Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19745

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

401-500 - Chương 496: Có kẻ chơi bẩn

Chết tiệt, lại dám lừa bịp hắn.

Thiếu niên vì sợ hãi mà cả người mềm nhũn ngã xuống đất, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem: “Ngươi là người của tông môn nào? Lão tử con mẹ nó phải tố cáo ngươi, tố cáo ngươi!!”

Diệp Kiều: “…”

Đối mặt với lời khóc lóc kể lể của hắn, nàng xòe tay, cười hì hì: “Vậy ngươi cứ đến tố cáo ta đi.” Dù sao thì mình tạm thời cũng không định rời khỏi bí cảnh, hắn có tố cáo cũng vô dụng.

Thiếu niên vừa khóc vừa lau nước mắt, rất nhanh đã bình tĩnh lại, dù sao thì cũng không phải là đồ mít ướt, lúc này mà còn khóc thì thật quá đáng.

Sau khi cảm xúc ổn định lại, hắn nghiêm túc suy nghĩ một phen, cảm thấy Diệp Kiều hẳn là có năng lực chạy trốn rất tốt, hoặc có thể nói là tài giả thần giả quỷ cũng không tệ, nếu không thì đám Yêu vương kia đứa nào đứa nấy hô to vạn tuế thì đúng là nực cười, đầu óc bọn chúng bị úng nước rồi sao? Lại nhận một tu sĩ làm Yêu hoàng.

Truyền ra ngoài ít nhiều cũng lọt vào top mười chuyện cười của Tu Chân Giới.

“Ngươi… ném kiếm lên không trung làm gì vậy?” Hắn mím môi, chưa từng thấy qua thao tác thần kỳ thế này.

Diệp Kiều: “Ngươi xem hai thanh kiếm này, có giống một cái trận không?”

“…” Có bệnh à.

“Kiếm trận sao?” Thấy nàng không có vẻ đùa giỡn, hắn do dự một chút, có chút nghiên cứu về chuyện này: “Ngươi muốn bày kiếm trận? Vậy những Kiếm tu đồng môn khác của ngươi đâu? Hai Kiếm tu rất lợi hại kia là đồng môn của ngươi đúng không, nếu lập kiếm trận thì chúng ta mau đi tập hợp, tìm bọn họ đi.”

Nói xong, hắn còn có vẻ vô cùng sốt ruột.

Dường như chỉ hận không thể lập tức nhấc chân chạy đi tìm Tần Hoài.

Diệp Kiều không động đậy: “Bây giờ đi tìm bọn họ, đã không kịp nữa rồi.”

Hiện giờ tất cả Yêu vương đều đã xuất động, hứng khởi chuẩn bị chơi một trò mèo vờn chuột, lại còn mang tính thi đấu, nếu đi tìm Tần Hoài và bọn họ tập hợp, đến lúc đó e rằng tu sĩ trong cả bí cảnh đã bị đám Yêu vương giết sạch rồi.

Hắn không thể không bình tĩnh lại, “Kiếm trận ít nhất cũng cần ba thanh kiếm.”

“Ta nhớ không lầm thì ba thanh cũng có thể thành trận.”

“Ta có một thanh kiếm. Vấn đề là ta không biết kiếm trận.” Hắn lại suy sụp, kiếm trận đều là mỗi người một kiếm, bọn họ chỉ có hai người thì chơi thế nào?

Chi bằng chết quách đi cho rồi.

Sống quá giày vò.

Thiếu niên đột nhiên vò đầu, nhìn yêu khí không ngừng bốc lên ở chân trời, hắn không ngừng hít sâu.

Diệp Kiều không ngờ phản ứng của hắn lại lớn như vậy, nàng không nhịn được mà bật cười: “Nếu ngươi muốn nằm xuống chết, có thể đưa những thứ tốt trong Giới Tử Đại cho ta không? Tông môn của ta nghèo lắm.”

"Ngươi là người của Trường Minh Tông?"

Diệp Kiều: “Thần thám à.”

“… Cũng không hẳn, chủ yếu là đặc sắc của tông môn các ngươi vẫn nổi bật hơn các tông môn khác một chút.” Hắn nhếch môi, trong lời nói đều là sự miễn cưỡng.

