Khi Diệp Kiều vừa dứt lời, mấy người im lặng vài giây, sau đó đồng loạt sôi nổi bàn luận.
“Vạn Vật Sinh?”
“Nghe thế nào cũng giống lĩnh vực của Mộc linh căn? Việc mở lĩnh vực có liên quan đến linh căn sao?” Tiết Dư vuốt cằm, trầm ngâm.
Vạn Vật Sinh, lĩnh vực này nghe có chút kỳ quái.
“Lĩnh vực của Diệp Thanh Hàn tên là Băng Phong, hắn là Băng linh căn, ít nhiều cũng có liên quan, còn của Tiểu sư muội thì chẳng dính dáng gì đến Lôi linh căn cả.”
Minh Huyền nghiêng đầu, “Muội có hỏi con trai muội xem, nó có linh căn thuộc tính gì không?”
Diệp Kiều vươn tay gọi Tiểu Tê ra, khi được hỏi về thuộc tính linh căn, cậu bé nghiêng đầu đáp: “Là Mộc linh căn ạ.”
Mộc linh căn dịu dàng, chẳng có chút sát thương nào.
Phá án rồi, xem ra không liên quan đến linh căn.
Diệp Kiều đăm chiêu, “Ta đoán có lẽ nó liên quan đến đạo mà bản thân tu luyện, từ đó mà sinh ra.”
Thương Sinh Đạo, và Vạn Vật Sinh, chắc chắn có liên quan.
Vấn đề này vẫn phải hỏi các trưởng lão Ngũ Tông, các sư huynh tụ lại cũng chẳng bàn ra được kết quả gì, tên nghe thì rất ngầu, nhưng công dụng ra sao vẫn cần phải nghiên cứu.
Tạm thời không bàn ra được kết quả, Diệp Kiều quyết định đi xử lý Tà Thần trước, U Linh Bí Cảnh tung tích khó lường, phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được bí cảnh đang ra sức nuốt chửng thiên linh địa bảo xung quanh, cùng với sự xuất hiện của mấy người, nó hơi khựng lại, rồi quay đầu bỏ chạy.
Ngay trước khi nó lén lút bỏ trốn, Diệp Kiều thong thả nói: “Còn động đậy, ta cho sét đánh ngươi đó.” Trong tay nàng nắm giữ đạo trói buộc cuối cùng, yêu cầu đưa ra cũng rất vô lý, không ngoài mấy chuyện như muốn có thêm một trăm điều ước, Tà Thần đời nào chịu đồng ý.
U Linh Bí Cảnh bất đắc dĩ dừng bước, cảnh giác tránh xa Diệp Kiều, sợ nàng lại bước vào bí cảnh, “Ngươi rốt cuộc thế nào mới chịu tha cho ta.”
Vi phạm quy tắc, chỉ có nước bị động hứng sét, thảm vẫn là Tà Thần thảm.
Mà Tà Thần ở trong bí cảnh, nếu Tà Thần bị quy tắc đánh, bí cảnh cũng sẽ bị đánh theo.
Bí cảnh có thể chọn nhổ Tà Thần ra, như vậy sẽ không liên lụy đến nó, nhưng nó đói, rất đói, vô cùng đói, cần gấp thứ gì đó để bổ sung cho nội bộ đang lung lay sắp đổ vì bị sét đánh lúc trước.
Nhốt Tà Thần ở trong, bí cảnh có thể dành thời gian phân tán thực lực của Tà Thần rồi từ từ nuốt chửng.
Thứ không được Thiên Đạo ưa như Tà Thần, bị nhốt trong bí cảnh mà còn muốn ra ngoài ư? Nằm mơ đi, trăm năm thời gian, đủ để bí cảnh nuốt chửng Tà Thần.
Ăn vào rồi chính là của nó.
“Ngô chủ.” Nàng làm một thủ thế cầu nguyện chuẩn không cần chỉnh, giọng điệu vô cùng thành kính: “Chỉ cần ngươi lập thêm một giao ước nữa với ta. Ta có thể đưa ngươi ra khỏi bí cảnh, nội dung rất đơn giản, dù sao ta cũng đâu phải ma quỷ gì.”
Thứ như Tà Thần, bất tử bất diệt.
Chỉ cần tà tu chịu bỏ thời gian, tạo ra một Tà Thần thứ hai chỉ là vấn đề thời gian.
Ngũ Tông trước nay vẫn luôn bó tay với chuyện này.
Nhốt lại chỉ là chữa phần ngọn, không chữa được phần gốc.
Tà Thần: “…”
Đấu trí đấu dũng với Diệp Kiều mấy hiệp, lần nào cũng thảm bại, Tà Thần lần này quyết định rút kinh nghiệm, nó cũng chẳng bày mưu tính kế gì nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với Diệp Kiều: “Nói ra yêu cầu của ngươi đi.”
Diệp Kiều suy nghĩ một lát: “Trở về trong phong ấn, hiện tại chỉ có yêu cầu này.” Nàng vẫn không yên tâm về cái bí cảnh này, bây giờ bí cảnh đầu óc không tỉnh táo muốn nuốt Tà Thần, lỡ như nó muốn gây rối cho nàng, thả Tà Thần ra, vậy thì kẻ gặp nạn vẫn là Tu Chân Giới.
Tà Thần đồng ý.
Trở về trong phong ấn vẫn tốt hơn bị cái bí cảnh này nuốt chửng, sau khi nó đồng ý, Thiên Đạo trói buộc liền giáng xuống.
Hình thành khế ước giữa hai người.
Tiếp theo là thuyết phục bí cảnh thả Tà Thần về trong phong ấn.
Giọng điệu trao đổi giữa tín đồ và Tà Thần, chỉ có đôi bên mới nghe được, lại nhìn thủ thế cầu nguyện chuẩn không cần chỉnh của Diệp Kiều, bốn người Trường Minh Tông rơi vào trầm tư.
Bọn họ hình như đã hiểu, trước đó Diệp Kiều mang Chúc Ưu đi làm gì rồi.
Hóa ra nàng thật sự đi triệu hồi Tà Thần.
Làm thế nào để thuyết phục bí cảnh thả Tà Thần ra, chuyện này giao cho Tiết Dư, y không nhìn thấy bí cảnh, nhưng mấy người cũng đã xuống không ít bí cảnh rồi, có thể cảm nhận được vị trí đại khái của nó, y trầm ngâm một lát, chuẩn bị tùy bệnh bốc thuốc, “Ta nghĩ, Thiên Đạo chúc phúc hẳn là có ích hơn việc ngươi bỏ ra mấy trăm năm để nuốt chửng Tà Thần nhỉ.”
Minh Huyền tự nhiên tiếp lời, “Ngươi thả Tà Thần ra, chúng ta có thể dùng Thiên Đạo chúc phúc để trao đổi với ngươi.”
U Linh Bí Cảnh dò xét đám người này.
Rất nhiều tu sĩ nhắc đến Thiên Đạo đều không dám, chỉ sợ không đủ kính sợ, đám người này lại một mực đòi trao đổi, Thiên Đạo chúc phúc cuối cùng lại trở thành thứ để trao đổi.
Thiên Đạo mà biết, có khi đánh chết cả đám các ngươi cũng nên.
Hơn nữa, bí cảnh lẩm bẩm: “Sao các ngươi lại có Thiên Đạo chúc phúc được?”
Minh Huyền xòe tay: “Ta đương nhiên không có, nhưng nàng có.” Y vươn tay túm lấy Diệp Kiều, để nàng quay người lại đối mặt với bí cảnh.
Mười mấy đạo Thiên Đạo chúc phúc liên tiếp lúc trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
“Diệp Kiều?” Bí cảnh cất tiếng cười nhạo.
Kẻ không được Thiên Đạo ưa như nàng ư?
Diệp Kiều thấy vậy bèn liếc nhìn U Linh Bí Cảnh một cái, một chân thong thả giẫm lên lối vào bí cảnh.
Bí cảnh suýt chút nữa đã bị hành động này của nàng dọa cho hồn bay phách tán, nó uất ức đến sắp khóc: “Làm gì! Nếu không phải Thiên Đạo đại nhân không thích ngươi, ta mới lười ăn ngươi.” Mới Kim Đan kỳ, ăn Diệp Kiều cũng chẳng giúp ích gì nhiều, chỉ là người này gây chuyện quá giỏi, Tà Thần và Ma Tôn cũng có thể kinh động, người này hoàn toàn là một biến số.
Cũng chẳng trách Thiên Đạo không thích nàng.
“Thiên Đạo không thích nàng?” Câu nói này thú vị vô cùng, Tiết Dư giọng điệu nhuốm vài phần ý cười: “Không thích nàng mà còn ban chúc phúc cho nàng ư? Mấy đạo liên tiếp?”
“Đợi đã.” Bí cảnh cũng hơi ngẩn ra, “Ngươi nói, mấy đạo chúc phúc lúc Đại bỉ của Ngũ Tông trước đây, đều là dành cho nàng sao?”
“Không đúng nhỉ.” Nó thấp giọng lẩm bẩm: “Đáng lẽ phải cho tiểu sư muội kia, sao lại cho ngươi được.”
“Tiểu sư muội nào?” Diệp Kiều híp mắt nhìn nó, dường như đã hiểu nó đang nói đến ai. Vân Thước ư?
“Quên tên rồi.” Bí cảnh tức giận, nó có phải ai cũng nhớ được đâu.
Bí cảnh nói xong lại liếc nhìn Diệp Kiều, vẻ mặt biến đổi mấy lần, do dự: “Những lời chúc phúc ấy, thật sự là dành cho ngươi ư?”
Nếu là thật, bí cảnh nhận ra sâu sắc rằng, mình có lẽ đã làm một chuyện ngu ngốc.