Y đột nhiên nổi hứng hỏi như vậy, cũng là vì cảm giác mà Diệp Kiều mang lại có chút khác biệt.
Khí tức quanh người nàng có một vẻ tĩnh lặng phản phác quy chân.
Khiến người ta cảm thấy an lòng đến lạ.
Trước đây chưa từng có cảm giác khó hiểu này.
“Ồ.” Diệp Kiều cũng không giấu y, dù sao thì nàng cũng thật sự định đi bổ núi, “Chắc là độ kiếp chăng?”
Tại sao lại dùng từ ‘chăng’? Vì lôi kiếp vẫn chưa giáng xuống, cũng không biết lần lôi kiếp này sẽ tụ lại trong bao lâu, tóm lại là Tông chủ của Vấn Kiếm Tông sắp phi thăng, lôi kiếp của y còn lớn hơn của mình, cả Tu Chân Giới đều u ám, thêm mấy tầng mây đen hay bớt mấy tầng cũng không khác biệt là mấy.
Chắc là độ kiếp…
Chăng???
“Độ, độ kiếp?” Cả người y tê dại.
Cái từ ‘chăng’ không chắc chắn ở phía sau của Diệp Kiều đương nhiên bị Lộ Tiểu Minh bỏ qua, y không nghi ngờ cảnh giới của đối phương, chỉ kinh ngạc vì tốc độ của nàng.
Tại sao không nghi ngờ? Vì trong mắt y, Diệp Kiều vốn đã có tư chất tiên nhân, độ kiếp là chuyện sớm muộn.
Lộ Tiểu Minh cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhịn được mà hét lên một tiếng nhỏ, có chút hưng phấn mà cười toe toét hai tiếng, ánh mắt trở nên cực kỳ cuồng nhiệt: “Vậy, vậy bây giờ ngài định đi bổ núi của tông mình sao?”
Đại lão làm vậy tự nhiên có đạo lý của nàng.
Thiếu niên gãi đầu: “Chỉ là ngọn núi đó dù sao cũng là của tông các ngươi…” Mỗi một ngọn núi đều được trời ưu ái, linh khí bên trong tương ứng với trời đất, hội tụ thành một trường linh khí.
Nếu bị người ta bổ ra…
Y không dám nghĩ, cảnh tượng lúc đó sẽ hùng vĩ đến nhường nào.
“Ngươi biết không, Tiểu Minh?” Diệp Kiều đang xách kiếm suy nghĩ, nên làm thế nào để khuấy đảo trời đất, nghe vậy, nàng ngước mắt nhìn y, nghiêm túc nói: “Thực tế thì, chỉ có tạo ra một tai họa mới, mới có thể giải quyết được tai họa trước mắt.”
Có lẽ ánh mắt của Diệp Kiều quá bình tĩnh và kiên định, khiến Lộ Tiểu Minh nghe mà gật đầu lia lịa.
Cũng không quan tâm câu nói này của Diệp Kiều có hợp lý hay không.
Y thậm chí còn thật lòng nghĩ.
Thật khó mà có được nàng vậy sao?
Ánh mắt thành kính của thiếu niên khiến Diệp Kiều có chút ngại ngùng.
Lời này, đương nhiên là nàng nói bừa, Diệp Kiều muốn bổ núi, không màng đến hậu quả mà ra tay là vì——
Nàng lười suy nghĩ rồi.
Nàng không giỏi suy nghĩ, vẫn là trực tiếp ra tay thì hợp với nàng hơn. Dù sao thì cục diện hiện tại đã rất loạn rồi, vậy thì thêm một lần bổ núi của mình nữa thì đã sao? Chỉ cần khuấy đảo Ngũ Tông một phen, phần lớn ánh mắt của Thất trưởng lão sẽ chỉ tập trung vào bọn họ, không có thời gian để ý đến những đệ tử kia.