Diệp Kiều không để ý đến hắn nữa, từ trong Lĩnh vực lần lượt lôi Lược Ảnh, Kinh Hồng, Hàn Sương ra, “Các ngươi xem bọn chúng đủ không?”

Kinh Hồng Lược Ảnh, Hàn Sương Phi Tiên, trong đó có bốn thanh xuất thân từ Vấn Kiếm Tông, còn có một thanh là Bất Kiến Quân của nàng.

Năm thanh linh kiếm, đủ để lập kiếm trận rồi.

“…” Vẻ mặt bơ phờ của hắn hơi sững lại, vậy thì quá đủ rồi.

Hắn vừa kinh ngạc vì nàng có tận năm Kiếm linh, vừa do dự nghĩ chẳng lẽ Kiếm quật của Vấn Kiếm Tông bị cướp rồi sao?

“Vậy là được rồi.” Diệp Kiều cắn bút, phù lục xoay tròn, năm thanh linh kiếm lượn lờ trong lòng bàn tay, đưa lên trên, động tác nhanh như chớp: “Kiếm trận thôi mà. Đâu có ai quy định là nhất định phải năm người mới thành trận đâu? Một người cũng có thể bày được mà.”

Hắn đờ đẫn cả người.

Có thể thì có thể, nhưng kiếm trận từ trước đến nay tại sao lại cần năm người? Bởi vì một người thuần phục một thanh linh kiếm đã là may mắn lắm rồi, ai con mẹ nó có thể một mình điều khiển năm thanh chứ? Lại còn có thể dễ dàng lập thành trận.

Tại sao những thanh kiếm này lại ở trong tay một người?

Diệp Kiều lập trận rất nhanh, thanh kiếm màu xanh băng được ném lên, kiếm linh của Hàn Sương Kiếm, một tiểu loli tóc trắng mắt xanh lơ lửng trên thân kiếm, rắc xuống một vùng sương giá.

Năm Kiếm linh, dưới sự dẫn dắt của nàng, với tốc độ nhanh nhất xếp thành kiếm trận, lượn vòng bay lên.

Kiếm trận lấy Kiếm linh làm mồi dẫn.

Phù lục trong tay tạo thành một trận pháp che chắn cỡ lớn, bao bọc hai người an toàn bên trong, tránh để đám Yêu vương phát hiện điều bất thường ở đây.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một cuộc đào sát chưa từng có tiền lệ trong bí cảnh, sau lưng tràn ngập những tiếng la hét hoảng loạn, và những tiếng gầm rú vui sướng của yêu thú, trộn lẫn vào nhau, mùi máu tanh và hơi ẩm của đất, khiến bọn họ đều có chút buồn nôn.

Tư Diệu Ngôn không ngừng gọi tất cả mọi người đến biên giới của bí cảnh.

Nàng thổi sáo, dẫn đường cho phần lớn tu sĩ chạy về một hướng ở phía trước.

“Nhanh lên.”

Các Kiếm tu chịu trách nhiệm ở lại cản hậu, Tần Hoài để Kiếm linh của Thanh Phong Kiếm dẫn đường, gió đẩy vô số người chạy về phía trước, một khi bị yêu thú đuổi kịp, những người chạy chậm chỉ còn một con đường chết.

Bọn họ thậm chí không dám quay đầu lại nhìn xem người rơi lại phía sau có kết cục thế nào, cắn răng liều mạng chạy về phía trước.

Một nam tu vì động tác quá chậm, tại trận bị cắn mất đầu.

Cảnh tượng quá máu me, Tần Hoài vung tay chém đứt đầu con Yêu vương đó đã là quá chậm, điều khiến y không ngờ là, một kiếm của mình rõ ràng đã chém bay đầu đối phương, con Yêu vương đó lại như không đau không ngứa, một đòn quay người phản công, Yêu vương không đầu siết chặt lấy y, hung hăng đè y xuống đất.

Yêu vương một chưởng mạnh mẽ vỗ xuống.

Máu nóng hổi bắn vào mắt, mắt Tần Hoài đỏ ngầu, pháp khí trên người đã đỡ được đòn tấn công chí mạng, nhưng xương sọ vẫn bị dễ dàng đập nát.

Y phun ra một ngụm máu.

Y mơ màng nghĩ, tất cả mọi người còn có thể sống sót ra ngoài không?

