Thoạt nhìn, Rusatinia dường như là nơi tụ hội của nhân tài.
Mà quả thực là vậy, nếu không có những người này, kiếp trước Albert cũng không thể trở thành á quân trong giải đấu sinh tồn Lothiris được.
Nhân tiện, quán quân là Tai Ương Phù Thủy.
Tuy nhiên, con người không phải là sinh vật bất biến, những thuộc hạ tuyệt đối trung thành vĩnh viễn chỉ tồn tại trong các trò chơi chiến kỳ. Cùng với việc Albert và Phynia không ngừng gây chuyện trong tương lai, thái độ của những người có mặt ở đây cũng sẽ có những biến hóa tinh vi. Đến lúc đó, tài năng của họ rất có thể sẽ trở thành trở ngại cho Albert.
Chỉ là bây giờ không phải lúc để suy nghĩ những điều này. Albert tiến lên một bước, tay trái đặt lên ngực phải, thân thể hơi cúi xuống đồng thời gật đầu, chào hỏi mấy người trước mặt.
“Chào buổi chiều, tử tước Reed, tử tước Duke, quan vụ Cedes, đoàn trưởng Rupert, giám mục Galvin, đã làm phiền chư vị chờ ta lâu như vậy.”
“Chào buổi chiều, chư vị.”
Ella cũng nhấc váy lên, gật đầu chào hỏi mọi người có mặt, chỉ là lời chào của nàng đơn giản và lạnh nhạt hơn Albert nhiều.
Dù sao nàng cũng chỉ là một lữ khách qua đường ở Rusatinia, ngày mai sẽ tiếp tục lên đường đến trú địa của Đoàn Kỵ Sĩ Thiên Nga, không cần cũng không thích hợp để kết giao sâu sắc với những người trước mắt này.
Sau khi Albert lên tiếng chào hỏi, một số tiểu quý tộc đứng sau Tử tước Reed và Tử tước Duke, lập tức lộ ra vẻ mặt kích động với đồng bạn.
— Điện Hạ lần đầu xuất hiện lại chào hỏi hai vị tử tước trước, điều này không nghi ngờ gì là biểu hiện của việc người thiên về quý tộc.
Nói cách khác, trong một số chuyện tương lai, Điện Hạ cũng sẽ ưu tiên xem xét giới quý tộc.
Đối với họ, đây sao lại không phải là một tin tốt.
Tuy nhiên, chính trị cũng giống như văn học, một ngàn người có một ngàn Hamlet.
Có người cho rằng Albert chào hỏi quý tộc trước là do nội tâm thiên về quý tộc, cũng có người cho rằng Albert chỉ đơn thuần chào hỏi theo thứ tự từ phải sang trái mà thôi, lại có một số người cho rằng Albert đặt giám mục Galvin ở cuối cùng là để thể hiện sự coi trọng đối với giám mục Galvin.
Những người có suy nghĩ này, phần lớn là một số giáo sĩ đứng sau giám mục Galvin.
Dù sao phần lớn mọi người đều là sinh vật lạc quan, thích nghĩ mọi chuyện theo hướng có lợi cho mình.
Chỉ là bất kể từ góc độ nào để lý giải, các quan lại đứng sau Cedes và các quân quan đứng sau Rupert, chắc hẳn đều sẽ không có tâm trạng tốt.
Họ ủ rũ mặt mày, dường như đã nhìn thấy những ngày tháng phe mình bị lạnh nhạt trong tương lai.
Tuy nhiên, năm vị chủ sự đứng phía trước vẫn khá bình tĩnh, họ vừa hành lễ với Albert, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Albert, chỉ là trên mặt Albert luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta không đoán được tâm tư của hắn.
Bất đắc dĩ, họ đành đồng thanh nói.
“Kính an, Điện Hạ.”
“Ừm, vậy chư vị, chúng ta cùng vào thành đi.”
Albert khẽ cười, sau đó Joe phía sau kịp thời dắt đến một con long huyết mã, giao dây cương cho Albert.
Albert cưỡi ngựa đi về phía lâu đài trung tâm thành phố, Ella, Joe, Mitchell ba người cũng lên ngựa theo sau Albert, chỉ có Phynia chớp mắt bối rối, không biết nên làm gì.
Không phải, động tác của các ngươi sao lại chỉnh tề như vậy? Có kịch bản gì sao?
Lúc diễn tập sao không gọi ta!?
Phynia trong hét lớn nội tâm.
Albert ngồi trên ngựa nhìn vẻ mặt sụp đổ của Phynia, không nhịn được nở nụ cười, sau đó đưa tay phải về phía nàng.
“Lên đây đi, Phynia.”
“Ok!”
Phynia vội vàng gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Albert nhảy lên ngựa, thân hình nhỏ bé cứ thế nép vào lòng Albert rộng lớn.
Thiếu nữ cúi đầu, nội tâm đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng giây tiếp theo, nàng chú ý thấy vô số ánh mắt từ góc khuất như những mũi nhọn đâm về phía nàng.
“Ừm?”
Phynia theo cảm giác nhìn qua, phát hiện ánh mắt đều đến từ những người trong đoàn đón tiếp.
Còn những người trong đoàn xe thì lại có vẻ mặt quen thuộc.
Thấy Phynia nhìn về phía họ, những người đó cũng thu ánh mắt lại, chỉ là trong đầu lại đủ loại suy nghĩ lướt qua.
Nàng là ai?
Một hầu gái tại sao có thể ngồi trong lòng Điện Hạ?
Sủng thiếp? Tình nhân?
Hay là mối quan hệ gì khác?
Có cần ra tay lôi kéo không?
Hay là đầu quân?
“……”
Trí thông minh của Phynia vốn không thấp, chỉ là ngày thường lười dùng mà thôi. Nhìn thấy những hành động kỳ lạ của những người này, nàng chỉ cần suy nghĩ một chút là đã nhận ra, việc mình, một hầu gái nhỏ bé, ngồi trong lòng hoàng tử, sẽ gây ra những suy đoán gì cho những người có mặt.
Trong khoảnh khắc, vô số câu chuyện về cung nữ nghịch thiên thành hoàng hậu trong lịch sử tràn vào đầu nàng.
Phynia bất mãn hít hít mũi — hành động này của Albert, không nghi ngờ gì đã khiến mối quan hệ giữa hai người lập tức trở nên không rõ ràng.
Nếu là một hầu gái bình thường, bị người khác lầm tưởng là tình nhân của Albert đương nhiên đáng để vui mừng, tuy nhiên trong cơ thể Phynia lại trú ngụ một linh hồn nam tính, mối quan hệ mập mờ như vậy nàng mới không muốn!
Điều nàng muốn, là mối quan hệ quang minh chính đại với Albert… khụ khụ, không phải!
Nàng và Albert chỉ là bạn bè bình thường thôi!
Nàng mới không muốn giống như bây giờ, khiến mình trông như tình nhân của Albert!
Nghĩ đến đây, Phynia có chút bất mãn ngẩng đầu lên, nhìn Albert phía sau mình.
“Anh đang làm gì…”
“Đương nhiên là để thiết lập uy quyền cho cô,” Albert bình thản trả lời: “Cô muốn thế giới này trở nên tốt đẹp hơn đúng không? Điều này cần quyền lực, nhưng với thân phận hiện tại của cô đã định sẵn cô chỉ có thể dựa vào cách này để có được một phần quyền lực thuộc về ta.”
“……”
Phynia không khỏi im lặng.
Nàng muốn phản bác, bởi vì nàng có thiên phú vô song, sớm muộn gì cũng có ngày nàng có thể dùng thực lực của mình để chứng minh bản thân, nhận được sự công nhận của tất cả mọi người.
Mà quyền lực vốn dĩ đến từ sự công nhận.
Chỉ là phương pháp trên cần rất nhiều thời gian, nhưng Phynia lại cần quyền lực ngay bây giờ.
“Tô biết rồi…”
Nàng không cam lòng cúi đầu nói.
“Nào nào, đừng nản lòng, rồi sẽ có ngày cô chứng minh được bản thân mình.” Albert nhìn cái đầu nhỏ xù xì trước mặt, thực sự không nhịn được, cười xoa đầu Phynia nói: “Đến lúc đó cô sẽ không cần dùng cách này để có được quyền lực nữa, Tể Tướng tiểu thư của ta.”
“Tể Tướng tiểu thư? Đó là gì?” Phynia ngạc nhiên nghiêng đầu.
“Ý là Thủ Tướng Cung Đình.” Albert vừa xoa đầu Phynia vừa giải thích: “Có chức quan này, sau này tài sản thuộc về ta trong lãnh địa, sẽ toàn quyền giao cho cô quản lý, thế nào?”
“Toàn bộ tài sản… anh không sợ tôi tham ô sao?”
“Ta khá tự tin vào khả năng nhìn người của mình.”
Phynia nghe Albert nói vậy, nội tâm không khỏi cảm thấy ấm áp.
Cảm giác được tin tưởng thật tốt.
Cảm nhận được xúc cảm trên đỉnh đầu, vị Tể Tướng tiểu thư mới nhậm chức của chúng ta vô thức nhắm mắt dụi dụi, ngoan ngoãn gật đầu.
“Ưm… cảm giác không tệ.”
“Vậy là đã định rồi?”
“Ừm.”
“Đừng làm mất hết tiền của ta đó.”
“Anh đang coi thường tôi sao, Albert? Đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến tài sản của anh tăng gấp đôi, gấp ba!”
“Ồ? Lợi hại vậy sao?”
“Tôi là người đã từng trải qua sự hành hạ của xã hội rồi đó!”
Phynia cuộn tròn trong lòng Albert, tự tin nói, chỉ là không hiểu sao, Albert luôn cảm thấy sự tự tin này lại ẩn chứa một chút chua xót.
Ảo giác?
Albert nội tâm có chút kinh ngạc, sau đó lại xoa xoa cái đầu xù xì của Phynia.
Mãi đến lúc này, vị Tể Tướng tiểu thư thông minh mới cuối cùng nhận ra điều bất thường.
Nàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía sau, u u nói.
“Albert, tôi hình như đã nói với anh… không được xoa đầu tôi đúng không?”
“Xin lỗi, ở gần như vậy thực sự không nhịn được.” Thấy thiếu nữ lâu như vậy mới phản ứng lại, Albert nén cười nói.
“Anh tên khốn này…”
Phynia bất mãn phồng má, nhưng xét thấy xung quanh có nhiều người đang nhìn, nàng vẫn kìm nén cơn giận trong lòng, giữ thể diện cho Albert.
“Về nhà rồi sẽ dạy dỗ anh…”
Phynia mặt lạnh nói, hoàn toàn không nhận ra câu nói của nàng hàm chứa bao nhiêu sự mập mờ.
Albert nghe xong, cười càng vui vẻ hơn.
“Ta rất mong đợi~”
Hắn nói vậy, sau đó giật dây cương một cái, đi đến trước mặt Tử tước Reed và Tử tước Duke.
Hamlet: tác phẩm của Shakespeare, ý nghĩa câu là mỗi người sẽ có một nhận định riêng