Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6867

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19817

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 907

401-500 - Chương 488: Chẳng lẽ đây lại là một Kiếm linh tin vào ánh sáng sao?

Còn Lược Ảnh?

Nó là một đồ ngốc, hoàn toàn không nhận ra Diệp Kiều đã dùng kế kim thiền thoát xác, lấy Thế thân khôi lỗi ra thế mạng.

“Vậy Kinh Hồng Kiếm thì sao? Vãi chưởng.” Minh Huyền như chợt nghĩ ra điều gì, lò đầu ra, phát hiện Kinh Hồng Kiếm đã bị chưởng ấn trực tiếp bẻ cong làm gãy, hắn vội tóm lấy nàng, “Kiếm đã có Kiếm linh, một khi bị bẻ gãy thì việc đúc lại sẽ phiền phức hơn nhiều, ngươi hồ đồ rồi.”

Đây hẳn là lần đầu Diệp Kiều bị người ta bẻ gãy kiếm.

“Người ta là giả, thì kiếm tất nhiên cũng là giả rồi.” Diệp Kiều khoanh tay, vui vẻ giải thích, “Đùa gì chứ, sao ta có thể tự tay dâng Kinh Hồng Kiếm cho hắn được. Hiện trường chúng ta có bao nhiêu là Khí tu, ngươi nghĩ không có ai biết chế tạo phỏng theo kiếm sao?”

Ngươi tưởng ba tên Khí tu kia ăn cơm chùa à, Khí tu biết đúc kiếm, thì chế tạo một thanh không khác biệt là bao cũng chẳng thành vấn đề, ngoại trừ Diệp Kiều quen thuộc với Kinh Hồng Kiếm, những người khác làm sao nhận ra được sự khác biệt giữa thật và giả chứ.

Minh Huyền: “…”

Thử tính diện tích bóng ma tâm lý của Lược Ảnh Kiếm xem.

Kiếm linh thường sẽ lao ra bảo vệ chủ nhân trong lúc cảm xúc dâng trào, ví như lần Kiếm linh của Triêu Tịch Kiếm hiện thân vậy.

Không nói gì khác, tâm thái của Lược Ảnh thật sự rất vững.

Không ép nó một phen, e là nó sẽ hèn từ đầu đến cuối.

Bình thường, Diệp Kiều cũng lười tốn công tốn sức ép Kiếm linh hóa hình, nhưng bây giờ tình hình đã khác, nàng cần cả năm thanh Kiếm linh đều hóa hình.

Cho nên chỉ đành ép nó một phen.

Chiêu rút củi đáy nồi này của Diệp Kiều quả là độc, giải quyết vấn đề từ gốc rễ, không phải cảm xúc bình lặng sao? Vậy thì cứ để vợ và Kiếm chủ của nó biến mất ngay trước mắt, dưới sự đan xen của cảm xúc hối hận và oán hận, Kiếm linh có điềm tĩnh đến mấy cũng sẽ bị kích động thôi.

Minh Huyền giơ ngón cái: “Trâu bò.”

Ai mà không khen một tiếng tính toán không sai sót, trông hắn có chút kỳ quặc, lò đầu ra nhìn mấy lần, phát hiện tình hình chiến đấu bên ngoài có chút ác liệt, quyết định rụt đầu lại cùng Diệp Kiều làm những con chuột lén lút.

Hắn hỏi xong, đến lượt Diệp Kiều hỏi, “Sao huynh tìm được đến đây?”

Minh Huyền cười híp mắt: “Ta quét một vòng quanh nơi không xa “thi thể” của muội, cảm thấy có gì đó không đúng, rồi đoán muội sẽ trốn ở một xó xỉnh nào đó để lén lút quan sát.”

“Dù sao thì muội chính là một kẻ biến thái như vậy mà.”

Minh Huyền cảm thấy mình cũng khá hiểu Diệp Kiều,

Diệp Kiều và Minh Huyền xem như là cá mè một lứa.

Cả hai đều có cái vẻ tiện tiện như cùng một lò sư phụ.

Diệp Kiều thúc một cùi chỏ, lại lần nữa đánh cho Minh Huyền im bặt.

Đau, đau quá.

Hắn là Sư huynh cơ mà.

Diệp Kiều không có chút tôn trọng Sư huynh nào thì thôi đi, còn đánh người nữa.

Hối hận không?

Đương nhiên là hối hận vô cùng rồi.

Người không thể cứu được Diệp Kiều và Kinh Hồng Kiếm, chính là bản thân Lược Ảnh mà.

Nếu nó cố gắng hơn một chút, có thể hóa hình trong năm giây mà Tiểu Tê tạm dừng thời gian, thì đã có thể cứu được Diệp Kiều và Kinh Hồng Kiếm trước chưởng ấn đó rồi.

Diệp Kiều cụp mắt, nấp trong đống đá vụn, qua khe hở có thể thấy rõ tình hình bên ngoài, tên Tà tu kia đã đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi giết được mình, cái cảm xúc coi trời bằng vung, duy ngã độc tôn ấy.

Giây phút này, Diệp Kiều có thể cảm nhận rõ ràng sự dao động trong cảm xúc của Lược Ảnh Kiếm, bên tai là tiếng kiếm reo ai oán, vô cùng rõ ràng trong Vân Vụ Cốc, cứ đau khổ thêm chút nữa đi, ai cũng biết rõ, Kiếm linh phải có đủ cảm xúc chi phối, mới có thể sinh ra hình thái đủ mạnh mẽ.

Dưới sự kích thích của cảm xúc cực đoan, trái tim đau đớn như bị dội dầu nóng, vừa giày vò vừa thống khoái, khiến Lược Ảnh ngay tại trận phát điên, tiếng kiếm reo chói tai khiến tất cả mọi người ù tai trong giây lát.

“Vãi chưởng, nó điên rồi.” Đoàn Hoành Đao bịt tai lại.

Tống Hàn Thanh cũng bị ù tai, động tác trong tay khựng lại, “Minh Huyền đâu?”

Tên chó chết đó lại trốn đi đâu lười biếng rồi?

Tiếng kiếm reo chói tai của Lược Ảnh cũng kéo gã đàn ông ra khỏi trạng thái vui sướng, chuyển sự chú ý sang thanh kiếm, hắn nheo mắt, bộ não đang dần trở nên chậm chạp vì bị sương mù của Vân Vụ Cốc ảnh hưởng, cũng bắt đầu suy nghĩ vào lúc này.

Không đúng.

Nếu Diệp Kiều chết rồi, sao thanh kiếm còn có thể tỏa sáng?

Chẳng lẽ đây lại là một Kiếm linh tin vào ánh sáng sao?

Mẹ nó. Rõ ràng là có gì đó không đúng!!

Ánh sáng đột ngột lóe lên, đồng tử hắn co rút dữ dội, nghĩ đến điều gì đó, theo bản năng muốn vung tay ném đi, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Lược Ảnh mở đôi mắt màu tím khói, kiếm quang màu tím nhạt lóe lên, giọng nói nóng nảy của thanh niên vang vọng khắp thung lũng, “A a a a!!”

“Dám động đến Kiếm chủ của ta, chết hết cho lão tử!!”