Tinh thần thép của một con người được tôi luyện qua thời gian. Riêng khoản này, Diệp Chỉ Bạch đã dành ra hẳn một kiếp người để trau dồi. Tưởng tượng nếu là người khác khi biết được tin, họ sẽ sốc đến độ người loạng choạng hết lên, mắt mở to như muốn bay ra khỏi hốc, nhưng nếu là Diệp Chỉ Bạch thì khác…
Cuộc đời khổ nạn đã làm chai sạn tinh thần cô. So với người bình thường, cô có thể chịu được những cú sốc tinh thần mà người khác khó có thể chịu. Thế nên, khi biết được mình có thể sẽ không có mẹ trong cuộc đời này, trái tim cô chỉ lỡ một nhịp đập, không hơn không kém.
Cũng không phải chuyện gì quá to tát… Kể cả khi thực tế không được như ý muốn, ta vẫn phải sống tiếp cuộc đời mình.
Diệp Thanh Hà giải thích thêm đôi lời rồi vội rời đi. Ông ấy đã phải tạm ngưng buổi họp kinh doanh tại công ty tương đối lâu để đích thân ông đến đón Diệp Chỉ Bạch. Công ty sẽ rơi vào hỗn loạn nếu ông không quay lại sớm. Ông hứa một khi giải quyết xong chuyện ở công ty, ông sẽ tức tốc chạy về nhà để cùng hai đứa con gái tận hưởng bữa tối đoàn viên.
Bữa tối đoàn viên… vốn sẽ khiến người nghe thấy được tình cảm gia đình da diết. Nhưng giờ không có mẹ, cụm từ ấy đã không còn nguyên vẹn ý nghĩa, khiến cô rơi vào trầm tư.
Nói là chịu được… nhưng không phải cô không để tâm…
Cô cần chỉnh sửa nhẹ suy nghĩ hồi nãy của cô. Kể cả khi thực tế không được như ý muốn, dù không tổn thương tinh thần nhưng sâu trong lòng cô vẫn bận tâm.
‘Tại sao kiếp này mình vẫn không có một người mẹ?! Ý của Quân Nhi là gì khi bảo bà chỉ mất tích?’
Trước khi bước vào trong căn nhà, Diệp Chỉ Bạch níu nhẹ lấy vạt áo Diệp Chỉ Quân từ phía sau hàng rào.
“Sao à chị…? Hí-…!”
Diệp Chỉ Quân quay người lại và…
‘Trời ơi dễ thương quá’
Chị… chị cô đang bày ra bộ mặt phiền muộn và có phần bối rối!
Lấp ló sau những lọn tóc bạc là đôi mắt u sầu, đôi mắt ấy không chỉ nhìn vào bộ đồ của Chỉ Quân mà đang nhìn thẳng vào linh hồn của cô.
Diệp Chỉ Bạch không có buồn, cô chỉ là đang trầm tư. Thế nhưng cô lại không biết người ngoài ai nhìn vào cũng sẽ thấy cô đang buồn rầu.
Sau một hồi đắn đo, vô vàn những dòng suy nghĩ của cô giao nhau tại một điểm, hóa thành một câu hỏi cô phát ra nơi đầu môi.
“Chị không còn mẹ sao…?”
“!”
Hai thứ cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau trỗi dậy trong lòng Diệp Chỉ Quân, cô nhanh chóng lấy tay vịn mũi lại.
Chị mình siêu… siêu… siêu cấp đáng yêu quá trời… hí-… không chịu được nữa rồi, chảy máu mũi mất.
Nhưng…
Thứ cảm xúc còn lại cứa nhẹ vào tim Diệp Chỉ Quân.
—Đau lòng.
Cô vốn muốn tránh nhắc tới chủ đề này, đợi khi nào chị bình phục hẳn hoi cô mới dám nói.
Nhưng chị đã hỏi trực tiếp thế này, cô còn lựa chọn nào khác sao?
Cô chỉ có thể nói ra sự thật…
Mặc dù ký ức không còn vẹn toàn, chị ấy vẫn có quyền được biết mọi chuyện.
Diệp Chỉ Quân tự trấn an bản thân. Đã hạ quyết tâm, cô nắm trọn lấy bàn tay mảnh mai, hơi nhợt nhạt của Diệp Chỉ Bạch.
“Chị… Thôi được, nếu chị đã muốn biết… thì em sẽ kể.”
Ngưng một khắc, đôi mắt Diệp Chỉ Quân ánh lên một tia sáng, cô điều chỉnh lại suy nghĩ của mình và nói.
“Về chuyện chị được mẹ nhận nuôi… miễn bàn. Chị cũng đừng suy nghĩ quá nhiều về nó. Dù không phải máu mủ với nhau, nhưng em vẫn luôn coi chị là một người chị thực thụ! Dù trời đất có sập thì chỉ riêng điều đó vẫn luôn không đổi!”
Hic…
Cảm ơn em, Quân Nhi.
Nhưng về chuyện nhận nuôi…
Ực, cô biết mình vốn được nhận nuôi, nhưng khi dỏng tai lên nghe lần nữa, cô không khỏi cảm thấy khó chấp nhận rằng dù có chuyển kiếp thì cô vẫn không thể thay đổi cái phận mồ côi!
Ahem, khó chấp nhận nhưng không phải là cô không hiểu. Quả cầu đó cũng đã bảo đây là tạo vật thần linh. Xe đâm thẳng mặt như thế mà chỉ để lại vài vết thương nhẹ, rõ là không phải con người.
Được nhận nuôi cũng tốt, ít ra trên danh nghĩa cô còn có mẹ…
Khóe mắt Diệp Chỉ Quân long lanh vài giọt lệ, cô tiếp tục nói.
“Mẹ… đã không còn ở đây nữa rồi. À không… không phải vậy. Bảo mẹ không còn ở đây thì không chính xác, mẹ chỉ mất tích lúc chúng ta lên 10.”
“Mất… tích?”
“Ừm… lúc đó em còn nhỏ. Em chỉ nghe được mẹ xuất ngoại để công tác, lúc đi thì gặp phải thời tiết cực đoan và mất liên lạc. Đã 8 năm trôi qua kể từ lúc mất liên lạc với mẹ, nên là…”
Không cần phải nói nốt câu.
Sau cùng, bà ấy đã mất tích trong nhiều năm như vậy. Đinh ninh chỉ “mất liên lạc” suy cho cùng cũng chỉ là cách để tự trấn an bản thân.
“Vậy à…”
Diệp Chỉ Bạch bơ vơ nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của cô nằm trọn giữa đôi tay của Diệp Chỉ Quân.
Cảm giác lạnh lẽo bủa vây lấy cô.
Quả nhiên… kiếp này mình vẫn không có một người mẹ…
Có lẽ cảm nhận được nỗi buồn của chị mình, Diệp Chỉ Quân nhanh chóng đổi chủ đề.
“Chuyện buồn mình cũng đã buồn, để nó trôi qua đi chị! Em mong chị đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Hay là… để em dẫn chị vào trong nhà nha?”
Hà~…
Từ lúc trở thành con gái, Diệp Chỉ Bạch hình như trở nên đa cảm hơn thì phải.
Mình mà cần sự an ủi đến từ một đứa con gái á?
Không, chắc chắn không!
Vả lại, Diệp Chỉ Bạch chưa từng thấy mặt mẹ cô.
Nhưng Diệp Chỉ Quân thì khác, người mẹ nuôi nấng mình suốt thập kỷ qua bỗng biến mất. Nếu phải an ủi thì người đó nên là em gái cô.
Diệp Chỉ Bạch từng bước đi đến bên cạnh Diệp Chỉ Quân, mái tóc cô đung đưa nhịp nhàng.
Mãi vật lộn với ngôn từ một lúc, cô cuối cùng có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
“Ừm… chị mong Quân Nhi cũng thế… dù mẹ không còn ở bên, em hãy mạnh mẽ lên nha.”
“Chị…”
“Hửm?”
“Em yêu chị nhất trần đời!!”
Con bé ôm mình lần nữa rồi!!
Mình chỉ nói có một câu để xoa dịu, em ấy có cần phải vui đến thế không?!
Trời ơi, không hiểu, không có hiểu!
…………………
Ngay trước cửa căn biệt thự, khung cảnh nồng ấm kết thúc với một Diệp Chỉ Bạch kiệt quệ tinh thần còn Diệp Chỉ Quân tràn trề năng lượng. Em ấy nhất quyết muốn dẫn mình đi tham quan căn nhà mới!
Cũng không hẳn là nhà mới…
Nói gì nói, cơ thể tên Diệp Chỉ Bạch sống ở đây cũng hơn chục năm rồi. Chỉ có linh hồn là thấy mới thôi.
Diệp Chỉ Quân chỉ đang giới thiệu lại ngôi nhà cho Chỉ Bạch, nhưng trong mắt Chỉ Bạch… đây không khác gì chuyến tham quan bảo tàng!
“Này là cái gì vậy em?”
“Máy pha cà phê đó chị.”
“Còn cái này?”
“Máy lọc nước tự động đó. Để em chỉ chị cách xài.”
“Thế còn cái này…”
“Hửm? Cái đó là máy làm đá được kết nối với tủ lạnh. Chị có thể trữ kem ở trỏng khi hè đến đó! Chị từng rất thích nhâm nhi mấy cốc kem dứa nhỏ, giờ chị còn thích không? Để lát em mua trữ thêm. Ấy… phải mua thật nhiều vào. Tủ lạnh đã không còn gì kể từ lúc chị nhập viện.”
“Còn… trước giờ vẫn thế.”
Diệp Chỉ Bạch để ý một chi tiết, nếu sở thích hồi đó của cô cũng là do bắt chước Quân Nhi, thì có lẽ con bé cũng thích ăn kem dứa.
Nhưng kể từ hôm xảy ra tai nạn đến giờ… tủ lạnh đã luôn trống trơn.
Có lẽ tâm trạng cũng ảnh hưởng đến khẩu vị của một người.
Xin lỗi em nhưng cốc kem dứa mà em nói chị chưa bao giờ ăn qua. Trần đời chị chỉ biết đến mỗi que kem kiểu cũ giá 50 cent hoặc 1 nhân dân tệ.
Không không không… máy pha cà phê nghe còn được, chứ máy làm đá có thực sự cần thiết trong căn nhà không thế!
Gạt mấy cái máy cao cấp đó qua một bên đi. Thứ đập vào mắt cô không chỉ những chiếc máy xịn xò đó, còn có ghế sofa da thật, bàn và ghế làm từ gỗ dái ngựa, tường đá cẩm thạch.
Mùi tiền nồng nặc.
Giàu dữ vậy em!!