Người có cảnh giới cao đánh nhau không kiêng nể gì, dễ liên lụy đến người khác.
Lần này Diệp Kiều định kéo y vào trong lĩnh vực mà đánh.
Thấy Diệp Kiều không ngoảnh đầu lại, tay xách kiếm, trông như sắp về tông gây chuyện, Lộ Tiểu Minh nghĩ một lát, trên người y cũng có mấy món bảo bối giữ mạng, nhưng chuyện giữa Ngũ Tông mà…
Là chuyện giữa các đại lão. Y cũng không dám hỏi, không dám xen vào, sợ tự mình chơi chết mình.
Nhưng y lại thật sự muốn vào Trường Minh Tông.
Tình hình Tu Chân Giới gần đây ai mà không biết, Trường Minh Tông loạn thành một nồi cháo, một đám đệ tử đứng đầu là Thất trưởng lão xuống núi cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, quản lý nội bộ cũng nghiêm ngặt hơn xưa rất nhiều, không có yêu bài của đệ tử thì cấm vào.
Muốn xem náo nhiệt cũng không được.
Bây giờ thì tốt rồi, có thể theo Diệp Kiều xem náo nhiệt ở cự ly gần.
Y vui vẻ đuổi theo: “Đợi ta với!”
…
Diệp Kiều trên đường đi không hề che giấu khí tức, những đệ tử gặp nàng thấy nàng đi như bay, tay xách kiếm trông như sắp giết lên Trường Minh Tông, bị dọa cho mấy phen khiếp vía, vội vàng chạy đi báo tin cho người khác.
Bình tĩnh đi sư tỷ!
Trong Trường Minh Tông đủ loại thiên la địa võng, cộng thêm có một đám Trưởng lão Phong chủ ở đó, trở về chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?
“Đứa trẻ này nghĩ gì vậy? Lại về tông rồi?”
“Ta cũng thật không ngờ nàng lại dám tự mình đến nộp mạng.”
Các Trưởng lão của các tông kinh ngạc không thôi, bọn họ tưởng Diệp Kiều sẽ trốn đi, bây giờ không ai biết Thất trưởng lão định làm gì, chỉ là gần đây hành động lớn như vậy, nhất quyết phải tìm thiên tài địa bảo gì đó, không thể không khiến người ta nghi ngờ, liệu y có đang làm cấm thuật hiến tế gì không.
“Phải làm sao đây? Tính cách của Diệp Kiều đó, trước nay luôn rất thẳng thắn.”
Ai nói không phải chứ.
Các Trưởng lão của các môn phái khác lo lắng không yên, lo ngại Tu Chân Giới hiện nay đang trong thời kỳ sóng gió, cũng không tiện đến Trường Minh Tông xem tình hình, bàn bạc một lúc, bèn nghĩ đến những đệ tử trong tông.
Dù sao thì thân truyền đệ tử của môn phái họ cũng bị Thất trưởng lão không biết xấu hổ đó đòi đi rồi, bây giờ đang ở bên ngoài truy bắt Diệp Kiều, gửi một tín hiệu, bảo họ đến Trường Minh Tông xem xem.
“Để mấy đứa trẻ đó đi xem. Lúc cần thiết có thể giúp một tay thì giúp.”
Vấn Kiếm Tông là người đầu tiên truyền tin, dù sao trước đây chuyện của Diệp Thanh Hàn, Diệp Kiều bọn họ cũng đã giúp không ít.
Thất trưởng lão tự nhiên biết nàng đã đến.
Nhưng y vẫn ung dung không động đậy.
Tự mình ra tay thì mất giá quá, điều động tất cả đệ tử, Trưởng lão qua, không tin là không bắt được một đứa thân truyền quèn như nàng.
*
Trần Mộ Thiền vội vã lắm mới đến được Trường Minh Tông, y quyết tâm không muốn để môn phái của mình dính líu vào, nếu Thất trưởng lão thật sự nắm chắc mười phần, bọn họ đến chia một phần, giúp một tay cũng không sao.
Vấn đề là, Thất trưởng lão đó có lẽ sắp gặp đại họa rồi, y vội vàng khuyên sư phụ của mình dẫn các Phật tu nhanh chóng rút lui, “Hay là chúng ta rời đi trước?”
Y nói rất uyển chuyển, mau chạy đi, chạy chậm không chừng sẽ bị Diệp Kiều đó tính sổ sau này.
“Ngươi sợ nàng ta làm gì? Nàng ta tuy là Hóa Thần, nhưng ngươi cũng chỉ thấp hơn nàng ta một đại cảnh giới.” Sư phụ y vẻ mặt bình thản, “Bây giờ trong Trường Minh Tông đều là người của chúng ta, qua mấy ngày nữa nhất định có thể độ hóa họ vào Phật giáo của chúng ta.”
Trần Mộ Thiền hít một hơi thật sâu, trước đây y quả thật không sợ đối phương lắm.
Dù sao trước đây mình còn dựa vào việc có Kim Liên trong tay mà kiêu ngạo một phen.
Nhưng bây giờ y còn kiêu ngạo thế nào được nữa? Diệp Kiều chết tiệt đó lại có thể từ trong thí luyện lấy ra một bông hoa giống hệt của mình!
Bốn đóa sen sao có thể giống hệt nhau được?
Một Tiên thiên linh khí lại xuất hiện hai cái, Thiên Đạo có cho phép không?
Nếu có thể mang ra ngoài, tự nhiên là cho phép rồi.
Trần Mộ Thiền càng muốn thổ huyết hơn.
Đều là tu sĩ, tự nhiên phải chú trọng thuận theo thiên mệnh, nghịch thiên là không được, Thiên Đạo đều đã mắt nhắm mắt mở cho phép Diệp Kiều mang một đóa Kim Liên giống hệt ra khỏi thí luyện.
Vậy thì bọn họ đối đầu với Diệp Kiều thì có kết cục tốt đẹp gì chứ?
“Ngươi thật sự sợ nàng ta đến vậy sao?” Y kỳ quái nhìn vị đại đệ tử này, thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương không giống như giả, bèn xoay xoay Phật châu, “Thôi được.”
“Vi sư đến lúc đó sẽ cho ngươi xem thế nào là trong Tu Chân Giới, thực lực vi tôn.”
Trần Mộ Thiền: “…”
Đến lúc đó, e là nàng cũng sẽ cho ngài xem thế nào là trong Tu Chân Giới, duy ngã độc tôn.
Chỉ là, những lời đại nghịch bất đạo như vậy y vạn lần không dám nói ra, chỉ có thể tiu nghỉu rời đi.
Thôi vậy.
Dù sao thì Diệp Kiều đó cũng không phải là kẻ thích giết chóc, sư phụ của y có thể sẽ bị đánh rất thảm, nhưng ít nhất vẫn giữ được mạng.
Trần Mộ Thiền cũng không phải chưa từng nói ra suy đoán của mình, rằng cảnh giới của đối phương có lẽ là Độ Kiếp, kết quả là bị sư phụ của mình một chưởng vả vào mặt, mắng y nhiệm vụ thất bại, còn lấy chuyện này ra để bào chữa.
Y oan ức, nhưng cũng không giải thích rõ được, đó là hai đóa Kim Liên mà. Cho dù không có Độ Kiếp kỳ, nàng ở trong thí luyện mấy ngày đó, thu hoạch cũng không ít.
Thế nhưng sư phụ y không tin, Trần Mộ Thiền không tự rước lấy nhục nữa, Thần tử nhẹ nhàng thở dài, dịu dàng cụp mắt, hai tay chắp lại, thật lòng cầu nguyện cho sư phụ của mình.
Mong là người không sao.
A Di Đà Phật.