Các Linh sư đứng vòng ngoài Đầm lầy Đen bắt đầu thi triển một trận mình đặc biệt. Linh lực của họ tràn ra tạo thành một dòng chảy nhiều màu sắc, chúng tụ lại và kết thành một tấm lưới màu đỏ tươi như máu, tấm lưới chụp xuống và bắt lấy con rắn ba đầu bên dưới..
Chiếc lưới máu quấn quanh một trong những cái đầu của con rắn và thắt lại, bóp nát nó!
Đông Phương Minh Huệ rùng mình sợ hãi trước cảnh tượng đó, cô mở to mắt nhìn về phía đám người kia.
"Đó là Lưới máu của Liên Minh Huyết Sát."
Một giọng nói vang lên trong đầu Minh Huệ.
Liên Minh Huyết Sát, là một tổ chức chuyên ám sát, với sức mạnh khổng lồ, họ tung hoành khắp Lục Địa Bảy Màu, hầu như ở mọi ngóc ngách đều có dấu vết của họ.
Minh Huệ nuốt nước bọt rồi hỏi dò.
"Ngươi có chắc là ngươi sẽ cướp được Quả Mây Tím từ tay chúng chứ?"
Nếu không biết họ thì không nói làm gì, nhưng nếu biết thì tốt nhất bạn nên tránh đụng độ với họ. Nghĩ lại thì việc ăn cắp của Liên Minh Huyết Sát chẳng khác nào muốn tìm cái chết.
Đông Phương Minh Huệ nhất thời không nghe thấy cái cây nhỏ trả lời. Phía dưới ở Đầm lầy Đen cục diện đang thay đổi, con rắn ba đâu nay đã mất một đầu do lưới máu. Đối với Rắn ba đầu, ba đầu của nó là ba mạng, mất một đầu cũng giống như mất một mạng.
Nhóm người này thật độc ác!
Nhận ra mất một đầu, con rắn phát điên lên, nó dùng đuôi quật tung mặt bùn phía dưới đầm hất những con nhện đen lúc trước tung lên không trung.
Lưới máu là biểu tượng của Liên Minh Huyết Sát một khi Liên Minh Huyết Sát sử dụng nó với kẻ thù, bất kể chúng là ai, con người hay ma thú, tất cả sẽ chỉ còn đường chết.
Tuy nhiên Lưới máu là trận pháp hy sinh, sức mạnh của nó đi kèm cái giá phải trả tương ứng. Tất cả những người thi triển trận pháp này đều sẽ mất đi hoàn toàn linh lực.
Thông thường, Liên Minh Huyết Sát sẽ không sử dụng trận pháp này trừ khi nó thực sự cần thiết, chắc hẳn họ rất muốn có được Trái Mây Tím.
Đông Phương Minh Huệ không hiểu rõ mục đích của Liên minh Huyết Sát gì, nhưng trong truyện gốc có đề cập rằng Thiếu chủ Liên minh Huyết Sát có một người em trai bằng cách nào đó đã qua đời.
"Quả Mây Tím có thể giúp cậu em trai đó sông lại sao?".
"Chết tiệt."
Cái cây nhỏ của cô cuối cùng cũng đáp lại câu hỏi của cô,
"Nếu ta không bị thương, ta có thể dễ dàng làm gỏi tất cả bọn chúng. Nhưng bây giờ……………"
Hầu hết linh lực của cái cây đã bị kìm hãm bởi linh lực yếu đuối của Đông Phương Minh Huệ, về cơ bản giờ nó chả khác nào đứa trẻ sơ sinh. Đương Đông Phương Minh Huệ hiểu ý nó đang muốn nói.
Nếu bây giờ cô trở về tay trắng chắc chắn nữ chính sẽ dành cho cô một ánh nhìn cực kỳ coi thường và khinh bỉ
Bên dưới ngày càng hỗn loạn, cú quất đuôi vừa rồi của con rắn tạo ra một lỗ hổng trên lưới máu, nó lợi dụng điều đó để tẩu thoát. Như họ đã lên kế hoạch trước đó, một nhóm đánh lạc hướng con rắn, nhóm còn lại thì chờ thời cơ để lấy Trái Mây Tím.
Minh Huệ ngồi trên một cái cây, quan sát con rắn ba đầu di chuyển sang một hướng khác, cô bẻ một miếng vỏ cây rồi nói với người bạn nhỏ của mình:
"Nếu ngươi chạy để giữ mạng thì ngươi có thể chạy nhanh đến mức nào?"
Nói đến tốc độ, cây ma thuật liền vỗ ngực trấn an cô:
"Ta sẽ là vua trong khu rừng này."
"Được rồi, ta kêu ngươi tóm lấy ta, thì ngươi phải tóm lấy ta ngay, sau đó cả hai sẽ phải chạy thục mạng."
Đông Phương Minh Huệ nghĩ ra một kế hoạch, nhưng nó có thành hay không còn phụ thuộc vào mức độ hợp tác của họ. Tất nhiên, đây là một đánh bạc rất lớn.
