Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19746

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

101-200 - Chương 167: Cưỡng chế phá bỏ

Diệp Thanh Hàn nghe xong những lời đối thoại của bọn họ, cũng đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt hắn phức tạp, không thể hiểu nổi nàng nữ tử lương thiện ngày xưa sao lại biến thành dạng này, hắn bình tĩnh lên tiếng: “Vấn Kiếm Tông không có ý kiến. Chúng ta sẵn lòng bị giam giữ để phối hợp điều tra.”

Một người rồi hai người đều nói sẵn lòng phối hợp, rõ ràng là bày tỏ thái độ muốn hoàn toàn trục xuất Vân Thước khỏi tông môn, một khi điều tra rõ ràng, đắc tội Bát đại gia, kết cục của Vân Thước chắc chắn sẽ không dễ chịu.

Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông cũng hoàn toàn thất vọng, một lần thì thôi, niệm tình hài tử này còn non nớt.

Tuy nói là còn nhỏ, nhưng đã mười bảy tuổi rồi.

Đây là lần thứ hai, còn dám cấu kết Ma Tộc, còn có thể cứu vãn được sao?

Chu Hành Vân bắt gặp ánh mắt quan tâm của các sư đệ, sư muội, chàng cụp mắt, cũng lên tiếng: “Ta sẵn lòng phối hợp.”

Lúc này, ngoài việc phối hợp điều tra với Bát đại gia, giãy giụa thêm nữa cũng chỉ phí công vô ích, chàng không ngại bị giam một thời gian.

Ba người bị nhốt ở địa lao, ngoài hoàn cảnh hơi tồi tệ một chút, thì không có vấn đề gì lớn, vấn đề là cuộc điều tra trong miệng họ, không ai biết sẽ điều tra đến bao giờ.

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông nhìn các Thân truyền lần lượt nói sẵn lòng phối hợp, bèn chắp tay sau lưng, vẻ mặt vô cùng hài lòng: “Hy vọng các ngươi đều trong sạch, không làm chuyện gì có lỗi với tông môn.”

“Đưa Ma Tộc vào Tông Môn Đại Bỉ, một khi điều tra ra sự thật, sẽ phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi tông môn.”

Nghe những lời này, mặt Vân Thước tái đi trong nháy mắt, ả ta khó khăn lắm mới đạt được Kim Đan kỳ, sao có thể bị phế bỏ?

Phản ứng của ả ta không thể qua mắt bất kỳ ai ở đó, không cần nhìn cũng biết là trong lòng có quỷ.

Tông chủ Vấn Kiếm Tông khẽ nheo mắt, liếc nhìn Vân Ngân, ánh mắt sắc như dao mang theo vài phần lạnh lẽo.

Y vẫn luôn biết Thân truyền này của mình khắp người toát ra vẻ kỳ quái, nhưng không ngờ lại đến mức độ này, vậy mà lại dám mang Ma Tộc vào Tông Môn Đại Bỉ.

“Giam ả thẳng vào Thủy lao.” Đó là nơi những đệ tử tội ác tày trời phải chịu hình phạt, bên trong rất loạn, cơ bản đều là những kẻ phản bội, nghe thấy sắp bị nhốt vào đó, Vân Thước hét lên một tiếng định chạy ra ngoài.

Ả ta bị một luồng uy áp đè xuống không chút thương tiếc, Diệp Thanh Hàn bị liên lụy, tâm trạng của Vấn Kiếm Tông và Diệp gia đều rất tệ, lạnh lùng nhìn Vân Thước, nghĩ đến gì đó, nhàn nhạt lên tiếng: “Thanh Loan và Tầm Bảo Thú của ả ta cũng giữ lại.”

“Dựa vào đâu mà?” Vân Thước không phục hét lên.

Đó là đồ của ả ta!

“Khế ước không thể phá giải được sao?” Diệp Kiều chưa từng tiếp xúc với thứ này, nhưng khế ước còn có thể phá giải được à?

Không phải nói cưỡng ép phá giải sẽ bị phản phệ sao?

