Shinji lớn lên trong một ngôi làng nằm ở trên núi. Làng của cậu được biết đến nhiều nhất nhờ những vườn táo rộng lớn.
Cậu được bà nuôi nấng từ khi mới chỉ một tuổi. Ba mẹ của cậu đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Họ đã lái xe đến khách sạn sau khi dự tiệc cưới của một người bạn, xe hơi của họ đã bị va chạm với một chiếc xe container lớn chở ngựa.
Khi được kéo ra khỏi đống hỏng hóc, họ đã tử vong ngay lập tức. Shinji được che chắn giữa hai thi thể.
Shinji thích tận hưởng cuộc sống trên những ngọn núi. Cậu thường thu hoạch rau củ vào mùa xuân, vui chơi dưới con sông cùng đám bạn vào mùa hạ, và chơi trong những túp lều tuyết khi đông đến. Cậu thực sự tận hưởng cuộc sống của với người bà của mình.
Bà ấy trông “không giống bà” chút nào và rất ngầu. Bà là một người phụ nữ to lớn, là người mặc kimono và đeo găng tay cả ngày.
Bà là một thợ bắn pháo hoa, nhưng đã nghỉ hưu sau sự ra đi của người chồng.
Lần duy nhất bà nổi giận với Shinji là khi cậu lẻn vào trong nhà kho cũ, nơi chứa đủ các loại pháo hoa và những thứ tương tự.
Nhưng bà chỉ la rầy cậu vì sẽ rất nguy hiểm nếu cậu ở đó.
Thời điểm mà Shinji thích nhất trong năm chính là Lễ Hội Táo được tổ chức thường niên. Ngôi làng sẽ cùng nhau khiêng một ngôi đền với hình dáng giống quả táo.
Âm thanh của trống taiko ngập tràn bầu không khí. Mặc dù bà của Shinji đã nghỉ hưu công việc pháo hoa, nhưng bà vẫn sẽ chỉ đạo việc đó cho ngày duy nhất này.
Vị thần pháo hoa dĩ nhiên không thích phụ nữ, vậy nên bà của Shinji sẽ cải trang thành nam giới trong suốt lễ hội và một tuần trước đó.
Khi Shinji vào năm hai trung học, dân số ngôi làng đã bắt đầu giảm.
Việc đó bắt đầu khi một đàn sâu bọ bay đến tàn phá các vườn táo, những cây táo từ đó chết dần chết mòn.
Điều đó làm Shinji đau đớn khi những người mình yêu thương và lớn lên cùng đều bắt đầu rời đi, nhưng cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn vì ngôi làng này.
Shinji khởi đầu bằng những công việc lặt vặt mà cậu biết. Nhưng chẳng có ai ủng hộ công việc của cậu.
Một vài người, đặc biệt là những người bạn của cậu cảm thấy cậu đã cố gắng quá nhiều, quá bao đồng và ồn ào.
Lễ Hội Táo đã sắp trở lại, và lần này dân số chỉ còn một nửa. Bà của Shinji một lần nữa lại “ngụy trang”.
Tuy nhiên lần này, “bạn bè” của Shinji đã nhạo báng bà trước mặt cậu. Họ thắc mắc tại sao bà lại trông như thế, tại sao bà to thế, và nói rằng bà là đàn ông.
Shinji đáp trả lại để bảo vệ danh dự của bà, nhưng cậu đã bị ba tên tẩn cho tơi bời.
Mấy gã thanh niên đập cậu túi bụi cho đến khi có xương bị gãy. Vào cái ngày của Lễ hội, bà của Shinji xuất hiện để đốt pháo hoa.
Bà mặc một bộ kimono xinh đẹp cùng với đôi môi được tô son đỏ tươi. Cậu nhận ra rằng bà đã chứng kiến vụ đánh nhau nên đã ăn mặc trang điểm như vậy.