.
.
"Thiếu chủ, nhìn xem, là Quả mây màu tím."
Trưởng lão Liên Minh Huyết Sát cảm thấy kinh ngạc khi thấy chúng, ông còn kinh ngạc hơn khi thấy tận hai Quả mây màu tím cùng trên một cây!
Người đàn ông được mệnh danh là thiếu chủ môi hơi cong lên, lộ ra nụ cười quyến rũ:
"Thật tốt, cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy chúng."
Ngay khi vị trưởng lão chuẩn bị đưa chúng cho anh ta, thì một đoạn dây leo mỏng đột nhiên vọt qua lòng bàn tay của hai người, nó nhẹ nhàng quấn lấy hai Quả mây màu tím rồi vù vù bay đi.
Họ sững người trong giât lát, rồi chợt nhận ra rằng có ai đó đã ẩn mình trong bóng tối chờ thời cơ để cướp thành quả của họ..
"Kẻ kia, chạy đâu cho thoát."
Đôi mắt của vị trưởng lão đỏ lên vì tức giận. Đây là lần đầu Đông Phương Minh Huệ lần đầu tiên nhìn thấy Quả Mây Tím, vỏ nó có một màu xanh không đều, nó tựa như lúc lá phong đang đổi màu. Mùi của Trái Mây Tím khá nồng, nó là một mùi thơm quyến rũ, nó không giống như trái cây mà cô đã gặp trước đây, nó rất đặc biệt.
"Mau ném Quả Mây Tím vào vòng không gian. Nếu không, mùi hương của Trái Mây Tím sẽ thu hút một số lượng lớn ma thú, chưa kể là nhóm người kia sẽ dễ dàng phát hiện ra chúng ta"
“Nhưng, nhưng ta không có.”
Cô ấy ở nhà là một người hung hăng và độc đoán, nhưng mọi người trong gia đình Đông Phương đều biết rằng cô ấy chưa bao giờ luyện tập gì cả, cô luôn có người hầu kẻ hạ, nên một cái nhân không gian là không cần thiết.
Cái cây kia dường như muốn dậm chân vào mặt đất..
"Ngươi! Ham lắm!"
Đông Phương Minh Huệ dường như nghe thấy tiếng nghiến răng của nó. Quả nhiên, mùi hương của Quả Mây Tím thu hút đủ mọi loại ma thú, chỉ trong chốc lát phía sau cô đã có hàng đàn ma thú, thêm vào đó là Liên minh Huyết Sát. tất cả đều đang đuổi theo cô.
Cái cây ma thuật tự thương cảm cho số phận của bản thân và tiếp tục cố gắng chạy nhanh hơn nữa!
"Tý nữa hãy ném một Quả Mây Tím thẳng vào tổ của Voi Có Cánh."
Đông Phương Minh Huệ ra lệnh, cô không muốn chiến đấu chống lại Liên minh Huyết Sát, cô không thể gây thù chuốc oán với sức mạnh linh lực yếu ớt của bản thân.
Cô ấy chỉ đơn giản là chơi trò gắp lửa bỏ tay người, mọi chuyện sẽ là do lũ voi có cánh hết.. Người bạn nhỏ của cô cũng hiểu điều mà cô suy tính, không nói một lời, nó đã ném Quả Mây Tím vào hang ổ của lũ Voi bay với tốc độ cũng như độ chính xác đáng kinh ngặc, nếu không để ý khĩ thì có khi sẽ tưởng là Quả Mây Tím đã tự bay vào hang đó.
"Mau đi thôi."
Cái cây ma thuật cũng không quên kéo Đông Phương Uyển Ngọc người đang chờ ở bên ngoài đi cùng.
Về phía Đông Phương Uyển Ngọc cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cơn giận dữ lớn dần trong cô, cô liền hỏi người kia.i
"Các ngươi vừa ném một Quả Mây Tím vào ở đó, các ngươi có biết điều gì sẽ xảy ra nếu nhóm ma thú đó giết chết những con Voi có cánh không? Nếu Voi có cánh không còn thì ta cần Quả Mây Tím còn lại này làm gì nữa? "
Đông Phương Minh Huệ cúi đầu, đó là giải pháp tốt nhất mà cô có thể đưa ra lúc đó.
"Có điều gì đó rất kỳ lạ về Cửu muội của cô."
Thanh Mặc, người chưa bao giờ có nhiều kỳ vọng về Minh Huệ, đột nhiên nói.
"Và hình như tôi đã nhìn thấy cây ma thuật của cô ấy ở đâu đó."
Đông Phương Uyển Ngọc bực tức.
“Mau nghĩ cách cướp lũ Voi có cánh khỏi tay đàn mà thú và Liên minh Huyết Sát đi! "
.
.
Khỏi phải nói, bản thân thiếu chủ của Liên minh Huyết Sát cũng đang phải chiến đấu với đàn mà thú kia để giành lấy Trái Mây Tím.