Diệp Kiều rốt cuộc muốn làm gì.

A…

Không đúng, y mệt mỏi ngửa cổ, nàng đã cố hết sức rồi.

Nếu nàng không sắp đặt trò chơi này, có lẽ tất cả tu sĩ ngay cả cơ hội chạy cũng không có.

Nhưng vẫn không cam tâm.

Tần Hoài từ nhỏ đã được các trưởng bối trong sư môn dạy dỗ, Kiếm tu tay cầm kiếm, là để bảo vệ sự an nguy của những người sau lưng.

Nhưng đến cuối cùng, ra khỏi tông môn y mới mơ màng nhận ra, nếu không có đủ thực lực, y chẳng bảo vệ được ai cả.

Cũng trong khoảnh khắc đó Quý Hoàn nhìn con Yêu vương đang hưng phấn định một miếng cắn đứt đầu mình, hắn nắm kiếm, vừa định phản kháng, đột nhiên, con Yêu vương chuẩn bị ra tay đã bị một tia sét kinh người đánh trúng.

Một tiếng “bùm” nổ vang bên tai, con Yêu vương đó tức thì bị điện giật thành một con lươn không ngừng co giật điên cuồng.

Tần Hoài hơi ngơ ngác, rút kinh nghiệm từ sự sơ suất trước đó, y bình tĩnh vung kiếm chém đứt thân thể nó, một kiếm chém thành mấy đoạn.

Sau khi đảm bảo đã hoàn toàn giết chết con Yêu vương đó, y nhìn vệt sấm sét cháy đen trên mặt đất, cắn nát đan dược, không hiểu nổi.

Sấm sét từ đâu ra?

Y không sợ sấm sét, dù sao thì Thiên lôi từng hứng chịu còn ác liệt hơn thế này nhiều, nhưng đám Yêu vương lại vô cùng sợ hãi, nếu không cũng sẽ không để mình tìm được cơ hội phản công.

Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, Tần Hoài đột nhiên nhớ đến Diệp Kiều nói nàng có một kiếm quyết, y tưởng nàng nói kiếm quyết là chỉ một chiêu tất sát lúc Lược Ảnh Kiếm ra tay.

Y đột nhiên dừng bước, vô thức quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy trên không trung không biết từ lúc nào đã có năm thanh linh kiếm lơ lửng trên cao! Bóng dáng các Kiếm linh thấp thoáng, vô cùng thần bí.

Đây là, kiếm quyết nàng nói sao?

Ngoại trừ yêu thú, trong bí cảnh mà ai cũng ở Kim Đan kỳ này, tất cả kiếm quyết quần công đều không thể sử dụng, nhưng bọn họ đã vô thức bỏ qua, còn có một kiếm quyết quần công.

Kiếm trận.

Năm người thành một trận hiệu quả là hung mãnh nhất.

Kiếm trận có mạnh hay không, phụ thuộc vào người sử dụng kiếm trận.

Vấn đề là nàng chỉ là một Kim Đan kỳ, cho dù có thể một mình lập kiếm trận, thì có thể gây ra sóng gió gì chứ?

Tần Hoài cũng đang nghĩ đến vấn đề này.

Có lẽ Diệp Kiều cũng đã nghĩ đến.

Vì vậy, nàng chỉ tự mình ném kiếm lên, để các Kiếm linh tự mình bước ra khỏi kiếm, tự lập thành trận.

Nàng không mạnh, nhưng Kiếm linh của nàng thì trâu bò.

Kiếm của Ma Tôn, Phi Tiên Kiếm đứng đầu Linh Kiếm Bảng, tùy tiện lôi ra đứa nào cũng là loại trâu bò kinh người.

Không chỉ y nghĩ đến kiếm trận, mà những người khác cũng nghĩ đến kiếm quyết này.

“Vãi chưởng, đúng rồi, kiếm quyết quần công.”

Mẹ nó đây không phải là quần công sao? Năm người thành trận, vạn bóng kiếm. Lúc trước một chiêu kiếm trận này của Vấn Kiếm Tông đã khiến bọn họ chấn động không nhỏ.

“Đây là kiếm trận của tông môn nào?” Có tu sĩ không hiểu ý nghĩa trong đó.