Nhận ra nàng đang nghĩ gì, khóe môi Tạ Sơ Tuyết hơi nhếch lên, nhiệt tình vẫy tay: “Không có cách nào phá giải khế ước mà không hề tổn hại, nhưng ta có thể cưỡng ép phá giải khế ước đó.”

Các trưởng lão và Tông chủ của các tông môn lớn đều ở đây, ai nấy đều vô cùng căm ghét Vân Thước. Cưỡng ép phá giải khế ước, đương nhiên sẽ không ai phản đối.

Vừa hay, các tông môn khác cũng đã thèm muốn chim Thanh Loan và Tầm Bảo Thú từ lâu rồi, lý do chính đáng có thể độc chiếm linh thú như thế này, bọn họ đương nhiên sẽ không từ chối.

Hiện trường không một ai chịu nói đỡ cho ả ta, Vân Thước theo phản xạ tìm kiếm sự giúp đỡ của Vân Ngân, không ngờ vị Sư phụ trước nay luôn dung túng cho ả lần này lại cụp mắt xuống, chọn cách giả chết.

Đầu óc y thật sự rất đau, trước đây Vân Thước làm bậy thì không nói, y có thể giải quyết, nhưng bây giờ là chuyện gì? Bán đứng đồng môn, cấu kết Ma Tộc, lại thêm cả việc hại chết đích hệ của Bát đại gia.

Những lão già cổ hủ đó coi trọng đích hệ hơn cả mạng sống, chết mấy người, sao có thể dễ dàng tha cho Vân Thước.

Ba vị Thân truyền bị liên lụy kia thì bọn họ tạm thời không dám động đến, dù sao ba người đều xuất thân từ Bát đại gia, nhưng Vân Thước một kẻ không có bối cảnh, tuy có cực phẩm linh căn, nhưng thiên phú tư chất lại cực kém, đương nhiên trở thành nơi để họ trút giận.

Y không ngăn được, cũng mệt mỏi không muốn ngăn cản.

Lúc đầu đúng là mắt mù, bỏ rơi Diệp Kiều, đổi về một yêu tinh gây họa, hại cả thủ tịch đệ tử mà y đắc ý nhất cũng bị liên lụy.

Bây giờ yêu tinh gây họa này còn muốn kéo mình xuống nước, Vân Ngân căn bản không dám đáp lời.

Ngay cả Vân Ngân cũng không chịu giúp, ánh sáng trong mắt Vân Thước dần tắt lịm, ả ta lùi lại từng bước, hoảng hốt nhìn Tạ Sơ Tuyết: “Ta không muốn. Đó là linh thú của ta…”

“Ngươi không được làm vậy.”

Nói rồi nước mắt đã ngấn lệ, thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, như một đóa hoa tàn úa, đuôi mắt ửng đỏ khóc trông rất đáng thương. Đáng tiếc là không có ai thưởng thức.

Tạ Sơ Tuyết mày mắt cong cong, nụ cười không chạm đến đáy mắt, chàng túm lấy cổ áo Vân Thước, một tay cách không vẽ ra một Chú ấn đen sẫm, bất kể là khế ước gì, đều có cách phá giải, đối với những Phù tu cấp bậc cao như bọn họ mà nói, không có khế ước nào là không thể phá được.

Chỉ là thủ đoạn hơi âm hiểm độc ác, trước đây chàng chưa bao giờ dùng đến.

Tạ Sơ Tuyết ra tay dứt khoát, cưỡng ép xé rách khế ước giữa linh thú và ả, đau đớn như thể bị rút xương sống, Vân Thước hét lên thảm thiết, những người khác nhíu mày, ghét giọng nói của ả chói tai, Tạ Sơ Tuyết dán một lá Cấm Ngôn Phù.

Sau khi yên tĩnh lại, chàng mới thong thả hoàn thành các bước tiếp theo.

