Diệp Kiều đối đầu Đoạn Trần, Bất Kiến Quân và Phi Tiên Kiếm đánh nhau túi bụi, Hàn Sương Kiếm và Đoạn Thủy Kiếm chạm mặt, kỳ quặc nhất phải kể đến Bất Kiến Quân và Phi Tiên Kiếm.
Hai người họ đều có cùng một Kiếm chủ, đánh đấm cái gì chứ.
Vừa gặp mặt đã ở trong tình cảnh ngươi chết ta sống thế này rồi.
Minh Huyền lắc lắc xúc xắc, thần bí nói: “Nào nào nào, đặt cược đi, đặt cược đi, mua rồi không đổi, mua rồi không đổi.”
“Sáu Kiếm linh hỗn chiến, các ngươi định cược ai?”
“Ngươi lấy nó từ đâu ra vậy?”
“Trong Giới Tử Đại đó. Chắc là lúc trước chơi trò chơi dọn dẹp tiện tay cầm đi.” Minh Huyền vẫy tay ra hiệu bọn họ đều nhìn sang, “Nào nào nào, đừng nói nhảm nữa, một viên linh thạch khởi điểm. Đặt cược đi, đặt cược đi! Ta cược Đoạn Trần và Bất Kiến Quân.”
Giọng Tư Diệu Ngôn nhỏ nhẹ, mỉm cười: “Giới Tử Đại của các ngươi ngoài đồ đàng hoàng ra thì không mang, còn lại thứ gì cũng chứa hết phải không?”
Dừng một chút, nàng nói, “Ta cược Hàn Sương Kiếm.”
Dù sao thì cũng là nữ Kiếm linh duy nhất ở đây.
Đan tu không rành về kiếm cho lắm, Minh Huyền cũng không hiểu, hắn chỉ nói bừa thôi, trong mấy thanh kiếm này thì kiếm của Đại sư huynh là bí ẩn nhất, Bất Kiến Quân lại có lai lịch lớn nhất.
“Cược Đoạn Thủy.” Sở Hành Chi không chút do dự ném ra hai viên linh thạch.
“Ai không mù đều có thể nhìn ra, Đoạn Thủy mới là mạnh nhất.”
“Vậy thì ngươi cứ chờ xem, xem Đoạn Trần lát nữa có chém hắn không.” Minh Huyền nhướng mày.
Nỗi buồn và niềm vui của con người không hề giống nhau, Diệp Kiều chỉ cảm thấy đám người này thật ồn ào, Thiên lôi giáng thẳng xuống, uy áp nồng đậm giữa không trung khiến người ta kinh hãi, nàng chậm rãi thở dài, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung vài giây, thuận thế ném Kinh Hồng Kiếm lên, nó là thanh kiếm hệ Lôi duy nhất trong số tất cả linh kiếm.
Có thể thuận tay mượn Thiên lôi để tôi luyện thân kiếm.
“Diệp Kiều đúng là tài nguyên nào cũng muốn tận dụng một chút.” Thành Phong Tông thấp giọng cảm thán, “Đứa trẻ này không thể không nói, tinh thần keo kiệt bủn xỉn cũng đáng để khâm phục thật.”
Tần Phạn Phạn liếc hắn hai cái, hừ lạnh, Thành Phong Tông lắm tiền nhiều của đương nhiên không hiểu nỗi khổ của Trường Minh Tông bọn họ.
Có thể vắt kiệt sạch sẽ tất cả tài nguyên sẵn có, Tu Chân Giới chúng ta chính là thiếu loại nhân tài này đó.
Nghèo khó khiến con người tiến bộ, quả nhiên có lý.
“Ta cảm thấy…” Tông chủ Bích Thủy Tông nhanh chóng tự kiểm điểm, “Chúng ta có phải đã quá hào phóng với đám Thân truyền này không?” Dẫn đến các Thân truyền khác đầu óc không nhanh nhạy bằng Diệp Kiều?
Tần Phạn Phạn suy nghĩ một lát, “Sau này ai dám vi phạm môn quy, cứ trừ linh thạch của bọn chúng!” Dù sao thì Trường Minh Tông cũng không có linh thạch, các Thân truyền cũng coi môn quy như không khí, đề nghị này của ông thuộc dạng đứng nói chuyện không đau lưng.
Vấn Kiếm Tông cảm thấy rất có lý, “Hay.”
Quả là một mũi tên trúng hai đích.
Hoàn toàn không biết linh thạch đã bị lén lút trừ đi, các Thân truyền đang hừng hực khí thế đặt cược, trong đó tiếng hô cho Đoạn Trần và Đoạn Thủy là cao nhất.