Hai người quay lại và núp ở phía bên cánh trái tổ của Voi có cánh để quan sát, tình hình lúc này rất hỗn loạn.
"Cô cứ ở đây, ta sẽ đi rồi quay lại ngay."
Đông Phương Uyển Ngọc ra lệnh cho Đông Phương Minh Huệ. Minh Huệ liền giật mạnh góc váy của Đông Phương Uyển Ngọc, tỏ ý lo lắng,
"Thất tỷ, một mình tỷ vào là quá nguy hiểm."
Đông Phương Uyển Ngọc gạt tay cô ra rồi lẻn vào, thỉnh thoảng có một hai con ma thú tấn công cô, nhưng chúng đều bị cô xử lý một cách dễ dàng.
"Quả Mây Tím này là của ta."
Bạn nhỏ của Minh Huệ lầm bẩm
"Rồi của người tất đấy."
Đông Phương Minh Huệ thở phào nhẹ nhõm vì đã giữ được cái mạng nhỏ bé của mình.
Cô nhìn cái cây ma thuật vươn ra hai dây leo và dính chúng vào Quả Mây Tím còn lại, hấp thụ từng, từng chút một cho đến khi thứ quả kia teo tóp.
"Nó ngon thật."
Cây ma thuật sau khi ăn xong cũng không quên nói mấy thứ vớ vẩn bằng giọng nói trẻ con.
"Nếu như ngươi chăm sóc ta tốt, ta có thể giúp ngươi không còn vô dụng nữa.”
Phải cô vô dụng, nhưng không phải là mặt cơ thể, mà là cách tu luyện, con người chỉ có tầm nhìn hữu hạn, Minh Huệ thực sự may mắn khi gặp được nó!
"Nếu ta thực sự vô dụng như ngươi nói, vậy tại sao ngươi lại ký hợp khế ước máu với ta." Đông Phương Minh Huệ trợn mắt như muốn hỏi 'ngươi nghĩ ta là đồ ngốc à?'
"Không phải ngươi chỉ muốn ta giúp ngươi tìm cái lộ đỉnh sao? Ta sẽ không giúp ngươi nữa."
Câu nó đó như một cú vải thẳng vào mặt nó.
Cái cây ma thuật túa ra mấy sợi dây leo, chúng nhảy múa điên cuồng giống như có gì đó đang bùng nổ trong nó,
"Ngươi còn muốn ta chỉ cho cách tu luyện không hả?"
"Tùy ngươi."
Đông Phương Minh Huệ nhạt nhẽo nói,
"Ngươi thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó ta lên được cấp Linh Vương, không phải sẽ tốt hơn cho ngươi sao? ".
Cô chắc chắn nó sẽ giúp cô, vì dù sao cô và nọ cũng đang cùng hội cùng thuyền.
"Đừng nói điều vớ vẩn đó, có ta ở đây, ngươi hãy quên cấp Linh Vương làng nhàng đó đi, với cách của ta ít nhất ngươi phải lên được cấp Thánh Linh!"
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy người bạn nhỏ của cô quá mơ mộng, Thánh Linh là một từ quá xa vời.
Chẳng mấy chốc, cái cây vẽ lên trong đầu cô cách tu luyện, cô chăm chú nhận ra nó rất khác lạ,
"Ngươi có chắc đây là cách tu luyện không? Có thực sự ổn không đấy?"
Cây ma thuật vẫy dây leo của nó,
"Tất nhiên, đây là đúc kết của một Linh Tôn, nó cũng được điều chỉnh cho phù hợp với ngươi."
Nói cách khác nó được thiết kế riêng cho cô.
"Được rồi, cảm ơn ngươi."
Đông Phương Minh Huệ không phải là kẻ nhỏ mọn, cảm thấy sự giúp đỡ nhiệt tình của cái cây, trong lòng cô cũng gạt bỏ đi ký ức về sự tàn nhẫn của nó trong lần đầu gặp mặt và cả cái khế ước màu ngoài mong muốn kia.
“Từ nay về sau chúng ta sẽ ở nhau, vậy tại sao ta không cho ngươi một cái tên.”
Đông Phương Minh Huệ tự nhủ:
"Ngươi là một loài thực vật và ngươi liên tục nói về lộ đỉnh, vậy đơn giản thôi, từ nay ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Sắc."
"Này, này. này."
Cái cây ma thuật phản đối,
"Tại sao thực vật lại không được lộ đỉnh, ngươi có biết cái gì gọi song tu không? Ngươi có hiểu được vẻ đẹp của sự hợp nhất giữa linh hồn và tình dục không? Hừm tất nhiên là ngươi không biết rồi."
"Tiểu Sắc, Tiểu Sắc, hình như có gì đó ở đằng kia."
Đông Phương Minh Huệ không quan tâm nó đang nói gì, cô nhận thấy rằng tổ voi có cánh dường như đang sụp đổ.
Tiểu Sắc vươn một nhánh dây leo ra và nhanh chóng nhận thấy tình hình.
"Chết tiệt, chúng ta đã bị phát hiện, chạy đi!"
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage