khỏi đầu, khiến những người huyết áp thấp cảm thấy choáng váng. Màn hình điều khiển bắt đầu đếm ngược, tính từng phần trăm giây một. Khi chỉ số còn lại 1,5 giây, Bright ngẩng lên nhìn qua ô kính phía trước boong và trông thấy bằng mắt thường một luồng sáng trắng chói lọi đang lao đến. Cảm biến tích hợp trong kính lập tức kích hoạt bộ lọc bảo vệ, che đi phần lớn ánh sáng, nhưng vẫn quá chói để nhìn thẳng.

Khoảnh khắc sau đó, toàn bộ chiến hạm Pegasus bị ném văng mạnh lên trên, khung kim loại của nó rít lên đau đớn khi bị vặn xoắn. Những người ngồi trên boong chỉ huy, dù đã cài dây an toàn, vẫn phải bám chặt lấy ghế, cầu mong cơ thể mình không bị xé đôi. Mirai, đang đứng điều khiển tàu khi vụ nổ xảy ra, bị va đập mạnh giữa trần và sàn đến ba lần. Nếu không mặc bộ Normal Suit, cô chắc chắn đã gãy vài cái xương. Ngay cả như vậy, cú chấn động cũng đủ giết chết một số binh sĩ đang bị thương trên tàu—những người không hề có một lớp bảo vệ nào.

Tàu còn chưa kịp ngừng rung, Bright đã chộp lấy bộ đàm tích hợp vào tay ghế chỉ huy và gào lên: “Bộ phận động cơ chính! Dồn toàn lực cho tôi! Tăng tốc tối đa!”

Mirai, tay ôm ngực vì cú va đập, vẫn chăm chú nhìn đồng hồ đo hiệu suất động cơ chính. Chỉ số đã chạm 90% mức đỏ, nhưng nếu cần, có thể đẩy lên thêm 35%. Cô hiểu Bright đang tính làm gì: lợi dụng cú nổ để gia tốc, đưa tàu thoát khỏi vùng chiến sự.

 

“Không rõ các Mobile Suit ngoài đó đang ra sao nữa…” Bright lẩm bẩm một mình. Nhưng bất ngờ, một giọng khản đặc vang lên từ phía sau, như trách nhẹ: “Đừng… đừng lo cho bọn họ…”

Là hạm trưởng Paolo. May mắn thay, băng ca của ông đã được cố định dưới khung boong khi vụ nổ xảy ra, nhưng các dây đai đã xé toạc vết thương của ông, và tấm chăn đắp ướt sũng máu đỏ.

Bright quay sang hét lớn với bác sĩ Samaro: “Lo cho hạm trưởng ngay!” Rồi anh nhấc bộ đàm, ra lệnh cho toàn bộ phi hành đoàn kiểm tra thiệt hại ở mọi trạm. Màn hình bên trái hiện hình ảnh giả lập các khu vực có thể gặp sự cố. Lớp vỏ ngoài của tàu vẫn ổn; hơn nữa, màng dẻo—một lớp nhựa dính chuyên dùng để bịt lỗ thủng—sẽ tự động kích hoạt. Nhưng chỉ có con người mới có thể khôi phục các thiết bị bên trong, và những gì ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng chiến đấu của con tàu phải được sửa ngay lập tức.

Bright hỏi Mark: “Một chiếc Musai thông thường mang bao nhiêu tên lửa Tam?” Và một luồng lạnh chạy dọc sống lưng anh khi câu trả lời lập tức vang lên: “Bốn quả, thưa ngài.”

Ngoài không gian, Thiếu tá Char có một điểm yếu khi tấn công: ngay sau khi bắn súng, cỗ máy Zaku của anh sẽ di chuyển thẳng trong vòng 2 giây. Nhưng Amuro, Kai và Ryu đều quá non kinh nghiệm, lại đang vật lộn để sống sót, nên không thể tận dụng cơ hội đó.

Amuro phát hiện vệt sáng đỏ như sao băng của Zaku trên màn hình trung tâm, nhanh chóng khóa mục tiêu trong ống ngắm, rồi… bóp cò! Nhưng ngay khi chùm tia rời khỏi nòng súng, kẻ thù đã biến mất khỏi tầm mắt. Char vẫn tiếp tục nhả đạn vào cậu. Giống như hai cỗ máy Gun Cannon, Gundam cũng có khiên bảo vệ, nhưng không đủ dày để chịu đựng mãi những phát đạn cỡ 120 mm từ khẩu súng của Zaku. Nó đã bị trúng vài phát, và chỉ một cú bắn trúng nữa là khiên sẽ vỡ nát. Não của Amuro đang tiến dần đến giới hạn chịu đựng. Có lúc, Zaku của Char lao gần đến mức con mắt đơn sáng đỏ của nó như chiếm trọn màn hình ngắm của cậu, khiến cậu hét lên vì kinh hoàng. Nhưng rồi—một điều kỳ diệu đã xảy ra. Gundam bắt đầu di chuyển như một chiến binh lão luyện.

Amuro tung cú đá bằng chân trái của Gundam về phía trước, cậu cảm nhận rõ ràng va chạm khi trúng mục tiêu. Nếu có thời gian, cậu thậm chí đã có thể nhìn thấy số liệu ghi lại lực tác động trên bảng điều khiển.

Char thì phấn khích. Anh đã áp sát được cỗ máy Mobile Suit trắng trong tầm một cây số—khoảng cách lý tưởng để bắn trúng đầu nó, làm mù hệ thống camera chính. Char nhả đạn với sự tự tin cao độ, nhưng Mobile Suit, với sự nhanh nhẹn như loài mèo săn đêm, vẫn tránh được loạt đạn. Char nghiến răng nguyền rủa.

Cùng lúc đó, anh cảm nhận một lực va đập nặng nề phía trên buồng lái. Màn hình trung tâm đột ngột chuyển sang đen trong tích tắc, và lực G ném Char trở lại ghế. Mobile Suit trắng—thật khó tin—vừa tung cú đá vào Zaku và đập nát camera đầu. Chiếc Zak xoay vòng về phía sau như bị văng đi.

“Thế này mà cũng được gọi Sao Chổi Đỏ sao?”

Char cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc. Mobile Suit chỉ mới được sử dụng trong thời gian ngắn, và Zaku của Char chắc chắn là cái đầu tiên trong lịch sử bị kẻ địch... đá thẳng vào mặt. Cơn giận âm ỉ trong lòng Char bùng nổ thành cơn thịnh nộ. “Ngươi sẽ phải trả giá!” Char gào lên.