Một trận pháp, còn có thể lên trời sao?

“Trường Minh Tông.” Minh Huyền huýt sáo một tiếng, hưng phấn: “Của tông môn chúng ta, thấy chưa? Là sư muội của ta đó!”

“Thanh đứng đầu là kiếm của ai…?”

Trong nhận thức của bọn họ, kiếm trận nên là năm người, năm thanh kiếm khác nhau mới đúng.

Phương Chi Dao nghiêng đầu, bước chân chậm lại, cong mày: “Đó là những linh kiếm của Diệp Kiều.”

Vạn kiếm lướt qua không trung, kiếm trận được hình thành từ năm thức kiếm đan xen và kết giới màu vàng được bày ra, thanh thế hùng vĩ, trời đất dưới kiếm trận hóa thành hư vô.

Năm Kiếm linh vào khoảnh khắc này, tất cả đều hiện thân.

Trên không trung là hình thái của các Kiếm linh, ngẩng đầu nhìn lên, các Kiếm linh với đủ màu sắc đan xen, mang đến một cảm giác áp bức và sợ hãi vô cớ.

Như thể đang tiến hành một nghi thức hiến tế kinh người nào đó.

Một chút sương giá, vạn dặm băng phong, tất cả yêu thú đều bị đóng băng hành động, những Yêu vương vốn đang lao lên định cắn người không thể tiến thêm nửa bước.

Hàn Sương Kiếm có thể đối phó với Hóa Thần kỳ, dù sao thì cảnh giới của Diệp Kiều cũng ở Hóa Thần.

Nó đối phó không được Luyện Hư, nhưng không sao cả.

Đại yêu Luyện Hư kỳ duy nhất, đã bị Ám Thư nắm chặt trong tay rồi.

Tất cả mọi thứ trong bí cảnh đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

Giữa không trung, sấm sét đan xen, đám yêu thú đang không ngừng chạy trốn, vây chặn bị sấm sét đánh trúng, những yêu thú nhỏ cảnh giới yếu tức thì bị đánh thành tro bụi.

Thiếu niên vẫn luôn ở cùng Diệp Kiều không ngừng co người lại, suýt chút nữa đã hét lên.

Hung tàn quá, đáng sợ quá.

Kiếm quang sáng ngời bao phủ bí cảnh, linh khí vốn đã tiêu tan của tất cả tu sĩ vào lúc này lại được tăng cường, bọn họ ngơ ngác nhìn linh khí đang tự động hồi phục trong đan điền, có được dũng khí quay đầu tiếp tục chạy.

Nơi bạch sắc kiếm khí đi qua, như một lời chúc phúc dịu dàng.

Bất Kiến Quân cười lạnh.

Lao vào trong đám đông, vô số đầu yêu thú vào khoảnh khắc thiếu niên lao vào, đã bị chém đứt một cách gọn gàng.

Lấy Kiếm linh làm trung tâm, hoàn toàn là một kiếm trận quy mô lớn kinh người.

Cả hiện trường như bùng cháy.

Mẹ nó vô lý quá đi.

Diệp Kiều huýt một tiếng sáo du dương.

“Lược Ảnh.”

“Làm gì??? ” Lược Ảnh lơ lửng giữa không trung, hắn có vẻ lười biếng, không muốn cùng Bất Kiến Quân đi giết người, hắn căn bản không khát máu, cũng không giỏi giết người, rõ ràng mình chỉ là một mỹ nam tử yếu đuối.

“Giết chết hắn.” Mắt Diệp Kiều lạnh đi, một Yêu vương gần đó dường như đã nhìn ra tình hình, con Yêu vương đó đảo mắt một vòng.

Sau khi nhận ra Diệp Kiều là tu sĩ, sắc mặt Yêu vương đại biến, điên cuồng chạy đi định báo tin cho đại bản doanh của Yêu tộc.

Ngay lúc nàng dứt lời, Kiếm linh màu tím nhanh chóng hiện thân, ngay lúc Yêu vương quay đầu lại, máu đã điên cuồng phun ra, trong một nhát chém, một chiêu đã kết liễu.

“Xong rồi.”

Không hổ là người đàn ông nhanh nhất trong các Kiếm linh.

Thiếu niên: “…” Chết tiệt, có kẻ chơi bẩn.