Nam Nam sững sờ hoàn toàn, cô còn chỉ biết đứng cười.
"Cô nương Uyển Ngọc đừng nói vậy, tôi chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi! Tôi nào dám làm gì sau lưng cô nương."
Đông Phương Uyển Ngọc hếch mắt lên, tiếp tục nghe người kia trình bày.
“Xin cô nương hãy cứu đại huynh của tôi”
Đông Phương Uyển Ngọc giật mình khi thấy Nam Nam đột nhiên quỳ xuống.
“Tôi biết là tôi rất quá đáng khi cầu xin như vậy. Điều này chắc chắn sẽ đem lại rắc rối cho cô nương, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Nếu cô nương có thể giúp cho đại huynh tôi đi lại được, tôi sẽ làm trâu ngựa cho cô nương."
Đông Phương Uyển Ngọc chế nhạo.
"Tôi nào đâu có phải là một dược sư, cô đã tìm nhầm người."
Nam Nam lắc đầu,
"Tôi không nhìn nhầm người, tôi biết cô nương dược sư, nhưng cô nương sở sở hữu tận ba thuộc tinh linh lực, nhất định cô nương sẽ có thể vào Học viện Hoàng Gia."
Đồng tử của Đông Phương Uyển Ngọc ngay lập tức túm lấy cổ Nam Nam.
"Làm thế nào mà cô biết rằng tôi là có hệ ba linh lực?"
Cô ấy thậm chí còn không nói điều này với Cửu muội của cô. Thật khó có thể tin được rằng một người lạ có thể biết điều này, cô quả là đã đánh giá thấp người đối diện
Nam Nam bắt đầu cảm thấy khó thở, cô thều thào nói.
"Bình tĩnh………..bình tĩnh đi…..tôi…sẽ không nói………..nói cho ai biết."
Dù sao mục đích cuối cùng của cô là chưa khỏi cho đại huynh của mình.
Đông Phương Uyển Ngọc cảm thấy những lời cô ấy không có vẻ gì là giả tạo nên tha tay ra
"Làm sao mà cô biết được điều đó?”
Nam Nam ho khan một lúc, cô có thể ý thức sâu sắc về sát khí của đối phương, nếu như không đáp ứng làm người kia vừa lòng chắc chắn cô sẽ bị giết.
Nam Nam vươn hai tay lẩm bẩm vài câu, một hình bóng nhỏ nhắn màu đỏ rực đột nhiên chạy ra, nhảy lên lòng bàn tay cô. Nó đang nhẹ nhành cọ má vào tay cô.
"Đây là thú ma thuật của tôi."
"Đó là một con Hỏa Miêu, hiện tại nó đang ở hạng hai, nó có một đôi mắt thấu thị, đó là lý do tại sao cô bị lộ."
Thanh Mặc lẩm bẩm.
Con mèo nhỏ dường như có thù địch với Đông Phương Uyển Ngọc, nó vẫy đuôi như thể gặp phải kẻ địch.
"Cô cũng có linh lực vậy tại sao tự vào Học viện Hoàng gia?"
Đặt hy vọng của bản thân vào người khác là một hành động hoàn toàn ngu ngốc.
Nam Nam cúi đầu vuốt ve con ma thú của mình,
"Ta không đủ tài năng, ngay cả khi tôi có vào được Học viện Hoàng gia đi chăng nữa, thì cũng chả có ai cần tôi!"
“Tình hình hiện tại của cô, nếu không vào học viện Hoàng gia, cô chắc chắn sẽ tiếp tục bị tên kia làm nhục và không chỉ cô, đến sư huynh của cô cùng sẽ phải chịu khổ.”
Đông Phương Uyển Ngọc hiểu được phần nào đối phương. cô gái là một cô gái tốt bụng và mạnh mẽ, nhưng thực tế lại rất phũ phàng, chỉ có sức mạnh mới là tuyệt đối.
"Tôi nghĩ cô vẫn nên thử vào Học viện Hoàng gia, được họ ưu ái thì sẽ rất tốt cho cô, nếu không thì ít nhất họ cũng sẽ bảo vệ cô ở mức độ nhất định. Đến lúc đó, mới có bán tiếp về việc chữa lành chân của sư huynh cô. "
"Chúng tôi có thể cứu cô một lần, nhưng chúng tôi không thể cứu cô lần thứ hai hoặc thứ ba đâu. Cứ nghĩ đi, đại huynh của cô sẽ ra sao nếu cô chết."
Đông Phương Uyển Ngọc nói xong quay gót đi bỏ lại Nam Nam ở lại góc tường.
Đông Phương Minh Huệ quanh quận ngoài cửa, buồn buồn lại tán gẫu với đám có dại.
Từ chúng, cô biết được rằng ở đây đã từng xảy ra một vụ nổ lớn và ngọn lửa đã thiêu rụi mọi thứ, chỉ còn hai đứa trẻ sống sót.
"Cửu muội, thay vì đến Quận Bắc, hôm nay chúng ta sẽ đi trinh sát xung quanh Học viện Hoàng gia có được không?"
"Dạ, được."
Mặc dù Đông Phương Minh Huệ đã có hẹn trước, nhưng điều này quả thật rất khó cho cô, nếu nữ chính tiến luôn vào Học viện Hoàng gia thì cô sẽ không thể nhìn thấy nữ chính trong một tháng, và biết đâu đây nữ chính sẽ quên đi sự tồn tại của cô thì sao? Làm sao cô có thể tiếp tục cải thiện quan hệ của cả hai?
Sau khi tạm biệt Nam Nam, họ đi thẳng đến Học viện Hoàng gia.
.
.
.
.
Cả hai nghỉ ngơi một chút ở một quán trà gần Học viện Hoàng, trên đường đi khuôn mặt của Đông Phương Minh Huệ hiện rõ lên hai chữ "buồn chán".
Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ rằng cô ấy đang nổi cơn thịnh nộ vì không thể đến Quận Bắc, nhưng thất Minh Huệ vậy cô ấy liền gọi một chút đồ ăn nhẹ và trà đặc sản của Tuyết Đô để khiến bên kia tươi tỉnh lại.
“Wow, nhìn hàng người xếp hàng vào Học viện Hoàng dài chưa kìa, thời tiết này, quả là trời biết thử lòng người mà”
"Xếp hàng cũng vô ích, anh trai tốt của tôi là giáo viên của Học viện Hoàng gia, anh ấy nói rằng khoa của họ lần này chỉ tuyển 100 người mà thôi."
“Nếu đúng như vậy thì chả phải họ còn tuyển ít người hơn cả năm trước rất nhiều sao ”.
“Hmm, thôi thôi đừng có khoác lắc nữa, ông bạn à, nói kiểu như ông thì tôi chắc là con trai hiệu trưởng đấy ”
Một nhóm người từ đang nói chuyện với nhau trong quán trà, giọng nói của họ lớn đến nỗi người cả quán có thể nghe thấy.
Đông Phương Uyển Ngọc không khỏi nhướng mày khi nhấp một ngụm trà. Minh Huệ tựa đầu vào tay cô ấy và nhìn ra ngoài như thể cô ấy không nghe thấy điều gì cả. Cô gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.
"Thất tỷ, muội nghĩ tốt hơn chúng ta nên đi một vòng quanh học viện xem sao."
Cô đột nhiên đề nghị, ngồi đây nghe ngóng thêm thông tin gì cũng vô ích, tốt hơn hết nên tự mình đi tìm hiểu thì hơn. Đông Phương Uyển Ngọc chỉ vào số đồ ăn nhẹ và trà trên bàn,
"Trời còn đang nóng, cứ nhấp vài ngụm trà trước đi đã."
“Ồ, bánh Phù Dung nè, món yêu thích của muội."
Đông Phương Minh Huệ cầm một miếng, cảm thấy sự mềm mại kèm theo đó là một chút linh lực trong miếng bánh, cô kinh ngạc nhìn về phía nữ chính,
"Thất tỷ, tỷ thử món này xem. Món bánh này có chứa cả linh lực bên trong ."
Đông Phương Uyển Ngọc cũng nếm thử một miếng,
"Quả xứng đáng là quán trà ở trung tâm của Tuyết Đồ. Đồ của quán trà này làm từ những nguyên liệu có chứa linh lực, linh lực của muội còn chưa khôi phục hoàn toàn, muội nên ăn đi."
Một đĩa chỉ có bốn miếng, ba miếng đều đi vào bụng cô, uống thêm một ngụm trà, rồi cô “ợ” lên một tiếng, Minh Huệ cảm thấy có chút xấu hổ.
.
.
.
.
Khi cả hai đến gần Học viện Hoàng gia hơn, họ nhìn thấy hai hàng dài.
Đông Phương Minh Huệ liền bắt chuyện một người có dáng vẻ ôn nhu:
"Vị đại ca này, tại sao đại ca lại xếp hàng ở đây vậy."
Người kia lìền quay ra trả lời.
"Ba ngày nữa bên khoa luyện đan dược sẽ bắt đầu tuyển người, nhưng họ chỉ tuyển có năm nghìn người, ta thấy những người khác xếp hàng, nên ta cũng xếp hàng theo."
Đông Phương Minh Huệ thầm nghĩ ‘... có phải họ tuyển năm nghìn người đầu tiên đâu….. …’ Câu trả lời vừa rồi thật là kỳ quặc, thấy người khác xếp hàng, vì vậy cũng xếp hàng theo sao.
Đông Phương Minh Huệ gãi đầu,
"Chị bảy,muội nghĩ người có đầu óc chắc chắn sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như thế này, họ chắc sẽ trốn vào gốc cây rồi nghỉ ngơi hay làm gì đó."
Cô đã đọc đủ các loại tiểu thuyết để biết rằng mọi chuyện thường sẽ không đi theo đơn gian như việc “xếp hàng” ở đây.
Đông Phương Uyển Ngọc kéo cô đến dưới một bóng cây,
"Muội hãy ở lại đây, tỷ sẽ đi kiểm tra các cổng khác."
"Vâng."
Đông Phương Minh Huệ gật đầu. Ngay khi Đông Phương Uyển Ngọc rời đi, cô ấy rất muốn thử leo lên cây. Ở trên đó mát hơn và cô ấy có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.
Một mảnh vỏ cây rơi ngay vào đầu cô.
"Kỳ lạ."
Cô ấy,cảm thấy có thứ gì đó, nhìn xung quanh một lượt nhưng cô vẫn không thất gì. Có lẽ lúc này là do một con động vật nhỏ nghịch ngợm nào đó.
Đông Phương Minh Huệ tiếp tục leo lên, nhưng trước khi lên đến nhánh trên cùng, cô ấy lại bị một thứ gì đó đập vào, nó giống hệt với lần trước.
"Là ai."
Đông Phương Minh Huệ vỗ nhẹ vào thân cây nói nhỏ:
"Cây ơi, nói cho ta biết kẻ nghịch ngợm nào đang trêu chọc ta, rồi ta sẽ truyền linh lực cho cho ngươi."
Không chút do dự, cái cây dùng cành lá quấn xoay cô, rồi kéo cô lên đỉnh của nó. Sau đó những nó dình vài ba cành mảnh chỉ về một hướng.
Đông Phương Minh Huệ nhìn thấy một người thanh niên đang vắt chéo chân gác tay sau đầu và ngậm một ngọn cỏ trong miệng, có vẻ là đang ngủ.
"Cây đại thụ, cho ta mượn một thứ từ ngươi nhé."
Nó liền đưa cho cô một ít vỏ cây rồi cô liền ném chúng về phía người thanh niên kia.
Kết quả, người thanh niên loạng choạng, đu qua vài cành cây rồi mới yên vị, sau đó anh ta mỉm cười nháy mắt với Minh Huệ,
"Tiểu cô nương, làm sao mà cái cây đó lại nghe lời cô vậy?"
Đông Phương Minh Huệ trừng mắt nhìn hắn.
"Tôi không cần phải nói cho anh biết."
Người thanh niên chống một tay lên cằm, trêu chọc cô,
"Có vẻ hình như cô là một ngự Mộc sư, nhưng chút kỳ lạ, đặc biệt là ở sức mạnh linh lực của cô……………"
Đông Phương Minh Huệ đung đưa hai chân, cô có chút áy náy nhưng vẫn quay đầu đi chỗ khác mà không để ý đến anh ta.
Người thanh niên kia liền nhảy lên trước mặt cô, Đông Phương Minh Huệ giật mình suýt ngã, nhưng may mắn là cái cây đã dùng cành của nó cuốn quanh eo cô.
"Anh định làm gì đấy?"
Đông Phương Minh Huệ tức giận, nhăn mặt, mặc dù anh ta có vẻ không phải người xấu nhưng cô bắt đầu cảm thấy không ưa anh ta chút nào.
Người thanh niên lại nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc,
"Cô gái nhỏ ngoan ngoãn, tại sao cô không theo tôi về nhà."
"Ah…………. Ai cứu ….."
Đông Phương Minh Huệ nghĩ rằng cô đã gặp phải một kẻ biến thái và hét lên. Nhưng còn chưa kịp kêu thành tiếng thì có một bàn tay bịt miệng cô lại.
"Ngươi…….ngươi………ngươi."
"Tiểu cô nương, tôi chỉ đùa một chút thôi, đừng làm quá lên vậy. Cứ thế này thanh danh của tôi sẽ bị hủy hoại trong tay cô mất."
Bên kia nháy mắt với cô. Đông Phương Minh Huệ trước đây chưa từng thấy một kẻ nào lại xấc xược như thế này, thanh danh bị hủy hoại sao? Rõ ràng là cô mới là người đang bị bắt nạt cơ mà!
Cô ấy vỗ nhẹ vào cái cây và ra hiệu cho nó đặt cô ấy xuống. Cây cuộn cành và từ từ hạ cô xuống đất.
“Này, này, đừng chạy, cô gái nhỏ.”
Người thanh niên sững sờ, hẳn là không ngờ người kia lại có thể chạy trốn.
Đông Phương Minh Huệ xuống phía dưới ôm lấy thân cây vỗ vỗ,
"Ngày mai ta sẽ truyền cho ngươi một ít linh lực để ngươi mau lớn nhé."
Cây rung cành thích thú, suýt nữa chàng trai xuống đất.
"Hahahahaha, làm tốt lắm."
Đông Phương Minh Huệ ôm cây, nở một nụ cười hả hê.
.
.
.
Tối hôm đó, Minh Huệ và Uyển Ngọc phải khá vất vả mới tìm được hai phòng trọ còn trống.
Trong nhà trọ này có đủ thể loại người đến từ cả ba đế chế lớn, trong số đó có một số kẻ có vẻ hung tợn, cao lớn, cường tráng, bọn họ thành từng nhóm, trên người nồng nặc mùi máu, cũng như chi chít những vết sẹo, hẳn là bọn họ là lính đánh thuê. sống nhờ lưỡi kiếm không ngừng đính máu.
Đông Phương Minh Huệ mượn nhà trọ một chiếc cối xay thuốc rồi đem lên phòng sau đó đóng cửa lại, cô nghiền nát những bông mẫu đơn đỏ và cỏ tím còn lại rồi hòa chúng với nước, sau đó đổ chúng vào bình, cô định dùng chúng để cung cấp linh lực cho cái cây hồi sáng.
Nhìn qua vào bên trong chiếc nhẫn không gian của mình một lần nữa, cô cảm thấy nếu mua thêm một ít dược thảo, nếu không cô sẽ chết mất.
Các loại thảo mộc bên ngoài đều đắt kinh khủng, và chỉ với vài loại thảo mộc phục hồi linh lực nó đã tiêu tốn gần hết số tiền tiết kiệm của cô ấy, có vẻ như cô ấy phải tìm một công việc để có trang trải các chi phí trong tương lai ...
Cô nghĩ nhiều đến mức đêm đó cô gặp phải ác mộng, cô ấy mơ thấy mình đến quán trà của ai đó để làm việc lặt vặt và bị mọi người trêu chọc liên tục không ngừng.
Sao cô lại có một giấc mơ tào lao như vậy cơ chứ? Mơ thấy mình đi làm phục vụ….....
.
.
"Hôm qua hình như muội không ngủ được ngon đúng không."
Đông Phương Uyển Ngọc cảm thấy hơi kỳ lạ khi nhìn thấy quầng thâm mờ nhạt dưới mắt người kia.
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, ngáp và phàn nàn,
"Ừ, hôm qua muội có một giấc mơ tồi tệ. Tôi hoàn toàn kiệt sức vì nó,kiệt sức vì phải chạy quanh trong giấc mơ cả đêm."
Đông Phương Uyển Ngọc không khỏi bật cười.
“Vậy thì hôm nay muội cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, để tỷ một mình đến Học viện Hoàng gia do thám cũng được.”
Cô lập tức lắc đầu,
"Không, muội cũng sẽ đi."
Ở đây với đám người này chẳng phải còn tồi tệ hơn sao?
Cả hai người bọn họ nhanh chóng ăn một chút rồi đi ra ngoài.
"Thất tỷ, tỷ cứ giải quyết chuyện củ tỷ đi, muội sẽ nghỉ ở dưới cái cây kia một lúc."
Ánh nắng ban mai cũng không tệ cho lắm, cô chỉ đang kiếm cớ để đi truyền linh lực cho cái cây kia mà thôi, dù sao cô cũng không muốn phải giải thích nhiều.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy Minh Huệ yên vị dưới gốc cây rồi mới đi làm việc cô ấy cần làm.
Ngay khi cô ấy rời đi, Đông Phương Minh Huệ lập tức lấy chiếc bình sứ từ vòng không gian của cô ấy và tưới cho rễ cây.
“Cây ơi, đây là tất cả những gì ta có thể cho ngươi."
Cái cây liền rung cành, lá xanh rủ xuống như thể bị gió thổi bay.
Khi cô ấy tưới nước xong, những cành cây cuộn tròn quanh eo cô ấy và kéo cô lên, nó dùng cành lá luồng lạch nghịch ngợm đôi bàn tay của cô.
"Nào, đừng lại nào, kỳ thực ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Tất cả cành lá liền thu lại chờ câu hỏi của cô.
