Mỗi người chúng ta đều có những kỷ niệm khó quên.
Đặc biệt là những trải nghiệm mãnh liệt từ thời thơ ấu để lại cho ta những ấn tượng khó phai.
Còn đối với tôi, đó là kỷ niệm một lần tôi và anh hai suýt đặt chân vào cửa tử.
Tatan. Tatan. Tatatan.
Ánh trăng tròn in bóng hai con người đang bỏ chạy giữa vùng sa mạc trải dài bất tận.
Tatan. Tatan. Tatatan.
Chúng tôi tuyệt vọng chạy về phía trước, cố gắng thoát khỏi cái âm thanh khô khốc đó.
Tatan. Tatan. Tatatan.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi và anh hai đang trên đường đi hái thuốc về cho mẹ.
Tatan. Tatan. Tatatan.
Không thể cầm lòng khi nhìn mẹ mỗi lúc một tiều tụy, anh đã rủ tôi lẻn ra ngoài vào ban đêm, bất chấp lệnh cấm.
Tatan. Tatan. Tatatan. Tatan. Tatan. Tatatan.
Âm thanh khô khốc vang lên từ mọi hướng. Đó giống như tiếng trống trong những ngày lễ của bộ lạc. Chúng tôi đứng giữa trung tâm của âm thanh.
Nhưng âm thanh đó bây giờ không còn là tiếng trống của những ngày hội đông vui nhộn nhịp nữa. Mà đó là bước chân của thần chết đang đến để lấy mạng chúng tôi.
Dù thế nào đi chăng nữa, tôi không thể để bản thân lạc vào tay của Thần Chết. Một kẻ tàn nhẫn như ông ta thì làm gì có lòng thương xót, ngay cả với những đứa trẻ như chúng tôi. Ông ta sẽ thẳng tay tóm lấy linh hồn của những kẻ xấu số rồi lôi họ sang thế giới bên kia.
Anh hai nắm lấy tay tôi cùng nhau bỏ chạy, chạy khỏi bàn tay của Thần Chết đang vươn tới.
Khỏi phải nói, dưới chân chúng tôi là cát vàng. Những người lớn lên cùng với sa mạc như chúng tôi sớm đã quen với việc bước đi trên nền cát. Thậm chí, đối với tôi, bước đi trên nền cát còn dễ dàng hơn băng qua mặt nước trong ốc đảo. Khi đi trên sa mạc, điều quan trọng là phải chú ý mắt cát. Di chuyển đồng điệu với mắt cát rồi nhẹ nhàng đặt chân xuống. Sau đó, hạ chân còn lại vào đúng thời điểm. Cứ thế lặp đi lặp lại.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác.
Nỗi sợ đã khiến chúng tôi chẳng thể bình tĩnh mà quan sát mắt cát được nữa. Cái cảm giác vấp phải nền cát thật khiến con người ta cảm thấy khó chịu. Dù cơ thể mất thăng bằng nhưng chúng tôi vẫn loạng choạng chạy về phía trước. Bàn tay của anh hai đang nắm chặt lấy tay tôi lại càng siết chặt hơn nữa. Sức ép truyền đến khiến cánh tay của tôi đau đớn. Nhưng anh hai dường như không nhận ra vẻ đau đớn trên khuôn mặt tôi.
Cho đến lúc này, tôi đã khát khô cả cổ họng.
Chưa kể, bây giờ tôi mệt muốn ná thở. Từng cơn đau đang quặn thắt lên ở phổi.
Tôi chỉ muốn dừng lại để nghỉ ngơi, một lát thôi cũng được. Tôi thực sự không thể chạy thêm được nữa.
