Thấm thoát nửa tiếng trôi đi.
Quang Ngọc hiện giờ đang nằm dài ra bàn, đôi mắt vương vấn nỗi sợ hãi ấy liếc nhìn hộp sữa còn một nửa một cách đầy cẩn trọng.
Nhân giới ngập tràn điều đẹp đẽ… song cũng có những thứ có thể gây hại đến hồ ly, à nhầm, thần linh!
Không gì khác ngoài sữa, quá đáng sợ!
Diệp Chỉ Bạch mặt khác lại không ở yên một chỗ như Quang Ngọc.
Cô mới vừa trở về phòng để thay bộ đồ ngủ. Hiện giờ cô đang đứng bên cửa sổ phòng khách với tấm rèm kéo một nửa và tiếp tục quan sát hành động của các cô hầu.
Cô cũng đã bỏ túi thẻ học sinh của Diệp Chỉ Quân.
Như một vị thám tử tài ba bước ra từ trong phim, cô tự nhủ với bản thân.
“Được rồi… Đợi đến khi bọn họ vòng trở lại, đó là lúc chúng ta sẽ chuồn ra ngoài… ê Quang Ngọc… Quang Ngọc?”
“Diệp Chỉ Bạch!”
“Ối! Haiz~… đồ hồ ly ngốc nghếch, đừng có vỗ vai người khác từ phía sau đột ngột thế chứ. Dọa tôi là một chuyện, tôi mà ném cô ra ngoài thì cô sẽ có chuyện đó.”
Kể cả tiếng thét của cô nghe lạnh lùng một cách quyến rũ, có là Quang Ngọc cũng cảm thấy hơi tê cứng người.
Đứng phía sau Chỉ Bạch, cô rút tay lại và đặt lên cằm. Cô nhìn bộ y phục hiện tại của Diệp Chỉ Bạch một cách tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Diệp Chỉ Bạch bồn chồn trước ánh nhìn soi xét.
“Cô nhìn cái gì…?”
“Không có gì, chỉ là bộ váy mỏng nhẹ cậu mặc hôm qua trông đẹp mà, sao nay đổi rồi?”
“Không phải chuyện của cô…”
Đúng là bộ đồ Chỉ Bạch đang mặc không phải bộ cô mặc lúc xuất viện, thay vào đó là một chiếc áo phông thùng thình trông thoải mái với tông màu tím và trắng, rất ăn nhập với màu tóc của cô, cùng chiếc quần lửng xanh lơ trơn.
Dưới chân cô là đôi tất xù cổ xỏ vào trong đôi dép lê.
Bộ váy kia mỏng nhẹ quá! Mặc nó khiến cô cảm thấy vô cùng bất an!
Thế nên cô đã lục lọi khắp tủ đồ coi có bộ nào mặc đỡ ngại không, nếu không nam tính thì ít nhất cũng tiệm cận trung tính.
Và cô bắt gặp bộ đồ mà Quân Nhi đã chuẩn bị cho cô.
——Hết 99% đống đồ đó toàn là váy.
Hỡi ơi…
Nhưng cũng không sai vì cơ thể này trong quá khứ là một cái vỏ rỗng câm như hến, đến cả chữ “KHÔNG” chắc chắn cũng không nói được.
Đồng nghĩa với việc trở thành “búp bê thay đồ” cho Quân Nhi.
Có nhiều váy thế này âu cũng là chuyện dễ hiểu.
Bộ đồ Chỉ Bạch đang mặc là bộ ít xấu hổ nhất cô có thể tìm được.
Ít nhất nó nhẹ như tênh và thoải mái.
Mặc như này trông bình thường hơn hẳn mà nhỉ?
Quang Ngọc đi vòng quanh Chỉ Bạch vài vòng rồi dừng ở trước mặt cô, giơ ngón trỏ.
“Diệp Chỉ Bạch, đừng nói là cậu đang nghĩ mặc như này thì bình thường nhé?”
“!”