Đông Phương Minh Huệ hiểu rằng với trình độ vô dụng của mình, cô ấy rất khó để có thể tìm được một công việc phù hợp với bản thân. Trong tất cả các nghề ở lục địa bảy màu nay có lẽ, cô chỉ có thể làm dược sĩ.
"Ngươi chỗ nào ở Tuyết Đô này có vườn thuốc lớn không?"
Trước khi đến đây cô đã mơ rằng với số tiền cô mang theo cô có thể mua một ngôi nhà và rồi trồng các loại thảo mộc trong đó. Thực tế thì số tiền cô có nó còn chả đủ để mua một khoảnh đất để làm nhà vệ sinh…..
"Trong bán kính vài dặm trở lại đây chỉ có một vườn thuốc lớn. Mỗi ngày, có rất nhiều người ra vào vườn thuốc đó."
Cái cây truyền một giọng nói vào tâm trí cô.
Đông Phương Minh Huệ thở dài, nói như vậy chẳng phải chỉ có Học viện Hoàng gia mới có nó sao? Nhưng vấn đề là Học viện Hoàng gia có phải là nơi cô có thể muốn vào là vào đâu?"
“Cây à, ta không thể vào được Hoàng gia học viện, không còn có chỗ nào khác sao?"
Cái cây rung chuyển,
"Đằng kia cũng có một nguồn sinh khí mạnh mẽ, nhưng tôi không thể cảm nhận chính xác được vị trí của nó."
"Không sao đây."
Cái cây lớn cũng như cô ấy, sức mạnh linh lực quá yếu ớt.
Đông Phương Minh Huệ cọ vào gốc cây một lúc, nhưng trước khi cô ấy có thể than thở với thì cô lại bị một thứ gì đó đập vào đầu.
"Là ai."
Đông Phương Minh Huệ, người đang chán nản vì không thể tìm được việc làm, trừng mắt.
Chỉ cách cô một bước chân là người thiếu niên hôm trước, anh ta đang mỉm cười nhìn cô.
"Muốn vào học viện Hoàng gia sao? Cô là thí sinh năm nay à?"
Đông Phương Minh Huệ bĩu môi nhăn lại.
"Sao anh lại có thể có nghe trộm người khác như vậy?"
"Nghe trộm gì chứ, không phải ta đang đường đường chính chính đứng ở đây sao. Cô nên xem lại cách nói của bản thân đi thì hơn?"
Người thanh niên tiếp tục hỏi
"Cô muốn vào Hoàng gia học viện sao?"
Đông Phương Minh Huệ càng không vui, sự ghét bỏ của cô dành cho người này cứ tăng dần lên trong lòng cô và cô càu nhàu với giọng điệu khó chịu,
"Anh biết thì có ích gì"
"Thật vậy, với trình độ như của cô, cô sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên."
“........”
Người thanh niên ném thêm một miếng vỏ cây nữa, nhưng lần này là ném tay của cô.
"Cô muốn vào học viện Hoàng gia sao?"
“Làm như là anh có cách vậy?”
Đông Phương Minh Huệ chế nhạo.
Học viện Hoàng gia tuyển sinh của khá rộng rãi, cả thường dân và quý tộc đều có thể đăng ký dự thi. Tuy nhiên, 99% những người vào học viện đều là những người cực kỳ tài năng. Người như cô, một linh sư cấp một, nay linh lực con hạ xuống mức linh giả cấp năm thì làm sao có cơ hội được
"Tất nhiên là tôi có cách rồi."
Đôi mắt của Đông Phương Minh Huệ lập tức sáng lên.
"Có cách nào vậy?"
Người thanh niên trêu chọc nhìn cô từ trên xuống dưới.
"Chậc chậc, cô trông cũng rất ưa nhìn đấy."
Đông Phương Minh Huệ lập tức đưa tay che ngực, tức giận đỏ mặt quát.
"Bah, đồ biến thái"
Thấy cô ấy thật sự tức giận, người thanh niên ngồi thẳng người lại và cố nén nụ cười.
"Tiểu cô nương, tôi thật sự không thể ngừng được việc trêu chọc cô, còn việc đưa cô vào trong Học viện thì dễ thôi nhưng tôi có một điều kiện."
"Thử nói nó ra xem nào.."
Đông Phương Minh Huệ không rõ lời nói của người thanh niên kia có phải là sự thật hay không, nhưng cô vẫn muốn nghe thử.
"Tôi có một cây ‘Mộng Lam Tinh’ nhỏ, nhưng tiếc là gần đây nó không được tốt cho lắm, tôi đã nhờ rất nhiều ngự Mộc sư đến xem thử nhưng tất cả họ đều bị nó tấn công khi đến gần. Nếu cô có thể giúp nó khỏe trở lại thì tôi cũng sẽ giúp cô, đó là thỏa thuận mà tôi đưa ra. "
Mộng Lam Tinh? Là cái quái gì thế? Tuy vậy cô vẫn có thể hiểu rằng hiểu rằng bên kia muốn cô ấy giúp chữa bệnh cho một cái cây.
Đông Phương Minh Huệ suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Bất cứ khi nào, dù có là hy vọng nhỏ nhất để đặt chân vào Học viện, cô cũng sẽ thử. Cô phải tiếp tục cố gắng để tạo một tình bạn bền chặt với nữ chính!
"Bây giờ hãy đi với tôi."
Người thanh niên nắm lấy tay và ôm lấy cô và nhảy khỏi cây.
Sau khi tiếp đất, cô liền lùi lại một bước, cô có thể cảm nhận anh ta thực sự nghiêm túc,
"Không phải bây giờ, tôi phải đợi một người."
"Hả? Cô có biết tính mạng là chuyện cấp bách không? Không có thời gian để chờ đợi đâu"
Người thanh niên nài nỉ nhưng Đông Phương Minh Huệ vẫn lắc đầu,
"Không, nếu khi Thất tỷ tôi quay lại mà không thấy tôi thì tỷ ấy chắc chắn sẽ lo lắng."
Chắc chắn nữ chính sẽ lo lắng và cũng sẽ tức giận nữa………….