Nếu dừng lại và òa khóc, biết đâu họ sẽ tha mạng cho chúng tôi......。Tôi đinh ninh là như vậy. Dù sao chúng tôi cũng chỉ là những đứa trẻ tội nghiệp, có lẽ họ sẽ mủi lòng mà thả chúng tôi đi......。
「Nhấc cái chân của mày lên! Chạy nhanh lên cho anh」
Anh hai mắng tôi té tát. Phải rồi. Làm gì có chuyện chúng sẽ bỏ qua cho con mồi mà chúng đang săn đuổi. Trẻ con hay phụ nữ đối với chúng cũng như nhau cả thôi, chúng sẽ lấy mạng tất cả mà chẳng mảy may thương xót.
Nếu chúng tôi dừng lại, dù chỉ trong giây lát, những viên đạn bắn ra sẽ trở thành Thần Chết kết thúc sinh mạng của chúng tôi.
Tatan. Tatan. Tatatan.
『Tiếp theo sẽ là ai đây? Ai sẽ là kẻ đặt chân sang thế giới bên kia đây?』
Tatan. Tatan. Tatatan.
『Hãy cho tôi một lần được chiêm ngưỡng thế giới bên kia』
Tatan. Tatan. Tatatan.
『Người ở hiền sẽ được lên thiên đàng. Kẻ làm ác sẽ bị đọa xuống địa ngục. Đó là những gì chúng ta vẫn hay quan niệm......。Nhưng điều gì thực sự xảy ra khi ta mồ yên mả đẹp......』
Tatan. Tatan. Tatatan.
『............Sẽ chẳng còn lại gì hết』
Tatan. Tatan. Tatatan.
『Sẽ chẳng còn người anh trai thân yêu đang cố gắng kéo tôi đi nữa. Sẽ chẳng còn người cha dũng cảm mà tôi hằng ngưỡng mộ nữa. Sẽ chẳng còn người mẹ luôn dành hết tình yêu thương cho tôi nữa. Sẽ chẳng còn lại gì cho tôi cả』
Tatan. Tatan. Tatatan.
『Tôi sẽ chỉ đơn thuần là quay trở về con số không tròn trĩnh』
Tatan. Tatan. Tatatan. Tatan. Tatan. Tatatan.
Nỗi kinh hoàng đó khiến tôi bật khóc.
Khó thở vì mệt nên tôi khóc không thành tiếng. Nếu không, e rằng tiếng khóc của tôi đã vang vọng khắp vùng sa mạc này.
「Nín đi. Nếu mày còn đủ sức để khóc, thì dùng sức ấy mà chạy đi」
Anh hai hét vào tai tôi.
Toàn thân tôi cứng đờ và hơi thở bắt đầu suy giảm. Ý thức của tôi mỗi lúc lại trở nên mơ hồ, đôi chân loạng choạng bước. Sau chân phải là......chân trái. Sau chân trái............à, là chân phải.
Đôi chân vấp vào nhau khiến cả cơ thể ngã nhào xuống nền cát. Sau chân phải là ............。
Mặc dù ngã đập mặt xuống đất nhưng tôi không cảm thấy đau. Cái cảm giác mát lạnh bốc lên từ nền cát thật là dễ chịu.
「Đứng dậy, đứng dậy mau lên......」
Anh hai hét lên trong khi lay mạnh cơ thể tôi, cố gắng đánh thức tôi dậy. Giọng nói của anh như vọng lại từ một nơi nào đó xa xăm. Và cái cơ thể mà anh ấy đang cố gắng lay chuyển dường như không còn thuộc về tôi nữa.
Tatan. Tatan. Tatatan.
Bước chân của thần chết đang đến gần.
「Tôi hiểu rồi. Ông đến để đưa tôi đi phải không......Vậy hãy đưa tôi rời khỏi nơi này đi」
Tôi quyết định nắm lấy bàn tay của Thần Chết vươn ra về phía mình.
Nếu đời người đã đau khổ đến vậy thì chẳng thà chết quách đi cho rồi. Nếu chữ「có」khiến người ta đau khổ, thì thà「không có gì」còn hơn.
Ngay lúc những suy nghĩ đó hiện lên trong đầu tôi.
「Cain! Alfred!」
Là cha. Là cha cùng với những người lớn khác đến để giải cứu chúng tôi.
Tatan. Tatan. Tatatan.
Cha cùng những người khác nổ súng về phía kẻ thù. Ông ấy cố gắng xua đuổi Thần Chết muốn đưa tôi sang thế giới bên kia.
Tatan. Tatan. Tatan.
Tatan. Tan. Tatatan.
Tan. Tan. Tatan.
Tatan.
............。
Cuối cùng, tiếng súng đã dứt.
Cha tôi và những người khác trong bộ lạc đã thành công đánh lui kẻ thù, nhưng có một số người bị thương sau trận chiến.
Tôi chạy bạt mạng đến bên cha và ôm chặt lấy ông.
「......Cha ơi」
Chẳng còn lời nào để nói nữa. Tôi bật khóc nức nở trong ngực cha. Cha nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
「Chắc con đã phải sợ hãi lắm......」
Cha tôi vốn là người trầm tính ít nói. Những đàn ông của sa mạc luôn là như vậy. Họ tin rằng từ ngữ không thể lột tả được hết tất cả, chỉ có hành động mới là cách tốt nhất để truyền đạt tâm tư tình cảm của họ. Tôi muốn nói chuyện nhiều hơn với cha, nhưng lúc này, chỉ cần một câu nói đó của ông là đủ rồi.
Tôi càng tự trách bản thân khi đã chấp nhận buông bỏ mọi thứ để nắm lấy bàn tay của Thần Chết.
「Con xin lỗi. Con xin lỗi. Con xin lỗi」
Tôi vùi đầu vào ngực cha và không ngừng lặp lại lời xin lỗi.
Anh hai đứng trước mặt cha, cùng với một số người lớn trong bộ lạc. Anh nghiến răng và từ từ mở mắt. Nước mắt anh rưng rưng. Đó là những giọt nước mắt vui mừng khi cuối cùng cả hai đã bình an vô sự hay là những giọt nước mắt hối hận vì đã khiến tôi gặp nguy hiểm......。Có lẽ là vế sau.
Anh trai tôi năm nay mười hai tuổi. Ba năm nữa, anh sẽ trở thành một người đàn ông được bộ lạc công nhận. Cha anh đã dạy dỗ anh vô cùng nghiêm khắc. Vì anh sẽ là người kế vị cha và trở thành tộc trưởng mới. Anh hai cũng cố gắng hết sức để đáp lại kỳ vọng của cha.
Đó là lý do tại sao anh không thể tha thứ cho bản thân vì đã tự đặt mình vào nguy hiểm và gây ra thương tích không đáng có cho những người trong tộc.
「Con đã khiến Alfred gặp nguy hiểm. Trách nhiệm của một người đàn ông của sa mạc là bảo vệ những người yếu hơn mình. Đó là điều mà người đã luôn dạy con. Nhưng con đã làm trái lại lời dạy đó. Xin người hãy trừng phạt con. Để con không bao giờ tái phạm nữa」
Nói rồi, anh dâng cho cha con dao găm nhỏ có lưỡi cong mà anh giắt ở bên hông.
Con dao găm này là món quà mà cha đã tặng anh vài năm trước để phòng thân. Những chàng trai của sa mạc khi đã đủ lớn, họ được phép mang những chiếc dao găm như vậy bên mình. Những chiếc dao găm đó như một minh chứng cho sự trưởng thành của họ.
「Một lần vi phạm chắc chắn sẽ có lần sau. Xin người hãy dùng con dao này để trừng phạt con, như một lời răn để con vĩnh viễn không bao giờ phạm phải sai lầm này nữa」
Anh hai nói với giọng nghẹn ngào và nhắm mắt lại. Chân của anh đang run rẩy. Tay của anh cũng vậy. Anh dùng tay nắm chặt lấy tay còn lại. Dường như anh đang cố gắng hết sức để kiềm chế nỗi sợ trong lòng.
Cha từ từ tiến lại gần anh hai. Mọi người trong bộ lạc đều nín thở chờ đợi. Chỉ còn những tiếng bước chân trên cát vang lên xung quanh. Tôi cố gắng lên tiếng nhưng không thể.
Cha đã đến trước mặt anh hai.
「Maktab」......Cha tôi lẩm bẩm.〝Maktab〟là một từ vô cùng thiêng liêng đối với chúng tôi.
「......Maktab」
Khi anh hai lặp lại lời đó, cha đã ấn con dao găm ngang trán anh. Tôi sợ hãi ngoảnh mặt đi, không dám nhìn thẳng vào hai người họ.
Khi tôi từ từ mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy một vết sẹo trên trán anh hai.
「Vết sẹo đó là bằng chứng cho sự ngu ngốc của con. Và nó cũng là bằng chứng của lòng dũng cảm của con」
Cha vừa nói vừa lau vết thương trên trán của anh hai. Sau đó, ông quấn mảnh vải quanh trán anh và nói.
「Con đã phạm luật. Con lẻn ra ngoài để đi hái dược liệu, bất chấp lệnh cấm đi ra ngoài ban đêm. Sống trong sa mạc ta cần phải tuân thủ các quy tắc. Nhất là khi con là người dẫn dắt cả một bộ lạc. Đâu ai lại muốn đi theo một kẻ phá vỡ quy tắc? Đó là tội thứ nhất. Tội thứ hai là con đã đặt những người yếu thế vào nguy hiểm. Điều tối quan trọng mà một tộc trưởng phải bảo vệ đó là sự sống. Nếu chúng ta quên đi điều đó, bộ lạc này sẽ biến mất khỏi thế gian」
Anh hai yên lặng lắng nghe lời răn dạy của cha mà không kìm được nước mắt. Sau khi băng bó cho anh xong, cha đến trước mặt anh hai và đặt đôi tay lên bờ vai của anh. Sau đó, ông cúi xuống và nhìn thẳng vào mắt anh hai.
「......Nhưng, đứa con trai dũng cảm của ta. Con đã không từ bỏ sự sống. Con đã dùng hết sức mình chạy thoát khỏi kẻ thù, cứu mạng con và em gái con. Đó là minh chứng về lòng dũng cảm của một chiến binh. Ta rất tự hào về con. Làm tốt lắm. Con trai của ta」
Khi cha nói xong, anh hai như vỡ òa mà bật khóc nức nở. Cha nhẹ nhàng ôm chầm lấy anh.
Gatagata. Gatagata. Gyagyagya. Gatagata.
Một tiếng ồn vang lên, phá tan bầu không khí đầy cảm động giữa hai người họ.
Gatagata. Gatagata. Gyagyagya. Gatagata.
Là âm thanh khó chịu của kim loại ma sát vào nhau.
Gatagata. Gatagata. Gyagyagya. Gatagata.
Đó là tử thần bọc thép đã tước đi biết bao nhiêu sinh mệnh.
Gatagata. Gatagata. Gyagyagya. Gatagata.
Gyagyagya. Gatagata. Gyagyagya.
Là xe tăng của địch.
Kẻ thù bị đánh đuổi chắn hẳn đã tập hợp đồng bọn và quay trở lại đây một lần nữa.
Có lẽ do xe của chúng không được bảo trì cẩn thận. Chiếc xe tăng tiến đến gần, tạo ra một âm thanh khủng khiếp.
Âm thanh đó tựa như tiếng hét của con〝ác long Azhdahak〟vang lên giữa sa mạc.
Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa phun ra từ miệng con ác long.
Cát bay tung tóe khắp nơi, cùng với đó là tiếng gầm chói tai của con ác long.