Hai đạo khế ước hiện ra, va chạm với Chú ấn của Tạ Sơ Tuyết, rồi dần tiêu biến, Vân Thước giãy giụa càng mạnh hơn, đau đớn như bị ngàn dao xẻ thịt, cuối cùng mồ hôi đầm đìa, mắt trợn trừng, rồi đau đến ngất đi.

Tạ Sơ Tuyết cười híp mắt buông tay, mặc cho ả ngã xuống đất: “Yếu thật, yếu thật.” Chàng kéo dài giọng: “Ừm, để ta đoán thử xem, tu vi của ngươi là dựa vào hai linh thú này để tăng lên sao?”

Ngay khoảnh khắc khế ước được phá giải, tu vi của ả ta rơi xuống cảnh giới Trúc Cơ.

Diệp Kiều lập tức hiểu ra, tại sao lần đầu xuống núi lịch luyện, Vân Thước chỉ là Trúc Cơ, sau đó một hai tháng không gặp đã đạt Kim Đan.

Tầm Bảo Thú và chim Thanh Loan này công lao không nhỏ.

Còn chuyện về Ma Tộc tiếp theo, vẫn cần phải xác minh, nhưng đây đều không phải chuyện bọn họ có thể xử lý.

Điều bọn họ quan tâm là, mấy vị Thân truyền bị giam giữ kia, tiếp theo sẽ xử lý thế nào?

Mấy thế gia khác không lên tiếng, dù sao cũng sợ đắc tội kẻ khác, Gia chủ Chu gia đứng đầu lên tiếng: “Các ngươi còn có ý kiến gì không? Không có thì ta mang ba người họ đi giam giữ.”

Minh Huyền lười biếng giơ tay lên, nở một nụ cười: “Hai người kia bọn ta không có ý kiến, nhưng dựa vào đâu mà giam giữ Đại sư huynh của bọn ta? Ngông cuồng như vậy, ai cho Bát đại gia các ngươi cái dũng khí đó hả?”

Minh Gia chủ không nhịn được lườm tên nghịch tử này một cái.

Lúc này biết điều mà giữ mình là đủ rồi, tự dưng đứng ra làm gì chứ.

Tô Trọc lên tiếng: “Ta cũng có ý kiến.”

Chúc Ưu giơ tay: “Xin đấy, đó là Thân truyền đó, họ giết người làm gì chứ.”

Sở Hành Chi tán thành: “Đúng vậy. Bọn ta là một đám thiểu năng, sao có thể giết người được chứ.”

Lần này hiếm khi không ai phản bác chàng, Sở Hành Chi dương dương tự đắc.

Nhìn các Thân truyền lần lượt nói có ý kiến, trưởng lão Chu gia mày mắt lạnh đi, quát lớn: “Trở về. Tất cả trở về hàng ngũ của mình, ai cho phép các ngươi có ý kiến?”

“Bát đại gia các ngươi quản trời quản đất, còn quản được cả việc vì sao bọn ta có ý kiến sao?” Mộc Trọng Hy phản bác lại.

“Ha ha ha, trẻ con không hiểu chuyện, trẻ con không hiểu chuyện.” Thấy sắc mặt của mấy vị trưởng lão và gia chủ các thế gia dần tối sầm. Tần Phạn Phạn vội vàng đứng ra, cười hòa giải: “Nhưng các ngươi nói giam đệ tử của bọn ta là giam, không khỏi có chút trẻ con quá vậy?”

Gia chủ Chu gia lạnh lùng nói: “Đích hệ Chu gia ta chết một người, tại hiện trường chỉ có hắn, nhất định phải điều tra rõ ràng, cho ta một lời công đạo.”

Một tên dòng thứ huyết mạch không thuần khiết. Lão ta căn bản sẽ không thèm liếc mắt tới. Sự tồn tại của Chu Hành Vân chính là một vết nhơ! Nếu không có chàng, Gia chủ đời tiếp theo lẽ ra phải là con trai lão ta.

Nhìn người của Chu gia thái độ cứng rắn, Tần Phạn Phạn nhíu chặt mày đến mức sắp thắt lại thành nút.