Trong bí cảnh, sau khi tất cả mọi người đã đi sạch sành sanh, Diệp Kiều nhanh chóng thu kiếm, năm thanh linh kiếm rơi vào lòng bàn tay. Nhìn các kiếm linh chém giết hăng say, nàng bèn tiện miệng hỏi: “Mấy đứa các ngươi ai thắng rồi?”
Hỏi xong Diệp Kiều liền hối hận.
Dù sao thì chuyện này cũng khó nói.
Vai trò khác nhau, không thể so sánh được.
Lấy một thí dụ đơn giản nhất, một thanh kiếm chuyên đánh hội đồng, đi cùng một trợ thủ.
Một thanh kiếm chuyên đánh đơn, đi cùng một pháp sư.
Hai bên so kè số người giết được, thật ra rất khó phân cao thấp.
Tất nhiên, khác với bốn kiếm linh đã thành đôi thành cặp kia, tiểu loli lẻ loi lặng lẽ đáp xuống bên cạnh Diệp Kiều, vẻ mặt không chút gợn sóng, nhìn Bất Kiến Quân, buồn bực thốt ra ba chữ, từng chữ từng chữ một: “Ta hận ngươi.”
Kinh Hồng Kiếm không nhịn được cười, còn định dỗ nàng vài câu, kết quả Hàn Sương lại lạnh lùng nói thêm:
“Ta hận tất cả các ngươi.”
Kinh Hồng: “…”
Có thể khiến một tiểu loli ít nói như Hàn Sương Kiếm thốt ra chữ hận, đủ thấy việc các kiếm linh này đều thành đôi thành cặp đã gây ra thương tổn sâu sắc cho nàng đến mức nào.
Trong Kiếm quật, là Lược Ảnh, Kinh Hồng, Hàn Sương ba thanh kiếm cùng nhau cô lập Phi Tiên Kiếm.
Sau đó vì tranh giành Kiếm chủ, Bất Kiến Quân lại cùng Phi Tiên Kiếm đánh nhau túi bụi. Kết quả quay đi quay lại hai người lại vui vẻ phối hợp.
Sau khi Lược Ảnh hóa hình, đôi cẩu nam nữ Kinh Hồng và Lược Ảnh lại hạnh phúc bên nhau, còn diễn cho Diệp Kiều xem một màn cách sử dụng kiếm đôi đúng đắn.
Là một con cẩu một mình, Diệp Kiều xoa xoa đầu Hàn Sương, ấn lọn tóc ngốc nghếch mềm mại đáng yêu trên đầu tiểu loli xuống.
Có lẽ cảm nhận được sự an ủi của Kiếm chủ, Hàn Sương Kiếm vui vẻ được vài giây, chỏm tóc ngốc của tiểu loli lắc qua lắc lại, vui vẻ đung đưa.
Diệp Kiều: “…” Ngốc quá đi.
Nàng vung tay, năm thanh linh kiếm lần lượt rơi vào Lĩnh vực.
Tiện thể, Diệp Kiều cũng tranh thủ liếc nhìn tình cảnh của Vạn Vật Sinh.
Xung quanh đều là vết nứt, linh khí rót vào khiến bên trong Lĩnh vực phục hồi được chút sinh khí, nàng vươn tay, đóa hoa trong Lĩnh vực ủ rũ uể oải nhẹ nhàng lay động về phía nàng.
Sớm biết vậy đã không dùng Lĩnh vực để khiêu chiến Yêu hoàng rồi.
Vạn Vật Sinh ngoài lúc đầu có hơi nổi loạn ra, thì đúng là lá bài tẩy có ích nhất trong tay nàng.
Không có Lĩnh vực trong tay, tình cảnh sẽ rất bị động.
Diệp Kiều nghĩ ngợi một lát, quyết tâm suy nghĩ lại, làm một Yêu hoàng thật tốt trong Vân Yên Bí Cảnh, còn nói nàng là tu sĩ ư? Nàng ở bên ngoài bí cảnh là tu sĩ, thì có dính dáng gì đến nàng ở bên trong bí cảnh chứ?
Một ngày trôi qua, sau khi phát hiện phần lớn tu sĩ trong bí cảnh đã rút lui, các Yêu vương vì tức giận mà bắt đầu tàn phá điên cuồng, sức tàn phá đó, Diệp Kiều nhìn mà cũng hơi hoảng sợ, né một tảng đá bay ngang qua, sau đó như thể vừa mới phát hiện có chuyện không ổn, điềm nhiên hỏi một câu: “Sao vậy?”