Tôi nghe thấy tiếng người lớn la hét. Đến khi cát dần tan đi, tôi nhìn thấy một số người đã ngã xuống.
Tôi chạy đến bên họ. Nhưng dù tôi có lay mạnh hay gào tên họ đi chăng nữa, nhưng họ vẫn không hề cử động.
Những người này đã trở thành vật tế cho Thần Chết tàn nhẫn.
「Mấy đứa mau chạy đi!」
Tiếng hét của cha khiến tôi ngay lập tức nhận ra tình cảnh của chúng tôi lúc này. Con ác long không ngừng gầm thét.
「Vậy còn cha thì sao」
「Ta sẽ thu hút hỏa lực của địch. Các con hãy nhân cơ hội đó mà chạy đi」
「Nhưng đối phương là」
「Đây là lệnh của tộc trưởng. Mau dẫn Alfred rời khỏi đây」
「Con sẽ chiến đấu cùng tộc trưởng」
「Con là một chiến binh. Sứ mệnh của một chiến binh là gì?」
「Là bảo vệ kẻ yếu」
「Đó là những gì ta phải làm, con cũng hãy làm như vậy」
Anh hai nắm chặt tay tôi.
「Ta đi thôi. Alfred!」
Anh hai kéo tay tôi và chạy đi. Nhưng sau khi chạy một đoạn, tôi không thể nào kiềm chế được lòng mình, tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của cha. Tôi giằng tay ra khỏi anh hai và quay lại.
「......Maktab」
Cha hét lên rồi lao thẳng về phía chiếc xe tăng.
Chưa kịp định thần lại thì tôi đã bị anh hai kéo lại chạy vào sa mạc, chúng tôi đã an toàn trốn thoát và quay trở về bộ lạc.
Ngay sau khi chúng tôi trở lại bộ lạc, những người sống sót sau cuộc thảm sát đã quay về bộ lạc. Họ nghẹn ngào thông báo cho chúng tôi về cái chết của cha.
Tôi vùi đầu vào ngực mẹ mà khóc. Nhưng anh hai thì ngược lại.
Dưới ánh trăng, gương mặt anh hai hiện lên thật bình thản. Tuy nhiên, nó khác hẳn với vẻ hiền lành, nhân hậu thường ngày của anh. Như ngọn lửa đen bùng cháy giữa màn đêm tăm tối.
Đó là khuôn mặt của một chiến binh buồn bã đã thề sẽ trở thành hiện thân của Thần Chết.
「Mẹ, Alfred. Hai người đừng lo, con sẽ bảo vệ cả hai mà」
Một năm sau. Hầu hết người lớn trong bộ lạc đều đã chết trong trận chiến.
Một năm sau đó. Mẹ tôi cũng đã qua đời trong quá trình lưu lạc.
Một năm sau đó. Những người trong bộ lạc của chúng tôi đều đã chết ngoại trừ tôi và anh hai.
Thời gian cứ thế dần trôi. Đã mười năm kể từ ngày cha tôi qua đời.
Tôi đã mười chín tuổi, còn anh hai đã là chàng trai tuổi hai mươi hai.
Chúng tôi sống ẩn dật trong một ngôi làng của một bộ lạc có quan hệ gần gũi với bộ lạc của chúng tôi. Họ cũng như chúng tôi, không thuộc bất kỳ phe nào trong hai phe tham chiến và luôn giữ thái độ trung lập. Anh em chúng tôi đã luôn phải sống trong lo sợ vì tính mạng của cả hai có thể bị đe dọa một khi danh tính của chúng tôi bị bại lộ.
Cuộc sống ở đây dù giản đơn nhưng nó mang lại cho tôi một cảm giác yên bình đã vắng bóng từ lâu. Và sẽ thật hạnh phúc biết bao nếu tôi có thể sống một cuộc sống yên bình như vậy bên cha, mẹ và anh hai. Nhưng tôi biết, những gì đã mất thì không bao giờ có thể lấy lại được nữa. Cuộc sống của hai chúng tôi hiện giờ đã là quá tốt rồi.
