Tôi muốn trở thành một tiểu thuyết gia.
Chắc hẳn đó là một giấc mơ hão huyền.
Vào lễ Giáng sinh năm tôi 22 tuổi, ông già Noel đã tặng tôi món quà đặc biệt mang tên ung thư hạch bạch huyết.
EP - 1: Nguyên nhân tử vong.
Tội nhân: Moon In Seop
Bản án: Tử hình.
Thi hành án: Ung thư hạch bạch huyết.
Đây là cách tôi đọc chẩn đoán bệnh của mình.
Căn bệnh ung thư giam cầm tôi ở tuổi 22 giống như một bản án hơn là một bản bệnh án.
Giống như một tồn tại vĩ đại, siêu việt chỉ thẳng vào mặt tôi buông lời tuyên án: “Số phận của ngươi đã định.”
Đây không phải lần đầu tôi trải qua cảm giác như vậy.
Giống như hồi tôi nhận ra người phụ nữ săn sóc mình từ bé không phải mẹ mình mà chỉ là một giáo viên tại trại trẻ mồ côi.
Hay là khi tôi nhận ra sự thật bố mẹ ruột mình vẫn chưa chết, họ chỉ ly hôn và không một ai muốn nhận quyền nuôi dưỡng tôi.
Hoặc khi gia đình của người con gái tôi yêu nói với tôi rằng: “Cậu không cùng đẳng cấp với gia đình tôi.”
Và cứ thế.
Cuộc sống này thường không dễ sống đối với những kẻ yếu kém như tôi.
“Cuộc sống là vậy…”
Với những suy nghĩ đó, tôi trở về căn hộ thuê dài hạn LH với tờ chuẩn đoán từ bệnh viện trong tay.
Ưu điểm khi sống tại trại trẻ mồ côi là bạn sẽ dễ ký kết hợp đồng thuê nhà dành cho thanh thiếu niên.
Còn nhược điểm là lúc này đây, trở về nhà với tờ chuẩn đoán ung thư bạch huyết mà không có một cái ôm an ủi nào.
“Tôi về rồi đây…”
Căn phòng này luôn như vậy, im ắng và u ám.
Tách, tôi bật đèn lên.
Mọi thứ rõ ràng hơn nhưng vẫn lặng thinh như cũ.
Tôi không thể lờ đi cảm giác dù cho gian phòng của tôi sáng trưng nhờ ánh đèn nhưng bằng cách nào đó nó vẫn cứ u ám như cũ. Là vì màn đêm, vì mùa đông hay vì căn bệnh ung thư bạch huyết? Tôi không biết nữa.
Tôi cố tự nói chuyện với bản thân để xua đi sự tĩnh mịch.
“Ah, cuộc sống, cuộc sống à.”
Và như thường lệ, vì để tiết kiệm tiền điện tôi luôn đắp chăn qua vai thay vì bật lò sưởi.
Và vẫn luôn như vậy, để xoa dịu trái tim đau đớn của bản thân, tôi ngồi xuống đối diện với một tờ bản thảo và bắt đầu viết.
Đây là thói quen từ bé của tôi. Bất cứ khi nào cảm thấy thế giới trở nên thật tàn nhẫn, tôi sẽ bình tĩnh viết xuống những dòng cảm xúc trong lòng.
Cho đến khi nỗi buồn rời khỏi trái tim trú ngụ vào bảng thảo dưới hình dạng những con chữ chau chuốt.
Đó luôn là cách tôi vượt qua được cảm xúc tiêu cực của bản thân.
Nhưng hôm nay lại thật bất thường, tôi không được viết bất cứ điều gì.
Tại sao?
Câu trả lời đến rất nhanh.
Dường như cảm xúc trong trái tim tôi đã tích tụ nhiều đến mức không thể trút bỏ chỉ qua những con chữ được nữa.
Vào khoảnh khắc ấy tôi mới nhận ra nước mắt mình đã chảy từ lúc nào.
Tí tách.
Nhìn những giọt lệ rơi trên bản thảo trắng tinh, tôi nghĩ thầm,
Tôi đã phạm phải tội gì mà phải chịu đựng những điều này….?
* * *
“Phần giới thiệu tiểu thuyết kiểu gì đây?”
“Sao? Nó sao đấy?”
“Nó chẳng phù hợp chút nào với xu hướng bây giờ.”
Baek Seol - nhân viên mới bộ phận quản lý xuất bản trực thuộc tập đoàn giải trí Baekhak - đặt bản thảo xuống với lời chỉ trích gay gắt.
Có lẽ vì cô là cháu gái của đứa con thứ hai của chủ tịch tập đoàn nên những lời lẽ phát ra có phần thô bạo hơn so với một nhân viên mới.
“Ai thèm đọc một cuốn tiểu thuyết với mở đầu chán chường kiểu này chứ? Hic, hic… hoàn cảnh của mình thật đáng thương! Dù gì thì nhìn sao cũng thấy đây chỉ là bản nhái rẻ tiền bắt chước tác phẩm của Osamu Dazai thôi!”
Trái ngược với cô, trưởng nhóm Lim Yang Wook thản nhiên cầm bản thảo bị chê đủ điều lên.
Sau đó dùng khăn tay xoa xoa cái đầu bóng lưỡng của mình với nụ cười châm biếm.
“Ui…. Chà, tôi thì thấy thích trang tiểu thuyết này đó nha.”
“Không cần đọc cũng biết, cốt truyện chạy theo hướng mặc dù nhân vật chính mắc bệnh ung thư nhưng vẫn suy ngẫm về sự tồn tại và quá khứ của mình, dũng cảm đối mặt với cái chết chứ gì… đại loại vậy đúng chưa? Không quá tệ nhưng quá phổ biến rồi.” Cô nói.
“Không. Cậu ta chọn cách tự tử.”
“Hả?”
“Nhưng trước khi quyết định tự tử cậu ta nghĩ như này: ‘Mình không tự tử vì bị ung thư, mình làm vậy vì bọn khốn phân biệt đối xử vì mình là trẻ mồ côi.”
“À… um..”
“Cậu ta chọn cái chết thay vì kiên cường chống lại căn bệnh quái ác, nghĩ rằng việc mất đi ý chí cầu sinh không phải lỗi của cậu ta, tất cả lỗi lầm đều do những kẻ đã từng làm tổn thương cậu ta.”
“……”
“Rồi người đó cầm một con dao bếp bước ra ngoài báo thù những kẻ cậu ta có thể nhớ ra. Và tình cờ hôm đó là Giáng sinh, những người truyền giáo địa phương hát vang lên từng lời ca trên khắp con phố.”
“..... Sao nữa?”
“Sau khi nghe thấy những lời ca mừng giáng sinh, không biết vì sao cậu ta cảm thấy hình như có gì đó không đúng nên đã chọn tự tử. Đây là kết của bộ tiểu thuyết này.”
“……”
Baek Seol câm nín một lúc lâu.
Tại sao nhân vật chính chọn cái chết? Tại sao không giết ai? Điều quan trọng hơn, chọn tự tử vì là một người mồ côi nghèo khó còn dính ung thư khi còn trẻ ư? Nhưng, trước hết, tại sao ở đây chẳng có một nguyên do hợp lý nào giải thích vì sao cậu ta chọn cách đó? Cái chết thì không cần lý do sao?
Đột nhiên Baek Seol cảm thấy thật mê man, cô kiểm tra lại tiêu đề của tiểu thuyết được in phía trước bản thảo.
Nguyên nhân tử vong.
Lý do cho cái chết.
“Ah, vãi thật…”
Theo lẽ thường mọi người sẽ đọc bản tiểu thuyết này một lần nữa nhưng vì bản thân là một biên tập viên chân chính, Baek Seol nhanh chóng đứng dậy, khoác áo, cầm chiếc cặp lên chuẩn bị rời đi.
Quản lý Lim Yang Wook cười khúc khích.
“Cô đi đâu đó Baek Seol~ssi?”
“Đi gặp tác giả ký hợp đồng!”
“Khỏi, tôi đã đến đó ký hợp đồng xong cả rồi.”
“Sao giờ anh mới nói cho tôi biết?!”
“Là học sinh tiểu học.”
“Cái gì?”
“Tác giả.”