“Chậc chậc chậc, quá dễ nhìn thấu. Tự nhận thức đi. Rõ là cậu không chịu soi gương trước mà. Diễn tả cậu trong bộ đồ này sao nhỉ... À đúng rồi! Vừa lạnh lùng lại còn nổi bật!”
“Cô học đâu ra cái từ đó vậy...”
Diệp Chỉ Bạch sốc thấy rõ.
Quang Ngọc chỉ mới xuống nhân giới được một ngày, rốt cuộc cô ấy học đâu ra từ nâng cao đó vậy?
Quang Ngọc đắc chí cười rồi chạy đến chỗ ghế sofa, cô cầm điện thoại của Chỉ Bạch lên và vẫy nó.
“Hehe... khi nãy cậu đang mò khắp tủ tìm đồ chứ gì? Chính là cái hộp kim loại này, ờ... điện thoại đúng không? Cái điện thoại này tiện đề xuất một số xu hướng thời trang hiện đại của con người! Ta chỉ lướt web... nhìn một thoáng! Dễ như ăn cháo! Ta khuyên cậu, mặc mấy bộ đồ này giúp cậu trông ăn diện hơn cả mấy người mẫu trên mạng đó ấy!”
Quang Ngọc cảm thấy khó để diễn tả hết được độ quyến rũ của Chỉ Bạch bằng ngôn ngữ con người.
Đôi mắt tím lạnh lùng, mái tóc bạc mượt mà đi cùng với bộ đồ giản đơn nhưng đầy tự tin, toàn thân cô phát ra cái khí chất của một người đẹp lạnh như băng nhưng được khuếch đại lên gấp vài lần!
Có lẽ so với váy thì mấy bộ đồ theo lối cá tính như này lại hợp với Diệp Chỉ Bạch hơn.
Ít nhất... đến cả vị thần Quang Ngọc này cũng thấy thích mắt.
Với biểu cảm trước sau như một, Diệp Chỉ Bạch vươn tay về phía Quang Ngọc.
“Ừm, cảm ơn cô. Giờ đưa lại điện thoại cho tôi.”
“Ờ, đây... để làm chi?”
“Để cài đặt mật khẩu khóa màn hình.”
“Mật khẩu... khóa màn hình?”
“Ừm, để cô khỏi mở lên nghịch.”
“Đồ khốn kẹt xỉ!!”
Nói gì cũng vô ích, riêng điện thoại là đồ mang tính cá nhân cực kỳ!
Nhưng có làm gì hay mặc đồ gì thì quan trọng nhất vẫn là tìm cách chuồn ra khỏi nhà.
Diệp Chỉ Bạch nhìn xuống cô hồ ly không biết xấu hổ đang lưu luyến nhìn chiếc điện thoại của cô.
Đừng có nhìn... tôi không đưa cho cô đâu, món đồ này đắt giá lắm.
“Quang Ngọc, cô có chắc là cô muốn đi ra ngoài với tôi không?”
“Chắc chắc! Ta đang chán muốn chết đây!”
“Vậy thì đừng có đứng đực ra đó nữa, đi thôi. Ấy, nhưng mặc đồ ngủ thế này thì sao cô đi ra ngoài... Ờ nhưng chắc không ai thấy được cô, chắc không sao đâu ha...?”
“Không phải lo! Thần đi ra ngoài thì cần phải ăn mặc đàng hoàng dù có vô hình hay không! Không phải ta bảo ta đã tiếp thu được thời trang hiện đại hay sao? Hãy xem đây!”
“...”
Ôi... lại nữa rồi đó.
Cái ánh sáng trắng kỳ lạ và khó diễn tả này, dù qua bao lần chứng kiến thì mình cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Khi chùm sáng dần dịu đi, một Quang Ngọc với “nhân diện mới” đang tiếp đất trong khi vây quanh bởi những đốm sáng.
Diệp Chỉ Bạch không khỏi... từ từ mở to con mắt trong sự kinh ngạc.
Chỉ trong nháy mắt, Quang Ngọc đã mặc lên mình bộ váy dập ly trắng thuần khiết!
Chiếc váy dập ly đáng yêu với những chiếc nơ và ruy băng làm từ vải sa tanh, dưới váy được điểm tô với đôi vớ trắng quá gối.