Khó lắm cố mới kiếm được một chút thiện cảm từ nữ chính, cô sẽ không để cho nó bị tiêu tan dễ dàng như vậy được.
Thanh niên đập tay vào trán.
"Là cô gái hôm qua đi cùng cô phải không? Đó là Thất tỷ của cô? Bây giờ tôi sẽ sai người đợi ở đây và chuyển lời cho cô là được chứ gì."
Đông Phương Minh Huệ cố chùn bước vài lần, và trước khi kịp nhận ra, cô đã được đưa đến một sân vườn riêng với một bộ sưu tập lớn các loại thảo dược, tất cả đều có tinh thần tốt và tất cả bọn chúng đều tỏ vẻ chào đón khi nhìn thấy cô.
Ngoài ra ở đây cũng có rất rất nhiều người làm vườn, họ không hề chú ý đến cô một chút nào, tất cả đều tập trung vào công việc của mình.
"Theo tôi."
Người thanh niên tên là Tư Đồ Hạo, và tất cả những thảo dược ở đây đều thuộc về anh ta. Đông Phương Minh Huệ không khỏi chảy nước miếng, cô cũng muốn có một mảnh vườn lớn như thế này.
Cô đi theo Tư Đồ Hạo vào một sân vườn nhỏ hơn, ở giữa là một cái cây cao lớn đầy gai, nó trông chả giống một cái cây nhỏ chút nào. Mặt đất xung quanh đầy cành cây và chất keo màu xanh lam tụ lại thành từng cục lớn.
“Đây là Mộng Lam Tinh sao?"
Tư Đồ Hạo và cô ấy đang đứng ngay ở ngưỡng cửa.
"Đúng, đó là Mộng Lam Tinh mà tôi đã kể cho các bạn nghe. Trên mặt đất là những cành cây bị gãy khi nó cố tấn công các ngự Mộc sư khác, và chất lỏng màu xanh lam kia là nhựa của nó và nó cũng chẳng để ai có thể vào dọn chúng cả.”
Đông Phương Minh Huệ kinh ngạc,
"Không phải anh nói nó là một cái cây nhỏ sao?"
Tư Đồ Hạo gật đầu.
"Chính tay tôi đã trồng, tôi đã từng đào rễ nó lên để kiểm tra độ tuổi, nhưng vào nửa năm trước nó đột nhiên trở nên hung dữ. Bất cứ ai đến gần sẽ bị nó tấn công, vì vậy tôi không chắc nó lớn đến mức nào. Hiện tại là vậy."
Đông Phương Minh Huệ khẽ lắc đầu trước câu nói của anh, Mộng Lam Tinh rất cao lớn, nhưng bộ rễ lại quá ngắn, nó đang không thể chịu được chính sức nặng của nó.
"Tôi muốn một mình ở với nó."
Cô ấy đề nghị, Tư Đồ Hạo hết sức ngạc nhiên,anh liên nhắc nhở.
"Lúc trước nó đã tấn công một Đại Linh Sư hệ Mộc đấy! Cô có chắc không đấy ‘Linh Vương’ của ta?"
“Tôi chắc chắn, anh còn muốn tôi chữa cho nó không? Muốn trị thì nghe lời đi. "
Lần đầu tiên Đông Phương Minh Huệ nói chuyện tự tin đến vậy, nhưng thật ra cô vẫn sợ, cô cần phải hết sức đề phòng biết đâu được cái cây này lại biến thái hệt như Tiểu Sắc thì sao?
"Được rồi, được rồi, nhưng nếu cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào thì cô hãy hét lên đấy nhé"
Tư Đồ Hạo vẫn cố nhắc nhở cô rồi mới chịu đi. Sau khi anh ta rời đi, Đông Phương Minh Huệ ngồi xuống đất, cách cái cây một khoảng không xa,
"Xin chào cây nhỏ, tên em là gì vậy?"
Cô hỏi ba hoặc bốn lần liên tiếp, nhưng cái cây vẫn không trả lời.
Đây là cái cây lạnh lùng nhất mà cô từng gặp, vẻ ngoài thì đầy gai nhọn rồi đếm tính hung bạo nữa, cái cây này chả giống với cái tên hoa mỹ kia một chút nào, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng đây là một cái cây bị đột biến.
“Nếu em cứ bơ chị thế này thì chị sẽ buồn lắm đấy, để nhắc thì chị tên là Đông Phương Minh Huệ, em có thể gọi chị là Minh Huệ.”
Đông Phương Minh Huệ ngẩng đầu lên và nũng nịu,
“Chị sẽ nói cho em một bí mật, thật ra chị đã bỏ nhà ra đi, chị mới chỉ mới ở Tuyết Đô có được vài ngày, và chị đang tìm việc, nhưng chẳng có kết quả gì cả …….Chỉ quả là một kẻ thật vô dụng. "
Mộng Lam Tinh lắc cành lá của nó, khiến cho vài chiếc lá rơi xuống trước mặt Đông Phương Minh Huệ.
Lá của Mộng Lam Tinh có hình dáng rất lạ,nó gần như tròn hoàn toàn
“Chà, lá của em đẹp quá, em có thể cho chị thêm vài chiếc để làm kỷ niệm được không?
Cái cây rung mạnh hai lần, khiến thêm nhiều lá rụng xuống hơn.
Đông Phương Minh Huệ gom chúng lại và đặt vào nhẫn không gian cùng với suy nghĩ rằng cô có thể dùng chúng để kiếm chút tiền từ Tư Đồ Hạo. Dù sao thì bên kia cũng coi Mộng Lam Tinh như một bảo vật mà.
Kết quả là, chỉ trong chốc lát vòng không gian của cô đã chật cứng lá, và rồi chúng đột nhiên chúng bị hút khô tong teo
"Mau xin nó thêm lá đi."
Giọng nói yếu ớt của Tiểu Sắc vang lên.
"Này, Tiểu Sắc, ngươi đã tỉnh rồi à."
Đông Phương Minh Huệ rất ngạc nhiên, cô rất mừng vì Tiểu Sắc đã tỉnh, cô đã tưởng mình sẽ không thể gặp nó cho đến khi đạt cấp Linh Sĩ.
Một hồi lâu, Tiểu Sắc vẫn không trả lời lại.