Màn hình trung tâm tự động chuyển sang camera phụ và sáng lên trở lại. Cách đó 15km, Char thấy cỗ máy Mobile Suit trắng vẫn lơ lửng. Khẩu súng tia của nó lại lóe sáng—lại trượt như mọi khi.

“Dù có mang khẩu đại pháo của tàu chiến thì cũng vô dụng thôi, nếu ngươi không biết ngắm bắn,” Char hét lên chế giễu.

Nhưng rồi một trận mưa hỏa lực bất ngờ quét ngang giữa hai Mobile Suit đang giao tranh. Kai và Ryu trong hai cỗ máy Gun Cannon đã mở hỏa yểm trợ cho Amuro. Biết mình lép vế về hỏa lực, Char buộc phải đổi sang chiến thuật né tránh zíc zắc. Anh hiểu rằng phải áp sát Gundam ngay lập tức—nhưng cũng biết đối thủ không phải dạng tay mơ. Đạn của Char thì sắp cạn, và sự sốt ruột đang dần chiếm lấy lý trí.

***

“Tên lửa Tam đang tới gần!” Mark, sĩ quan điều khiển trên tàu Pegasus, hét lên.

“Phóng AMM ngay!” Bright ra lệnh gấp gáp, bất ngờ nhớ đến loại tên lửa đánh chặn đặc biệt—Anti-Missile Missiles. Có thể chúng không trúng đích, nhưng vẫn còn hơn không.

Ở một khu vực khác trên Pegasus, lưng của Fraw Bow đau nhức nhối khi cô lướt nhanh trở lại phòng sĩ quan, nơi cô đã để ba đứa trẻ lại. Khi vụ nổ từ tên lửa Zeon làm rung chuyển con tàu lần trước, Fraw đang ở cùng bác sĩ Samaro chăm sóc người bị thương. Một trong số họ không hề có đai bảo vệ—cơ thể anh ta va đập tới lui giữa sàn và trần, máu tuôn xối xả nhuộm đỏ cả căn phòng.

Fraw đã ôm chặt anh, cố định anh lại—và giờ áo cô đẫm máu, hai tay dính nhớp. Dù vậy, cô vẫn lướt đi trên đường dẫn lực của tàu, nỗi đau thể xác bị lu mờ bởi ký ức ám ảnh trong tâm trí.

“Các em vẫn ổn chứ?” cô hỏi lũ trẻ khi trở lại.

“Dạ... nhưng mà...”

Cậu bé lớn nhất lắp bắp qua tiếng nấc, nhưng chưa kịp nói hết thì chuông báo động lại vang lên.

“Mau! Cài dây an toàn vào!” Fraw nói, nhanh chóng đặt ba đứa xuống sofa trong phòng và thắt dây đai cho chúng.

Lần này Pegasus lại rung chuyển dữ dội hơn. Vụ nổ rõ ràng gần hơn trước rất nhiều. Chăn mền trong phòng, vốn được dính bằng Velcro, bị hất bay tung tóe. Ba đứa trẻ gào khóc vì hoảng loạn và đau đớn. Dù dây đai được thiết kế giống như đai bảo hộ, với hai ba điểm giữ, nhưng lực tác động vẫn khiến chúng hằn sâu vào da thịt. Cậu bé nhỏ hơn trượt người xuống, và dây đai quanh ngực ép mạnh khiến em ho sặc sụa. Đúng lúc ấy—khi Fraw và lũ trẻ còn chưa hoàn hồn—đèn trong phòng phụt tắt. Ánh sáng chiến đấu khẩn cấp cũng mất.

Cô bé nhỏ nhất vùng khỏi dây đai, bò vào lòng Fraw và ôm chặt lấy cô, run rẩy vì sợ hãi. Cơ thể em vẫn còn mềm như trẻ sơ sinh. Fraw siết chặt vòng tay ôm em vào ngực. Trong ánh sáng lập lòe yếu ớt, cô khắc ghi vào tâm trí: vị trí của nguồn ôxy dự phòng, màn hình kết nối tới boong tàu, và bộ đàm nội bộ của tàu.

"Không ai được nhúc nhích nhé."

Fraw tháo dây an toàn, cố gắng đứng dậy, nhưng cô bé nhỏ vẫn không chịu buông. Mủi lòng, Fraw ôm đứa trẻ theo và lần tay men theo tường đi về phía bàn làm việc của sĩ quan. Có chút ánh sáng rò rỉ từ hành lang giúp cô lờ mờ nhận ra đồ đạc trong phòng—cô cần một chiếc đèn pin.

Cô mở ngăn kéo bàn, thầm tự hỏi ai là người hay dùng chiếc bàn này. Có hai cuốn sổ tay còng trong một ngăn, và một chiếc đèn pin cùng khẩu súng ngắn trong ngăn còn lại.

Có nên mang theo không nhỉ? Fraw chợt nghĩ, tay nắm lấy khẩu súng rồi lại buông ra—cô biết mình chẳng bao giờ có cơ hội dùng đến nó. Cô cầm lấy đèn pin, bật sáng, rồi quay lại nói với hai cậu bé đang ngồi trên sofa.

“Này, chị còn chưa kịp hỏi tên các em nữa."

"Em tên là... em là Katz. Katz Hoween." Cậu bé lớn nói.

"Em... em là Letz Cofan," cậu bé nhỏ hơn đáp, mắt nheo lại vì ánh đèn pin. Rồi bằng giọng lo lắng, cậu hỏi:

"Chị tìm thấy ba mẹ bọn em chưa ạ?"

Fraw nghẹn lời. Cảm giác hoảng loạn thoáng ập đến, cô lảng tránh câu hỏi và quay sang cô bé đang ôm trong lòng. "Còn em tên gì, bé con?" cô dịu dàng hỏi.

"Kikka. Kikka Kitamoto."

Rồi bé thốt lên: "Chị nói là sẽ tìm mẹ em mà..."

"Chị xin lỗi," Fraw nhẹ nhàng đáp, cố gắng giữ giọng thật êm. "Chị vẫn chưa tìm hết tàu đâu, nhưng khi trận chiến này xong, chị sẽ đi tìm tiếp nha?"

Trong lòng cô trào lên một cảm giác bất lực. Cô đã đi qua không ít khu dành cho dân thường trên tàu, mà không gặp được bất kỳ phụ huynh nào đang tìm kiếm ba đứa trẻ này. Cô thầm ước có cách nào dễ dàng để rời đi, thoát khỏi ánh mắt khẩn cầu và đôi tay bấu chặt kia.

"Chúng điều chỉnh hướng đi khá tốt đấy," trung úy Dren nhận xét, mắt dán vào chiếc ống nhòm trên đài chỉ huy của chiến hạm Musai. Chỉ cần thêm một quả Tam nữa là hoàn hảo—nhưng họ đã bắn hết sạch.

"Chắc giờ ta chỉ còn cách dọa chúng bằng khẩu đại pháo hạt mega thôi," Dren nói.

"Cứ việc nghĩ thế đi," hạm trưởng mũi đỏ Haman Tramm nhếch mép cười mỉa. "Nhưng Garma là người của Chuẩn Đô đốc Kycillia, thuộc Lực lượng Tấn công Không gian. Nếu ta dồn con Ngựa Gỗ đó về hướng California, sau này thể nào cũng bị Phó Đô đốc Dozzle gọi lên chất vấn."

"Chuyện đó là của Thiếu tá Char, không phải của chúng ta," Dren đáp gọn.

"Không—là chuyện của tôi. Tôi là hạm trưởng con tàu này," Haman phản bác.

"Vậy tại sao lúc đầu ông lại đồng ý với kế hoạch đó?" Dren hỏi lại, giọng đầy hàm ý.

Dren biết rất rõ: theo đúng thủ tục, họ phải xin chỉ thị từ lực lượng cơ động của Dozzle Zabi trước khi Char tiếp cận California. Nhưng hiện tại họ đang ở Shoal Zone, mà Dozzle thì ở pháo đài không gian Solomon, bên kia trái đất—giao tiếp bằng laser là bất khả thi.

"Còn tùy vào việc cái Mobile Suit mới của Liên bang đó đáng giá đến đâu," Haman lẩm bẩm. "Nếu nó quan trọng đến mức phải bắt sống bằng được, thì chuyện tranh giành địa bàn sẽ là vô nghĩa. Còn nếu không..."

"Vậy ta chỉ còn biết cầu mong nó đủ mạnh để khiến tất cả phải kinh ngạc," Dren nói.

Lần này, Haman im lặng. Ông quay mặt nhìn sang màn hình điều khiển bên cạnh, vẻ hậm hực.

Thế đấy, Dren nghĩ thầm. Gã này còn ghét Char hơn cả mình.

Trong chiến tranh, luôn có những thanh niên can đảm lập chiến công hiển hách rồi thăng tiến vùn vụt. Làm việc dưới quyền những kẻ như vậy chưa bao giờ dễ dàng—nhất là khi người đó là Char Aznable, một thiếu tá trẻ tuổi, tài năng vượt trội và luôn biết cách kính trọng cấp trên. Dù giai cấp không còn nhiều ý nghĩa trong hệ thống quân sự non trẻ của Zeon, nhưng việc Char liều lĩnh tìm đường tới California để tặng một “món quà” cho Garma Zabi—người bạn học cũ tại Học viện Sĩ quan, vẫn là một hành động tham vọng lố bịch. Một ngày nào đó, Char sẽ để lộ bản chất thật sự của mình.

Dren nghĩ: Rồi sẽ đến lúc gã Char hết vận thôi.

Bên trong buồng lái Gun Cannon, Kai Shiden vật lộn để giữ thăng bằng. Chân trái của Mobile Suit bị trúng đạn trực diện, khiến hệ thống điều hướng mất ổn định.

Giữa làn nhiễu, anh nghe loáng thoáng tiếng Ryu Jose truyền qua liên lạc:

“Đủ rồi... rút lui thôi...”

"Rút lui? Rút lui về đâu cơ chứ?" Kai gào lên trong buồng lái, giọng đầy bực dọc. Cậu không hề biết Pegasus đang ở đâu. Toàn bộ hệ thống định vị bằng tia laser đã bị tắt vì họ đang ở trong vùng nguy hiểm – nơi Char có thể xuất hiện và tấn công bất kỳ lúc nào. Và Kai cũng chẳng thể cứ thế lang thang trong không gian mà mong tìm thấy tàu mẹ.

Về phần mình, Ryu cố gắng yểm trợ Amuro bằng cách lần thứ ba đưa mục tiêu của mình vào Zaku của Char. Anh biết điều đó rất mạo hiểm, vì Sao Chổi Đỏ thường áp sát Gundam của Amuro, nhưng anh vẫn bóp cò. Ba lần khẩu pháo đôi 28 cm trên vai Mobile Suit của anh khai hỏa.

Không trúng gì cả—ít nhất thì không trúng Gundam. Ryu buông mắt khỏi ống nhắm, và bất ngờ phát hiện Char đã biến mất. Anh vội kích hoạt hệ thống camera giám sát 360 độ và phát tia laser dò quét khắp không gian. 30 giây trôi qua—không một dấu hiệu. Rồi cuối cùng, một tín hiệu ID FOF xuất hiện. Là Gundam.

Hình ảnh và giọng nói của Amuro—lẫn trong nhiễu sóng—hiện lên trong buồng lái của Ryu:

"... về ... Pegasus ..."

Ryu cố hỏi lại:

"Sao Chổi Đỏ thì sao? Hắn chạy rồi à?"

Anh biết đó là câu hỏi ngớ ngẩn. Ba Mobile Suit hiện đại nhất của Liên bang cùng đuổi theo một chiếc Zaku mà không trúng phát nào, kể cả suýt trúng.

Amuro điều khiển Gundam giơ chiếc khiên lên để Ryu nhìn.

Ryu huýt sáo khe khẽ. "Hắn gây ra cái đó sao?"

Một phần tư chiếc khiên đã biến mất, để lộ lớp kết cấu dạng tổ ong bên trong.

Không chỉ bị ấn tượng bởi độ chính xác của các đòn tấn công của Char, Ryu còn thấy khâm phục việc Amuro đã cản phá được chúng bằng khiên. Anh lẩm bẩm, nhớ lại một lời nói gần đây:

"Có thể cậu ta là Newtype."

"Char chỉ rút lui vì hắn hết đạn," Mirai nói, giọng chắc nịch đến mức Bright không thể không hỏi lại.

"Sao cô biết?"

"Đúng là Char nổi tiếng như một phi công gan lì," cô giải thích, "nhưng tôi nghĩ hắn còn hơn thế—hắn là một chiến thuật gia xuất sắc. Hãy nhìn cách hắn tấn công Gundam—chậm rãi, có chủ ý. Tôi không nghĩ hắn cố phá hủy nó. Hắn đang... thu thập dữ liệu."

Khi nói những lời đó, Mirai cũng bắt đầu nhận ra: dù Char có thật sự hết đạn, thì quyết định rút lui của hắn cũng quá đột ngột.

"Ý cô là, hắn kiểm soát tình hình quá tốt?" Bright gặng hỏi.

"Ừm, phải," Mirai ngập ngừng. "Lạ thật, anh không thấy sao?"

Bright nhìn cô, bất giác ấn tượng trước dáng vẻ thông minh và đầy trực giác của cô.

Ngay lúc ấy, Mark—ngồi trên giàn điều hành bên trên—thốt lên điều khiến Bright lạnh sống lưng:

"Thưa ngài, nếu cứ tiếp tục đi theo hướng này, ta sẽ không thể tiếp cận Luna II được."

Kể từ khi tiếp nhận các Mobile Suit ở Side 7, Bright và các thành viên còn lại không hề biết nhiệm vụ thực sự của Pegasus là gì, bởi phần lớn sĩ quan chỉ huy đã tử trận trong đợt tấn công đầu tiên. Giờ đây, hạm trưởng Paolo đang hôn mê, mất máu nghiêm trọng; nếu ông không tỉnh lại, họ sẽ không bao giờ biết được chỉ thị ban đầu.

Trong tình cảnh ấy, quay về căn cứ Luna II dường như là lựa chọn hợp lý nhất. Nhưng mỗi lần Pegasus định chuyển hướng về căn cứ, chiến hạm Musai lại dội xuống một đòn pháo nữa. Nếu không muốn đối đầu trực diện với chiến hạm Zeon kia, họ sẽ không bao giờ vượt qua được.

"Thế còn liên lạc với Luna II thì sao, cô Sayla?" Bright hỏi lớn từ phía bên kia boong tàu.

Lần đầu tiên anh để ý cô thật xinh đẹp. Ánh sáng hắt từ sau khiến mái tóc vàng óng của cô như ánh lên lửa.

"Có gì đó gây nhiễu rất nặng," Sayla nói, vẻ căng thẳng. "Tôi nghĩ đó là... tàu địch—có thể là Musai. Sóng laser bị biến dạng tệ hại."

"Hừm..." Bright lặng người. "Tôi nghĩ Char đã dắt chúng ta vào một cái bẫy."

Rồi một giọng nói vang lên từ phía cửa phụ của boong tàu:

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh Bright?"

Là Amuro Ray. Nhưng cậu không phải người duy nhất muốn biết. Có hơn 50 thành viên khác đang tụ tập quanh đó, tất cả đều nhìn Bright bằng ánh mắt lo lắng giống nhau.

“Trong suốt ba tiếng qua,” Bright giải thích, “chúng ta đã di chuyển với tốc độ tối đa, nhưng vẫn không thể cắt đuôi được chiến hạm Zeon. Nếu đúng như tôi nghĩ—rằng mục đích của chúng là ngăn ta hạ cánh xuống Luna II—tôi đã định điều khiển Pegasus bay vòng rộng quanh đó, quay mũi tàu 180 độ, rồi tiếp cận từ hướng ngược lại. Nhưng vừa rồi tôi chợt nhớ ra—căn cứ California của Zeon nằm trên đường đi.”

Hayato hét lên câu hỏi kế tiếp:

“Ý anh là có thể chúng sẽ phái mấy tàu tấn công Gow đến hả?”

California không phải là một căn cứ lớn, nhưng với những thành viên trẻ, thiếu kinh nghiệm trên Pegasus, chỉ cần hai hay ba tàu Gow cũng đủ gieo rắc nỗi kinh hoàng.

Một thủy thủ khác lên tiếng:

“Tôi nghe nói Chỉ huy Garma Zabi phụ trách California.”

Cả phòng rộ lên bàn tán. Nếu họ bị dồn ép tới phạm vi hoạt động của căn cứ Zeon, và con trai út của Degwin Zabi đang ở đó, thì rõ ràng đây là một phần trong kế hoạch lớn của Char.

Bright không vòng vo. “Tất cả chúng ta đều đang cùng ở trên một con tàu—tôi cần ý kiến của các bạn. Ta nên quay lại đối đầu trực diện với Musai, hay tiếp tục lách qua California, lợi dụng trọng lực Trái Đất để tăng tốc rồi trở lại Luna II?”

Người đầu tiên lên tiếng là Mirai.

“Chúng ta nên quay lại đối đầu với Musai,” cô nói. “Nếu California không nằm trong kế hoạch ban đầu của Char, hắn đã không tấn công như hồi nãy. Và nếu Musai có đủ hỏa lực, chúng đã dứt điểm từ lâu rồi.”

“Tôi đồng ý với Mirai,” Ryu Jose nói. “Musai có lẽ đã hết đạn, và có thể còn yếu hỏa lực hơn cả ta. Trong trường hợp đó, tấn công là lựa chọn đúng. Còn nếu chúng có cả đống tàu Gow ở California thì sao?”

Không ai phản đối nhận định của Ryu, và có vẻ như một đồng thuận đã được hình thành. Sau một thoáng im lặng, Bright tuyên bố:

“Tất cả sĩ quan hãy mặc lại Normal Suit. Chúng ta sẽ đảo hướng và tiêu diệt tàu Musai. Sau đó, tiến thẳng đến Luna II.”

Đám đông tụ tập tại cầu phụ nhanh chóng tản ra.

Ngay sau đó, Bright phát đi thông báo khắp toàn bộ tàu:

“Tất cả dân sự từng có kinh nghiệm quân sự hoặc là cựu quân nhân—bất kể nam hay nữ—bắt buộc tham gia vào công tác phòng thủ tàu. Trẻ sơ sinh, trẻ nhỏ, người giám hộ và binh sĩ bị thương lập tức di chuyển đến Khoang E, khu vực có trọng lực. Chúng ta sẽ đối đầu với Musai trong 15 phút nữa!”

Boong phụ chìm trong yên lặng. Nhân lúc đó, Sayla Mass quay sang nhìn Bright:

“Thưa chỉ huy, trên tàu có bản đồ bố trí không gian Pegasus không ạ? Tôi vẫn chưa hình dung rõ tình hình.”

“Có thể hiển thị nó lên một trong các màn hình trên,” Bright nói, “nhưng có lẽ Mark biết chỗ có bản in.”

“Nó nằm trong ngăn kéo bên phải kia kìa,” Mark trả lời. “Cứ mở ra xem.”

Theo hướng dẫn của anh, Sayla tìm được một tập tài liệu cho thấy rõ bố cục bên trong Pegasus cùng các kênh liên lạc nội bộ.

“Có ai muốn uống cà phê không?” Bright hỏi đột ngột.

Chỉ nghe đến từ đó, Sayla mới nhận ra cổ họng mình khô khốc thế nào. Nhưng người đáp lại là Oscar.

“Cũng được đấy,” anh nói. “Gọi tân binh Tamura xuống nhà bếp lấy cho mọi người một ít đi.”

Cứ như thể đó là tín hiệu, các thành viên trên cầu tàu lại chìm vào im lặng, rồi lập tức quay trở lại công việc của mình. Trước khi Saila kịp tiếp thu hết những gì vừa biết, toàn bộ các màn hình liên lạc trước mặt cô chợt sáng rực, dồn dập hiện lên các câu hỏi, yêu cầu, thậm chí là than phiền từ mọi vị trí trên tàu: Không đủ Normal Suit! Đến trạm nào? Tháp súng nào được phân công? Tất cả đều là những câu hỏi mới toanh đối với Sayla, hoàn toàn vượt quá khả năng xử lý của cô. Tất cả những gì cô có thể làm là... chuyển lại cho Bright.

“Nguyên tắc chung trên con tàu này,” Bright giải thích, “là sĩ quan phụ trách từng boong sẽ tự đưa ra quyết định. Bảo họ đừng làm phiền chúng ta bằng mấy chuyện vụn vặt đó nữa.”

Rốt cuộc, việc duy nhất mà Sayla cảm thấy đủ tự tin để đảm nhiệm là theo dõi các màn hình, giám sát việc di chuyển của dân thường và binh lính bị thương trong tàu, rồi truyền đạt lại thông tin cho bác sĩ Samaro.

“Có năm người ở Khu 24 đang được chuyển đến Khoang E,” cô thông báo. “Không ai bị thương.”

Ngay sau đó, một cô gái trẻ hiện lên trên màn hình, nói:

“Chào cô, tôi là Fraw Bow. Tôi đang đi cùng ba đứa trẻ. Làm sao để đến Khoang E?”

“Cô đang ở vị trí nào?” Sayla hỏi, thầm nghĩ cô gái này còn quá trẻ để có thể là mẹ của chúng.

“Tôi đang ở trong một khoang sĩ quan,” Fraw trả lời. “Khoang số 16 thì phải.”

***

Giữa lúc hỗn loạn, một ông già tóc bạc bỗng xông vào boong phụ, hét lớn:

“Hạm trưởng đâu rồi? Cái quái gì đang diễn ra vậy?”

“Ông muốn gì?” Bright hỏi, ánh mắt sắc lạnh.

“Hừm. Tôi yêu cầu gặp hạm trưởng, không phải một thiếu úy,” ông già gằn giọng.

“Hạm trưởng Paolo hiện đang hôn mê, thưa ông,” Bright đáp dứt khoát. “Tôi đang tạm thời thay quyền chỉ huy.”

“Cậu thay thế Paolo Cassius làm hạm trưởng á?” Ông lão tỏ ra không tin nổi.

“Vâng, đúng vậy,” Bright nói, cố kiềm chế sự bực tức. “Ông cần gì ở tôi?”

“Nghe đây,” ông già gắt lên, “tôi hy vọng cậu không đùa—về chuyện tấn công một chiến hạm địch! Với tình trạng hiện tại, đó là hành động điên rồ!”

“Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác, thưa ông,” Bright đáp thẳng. “Nếu không có gì thêm, tôi mong ông rời khỏi boong.”

“Ta là Jarma Amov, cậu bé à,” ông già vươn thẳng người. “Ta có thể không rành chiến hạm này, nhưng ta từng chỉ huy tuần dương hạm hạng nặng Buchanan. Ta đến đây để giúp cậu.”

Ông già tóc bạc trông quả thật có dáng dấp của một cựu quân nhân, nhưng cũng có vẻ phiền phức. Bright đoán ông ta có lẽ là một sĩ quan nguyên tắc, từng phục vụ trên Buchanan 10 năm nhưng không thể thăng tiến quá cấp chỉ huy.

“Thời đại đã khác rồi,” Bright đáp. “Chiến thuật hiện nay giống như thời chưa có radar. Mọi thứ hoàn toàn khác.”

“Tôi biết điều đó,” Amov phản bác.

“Vậy thì,” Bright thở dài, “tôi không có thời gian giải thích mọi thứ về Pegasus, nhưng phía trước tàu có 24 ống phóng tên lửa. Ông có thể tạm thời phụ trách chúng cho chúng tôi.”

“Trạm chỉ huy nằm ở đâu?”

“Ngay boong dưới. Hạ sĩ Dublin đang ở đó. Ông cứ tiếp quản từ anh ta và bảo anh ta lui về các ống phóng.”

“Ờ... rõ, hạm trưởng.” Miễn cưỡng, vị cựu chỉ huy quay lưng bước đi.

“Có màn hình radar trong trạm chỉ huy đó,” Bright gọi với theo, “nhưng vô dụng thôi.”

Ông lão không đáp lại. Mặc bộ Normal Suit, ông chao đảo khi với tay bám vào thanh đỡ, suýt chút nữa thì ngã.

Bright lập tức gọi điện cho Dublin.

“Dublin. Có một ông lão tên là Jarma từng chỉ huy chiến hạm đang xuống khu vực của cậu. Tôi muốn cậu giả vờ để ông ta nắm quyền kiểm soát. Nhưng thực tế, cậu vẫn phải trực tiếp điều khiển toàn bộ ống phóng từ số 1 đến 24.”

“Nhưng thưa chỉ huy,” Dublin thắc mắc, “tôi phải nói gì với ông ta?”

“Cứ bảo là các kênh liên lạc bị hỏng. Ông ta là kiểu sĩ quan thời radar ấy mà. Cứ để ông ta nghĩ là mình vẫn còn quyền lực.”

Bright gác máy và tự chúc mừng mình đã xử lý ổn một tình huống rắc rối.

“Thế còn ai phụ trách tên lửa phía đuôi tàu?” anh hỏi.

“Thủy thủ Torkum, thưa ngài,” Mark đáp. “Anh ấy là lính kỳ cựu, không vấn đề gì cả.” Là người phụ trách vận hành nội bộ tàu, Mark đôi khi có trí nhớ kỳ lạ—thậm chí nhớ rõ từng quả đạn còn lại.

“Hiểu rồi,” Bright nói. Sau đó quay sang Mirai:

“Được rồi. Quay mũi tàu lại.”

Anh chuyển kênh liên lạc sang toàn tàu, rồi tự hỏi sao cà phê vẫn chưa mang lên.

***

Trên tàu Musai, trung úy Dren báo cáo: “Chỉ huy Garma đang dẫn đầu 3 tàu tấn công Gow, thưa ngài. Chỉ 10 phút nữa là họ sẽ vào tầm bắn của tàu Liên bang.”

“Chuẩn phong cách Garma,” Char đáp gọn. “Tên đó mãi không chịu lớn.”

“Tôi nghĩ gã muốn thể hiện trên chiến trường, thưa ngài. Gã luôn nói mình không muốn trở thành kiểu chỉ huy ngồi bàn giấy.”

Có điều gì đó trong cái vẻ tự phụ của Dren khiến Char cảm thấy chướng mắt. Anh buột miệng nói:

“Vì thế nên Zeon sẽ không bao giờ thắng được Liên bang. Hiểu chưa, Trung úy?”

Vừa dứt lời, Dren đã biết mình lỡ lời. Dren quay lưng lại, như muốn nói trong im lặng: “Ngài cũng non và thiếu kinh nghiệm chẳng khác gì Garma, Thiếu tá à.”

Càng trẻ, con người ta càng nhạy cảm với những lời xúc phạm dù là vô tình. Nếu có điểm gì khiến Char khác biệt, thì đó là khả năng kiềm chế xuất sắc. Dù còn rất trẻ so với cấp bậc và trọng trách của mình, anh sở hữu một sự chín chắn hiếm thấy, thứ mang lại cho anh lợi thế rõ rệt trong các cuộc đấu trí, đặc biệt là trong môi trường quân đội Zeon.

Còn Garma Zavi thì ngược lại—tâm lý gã mang đầy đặc trưng của tuổi trẻ, điều đó thể hiện rõ qua hành động.

“Nếu Garma dẫn theo ba chiếc Gow,” Char điềm tĩnh tiếp tục, cố tình bỏ qua ý nghĩa sâu xa trong cuộc đối thoại với Dren, “tức là hắn có 18 chiến đấu cơ Dopp. Hy vọng lần này hắn làm nên chuyện.”

Dren quay lại nhìn Char, nở nụ cười gượng và nói:

“Vậy nếu Chỉ huy Garma phát hiện ra Ngựa Gỗ trước, anh ta sẽ bắt được nó, đúng chứ?”

“Chắc chắn rồi,” Char đáp, cố tỏ ra thân thiện. “Tên đó mang theo cả hyperbazooka mà?”

Dren gõ vài phím trên bàn điều khiển phía trước để kiểm tra thông tin.

“Có, thưa ngài. Nhưng chỉ còn 3 đầu đạn. Và cả 3 đều là đạn tân trang lại từ trận đánh hôm kia.”

“Thế là đủ rồi,” Char tuyên bố. “Tôi sẽ ra ngoài hỗ trợ gã.”

Khi ước tính rằng các tàu Gow của Garma đã triển khai các chiến đấu cơ Dopp, Char lập tức rời Musai trên Zaku của mình.

Một chiếc Gow dài 50 mét, rộng 60 mét, trông giống như một máy bay to béo hơn là một tàu sân bay theo định nghĩa trên Trái Đất trước kia. Phần thân chính chở được năm Mobile Suit; phần trước của mỗi cánh là khoang chứa bốn chiến đấu cơ không gian Dopp. Phần sau cánh mở rộng thành các ống phản lực khổng lồ, và khi hai động cơ hạt nhân nhiệt hạch vận hành hết công suất, Gow có thể di chuyển với tốc độ gấp đôi tàu tuần dương thông thường. Nó còn được trang bị hai khẩu đại pháo hạt mega.

Chiến đấu cơ Dopp được Gow mang theo là một trong những máy bay đầu tiên được Zeon phát triển, xuất hiện khi các hạt Minovski vẫn còn là một tin đồn. Thiết kế của nó gợi nhớ đến máy bay cùng tên thế kỷ 20. Buồng lái được đặt trên khối động cơ, tạo ra dáng vẻ kỳ quặc nhưng lại giúp phi công có tầm quan sát rất tốt trong các trận không chiến. Trong môi trường chiến đấu kiểu đó, Dopp được cho là vượt trội so với chiến cơ Flying Manta của Liên bang. Tuy nhiên, xét về hỏa lực hiện đại, Dopp lại vô cùng yếu—chỉ có súng Vulcan và tên lửa cỡ nhỏ.

Dren từng cố ngăn cản Char khi anh tuyên bố sẽ đi hỗ trợ Garma. Trong vùng có nồng độ hạt Minovski cao, anh lo rằng hệ thống nhận diện bạn-thù (FOF ID) trên Zaku của Char có thể bị nhiễu.

Nói cách khác, nguy cơ bị bắn nhầm bởi chính đồng đội là hoàn toàn có thật.

Nhưng Char chỉ khịt mũi khi nghe lời khuyên, nói:

“Làm sao tôi có thể tỏ ra hèn nhát vào lúc này, Dren, khi Garma luôn là bạn tôi? Tôi muốn giúp cậu ấy bằng cách bắn càng nhiều đạn bazooka vào Ngựa Gỗ càng tốt. Tôi muốn để cậu ta tỏa sáng.”

Khi nhận ra phi hành đoàn trên Pegasus đã quyết định quay đầu, đối đầu trực diện với Musai và tìm cách đột phá đến Luna II, Char bất giác cảm thấy thương cảm cho hạm trưởng phe địch.

Đã quá muộn rồi, Char nghĩ. Nếu sớm hơn 30 phút, chúng chỉ phải đối mặt với Musai và một MS đơn độc—chúng có thể đã có cơ hội.

18 chiến đấu cơ Dopp xuất phát từ các tàu Gow, mỗi chiếc mang theo bốn tên lửa chống hạm Lim—chỉ thua hai bậc so với Tam—có thể lượn vòng với tốc độ chóng mặt. Khi chúng tránh hỏa lực từ các ụ pháo trên Pegasus và lao thẳng đến thân tàu, kết hợp với các tia hạt mega từ hai khẩu đại pháo của mỗi Gow, lẽ ra đã có thể giáng một đòn chí tử. Nhưng 10 phút sau, lỗ hổng trong kế hoạch cẩn trọng của Garma đã lộ rõ. 6 tia hạt năng lượng từ 3 chiếc Gow vút thẳng đến Pegasus, nhưng bằng cách nào đó—với sự linh hoạt khó tin—con tàu đã né được tất cả.

Ngay cả Mirai, người điều khiển Pegasus, cũng không thể giải thích nổi. Cô không làm theo chỉ dẫn của Mark hay Oscar. Cô chỉ cảm thấy một điều gì đó rất lạ xuyên qua người mình—một cảm giác bản năng, như thể biết trước—và cô điều khiển tàu như thể để tránh nó. Ngay cả Bright, người đang theo dõi từng tia chớp lướt sát thân tàu, cũng phải kinh ngạc trước phản ứng của Mirai. Anh chợt nghĩ: nếu cô cứ duy trì được điều này, có khi họ còn có thể dụ địch tự bắn lẫn nhau.

Ba Mobile Suit được triển khai từ Pegasus—Gundam và hai Gun Cannon—trực diện đối đầu với đội hình Dopp bên mạn trái tàu. Nếu dùng đúng cách, các quả đạn nổ từ pháo vai của Gun Cannon có thể tiêu diệt nhiều máy bay một lúc. Và đúng như dự đoán, khi Ryu khai hỏa, ba chiếc Dopp đã bị thổi bay thành bụi sao.

“Trúng rồi!” Ryu reo vang, ghi dấu phát bắn đầu tiên thành công.

Hayato Kobayashi, thay Kai Shiden lái chiếc Gun Cannon còn lại, cũng từ chối sử dụng súng trường năng lượng cầm tay mà chọn khai hỏa bằng pháo vai. Anh lập tức tiêu diệt thêm hai chiếc Dopp. Gundam của Amuro cũng không thua kém, phá hủy thêm hai chiếc nữa.

May mắn thay cho Char, Zaku của anh đã tiến đến gần Pegasus mà không bị hỏa lực phe mình đánh nhầm. Lách qua làn đạn dày đặc từ phía tàu Liên bang, anh thực hiện kỹ thuật nổi tiếng của mình—những đường vòng chữ S liên tiếp—và tiến thẳng đến điểm mù của tàu: phần bụng bên dưới.

Char không vội nổ súng. Phần đáy các chiến hạm Liên bang thường được gia cố bằng lớp giáp tăng cường, chưa từng có súng bazooka hay súng trường nào của Zaku xuyên thủng được. Anh liền vòng từ dưới bụng lên, gần như lướt sát hông tàu, định tiếp cận khu chỉ huy và lõi từ trường của động cơ chính—hai vị trí gần như không có giáp. Chỉ hai phát bazooka là có thể khiến chiến hạm tê liệt.

Khi đã vào vị trí, Char đưa kính ngắm lên—đã khóa được mục tiêu là boong chỉ huy.

Rồi điều không tưởng xảy ra. Gần như cùng lúc Char ngắm vào mục tiêu, cỗ máy Mobile Suit Liên bang màu trắng bất thần trượt vào tầm nhìn, như thể lần theo dấu vết. Bị bất ngờ, Char cảm thấy một khoảnh khắc sợ hãi thật sự. Nhưng anh không phải là ace của Zeon vì lý do tầm thường. Nỗi sợ biến thành cơn giận.

Char gào lên trong buồng lái: “Ngươi làm cái quái gì ở đây vậy hả?!”

Chuyện này không nên xảy ra. Char đã tiếp cận điểm mù của tàu, điều khiển Zaku đỏ lao vào tầm bắn chí tử nhanh đến mức không ai kịp phản ứng. Lẽ ra nó phải bị nghiền nát trước khi nhận ra có kẻ địch ở đó. Nhưng hắn lại ở đây—tên Gundam trắng quen thuộc ấy.

Phát bắn đầu tiên của Char bị chặn bởi chiếc khiên của Gundam, làm cả MS rung lên dữ dội, nhưng không hư hại gì đáng kể. Gundam liền nâng khẩu beam rifle bên tay phải lên, như thể đang ngắm vào Zaku của Char.

Char nghiến răng, tức giận bắn tiếp phát bazooka thứ hai. Cùng lúc đó, beam rifle của Gundam cũng lóe sáng.

Chắc chỉ có thể là nhờ may mắn thuần túy, nhưng tia beam từ khẩu súng trường năng lượng của địch đã làm bốc hơi quả tên lửa mà Char vừa bắn và chỉ sượt qua phần trên của Zaku. Một vài hạt năng lượng khuếch tán ở rìa chùm beam đã đốt cháy một phần của tấm khiên trên vai trái Zaku. Nhìn bề ngoài thì vẫn ổn, nhưng Char biết rõ nó đã vô dụng; hàng triệu lỗ nhỏ li ti mà mắt thường không thể thấy, đã bị đốt thủng trong lớp giáp.

Chỉ còn một quả đạn nữa! Char nghĩ thầm. Anh cảm nhận lại nỗi sợ như lần đầu ra trận, khi suýt bị một chiến đấu cơ Flying Manta của Liên bang thổi bay.

Cỗ máy Mobile Suit trắng khổng lồ cao 16 mét lao thẳng về phía Char với tốc độ cao, gần như có thể cảm nhận được tiếng gào chiến trận từ phía bên trong nó—một tiếng hét không thành lời của một phi công lão luyện. Nếu Char biết rằng người điều khiển MS Gundam này—chỉ là một thanh niên tên Amuro Ray, với tổng cộng hai giờ kinh nghiệm lái, thì có lẽ Char đã càng tin chắc đó là một "Newtype" thực thụ. Nhưng anh không hề biết điều đó.

MS màu trắng bắn thêm một tia beam nữa từ súng trường của mình. Char tránh được, nhưng rồi thấy cánh tay trái của đối phương—tay mang chiếc khiên đã bị phá hủy một nửa, vươn ra sau lưng. Một ánh sáng lóe lên, và trong thoáng chốc, anh tưởng mình vừa chứng kiến một vụ nổ. Nhưng anh đã lầm. Ánh sáng ấy là từ lưỡi kiếm beam saber, đang vút thẳng về phía trước, nhắm vào giữa đôi mắt anh. Dưới lớp mặt nạ, Char cảm thấy như một tảng băng lạnh giá áp vào trán mình. Màn hình orthoscopic chính phía trước mặt tự động lọc độ chói quá mức, và trên nền hình ảnh tối lại, "đôi mắt" của chiếc MS trắng như đang nhìn chằm chằm vào anh với ánh nhìn giễu cợt.

Zaku không có beam saber. Dù một tháng trước, Char từng chứng kiến một mẫu MS mới của Zeon—Rick Dom—được thử nghiệm với loại vũ khí này. Khi tay MS kết nối với chuôi kiếm, một liên kết trực tiếp với động cơ chính hình thành, và chuôi kiếm phát ra dòng hạt năng lượng, khi tập trung lại, tạo nên một lưỡi kiếm năng lượng dài hơn 10m—beam blade. Nhưng trong buổi thử nghiệm ấy, beam saber của Rick Dom không có bộ lọc đủ tinh vi để kiểm soát hiện tượng khuếch tán hạt, khiến lưỡi kiếm quá rộng, vẫn chưa thể ứng dụng thực tế.

Còn cỗ máy MS trắng khổng lồ trước mặt Char lúc này thì đã vượt xa giai đoạn thử nghiệm, trông chẳng khác gì một kiếm sĩ thực thụ với thanh kiếm sắc bén trong tay. Lưỡi beam saber ấy sắc như dao cạo, đang chém tới.

Char liền rút chiếc rìu nhiệt (heat ax) gắn ở thắt lưng Zaku ra. Dù cũng là vũ khí cận chiến, anh biết rõ nó chỉ như món đồ chơi nếu so với sức công phá khủng khiếp của beam saber.

Rồi anh điều khiển Zaku lùi lại, không chỉ vì vũ khí của mình quá yếu. Bất chấp nhiễu Minovski dày đặc, anh vẫn nghe thấy giọng của Garma qua sóng truyền thanh, đang ra lệnh:

“Các chiến đấu cơ Dopp, rút lui. Gow, bắt đầu đếm ngược khai hỏa đại pháo hạt mega!”

Char không ngu đến mức ở lại để bị nướng chín bởi pháo của phe mình. Theo sau một vài chiếc Dopp còn sống sót, anh lập tức điều khiển Zaku thoát khỏi khu vực giao tranh.

Và rồi điều không tưởng đã xảy ra. Hai trong ba tàu Gow bị phá hủy. Với pháo hạt mega của mình, chiến hạm Liên bang đã bắn trúng trực tiếp vào động cơ chính của một chiếc, gây ra một vụ nổ phản ứng hạt nhân dữ dội, thiêu rụi toàn bộ con tàu, tạo nên một quả cầu lửa khổng lồ bao trùm tạm thời chiếc Gow của Garma. Khi Gow của Garma trồi ra khỏi địa ngục lửa ấy, nó trông như một con quái điểu khổng lồ đang phun lửa, với các vòi phản lực trên đôi cánh hoạt động hết công suất để tăng tốc tối đa. Mũi tàu lao thẳng về phía Ngựa Gỗ Liên bang—trong khoảnh khắc như thể đang định đâm thẳng vào.

Từ xa quan sát, Char cảm thấy bất lực. Anh biết Garma đang trực tiếp điều khiển tàu. Chỉ có Garma, tên nhóc liều mạng của gia tộc Zabi, mới làm điều điên rồ như thế. Trong đầu anh hét lên:

Garma!! Dừng lại đi!!

Nhưng cùng lúc đó, một ý nghĩ khác, hoàn toàn khác, lóe lên trong đầu anh. Garma, dù gì đi nữa, cũng là một thành viên Zabi. Vậy thì sao nếu cậu ta chết? Tàu Liên bang lúc này chẳng khác gì đang giúp Char hoàn thành chính giấc mơ báo thù của mình. Char nên cảm thấy may mắn mới phải.

Char đưa mắt nhìn về phía Musai. Anh không thể thấy rõ hình dạng tàu mình giữa bóng tối vô tận của các vì sao, nhưng anh biết Dren đang làm đúng phần việc của mình. Từng đợt pháo hạt mega từ Musai lao thẳng về phía Ngựa Gỗ. Thế nhưng, điều làm Char ngỡ ngàng là—Ngựa Gỗ không hề trúng một phát nào, dù đang ở giữa làn hỏa lực giao thoa giữa Musai và Gow của Garma.

Trong thoáng chốc, Char thầm nghĩ: Có lẽ con tàu ấy... bị ma quỷ nhập rồi cũng nên.

Rồi một ý nghĩ khác nữa, còn rùng rợn hơn, chợt lóe lên trong đầu Char: Phải chăng toàn bộ phi hành đoàn của chiến hạm đó... là một đơn vị đặc biệt được tập hợp từ các Newtype? Không, anh tự nhắc lại ngay, không thể nào. Người duy nhất trên thế giới biết về sự tồn tại của các Newtype, ngoài anh, chỉ có Chuẩn Đô Đốc Kycilliia và Tiến sĩ Rolm Flanagan của Cục Flanagan.

Đột nhiên, một chùm sáng xuyên qua mũi tàu của Ngựa Gỗ.

Ngay cả Char cũng nhìn thấy con tàu rung chuyển dữ dội. Và như thể đã hẹn trước, cỗ máy MS trắng đang truy đuổi anh lập tức quay đầu trở lại. Char biết rõ hành động này là vô ích, nhưng anh vẫn bắn quả tên lửa bazooka cuối cùng. Và, như dự đoán, phi công địch dễ dàng né tránh.

Dù khu vực đang bị bão hòa bởi các hạt Minovski, một điều kỳ diệu đã xảy ra—Char nghe được một tín hiệu truyền thanh. Âm thanh chập chờn, đầy nhiễu, nhưng anh vẫn nhận ra giọng nói trẻ tuổi của Garma Zabi vang lên:

"Vinh quang cho Công quốc Zeon!"

“Vinh quang cho Công quốc Zeon”? Chắc chắn là Garma rồi, Char nghĩ thầm, giờ đây hoàn toàn tin rằng người điều khiển chiếc Gow đó chính là người bạn cũ của mình. Cách Ngựa Gỗ 20km, Gow của Garma trúng 3 phát pháo năng lượng từ tàu địch, và ngay lập tức hóa thành một quả cầu ánh sáng rực rỡ. Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh một chàng trai trẻ nghịch lọn tóc mái bằng những ngón tay phải vụt qua trong tâm trí Char. Giờ đây, anh nghĩ, Garma Zabi sẽ mang theo cử chỉ đó xuống mộ. Trong chiến tranh, phần thưởng cho lòng nhiệt huyết thái quá như Garma... chỉ là cái chết.

Char ra hiệu rút lui bằng bộ phát laser định hướng và bắt đầu quay về phía Musai. Sáu chiến đấu cơ Dopp xếp đội hình phía sau, nhưng anh không chắc có bao nhiêu trong số họ sẽ còn đủ sức để về tới căn cứ Solomon. Điều lạ là anh không cảm thấy gì nhiều về cái chết của Garma. Chính Garma là người đã giật dây, giúp anh leo lên chức thiếu tá. Nhưng đó là chuyện của Garma. Ở học viện, nơi Char luôn đứng đầu lớp, Garma đã từng nói với anh:

"Tôi muốn cậu làm sĩ quan tham mưu cho tôi sau này. Nên hãy sống sót—đừng liều mạng vô ích."

Một cảm giác bất an dần len lỏi trong tâm trí Char. Phó Đô đốc Dozzle Zabi... sẽ không vui vẻ gì đâu.