Cổ vớ ôm chặt lấy cặp đùi thon gọn tạo nên vùng lún nhẹ vào trong, nhìn vô cùng bắt mắt.
Xuống dưới nữa là đôi giày da nâu phong cách Lolita, lộp cộp trên từng bước đi.
Chiếc đuôi ve vẫy phía sau váy, đôi mắt Diệp Chỉ Bạch bắt trọn lấy từng nhịp sóng gợn của ký ức mà khung cảnh tạo ra...
Trông như... một cô gái hồ ly phong cách lolita bước từ trong mơ ra!
“Trông ta sao, Diệp Chỉ Bạch? Hờ… Bộ đồ này… hờ… tiêu tốn thần lực ta hồi trong một ngày đó… Nhưng cậu nói gì đi! Không phải cậu bị hớp hồn đấy chứ? Phải không vậy ta?”
Khó chịu quá!
Đừng có ồn ào, cái bà hồ ly loli này!
Diệp Chỉ Bạch chỉ khẽ gật đầu, lơ lời cô hồ ly nói và đi đến chỗ bàn ăn để lấy hộp sữa cất vào trong tủ lạnh.
Dọc đường đi đến tủ lạnh… cô không thể không thầm xoa nhẹ đầu Quang Ngọc.
Trong vô thức, không thể tránh được.
Haiz, dù không muốn phải thừa nhận nhưng nhìn ngoại hình cô ta cũng đáng yêu thiệt!
“Quang Ngọc.”
“Hửm?”
“Muốn nói gì thì để sau, lo chuẩn bị xuất phát đi.”
“Okay…! Ờ, ta cần chuẩn bị cái gì?”
“Tôi cũng không biết nữa. Thôi cứ đi theo và sẵn sàng tinh thần để ứng phó là được.”
“Sao mà ta cứ có cảm giác cậu chả đáng tin tý nào… Cơ mà bỏ tay ra khỏi cái đầu ta trước.”
…………………….
Kế hoạch vẫn sẽ được tiến hành như đã dự tính từ trước.
Đứng trước cửa chính, Diệp Chỉ Bạch thở một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân, cô vặn tayt nắm cửa.
Ánh nắng chói lóa cuối buổi sáng ập vào khiến Diệp Chỉ Bạch phải nheo mắt.
Thiếu nữ tóc bạc bước ra ngoài, đôi chân mang giày vải thoải mái bước lên trên đoạn đường lát sỏi.
Ôi… thế giới bên ngoài đây sao, không còn là khu vườn nhỏ trong sân nữa.
Đây mới gọi là sống nè!
Theo sát phía sau, Quang Ngọc nhắc nhở.
“Ê… cậu chỉ mới ở nhà có một ngày thôi đó, sao mà tự dưng bùi ngùi vậy. Nhìn trước mặt đi, có một người phụ nữ kỳ quặc trong bộ y phục trắng đen đang tiến đễn chỗ này kìa.”
Kỳ với chả quặc…
Bộ đồ trắng đen kia là bộ trang phục hầu gái.
Như dự tính, ngay khi Chỉ Bạch bước ra khỏi cửa, hai cô hầu gái vội tiếp cận từ cả hai phía bắc lẫn nam.
Có lẽ sợ nhiều người đến gần quá sẽ làm cho Diệp Chỉ Bạch ngợp, hầu hết những cô hầu gái khác đều lo lắng đứng nhìn từ xa.
Hai cô hầu gái đang đi đến nói với vẻ lo âu.
“Đại Tiểu thư! Người… người có gì cần gọi sao ạ?”
Tất nhiên.
Diệp Chỉ Bạch nghiêng đầu nhìn mặt trời…
Chói quá, lảng mắt đi thôi!
Mái tóc bạc lấp lánh đung đưa dưới ánh nắng, Chỉ Bạch nói thẳng ra mục đích sau cùng cho cô hầu gái với tông giọng bình tĩnh, đơn điệu với chút buồn bã.
“Tôi… muốn ra ngoài tản bộ.”
“Ể…?”