Trái với tâm trạng mãn nguyện của tôi, anh hai thì ngày càng phờ phạc. Sau khi giúp việc cho làng, về đến nhà là anh lăn ra ngủ. Thỉnh thoảng sau bữa tối, anh rời khỏi nhà và tiến vào sa mạc. Mỗi lần đi vào sa mạc, anh đều lặng lẽ nhìn lên mặt trăng với ánh mắt vô hồn. Tôi chẳng thể làm gì để động viên anh, một người chiến binh đã mất đi tất cả.
Rồi một ngày nọ, một người đàn ông trong ngôi làng để mắt đến tôi. Anh ấy là một chàng thanh niên có tiếng trong làng. Tôi thì chẳng để tâm lắm. Tôi không thể bỏ mặc người anh trai đang tuyệt vọng kể từ khi trốn đến ngôi làng này để kết hôn được. Ban đầu, tôi định từ chối lời cầu hôn của anh ấy, nhưng khi tôi bàn chuyện này với anh hai, anh mỉm cười hạnh phúc và chúc mừng tôi.
「Chúc mừng nhé. Vậy là em đã tìm thấy hạnh phúc của đời mình rồi」
Dưới sự thúc giục của anh hai, cuộc hôn nhân rất nhanh đã được quyết định. Và rồi, trước cả khi tôi kịp suy nghĩ lại, ngày cưới đã đến.
Ngày hôm ấy, rất nhiều người đến để chúc phúc cho tôi. Dù chẳng rõ bản thân có hạnh phúc với cuộc hôn nhân này hay không nhưng việc anh hai mỉm cười chúc phúc cho tôi khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Đã lâu rồi, kể từ ngày cha mất, anh ấy không còn mỉm cười hạnh phúc như vậy nữa.
Chỉ cần nụ cười đó thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Một ngày sau đám cưới, anh hai biến mất khỏi làng.
Đã sáu năm trôi qua kể từ hôm ngày ấy......。
Tôi đã làm mẹ ở tuổi hai mươi lăm. Chúng tôi có con ngay sau khi kết hôn. Và rồi một cậu bé kháu khỉnh đã chào đời. Thằng bé giờ đã là cậu nhóc năm tuổi hoạt bát.
Cuộc chiến giữa các bộ lạc vẫn đang diễn ra trong thời buổi loạn lạc, nhưng tôi vẫn có niềm hạnh phúc giản đơn cho riêng mình. Chồng hiền lành, con cái khỏe mạnh. Ngoài những lúc cầu nguyện và đợi tin chồng từ chiến trường trở về, tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Sau đám cưới, tôi liên tục hỏi thăm tin tức về anh hai. Đáng buồn thay, hầu như chẳng thu lại được tin tức gì về anh.
Nhưng vào một ngày nọ, một thanh niên trong làng nghe được tin đồn về anh hai đã nói cho tôi hay.
「Tôi nghe nói là thủ lĩnh của các bộ lạc đối địch lần lượt bị ám sát. Dù đây là tin vui đối với bộ lạc chúng ta, nhưng mà......。Thực sự, có chuyện này khiến người ta phải bận tâm. Những vụ ám sát này dường như đều do một người làm ra......。Đặc điểm nhận dạng của tên sát thủ này là một vết sẹo ở trên trán. Mà nhắc mới nhớ, hình như anh trai của cô......」
Vết sẹo trên trán. Đó chẳng phải vết tích mà cha đã khắc lên trán anh hai vào ngày hôm đó trên sa mạc sao.
Không lẽ vì thù giết cha mà anh ấy đã quyết tâm trở thành sát thủ.
Bằng mọi giá tôi phải ngăn anh hai lại. Đó là suy nghĩ của tôi.