"Lá sao?"
Đông Phương Minh Huệ kinh ngạc và nhặt lấy một miếng trên mặt đất, cho vào miệng, một nguồn linh lực mạnh mẽ bùng nổ trong miệng cô.
Nhờ nó mà Tiểu Sắc có thể tỉnh lại sao?
Đông Phương Minh Huệ nhận ra rằng nếu cô có thể kiếm thêm các loại thảo dược có linh lực, thì Tiểu Sắc có thể tỉnh lại sớm hơn. Nếu vậy thì cô càng phải quyết tâm vào Học viện Hoàng gia.
"Mộng Lam Tinh, chị có một chuyện cần nói, chị có một người bạn nhỏ bị thương và lá của em dường như có thể giúp người bạn nhỏ đó."
Thực vật hầu hết đều có suy nghĩ khá đơn giản nên cô đi thẳng luôn vào vấn đề mà không vòng vo.
Mộng Lam Tinh liền lay động cành lá để lá rơi xuống.
“Cảm ơn em, em có cần chị giúp gì không? "
Đông Phương Minh Huệ vừa nhặt lá vừa trò chuyện với cái cây, với cô mọi thứ đều phải có qua có lại.
Mộng Lam Tinh cảm thấy linh lực mềm mại của Minh Huệ, tâm trạng âu lo của nó được xoa dịu phần nào.
"Em……emi thích mùi hương của chị, chị có thể đến đây mỗi ngày không."
Đông Phương Minh Huệ sững sờ, giọng nói đó thật nhẹ nhàng, giống như một đứa trẻ, quả đúng như lời Tư Đồ Hạo nói, cái cây này vẫn còn nhỏ.
"Có, tất nhiên là được rồi, chị sẽ đến đây hàng ngày cho đến khi chị vào học viện."
Đông Phương Minh Huệ nhẹ nhàng giải thích cho cái cây.
"Chị không thể đưa em đi cùng sao?"
Mộng Lam Tinh cuộn cổ tay Đông Phương Minh Huệ bằng cành của nó và rồi những chiếc của gai của nó đâm vào tay cô! Có hai vết rách và cô bắt đầu chảy máu.
Thấy vậy những cành gai ngay lập tức rút lại. Như một đứa trẻ biết bản thân đã làm sai điều gì đó, Mộng Lam Tinh im lặng không nói một lời.
Đông Phương Minh Huệ xé gấu áo băng vết thương lại rồi vuốt ve cái cây.
"Mộng Lam Tinh, không phải không có cách để em đi, nhưng em cần phải biến thành dạng người trước đã."
Mộng Lam Tinh thực sự muốn biết ý của cô ấy là gì khi nói về hình dạng con người
"Người bạn nhỏ của chị, Tiểu Sắc có thể biến hình thành một con búp bê nhỏ, bây giờ người bạn ấy không thể ra ngoài được, nếu có cơ hội chị sẽ giới thiệu bạn ấy cho em nhé?"
Mộng Lam Tinh rung cành đầy tỏ ra rất vui. Nhưng ngay khi gai chạm chuẩn bị chạm vào Minh Huệ, thì nó lại sợ hãi lập tức thu mình lại.
Đông Phương Minh Huệ vỗ vỗ vào thân nó, rồi nhẹ nhàng sờ sờ lên những chiếc gai.
"Em cứ nghỉ ngơi đi! Mai chị sẽ quay lại"
Mộng Lam Tinh rủ xuống tỏ ra buồn bã. Thấy cô chuẩn bị bước ra khỏi đi, Mộng Lam Tinh chỉ thốt lên một tiếng trẻ con:
“Chị giận em à?”
Đông Phương Minh Huệ quay lại hỏi.
"Tại sao chị lại giận em cơ chứ?"
Mộng Lam Tinh đưa chiếc cành còn dính máu cho cô,
"Vì em đã làm chị bị thương."
Trước đây đã có nhiều người đến đây, hễ bị thương là họ lại tấn công nó, nó không thích họ một chút nào.
"Không, em đâu có cố ý."
Đông Phương Minh Huệ hoàn toàn hiểu nó, cô ấy đã đã gặp rất nhiều loại cây, và chúng đầu thể hiện tình cảm bằng cách dùng cành lá cuốn lấy cô.
Bản chất thực vật rất đơn giản và chúng thường không tấn công người khác trừ khi bị đe dọa.
Mộng Sao Xanh rùng mình phấn khích, khi được Minh Huệ nhẹ nhàng vuốt ve.
"Vuốt ve em tiếp đi, em thích lắm. "
Đông Phương Minh Huệ vuốt ve và nói chuyện với nó một lúc rồi nó mới chịu cho cô ấy đi.
~~~~~
Tư Đồ Hạo khá lo lắng, anh lo rằng rằng cô bé kia đã bị Mộng Lam Tinh nuốt sống, thậm chí anh đã lao vào kiểm tra tình hình.
Những chả có cảnh tượng máu me nào cả, thay vào đó anh nhìn thấy bức tranh ấm áp của Đông Phương Minh Huệ và Mộng Lam Tinh, cô ấy ngồi cạnh thân cây của Mộng Lam Tinh và nhẹ nhàng vuốt ve nó.
“Nó có vẻ ổn rồi, đừng có gọi thêm ngự Mộc sư đến nữa, chỉ là nó cô đơn và muốn có người chơi cùng thôi.”
Đông Phương Minh Huệ che cổ tay, tức giận nhìn về phía Tư Đồ Hạo.
Tư Đồ Hạo không nói nên lời, Minh Huệ nói cứ như thể vấn đề ở đây chỉ đơn giản là một đứa trẻ hơn rỗi thôi ấy, nhưng anh vẫn muốn khen ngợi cô.
"Cô là người đầu tiên mà nó không có hung hăng tấn công đấy."
Đông Phương Minh Huệ nâng cổ tay bị thương của cô lên,
"Bồi thường đi"
"Được, được rồi, cô muốn gì nào?" .
"Đầu tiên tôi muốn vào Học viện Hoàng gia, đó là những gì chúng ta đã thỏa thuận."
Đông Phương Minh Huệ nhìn anh.
“Không có vấn đề gì, ngày mai cô hãy theo tôi đến Học viện Hoàng gia. Nhưng cô phải đảm bảo rằng Mộng Lam Tinh vẫn trong tình trạng tốt, nếu không, sẽ không có thỏa thuận nào cả”
Tư Đồ Hạo lại hất cằm lên,
“Còn gì nữa?”
"Tôi đi một ít thảo dược từ vườn thuốc của anh."
Đông Phương Minh Huệ lại cố ý nhấc cổ tay lên…. thật ra thì, cô không bị thương nặng đến mức cần thuốc, chính là cô quá ấn tượng với số thảo mộc ở đây.
Tư Đồ Hạo tỏ vẻ thờ ơ,
"Tiếp đi, có phải cô muốn ta sai người làm vườn lấy thuốc cho cô đúng không?"
Đông Phương Minh Huệ lắc đầu,
"Tôi sẽ tự mình làm việc đó."
Chẳng bao lâu, Đông Phương Minh Huệ đã tìm ra một số loại thảo mộc có sức mạnh linh lực cao nhất trong các khu vườn, sau khi nói chuyện với họ, cô ấy đã lấy một ít lá và nhụy hoa của chúng..
Tư Đồ Hạo nhìn thấy những gì cô ấy lấy và cười không ngừng,
"Cô có chắc những thứ này đủ để chữa lành vết thương của cô không?"
Đông Phương Minh Huệ chỉ phớt lờ anh ta và ngay lập tức đặt nó vào bên trong chiếc nhẫn không gian, cô nhanh chóng cảm thấy bên trong chiếc nhẫn không gian có rung động, và chỉ trong giây lát Tiểu Sắc hấp thụ hết chúng.
"Nó hiệu quả rồi!"
"Cô vừa nói gì vậy?"
Tư Đồ Hạo nhìn cô một cách khó hiểu, Đông Phương Minh Huệ xua tay,
"Không có gì, ngày mai tôi sẽ lại đến xem tình hình của Mộng Lam Tinh."
Tư Đồ Hạo tiễn cô ấy ra khỏi cửa và ra lệnh cho hai vệ sĩ hộ tống cô ấy về nhà trọ
Đông Phương Minh Huệ đang tự hỏi liệu cô có nên kiếm chác thêm một chút thảo mộc tăng cường linh lực vào ngày mai hay không, và ngay khi cô vừa bước vào phòng, nữ chính đã kéo cô vào phòng.
"Ah……………………"
Đông Phương Uyển Ngọc giật mạnh cổ tay bị thương của cô.
"Đau quá, Thất tỷ, thả tay em ra."
"Đã có chuyện gì xảy ra với muội?"
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn thấy vết máu, cô liền đè Minh Huệ xuống ghế, tháo băng tháo băng để kiểm tra vết thương, trên cổ tay của MInh Huệ có hai lỗ nhỏ.
"Giải thích cho tỷ."
Đông Phương Minh Huệ ngay lập tức nói kể với nữ chính toàn bộ mọi chuyện về Mộng Lam Tinh
"Nó không thực sự có ý làm muội bị thương."
Nó chỉ là một đứa trẻ, mọi thứ đều có thể được tha thứ.
Đông Phương Uyển Ngọc lấy một viên thuốc, nghiền nát nó rồi xoa lên vết thương của Minh Huệ, sau đó băng bó lại,
"Cứ để vậy một đêm, đừng để bị dính nước vào cổ tay."
"Vâng"
Đôi mặt của Đông Phương Minh Huệ bối rối nhìn sang nữ chính đang ngồi bên cạnh cô.
"Vậy là Tư Đồ Hạo hứa ngày mai sẽ đưa muội đến Hoàng gia học viện sao?"
Đông Phương Uyển Ngọc nghiêm túc nhìn cô.
"Làm sao muội biết được hắn không có ý đồ xây? Nếu hắn đưa muội đến một nơi hoang vắng rồi giết muội thì sao?"
"..............."
Đông Phương Minh Huệ đột nhiên cảm thấy thế giới này tràn đầy ác ý.
"Thôi bỏ đi, muội nghỉ sớm đi, ngày mai tỷ sẽ đi cùng muội."
Nói rồi Đông Phương Uyển Ngọc quay về phòng mình. Đông Phương Minh Huệ sờ sờ, cô suy nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không đoán ra được ý đồ của nữ chính.
Nhưng cũng tốt, có nữ chính ở bên cạnh thì ít nhất cô cũng được an toàn.
.
.
.
.
Sáng hôm sau, Đông Phương Minh Huệ được người của Tư Đồ Hạo dẫn sang một sân vườn khác, Tư Đồ Hạo đưa cho cho cô ấy một chai thuốc linh lực lỏng.
"Mộng Lam Tinh vẫn đang giở trò nhỏ, không chịu cho ai đến gần."
Đông Phương Minh Huệ gật đầu nhận nó rồi lặng lẽ đi tới chỗ Mộng Lam Tinh, cô giả vờ núp sau bức tường,
"Mộng Lam Tinh, em có ở đó không?"
Khi nghe giọng nói của cô ấy, Mộng Lam Tinh vươn cành lá đến lối vào, nhẹ nhàng chạm vào cô ấy với vẻ vui sướng.
"Hôm nay chị có một thứ thú vị cho em đấy."
Đông Phương Minh Huệ lấy ra chiếc bình và lắc nhẹ.
Mộng Lam Tinh nắm lấy quần áo Minh Huệ kéo cô lại gần nó.
"Em không cần, chị cứu lấy nó đi."
Có lẽ bên kia lớn đến mức này là do được thường xuyên tưới tinh lực.
"Em không cần sao? Em có chắc chắn không?"
"Nó vô dụng, chả ngon chút nào."
Mộng Lam Tinh kéo cô ấy ngồi xuống và và bắt đòi cô kể chuyện.
Đông Phương Minh Huệ rất giỏi bịa chuyện, cô cũng chả cảm thấy áy náy gì khi phải lừa người hay lừa thực vật.
"Lần trước chị đã kể đến đoạn con khỉ lên núi để tỏ lòng tôn kính."
Mộng Lam Tinh thực sự có một trí nhớ tuyệt vời, và Đông Phương Minh Huệ đã không ngần ngại khen ngợi nó.
.
.
Khi câu chuyện con khỉ được nửa chừng, Đông Phương Uyển Ngọc đến nhìn thấy Đông Phương Minh Huệ đang ngồi cười nói bên cạnh cái cây đầy gai cô cảm thấy tim mình dường như loạn nhịp, có một nỗi sợ khó hiểu bộc phát trong cô.
"Cửu muội của cô thực sự rất kỳ lạ, ta đã từng nghi ngờ, nhưng giờ ta khẳng định là cô ấy có thể giao tiếp với mọi loài thực vật một cách dễ dàng, chẳng trách cây ma thuật đó lại muốn ký khế ước máu với cô ấy."
Nó giải thích cho tất cả, tất cả những điều kỳ quặc trước đó. Hồi ở rừng mà thú Đông Phương Uyển Ngọc đã từng cố gắng cắt đuôi Minh Huệ, nhưng tất cả nỗ lực của cô đều thất bại.
Cô vẫn thấy không thể tin được sự giải thích kia. Người ta nói rằng chỉ những người có bản tính trong sáng mới có thể nghe thấy tiếng gọi của thiên nhiên, Cửu muội của cô ấy hả? Cô ấy có phải là một người trong sáng sao?
“Uyển Ngọc, ta từng đọc về một tộc người trong một cuốn sách cổ, họ được gọi là Vạn thọ, họ được sinh ra với khả năng tương tác với thiên nhiên, giao tiếp với mọi sinh vật, và vì khả năng của họ quá phi chính thống nên nó đã đưa họ đến bước đường diệt vong. Khả năng đó khơi dậy sự ghen ghét và lòng hận thù, cuối cùng tất cả đều bị giết. Họ được gọi là Vạn thọ bởi vì họ đều có tuổi thọ khá dài.”
Thanh Mặc đột nhiên kể.
Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt Đông Phương Uyển Ngọc,
"Ông có cho rằng Cửu muội là người của tộc Vạn thọ không?"
“Ta không thể chắc chắn, nhưng nếu người ngoài biết cô ấy có thể giao tiếp với thực vật, theo ta cô ấy sẽ gặp tai họa lớn.”
"Tôi hiểu."
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn Minh Huệ một lúc rồi lùi lại.
"Thất tỷ, sao tỷ lại đứng đó?"
Đông Phương Minh Huệ ngạc nhiên, Uyển Ngọc chỉ vào vết rách trên quần áo của cô,
"Hôm qua muội đã hứa với tỷ điều gì?"
"Nhưng muội đâu có bị thương."
Đông Phương Minh Huệ xòe tay ra, quần áo của cô bị gai từ trong Mộng Lam Tinh làm rách, nó đã cố gắng chạm vào cô một cách rất nhẹ nhàng, nếu không mọi thứ đã tồi tệ hơn rất nhiều.
Tư Đồ Hạo đau đầu.
"Cô Thiên, đừng lo lắng tôi sẽ bồi thường cho cô tất cả không thiếu sót điều gì."
Đông Phương Minh Huệ trừng mắt nhìn anh ta.
"Tôi không muốn quần áo, cứ để tôi đến vườn thuốc lấy thêm một ít dược liệu là được, vết thương trên tay tôi vẫn chưa lành."
Tư Đồ Hạo gật đầu lia lịa.
"Và sau đó tôi sẽ đưa cô đến Học viện Hoàng gia sau."
.
.
.
Trong lúc Đông Phương Minh Huệ đang cặm cụi hái thuốc trong vườn thuốc, hai người họ đứng ở rìa và quan sát.
Thanh Mặc không khỏi bật cười,
"Cửu muội của cô thực sự có kiến thức rất sâu rộng, đừng tưởng cô ấy chỉ hái những chiếc lá và nhụy hoa một cách ngẫu nhiên, tất cả chúng đều chứa đậm đặc linh lực đấy,”
Đông Phương Uyển Ngọc nhếch khóe môi cười vui sướng, Cửu muội của cô rõ ràng không phải là một người đơn giản.
"Được rồi, đi thôi."
Đông Phương Minh Huệ ném toàn bộ số dược liệu hái được vào nhẫn không gian của mình.
.
.
Họ đi qua một cánh cổng nhỏ để vào bên trong Học viện Hoàng gia.
Đông Phương Uyển Ngọc có vẻ hững hờ, nhưng Đông Phương Minh Huệ nhìn trái phải, cô chú ý đến từng viên gạch và từng ngóc ngách của Học viện Hoàng gia.
Tư Đồ Hạo đã lo liệu sắp xếp mọi thứ cho cô, khi họ đến vườn hắn liền hỏi những người xung quanh
"Trưởng khoa có rảnh không?"
Nhà thuốc này không được coi là thuộc Học viện Hoàng gia, nó là một khoa riêng biệt và hoạt động lập độc lập, có thể coi nó là Học viện Giả kim thuật.
Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, cô chợt nhớ ra hình như có một một dược sư già tên là Tư Đồ Hùng trong truyện, vậy cả hai cùng họ.
"Thưa tiền bối, chủ nhiệm khoa hiện không có ở đây. Nếu tiền bối có việc gấp, có thể đến phòng làm việc của trưởng khoa để ngồi đợi."
Họ vô cùng lịch sự với Tư Đồ Hạo. Tư Đồ Hạo gật đầu, sau đó dẫn Đông Phương Minh Huệ và Đông Phương Uyển Ngọc đi vòng ra phía sau,
"Để tôi nói cho hai người biết, hiệu thuốc của bọn ta là lớn nhất trong ba đế quốc, ở đây có đủ mọi loại linh dược từ loại sơ cấp cho đến cao cấp. Các cả Học viện Hoàng gia đều phải ít nhiều kiêng nể nơi này.”
Bất kể là chiến binh, ngự thuật sư hay nhà giả kim, tất cả bọn đều rất cần linh dược. Đông Phương Uyển Ngọc thừa hiểu điều này.
Còn với Đông Phương Minh Huệ đây chính là cơ hội cho cô có thể đột phá trong bí mật.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage