Tạ Sơ Tuyết gõ cửa lấy lệ, sau đó nghênh ngang đi vào, bắt gặp năm người đang chán chường, trông như sắp lật nát cả ngọc giản, y khẽ suy tư, rất nhanh đã nghĩ đến điểm mấu chốt: “Vẫn chưa nhận được lời mời hợp tác từ các tông môn khác sao?”
Diệp Kiều ôm ngực, đau lòng quá.
Y cười trêu chọc vài câu: “Tiếp theo chẳng lẽ các ngươi định một chọi ba sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Kiều khẽ lắc lá phù lục trong tay, hóa thành một con bướm bay về phía Tạ Sơ Tuyết: “Nhưng bọn ta định tự lực cánh sinh, núi không đến với ta thì ta đến với núi.”
Tạ Sơ Tuyết đánh tan lá phù huyễn hóa đang bay tới, cảm thấy đám trẻ này càng ngày càng không tôn trọng trưởng bối.
“Tiểu sư thúc.” Minh Huyền lân la lại gần, ra vẻ thân thiết, muốn moi thông tin: “Ngài tiết lộ cho bọn ta vài câu đi, Bồng Lai rốt cuộc là nơi thế nào? Các ngài từng đến đó chưa?”
“Lúc nhỏ từng đến rồi.” Hay nói cách khác, những nơi lịch luyện mà Diệp Kiều họ từng đi, đều là con đường mà các tiền bối đã đi qua.
Tạ Sơ Tuyết khoa tay múa chân một lúc: “Đến lúc đó sẽ đưa bản đồ cho các ngươi, không để các ngươi tìm kiếm vô định đâu. Ở Bồng Lai có lẽ sẽ có đủ loại khó khăn bất ngờ, nhưng chung quy sẽ không lấy mạng các ngươi đâu, yên tâm đi.”
“Lời khuyên là Kiếm tu đừng đến gây thêm phiền phức là được, tình hình này phải xem thao tác và khả năng phản ứng tạm thời của Đan tu.”
Tuy họ đã trải qua thực chiến, nhưng đó đều là trong tình huống không có thương vong, lỡ như có người bị thương vong, chắc chắn sẽ có người luống cuống tay chân, ở một nơi như Bồng Lai, tuy không có nguy hiểm quá lớn, nhưng rắc rối liên miên không dứt, không chừng bước nào đó đi sai là bị linh thực có độc làm cho mạng treo ngàn cân.
Loại huấn luyện này chính là rèn luyện khả năng bình tĩnh trước nguy nan và ứng biến của các Thân truyền này.
“Sau khi các ngươi đến Bồng Lai, nhớ tìm linh mạch trước.” Tạ Sơ Tuyết lắc lắc đầu họ: “Luật ngầm cướp linh mạch là ai chiếm được trước thì thuộc về người đó, đến lúc đó cướp được rồi thì gửi ngọc giản, thông báo cho bọn ta là được.”
Trong linh mạch không chỉ có thể sản sinh linh khí, mà còn có cả linh thạch, đối với Trường Minh Tông hiện tại mà nói thì quá cần thiết rồi.
Linh mạch mà lứa Thân truyền trước mang về đã sớm bị tàn phá đến mức sắp khô cạn rồi.
Nhắc đến linh mạch, họ cuối cùng cũng có chút động lực, Diệp Kiều vẫy tay: “Vậy bọn ta đi tìm người nhà họ Tống nói chuyện trước. Tạm biệt Tiểu sư thúc!”
Một nhóm người cưỡi lên lưng Khẳng Đức Kê bay đi tìm người của Tống gia.
Thực ra một chọi ba không phải là không được, nhưng cướp linh mạch là phải tranh tốc độ, chưa nói đến Kiếm tu khó đối phó, chỉ riêng những pháp khí đủ loại của Khí tu cũng có thể giữ chân họ rất lâu, một chọi ba cướp linh mạch quá chậm, họ không thể ngồi chờ chết được.
…
Tống gia.
Đối mặt với những vị khách không mời mà đến này, Tống gia chủ nhìn mấy người từ trên xuống dưới, không thể không nói chất lượng của Trường Minh Tông đều rất cao, Phù tu, Đan tu, Kiếm tu đủ cả.
Ông vẫn giữ nụ cười khách sáo, giọng không mặn không nhạt: “Các ngươi đêm hôm xông vào Tống gia chúng ta, là có chuyện gì sao?”
Nếu trước đây còn nghi ngờ tin tức Tống Hàn Thanh mang về, thì sau khi có tin Diệp Kiều có thể vững vàng đỡ ba chưởng của Tông chủ, chuyện nàng đã Hóa Thần chắc chắn là thật rồi.
Người ngoài không rõ, nhưng Bát đại gia ít nhiều đều có tin tức nội bộ, ba chiêu của Độ Kiếp kỳ, cho dù có thu lại lực đạo cũng không phải là một Nguyên Anh sơ kỳ có thể vững vàng đỡ được.
Nhưng Diệp Kiều chưa từng tỏ thái độ gì, Tống Hàn Thanh đi nhiều lần như vậy đều công cốc trở về.
Đột ngột tìm đến tận cửa, Tống gia chủ có chút không đoán được ý của họ.
Nếu là các tiểu bối khác thì ông có tự tin nắm chắc, chủ yếu là Diệp Kiều quá ngoài dự đoán, đối phó với loại người không đi theo lẽ thường này, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Diệp Kiều: “Có chút chuyện muốn tìm Tống Hàn Thanh.”
Tống gia chủ nhàn nhạt cất cao giọng: “Chuyện gì?”
“Là thế này.” Thấy thái độ của ông, Diệp Kiều hắng giọng, giọng nói nhẹ nhàng: “Vốn định đến bàn chuyện gia nhập Tống gia các ngài, nhưng xem ra Tống gia chủ không chào đón chúng ta lắm, nếu đã vậy, chúng ta xin cáo từ trước.”
Tống gia chủ có hơi ngơ ngác: “Ể? Khoan đã, xin dừng bước!”
Thấy họ thật sự định đi, Tống gia chủ cuống lên, gọi thị vệ bên ngoài một tiếng: “Tống Hàn Thanh đâu? Mau bảo hắn ra đón khách!”