Giọng nói của yêu lớn đang sôi trào lửa giận trở nên âm trầm:
“Bọn chúng chạy rồi.”
“Có một tên kiếm tu đê tiện vô sỉ không biết đã dùng pháp bảo gì, năm cái thứ đó xếp thành hàng giữa trên không, vậy mà lại phát sáng. Đám kiếm linh đó vậy mà lại có thể xuống đánh chúng ta!!”
Mạnh quá.
Có sự hỗ trợ của kiếm trận, tác dụng của năm kiếm linh đó có thể phát huy đến mức cao nhất.
Ngay cả Hóa Thần trong chốc lát cũng khó mà chống cự, suốt cả quá trình đều bị cản chân.
Diệp Kiều thầm nghĩ, lũ mù chữ các ngươi, phát sáng cái gì, đó gọi là kiếm linh.
“Vậy thì quá đáng thật.” Diệp Kiều không để tâm mà hùa theo bọn họ mắng hai câu, bỗng nhiên, phát hiện vẻ mặt của một Yêu vương trở nên cảnh giác, tim nàng khẽ 'thịch' một tiếng: “Sao vậy?”
Thức hải của Diệp Kiều chỉ đạt đến Nguyên Anh kỳ, nhạy bén không bằng những Yêu vương Hóa Thần kia, Yêu vương nói, “Có người vào bí cảnh rồi.”
Bọn chúng nhìn nhau, sự khó chịu lúc đầu vào lúc này tan thành mây khói, cười lớn hai tiếng, chuẩn bị xé xác những tu sĩ vào bí cảnh để giải mối hận trong lòng.
Đầu ngón tay Diệp Kiều bỗng nhiên siết chặt lại, có người vào bí cảnh?
Vãi chưởng, nàng vừa mới tiễn đám người đó ra ngoài mà?
Đứa nào không sợ chết lại mò vào đây nữa.
Diệp Kiều hoảng vãi cả đái, nhưng mặt ngoài vẫn vững như chó già, cùng bọn họ cười điên cuồng, cười xong, nàng không dám hỏi nhiều xem những người vào bí cảnh là ai, sợ lộ ra sự thật Thần thức của mình chỉ đạt đến Nguyên Anh kỳ.
May mà Yêu hoàng vẫn có tiếng nói, có một Yêu vương rất nhanh đã đến xin chỉ thị: “Bệ hạ, chúng ta bây giờ đi xử lý đám trọc đó không?”
Trọc?
Khoan đã.
Lượng thông tin này có hơi kinh người nha.
Diệp Kiều không nhớ trong đám tu sĩ có mấy người trọc, nếu y nói là một đám, vậy thì chứng tỏ người vào không phải là đám tu sĩ trước đó, mà là người vào sau khi bí cảnh chưa hoàn toàn đóng lại.
Trọc…
Phật đạo?
Tha cho Diệp Kiều kiếp trước làm xã súc rất ít xem thứ khác, nhắc đến đầu trọc cũng chỉ có thể nghĩ đến Quang Đầu Cường và Đường Tăng.
Lúc này một đám người vào bí cảnh, không thể nào là đến để cứu mình được? Sợ rằng kẻ đến không có ý tốt.
Nhưng mà, đây là lãnh địa của nàng mà.
Ai cho phép bọn họ dám ra đây?
“Đi.” Diệp Kiều ngay lập tức không còn căng thẳng nữa, sảng khoái nhếch môi, nhẹ nhàng: “Đi xem thử bọn họ, đến lãnh địa của ta muốn làm gì.”
Hay cho một câu lãnh địa của ta, Mộ Lịch bị thái độ tự nhiên như ruồi của nàng làm cho ngạc nhiên, đây là vô sỉ đến mức nào chứ? Một tu sĩ lại tác oai tác quái trên lãnh địa của một đám yêu lớn, còn mẹ nó luôn mồm lãnh địa của ta, “Ngươi đúng là nhân tài.”
“Làm gì? Chưa thấy cáo mượn oai hùm bao giờ à?” Diệp Kiều thắc mắc, nàng có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên của Mộ Lịch, đường đường là một Ma Tôn mà chút chuyện đời này cũng chưa thấy qua sao?
“Thấy cáo mượn oai hùm rồi.” Hắn im lặng, nhìn chằm chằm nàng: “Nhưng chưa thấy ai từ khách thành chủ cả.”