Một thanh Đoạn Thủy Kiếm, một thanh Đoạn Trần Kiếm.
Một thanh danh tiếng lẫy lừng, một thanh cũng là kiếm của gia chủ nổi danh.
“Thảm thật đó tiểu sư muội.” Tiết Dư đồng cảm nhìn Diệp Kiều vẫn đang cố gắng chịu sét đánh.
Đối với trận hỗn chiến của các Kiếm linh, những người khác đều không mấy hứng thú, người quan tâm vĩnh viễn là đám Kiếm tu, việc dọn dẹp chiến trường ban đầu đã hoàn toàn biến thành chiến trường thứ hai, các loại ánh sáng giao nhau, một chọi một đơn đấu.
Ngọn lửa của Triêu Tịch Kiếm lan ra cực nhanh, tạo thành bốn bức tường lửa chặn đường đi của Đoạn Trần, Đoạn Trần là Kiếm linh thuộc tính Phong, đối đầu với loại Kiếm linh thuộc tính Hỏa này, cả quá trình chỉ có thể ở thế bị động.
Đoạn Trần lùi lại, làn gió trắng vô hình lặng lẽ lướt đến sau lưng Triêu Tịch Kiếm, gió xung quanh đều do hắn điều khiển, một lưỡi đao gió bất ngờ kề ngang cổ, Triêu Tịch cảm nhận được nguy hiểm liền lùi lại ngay tức khắc, ngọn lửa bao bọc nắm đấm, muốn đánh cận chiến với Đoạn Trần.
Nhưng hắn trái né phải tránh, vẫn không thể thoát khỏi cơn gió ở khắp mọi nơi.
Chẳng những không chạm được vào bóng dáng của Đoạn Trần, ngược lại còn bị đao gió chém bị thương, Triêu Tịch còn muốn đuổi theo, đã bị một câu nói của Kiếm chủ nhà mình kéo lại.
“Thua rồi.” Mộc Trọng Hy thở dài, dội nước lạnh lên Kiếm linh nhà mình, “Ngươi không đánh lại Đoạn Trần đâu.”
Bất kể là cận chiến hay phương diện khác.
Đoạn Trần mạnh là chuyện hợp tình hợp lý, dù sao thì cũng là kiếm của gia chủ qua bao đời, không biết đã gặp bao nhiêu cường giả, giao đấu với bao nhiêu Kiếm linh rồi, đừng thấy đối phương chậm chạp, chiêu thức mà hắn biết chắc chắn nhiều hơn tên ngốc nghếch như Triêu Tịch.
Đối với các Linh kiếm hiếu chiến mà nói, nhiều Kiếm linh hóa hình tụ tập lại một chỗ như vậy, đánh một trận là điều tất yếu.
Đoạn Trần chưa bao giờ tham gia vào loại chiến đấu này, nhưng có vài Kiếm linh lại không định tha cho hắn, ví dụ như Đoạn Thủy Kiếm, kẻ hiếu chiến giống hệt Diệp Thanh Hàn.
Hoàn toàn không cho Đoạn Trần bất kỳ cơ hội phản ứng nào, vừa lên đã động thủ. Đoạn Trần không chút cảm xúc liếc đối phương một cái, ngưng tụ kiếm khí chọn cách ứng chiến.
Trận giao đấu của hai Kiếm linh đều lọt vào mắt Tông chủ Vấn Kiếm Tông, y nhàn nhạt bình luận: “Trong mấy thanh kiếm này, gần như không có thanh nào có thể đối đầu với Đoạn Trần.”
Loại Kiếm linh như Đoạn Trần. Khó đoán nhất, thuộc tính không rõ, đối đầu trực diện với hắn chỉ có nước bị khắc chế.
Đoạn Thủy dùng dĩ nhu khắc cương rất tốt, hình thái của nước đa dạng, hai Kiếm linh một người biến hóa khôn lường, một người thoắt ẩn thoắt hiện, ai cũng không làm gì được ai.
“Vậy còn Bất Kiến Quân thì sao?” Tạ Sơ Tuyết tò mò.
“Sát khí quá nặng. Suy cho cùng cũng không phải là Kiếm linh xuất thân từ Kiếm quật chính thống.” Tông chủ Vấn Kiếm Tông nói giọng lạnh nhạt, “Thủ đoạn cũng quá âm hiểm, thực lực của Kiếm linh này thế nào phải đánh mới biết được.”
Tạ Sơ Tuyết “oa” một tiếng, lải nhải: “Nói cứ như Kiếm linh nhà ngươi không âm hiểm vậy, đáng sợ quá, đáng sợ quá, nếu không phải Hàn Sương né nhanh, chắc đã bị vặn gãy cổ rồi nhỉ? Vấn Kiếm Tông các ngươi quả nhiên tâm tư âm u như nhau.”
Tông chủ Vấn Kiếm Tông lười để ý đến lời nói mỉa mai của chàng, y nhìn trận chiến giữa Đoạn Thủy và Đoạn Trần, mơ hồ nhìn ra manh mối, “Đoạn Trần chủ về tốc độ và gió, nếu đánh nghiêm túc, Đoạn Thủy chắc chắn sẽ rơi vào thế hạ phong.” Y bình luận rất khách quan.
Chỉ là tính cách của Kiếm linh Đoạn Trần này quá kỳ quặc, cũng không trách cách chung sống với Chu Hành Vân lại độc đáo đến vậy.
Kiếm linh và Kiếm chủ xem thường nhau cũng là lần đầu tiên thấy.
Tông chủ Vấn Kiếm Tông nói xong, nhìn đám Kiếm linh trên sân, không có ai có thể khắc chế được Đoạn Trần, y không khỏi mở miệng: “Ta lại nhớ thanh Lược Ảnh Kiếm mà Diệp Kiều mang ra từ Kiếm quật có thể đấu một trận cao thấp với Kiếm linh của Chu Hành Vân.”
“Lược Ảnh và Đoạn Trần, hai thanh kiếm này đều thuộc loại Kiếm linh tốc độ.”
Chu Hành Vân bên cạnh nghe thấy lời này, khựng lại một chút, giọng điệu trước nay vẫn luôn cứng nhắc không chút gợn sóng lại mang theo vài phần hoang mang thật lòng, “Loại tốc độ? Dựa vào cái gì? Dựa vào giọng điệu nói chuyện chậm hơn cả rùa của hắn sao?”
Đoạn Trần phản ứng lại là hắn đang mắng mình, vừa né tránh dòng nước đột ngột tấn công lén, vừa nói giọng u uất: “Dù có chậm cũng lợi hại hơn ngươi, ngươi chắc là lười đến mức không thèm động đậy luôn nhỉ?”
Chu Hành Vân: “?”
Lúc hai người đang đấu võ mồm, Đoạn Thủy lại không biết mệt mỏi mà liên tục tấn công, dòng nước như ánh đao phản chiếu dưới ánh sáng mang theo hàn khí lạnh lẽo, nhắm thẳng vào yếu hại.
Con ngươi màu xám tro của Đoạn Trần không chút gợn sóng, hắn dường như có chút bực bội, cơn gió bao quanh lặng lẽ tạo ra những vết cắt dày đặc, với tốc độ không ai phản ứng kịp, ép Đoạn Thủy về tại chỗ, một đòn đánh ngã hắn xuống đất.
“Đẹp!! A a a Đoạn Trần.” Triêu Tịch Kiếm phấn chấn lên, trận hỗn chiến giữa các Kiếm linh về cơ bản là không phân biệt địch ta, nhưng hắn lại đặc biệt bài xích Đoạn Thủy, có lẽ là do thuộc tính tương khắc.
“Hàn Sương.” Tạ Sơ Tuyết nghiêng đầu ra hiệu cho nàng qua đó, “Thấy Triêu Tịch chưa? Đi, ngay bây giờ, cho nó một kiếm.”
Hàn Sương sững sờ, mặt không cảm xúc “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn làm theo.
Đinh băng ngưng tụ, “vèo vèo” hai tiếng bị nàng ném về phía Triêu Tịch Kiếm, sau đó tất cả đều cắm vào mặt đất cứng rắn.
“Mẹ nó.” Triêu Tịch giật nảy mình né tránh đòn tấn công không hề báo trước của Hàn Sương, hét lớn: “Ngươi không thể vì ta thích Phi Tiên Kiếm mà đến gây sự với ta chứ?”
Hàn Sương giơ tay, mấy vệt kiếm ảnh màu xanh lam nhạt hiện ra, đã sẵn sàng ra tay.
“Hàn Sương và Triêu Tịch thì sao? Nói một cách nghiêm túc, thuộc tính của hai Kiếm linh này không tồn tại quan hệ tương khắc.”
Hai Kiếm linh này đánh nhau, chỉ xem ai mạnh ai yếu.
Tông chủ Vấn Kiếm Tông chỉ vào hai Kiếm linh một đỏ một xanh đang giao tranh dữ dội giữa không trung, “Hai người họ ai có khả năng thắng cao hơn còn chưa thể nói chắc.”
Cuộc đối đầu giữa Đoạn Thủy và Đoạn Trần vẫn tiếp tục, sau khi Đoạn Trần đánh ngã Kiếm linh này, Đoạn Thủy cũng không phải kẻ tầm thường, phản ứng lại sau đó, đòn tấn công kinh khủng đều được trả lại hết, xung quanh hai Kiếm linh đều bị phá hoại.
So với việc dọn dẹp chiến trường, đám Kiếm linh này càng giống như đang tiến hành chiến tranh thế giới thứ hai hơn.
Đầu ngón tay Đoạn Thủy ngưng tụ thành lưỡi đao nước, va chạm với lưỡi đao gió sắc bén phát ra tiếng kêu giòn tan, ánh mắt hắn lạnh đi, dòng nước tan ra biến thành những giọt nước vỡ nát xuyên qua sức gió, đè nặng lên Đoạn Trần.
…
Bất Kiến Quân nhíu mày, chú ý đến trận chiến không ngừng nghỉ giữa Đoạn Trần và Đoạn Thủy, hắn nắm chặt Phi Tiên Kiếm đang cố gắng vùng vẫy thoát ra một cách bất thường, “Ngươi điên rồi sao?”
Thiếu niên vô thức siết chặt thanh kiếm này.
Quay đầu lại thấy Đoạn Trần bị Kiếm linh của Diệp Thanh Hàn ép cho phải né tránh khắp nơi, Bất Kiến Quân có chút phát điên, cái quái gì vậy?
Hai ngày nay náo nhiệt thật.
Các loại Kiếm linh thay phiên nhau giao đấu, chỉ có ‘tình yêu’ của Bất Kiến Quân và Phi Tiên Kiếm dành cho nhau là trước sau như một, đánh nhau không thể tách rời, trong đó Phi Tiên Kiếm bị Bất Kiến Quân không có chút phong độ nào giẫm đi giẫm lại trên đất.
Lúc này Phi Tiên Kiếm không biết nổi điên gì mà bắt đầu điên cuồng vùng vẫy không biết muốn làm gì.
Bất Kiến Quân cố ngăn nàng phát điên, kết quả làm thế nào cũng không ngăn được, chỉ đành buông tay, “Được được được, ngươi tự đi mà chơi.”
Hắn cũng không muốn dây dưa với Phi Tiên Kiếm nữa, thấy Đoạn Trần và Đoạn Thủy vẫn đang diễn cảnh rượt đuổi, giọng thiếu niên trong trẻo, nhẹ nhàng: “Để ta đánh với hắn đi.”
Thích biến đổi chứ gì? Hắn cũng có thể biến đổi.
Đoạn Trần đã sớm muốn rũ bỏ tên cuồng chiến đấu này rồi, thấy Bất Kiến Quân tiếp quản, hắn lập tức lùi về một nơi không dễ thấy, có thể nói là rất Phật hệ.
Hình thái của Bất Kiến Quân đa dạng, sương đen dày đặc hoàn toàn có thể theo chiêu thức của Đoạn Thủy để khắc chế, kiến thức của cả hai đều không tầm thường, một người là Kiếm linh của Ma Tôn, một người từng chiến đấu trong tay vô số Đại năng.
Bất Kiến Quân này, hắn vừa âm hiểm vừa không biết xấu hổ!
Thủ đoạn tấn công lén lút hạ lưu nhiều vô số kể.
Đoạn Thủy lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi học chiêu thức tấn công lén lút hạ lưu này từ ai vậy?”
“Ta học từ Ma Tôn.” Hắn nói rất hùng hồn, khóe môi lạnh lùng nhếch xuống, thể hiện đầy đủ sự khinh thường đối với các Ma Tôn đời trước, “Đám già cả, không tắm rửa đó, cũng chỉ có chút tác dụng này thôi.”
“Ma Tôn?” Đoạn Thủy nghĩ đến khí tức chẳng lành trên người hắn, hừ lạnh, “Ngươi là kiếm của Ma Tôn?”
Bất Kiến Quân kỳ lạ hỏi lại: “Ngươi tưởng là gì?”
Hắn thừa nhận quá thẳng thắn, mấy vị Tông chủ nhìn nhau, ngay cả Tông chủ Vấn Kiếm Tông vừa mỉa mai Bất Kiến Quân cũng im lặng một lúc.
Sau đó Tần Phạn Phạn phá vỡ sự im lặng, quay đầu nhìn đám đệ tử này, “Cây gậy đen này lại có lai lịch như vậy sao?”
Chuyện kinh ngạc cứ nối tiếp nhau.
“… Bọn ta cứ tưởng ngài đã biết từ lâu rồi chứ?” Tiết Dư chột dạ cúi đầu.
Tần Phạn Phạn kinh hãi, hắn sắp làm loạn rồi đây, chuyện này cũng không có ai nói cho hắn biết, cây gậy đen này của Diệp Kiều lại là kiếm của Ma Tôn sao?