Bà đốt những cột pháo hoa, nhưng rồi có chuyện không ổn. Bà đã bị lửa đốt ở cánh tay và khuôn mặt. Vết bỏng nặng đến nỗi khiến bà hỏng mất một con mắt.
Shinji dằn vặt trong tội lỗi của mình. Tất cả là do cậu mà mọi chuyện đã xảy ra. Cậu bị vướng vào vụ ẩu đả và khiến cho bà muốn thay đổi trang phục, và nó chắc chắn đã khiến cho vị thần pháo hoa nổi giận.
Cậu nhốt mình trong phòng khoảng một tháng. Vào một đêm, cậu quyết định ra ngoài và leo lên một ngọn núi. Cậu đứng trên đỉnh và ánh mắt nhìn xuống dưới thung lũng, nơi có ngôi làng của cậu.
Cậu chợt nhớ lại nó đã từng như thế nào, rực rỡ với ánh đèn của những ngôi nhà. Bây giờ ánh sáng đã mờ đi, gợi nhắc đến thứ ánh sáng le lói rời bỏ đôi mắt của một người sau khi qua đời.
Cậu bắt đầu đến chỗ này thường xuyên hơn. Nhưng vào một đêm trời đổ mưa nặng hạt, Shinji chạy đi tìm chỗ trú ẩn, và vô tình đến một cái hang đá vôi.
Cậu đã từng chơi trong hang như thế này khi còn nhỏ, nhưng cái hang này thì quả là mới với Shinji. Ở bên trong có những cái cột băng và măng đá rải rác xung quanh giống như những cụm răng nanh.
Shinji bắt đầu hoảng loạn, tự tưởng tượng mình đang ở trong một sinh vật khổng lồ và cậu đã lạc đường.
Shinji đang ở đâu đó sâu trong cái hang, sống sót chỉ nhờ những giọt nước nhỏ xuống từ trên cao. Cuối cùng cậu đã bị chẹo mắt cá chân và ngã lăn xuống một con dốc.
Shinji co hai đầu gối lên ngực, cậu nhận ra rằng mình sắp chết ở đây. Và cậu chấp nhận điều đó. Shinji buông xuôi cho số phận quyết định.
Và rồi đột nhiên, cậu nghe thấy âm thanh của lễ hội, tiếng trống taiko.
Một năm nữa đã trôi qua à?
Cậu cố gắng lết đến gần hướng âm thanh. Shinji bò đến được lối ra. Toàn bộ mọi người đang tìm kiếm đã ở trước lối ra đó. Và cậu ngất lịm đi.
Shinji tỉnh dậy sau ba ngày nằm ở bệnh viện. Hóa ra cậu đã ở trong hang tận ba tuần.
Cậu hỏi bác sĩ có phải đã có thêm Lễ hội Táo nữa diễn ra không, dựa trên âm thanh mà cậu đã nghe được. Bác sĩ hỏi han về tình trạng thần kinh của cậu.
Mùa hè giờ đây đã kết thúc. Khi Shinji được ra viện, bà nội gọi cậu đến phòng khách vì có chuyện muốn nói.
Đây là một dịp hiếm thấy. Bà đang chờ đợi cậu cùng với một cuốn sổ tiết kiệm và một con dấu.
Đây là tất cả những gì mà ba mẹ cậu đã để lại. Bà cậu nói rằng đã đến lúc rời khỏi ngôi làng này.
Shinji cần đến một nơi khác. Bà khẳng định rằng âm thanh của lễ hội mà cậu từng nghe sẽ ở lại mãi trong trái tim cậu. Lễ hội luôn luôn ở trong lòng cậu dù có đi đến bất kì nơi nào khác.
Shinji phải bước ra ngoài thế giới để lan tỏa sự tích cực, giúp đỡ nhiều người nhất có thể. Bà muốn tất cả mọi người trên thế gian này lắng nghe âm thanh của cậu.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage