“Ế?” Phynia sững sờ, rồi ngượng ngùng gật đầu: “Được, được thôi…”
Nói rồi, nàng lẳng lặng bước theo Albert, dáng vẻ e ấp, hoàn toàn khác hẳn vẻ đoan trang, tự tin thường ngày.
Khoảng năm phút sau, hai người mới chỉ đi được chừng hai, ba trăm mét. Albert thấy vậy, dù biết nguyên nhân Phynia chậm chạp là gì, nhưng hắn không thể để thiếu nữ cứ lề mề thế mãi.
Nếu không thì dù có đi cả ngày, họ cũng chẳng thể ghé thăm được mấy khu phố.
Trong bất đắc dĩ, hắn quay người nhìn thiếu nữ phía sau, lần nữa vươn tay nắm lấy cổ tay phải của nàng.
“Sao lại chậm thế? Nào, nhanh lên một chút đi.”
“Ế?” ( ˶°ㅁ°) !!
Phynia ngẩn người, rồi lén nhìn cổ tay mình đang bị Albert nắm chặt. Nàng đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt nóng bừng, đồng thời trái tim cũng đập loạn xạ. Mặc dù vô thức muốn gỡ tay Albert ra, nhưng lại không dám làm vậy.
Bởi vì một là, nàng biết Albert nói thật – quả thực vừa rồi nàng đi hơi chậm, hai là… trong lòng nàng, không biết từ khi nào, lại âm thầm sợ Albert sẽ nổi giận vì hành động chống đối của mình.
“Ừm. Tôi, tôi biết rồi…” (,, ‸ ,, )
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, rồi dưới sự dẫn dắt của Albert, tăng tốc bước đi cùng hắn.
Khoảng mười phút sau, hai người đến một cửa hàng trang sức.
Cửa hàng này quy mô không lớn, nhưng giá cả các món đồ bên trong lại cực kỳ đắt đỏ, có thứ thậm chí còn bằng một phần mười giá trị của Phynia, khiến nàng không khỏi giật mình.
Nàng bất giác nhớ lại lúc nãy. Mười phút trước, Albert đã rất có chủ đích đi về phía cửa hàng này, có vẻ như đã sớm biết tiếng tăm của nó. Phynia trong lòng mơ hồ nhận ra, cửa hàng này rất có thể là một thương hiệu nổi tiếng trong giới quý tộc, đồ bán bên trong có lẽ không phải hàng thượng đỉnh, nhưng cũng thuộc loại cao cấp, hoàn toàn xứng đáng với giá tiền.
Thấy hai người bước vào, nhân viên tiếp tân trước tiên đánh giá một lượt. Khi nhìn thấy Phynia, nàng ta vô thức lộ vẻ ngạc nhiên, còn khi nhìn thấy Albert sánh bước cùng Phynia, nàng ta cúi đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn một lát, rồi mới dùng giọng điệu cung kính chào hỏi.
“Chào buổi sáng, Albert Điện Hạ, và vị tiểu thư đây.”
“Cô ấy tên là Phynia.” Albert nhắc nhở, giọng điệu hơi khó chịu.
“Xin, xin lỗi ngài.... tôi đã hiểu, Điện Hạ.” Nhân viên phục vụ trước tiên run rẩy cúi người chào Albert, rồi lại cúi người chào Phynia: “Xin lỗi, tiểu thư Phynia, kẻ hèn này vừa rồi không biết tên ngài, đã mạo muội.”
“…Không sao, đứng dậy đi.”
Phynia vô tư lắc đầu.
Đồng thời, nàng cũng chắc chắn trong lòng rằng cửa hàng này có lẽ là sản nghiệp của một nhân vật lớn nào đó ở thành St. Mill.
Dù sao, nhân viên cửa hàng bình thường làm sao có thể biết được diện mạo của Albert, lại còn có thể xử lý cái “làm khó” của Albert một cách thỏa đáng như vậy.
Đúng vậy, Phynia cho rằng hành vi vừa rồi của Albert chính là làm khó, dù hắn làm vậy là vì nàng. Quý cô phục vụ căn bản chưa từng gặp nàng, mà nàng cũng chẳng phải nhân vật lớn gì đáng để cửa hàng này đặc biệt đặt làm hình ảnh cho nhân viên học thuộc, vậy thì tiểu thư phục vụ này làm sao có thể nhận ra nàng chứ?
Chỉ có điều, nàng cũng không trách Albert, dù sao Albert nói cho cùng vẫn là vì nàng, chẳng lẽ lúc này lại đánh vào mặt hắn sao?
Cuối cùng, Phynia chọn cách im lặng.
Cô nhân viên này quay về quầy tiếp tân, ngay sau đó là một nhân viên khác bước tới, đi theo sau hai người vào bên trong cửa hàng. Hai bên bày la liệt đủ loại trang sức, nhưng Albert nhìn chúng thì lại vô thức rơi vào tình trạng khó khăn khi lựa chọn, bởi lẽ trước đây hắn chưa từng có kinh nghiệm chọn trang sức cho một cô gái như bây giờ.
Kiếp trước, dù hắn đã kết hôn với Siglisse, nhưng hôn nhân của hai người vốn được định đoạt trong thời kỳ Đế Quốc hỗn loạn, và sau khi kết hôn, Albert ban đầu cũng dành phần lớn thời gian chinh chiến bên ngoài, cho đến khi bị Phynia một đòn tiêu diệt vài quân đoàn, hắn mới lủi thủi quay về phương Bắc, hai người mới có những ngày tháng tương đối yên bình.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, khi đó Albert với tư cách là lãnh chúa của bắc cảnh Lothiris, thân phận vô cùng cao quý, hoàn toàn không thể có thời gian cùng phu nhân ra ngoài dạo chơi.
Hơn nữa, khi đó Lothiris đã hoàn toàn bị chia cắt thành nhiều mảnh, Albert e rằng cũng chẳng có tâm trạng nào để ra ngoài chơi bời đâu nhỉ?
Hai người – cộng thêm nhân viên phía sau – đi dạo một lúc, Albert cuối cùng cũng đầu hàng.
Hắn từ bỏ việc tự mình chọn trang sức cho Phynia, mà quay sang hỏi nhân viên chuyên nghiệp phía sau.
“Ngươi thấy Phynia đeo loại trang sức nào thì tốt hơn?”
Nhân viên phục vụ ngắm nhìn Phynia một lúc, rồi đưa ra câu trả lời: “Albert Điện Hạ, nếu ngài không chắc chắn, vậy một chiếc kẹp tóc thì sao ạ?”
“Kẹp mái?”
“Ừm, bởi vì kẻ hèn này cho rằng, tiểu thư Phynia vốn dĩ đã thiên sinh lệ chất, hoàn toàn không cần những món trang sức quá rườm rà để tô điểm, chỉ cần một vài vật nhỏ nhấn nhá là đủ. Mà lúc này cổ và cổ tay của tiểu thư Phynia đều đã có đối tượng, chỉ cần thêm một chiếc kẹp tóc để bổ sung thôi ạ.”
“Ừm…”
Albert nghe vậy cũng đánh giá Phynia vài lần, rồi gật đầu.
“Ngươi nói đúng, vậy cứ thế đi… Phynia, cô thấy thế nào?”
“Tôi, tôi sao cũng được…”
Phynia vô thức tránh ánh mắt của Albert mà trả lời.
Do cái cái ôm không lâu trước đó, nàng bây giờ đã có chút không biết phải đối mặt với Albert như thế nào.
Chắc phải đợi về trang viên nghỉ ngơi một đêm, rồi ngày hôm sau mới có thể trở lại bình thường được nhỉ?
“Vậy thì cứ theo lời ngươi nói, lấy một chiếc kẹp tóc đi.”
“Vâng, Điện Hạ, vậy kẹp tóc là ngài tự chọn hay kẻ hèn này gợi ý một hai ạ?”
“…Vẫn là ta tự mình chọn đi.”
Albert trả lời.
Chẳng lẽ chuyến này lại để nhân viên chọn đồ cho Phynia hết sao?
Như vậy, rốt cuộc là hắn và Phynia đang hẹn hò, hay là nhân viên trước mặt này và Phynia đang hẹn hò?
Với suy nghĩ nhưu vậy trong lòng, Albert lần nữa nắm lấy cổ tay Phynia, bắt đầu chọn lựa cho nàng. Sau khi đi qua vài tủ kính, hắn quả thực đã thấy một món đồ khá ưng ý.
Đó là một sợi dây buộc tóc dài màu đỏ sẫm, viền dây buộc tóc được thêu chỉ vàng. Đương nhiên là một món đồ xa xỉ phẩm chuyên bán cho quý tộc, nó đương nhiên không thể đơn giản như vậy.
Albert nhìn một lúc liền phát hiện, trên sợi dây buộc tóc màu đỏ này, đính những viên hồng ngọc đã được cắt gọt mài dũa tỉ mỉ chỉ mỏng bằng móng tay, điều này đảm bảo rằng nó vừa sang trọng mà không quá nặng, lại càng có thể phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh mặt trời.
Albert ngắm nghía một lúc, rồi dùng hai tay nâng nó lên, sau đó quay sang nói với Phynia.
“Cô thấy sợi dây buộc tóc này thế nào?”
“Ê? Dây buộc tóc? Tôi, tôi thế nào cũng được…”
Thiếu nữ lắp bắp trả lời.
Thấy Phynia đến giờ vẫn còn vẻ e dè, Albert bất lực cười. Có vẻ như chuyện vừa rồi vẫn còn gây kích động khá lớn cho nàng. Tuy nhiên, nếu đã như vậy… Albert trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ xấu xa, ngay sau đó liền cầm dây buộc tóc bằng hai tay, đi đến bên cạnh Phynia nói.
“Để ta đeo giúp cô.”
“Ừm? Ế!?” Σ(°ロ°)
Phynia nghe vậy trước tiên sững sờ, rồi ngay lập tức nhận ra Albert muốn làm gì liền hoảng hốt mở to mắt. Chỉ có điều chưa kịp ra tay ngăn cản thì Albert đã hành động trước.
Hắn đặt dây buộc tóc lên cánh tay, một tay nâng búi tóc mai của thiếu nữ, rồi buộc dây buộc tóc vào lọn tóc đó, thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Vị trí đính đá trên dải lụa rất tinh tế, không hề cản trở việc sử dụng thực tế của dây buộc tóc. Hai lọn dải lụa cùng với tóc mai rủ xuống ngực Phynia, càng làm tăng thêm vẻ thanh lịch cho khí chất của thiếu nữ.
“Rất đẹp.” (ᵔ ᵕ ᵔ)
Albert ngắm nghía một lượt rồi cười nói.
Còn về phía Phynia, nội tâm nàng lại không hề bình tĩnh như Albert.
“Ư, a, a…” (,,>﹏<,,)
Cảm xúc vốn đã khó khăn lắm mới dịu lại, dưới sự tiếp xúc thân mật vừa rồi của Albert lại bắt đầu trở nên hỗn loạn. Ngay khi Albert đang buộc tóc cho nàng, dù là tóc, vai, ngực, hay đôi tai nhạy cảm, đều ít nhiều bị hắn chạm vào.
Đôi mắt thiếu nữ run rẩy, má hồng vì ngượng lan đến tận mang tai, và trái tim trong lồng ngực lại lần nữa đập loạn xạ.
Tuy nhiên đây chính là điều Albert mong muốn.
Nhìn Phynia e thẹn đến run rẩy, Albert không nhịn được nở một nụ cười.