Vân Ngân trầm tư giây lát, “Trong Ngũ Tông, người chưa đột phá ngoài Miểu Miểu của Bích Thủy Tông ra thì chỉ còn Minh Huyền và Tô Trọc. Miểu Miểu là Đan tu, chuyện mạo hiểm thế này chắc sẽ không để nàng tham gia. Xem ra, đây là Lôi kiếp của Minh Huyền và Tô Trọc.”
Vân Ngân lòng dạ ngổn ngang.
Trong ký ức của y, khi còn ở Nguyệt Thanh Tông, đứa trẻ Tô Trọc này trước nay vẫn luôn ngầm xem thường Diệp Kiều lúc đó vẫn còn là Nội môn đệ tử.
Vậy mà giờ đây lại có thể tin tưởng đối phương không chút phòng bị, lựa chọn độ kiếp để đưa nàng lên trên trong tình thế Ma Tộc đang vây thành?
Chỉ trong một năm rưỡi ngắn ngủi lại có thể ăn ý với nhau đến mức này, nghĩ thế nào cũng thấy thật khó tin.
…
Trận pháp của Chủ thành bị phá vỡ, Diệp Thanh Hàn và Chu Hành Vân dẫn theo các Kiếm tu đồng loạt ra tay, chặn đứng đám Ma Tộc xông vào. Cùng lúc hai người nhảy xuống chắn trước Chủ thành, Diệp Thanh Hàn đã sớm nhận ra sắc trời bất thường.
Đây rõ ràng là Lôi kiếp Nguyên Anh kỳ.
Diệp Thanh Hàn không khỏi nhíu mày, lạnh giọng, “Lũ người Diệp Kiều lại giở trò gì thế?!” Lúc này không phải là lúc để nàng làm càn.
Vừa dứt lời, trên bầu trời truyền đến tiếng sấm đáng sợ.
“Ầm ầm” một tiếng, ngay khoảnh khắc tia điện lóe lên, toàn bộ Ma Tộc tại khu vực đó đều sợ hãi đồng loạt ôm đầu ngồi xổm xuống đất, có thể thấy nỗi sợ Lôi kiếp đã thấm sâu vào xương tủy của chúng.
“Đừng sợ.” Vị Quân sư đứng đầu ho hai tiếng, sắc mặt cũng trắng bệch, hắn bình tĩnh và tự tin mở miệng, “Hướng của Lôi kiếp là cố định, sẽ không lan đến chúng ta.”
Biết là biết vậy, nhưng phản ứng đầu tiên khi thấy Lôi kiếp giáng xuống vẫn là muốn chạy trốn.
Ma Tộc vốn không được Thiên Đạo ưa thích, tu luyện theo đường tà đạo, một tia Thiên lôi bình thường giáng xuống cũng đủ lấy đi nửa cái mạng của chúng, huống chi là Lôi kiếp Nguyên Anh kỳ.
“Ngũ Tông các ngươi lấy đâu ra can đảm mà dám độ kiếp vào lúc này?” Quân sư khẽ cười một tiếng, vẫy tay, “Giết.”
Giọng hắn lạnh lùng, “Đợi sau khi giết vào Chủ thành, tìm ra hai Thân truyền đang độ kiếp kia, bất kể dùng cách nào, cũng phải cắt ngang chúng độ kiếp.”
Độ kiếp một khi bị can thiệp, chỉ có kết quả tẩu hỏa nhập ma, hoặc linh khí hỗn loạn, nổ tan xác mà chết.
“Đợi đã!”
Ngay lúc chiến tranh hai bên sắp nổ ra, một giọng nói trong trẻo mềm mại ngắt lời, có phần lạc lõng với khung cảnh lạnh lẽo chết chóc, Vân Thước khẽ cong môi, để lộ gương mặt quen thuộc, “Lâu rồi không gặp, các vị.”
“…”
Thật lòng mà nói, không ai muốn bắt chuyện vào lúc này.
Bầu không khí đông cứng trong giây lát.
Thấy là nàng, có Thân truyền đau cả răng, hạ giọng: “Mấy người các ngươi, ai đi nói chuyện với nàng ta đi?”
“Giữ chân nàng ta trước, hoặc thăm dò mục đích chuyến này của bọn họ cũng được.”
Số lượng Ma Tộc và Yêu Tộc quá kinh người, có thể kéo dài thêm chút thời gian nào hay chút đó.
Một Kiếm tu của Thành Phong Tông lười biếng mở miệng, “Để Diệp Thanh Hàn đi. Đó chẳng phải là tình cũ của hắn sao? Nàng ta chắc chắn không ưa chúng ta.”
Xưa khác nay khác, Vân Thước dường như có tiếng nói rất lớn trong Ma Tộc, vậy thì lúc này tìm người nói chuyện vài câu với họ, thăm dò suy nghĩ của đôi bên là rất cần thiết.
Sắc mặt Diệp Thanh Hàn khó coi trong vài giây, nhưng đúng là hiện giờ người có thể nói chuyện với Vân Thước chỉ có chàng, chàng lạnh mặt bước ra, “Vân Thước.”
Hai chữ lạnh như băng không giống đến để ôn chuyện cũ, mà càng giống như muốn giết người.
Vân Thước nhìn chàng, ánh mắt trông vô cùng trong trẻo, giọng kéo dài: “Lâu rồi không gặp nha. Diệp sư huynh.”
“Huynh không biết đâu, sau khi rời Ngũ Tông ta sống thảm lắm.” Nàng bất giác phàn nàn hai tiếng, “Môi trường ở Ma Tộc không bằng một nửa nơi ta ở tại Nguyệt Thanh Tông.” Nếu có thể, Vân Thước vẫn muốn quay về Nguyệt Thanh Tông hơn.
Đối với nơi chốn chém giết đẫm máu quanh năm lại bất ổn như Ma Tộc, nàng không ở nổi một ngày.
Diệp Thanh Hàn lạnh nhạt hỏi, “Vậy tại sao lúc đầu ngươi lại phản bội chúng ta?”
Một đệ tử chính đạo vậy mà lại quay đầu đi theo Ma Tộc, Diệp Thanh Hàn chưa từng thấy hành động vô liêm sỉ nào như vậy.
“Lúc đầu là bất đắc dĩ.” Vân Thước mím môi, lúc đó nàng sợ chuyện đổi linh căn bị bại lộ nên luôn sống trong lo sợ bất an, nhưng bây giờ đã khác, nàng có chút tha thiết khẽ nói, “Với lại, tuy ta đã phản bội Ngũ Tông, nhưng chưa từng nói sẽ phản bội huynh mà.”
“…”
Hồi lâu sau, Diệp Thanh Hàn mặt không cảm xúc lạnh nhạt phun ra một câu: “Vậy thì ngươi thà phản bội ta còn hơn.”
Vẻ mặt Vân Thước cứng đờ trong giây lát.
Vân Thước mím môi ấm ức vài giây, tiếp tục nói, “Diệp sư huynh, nếu huynh bằng lòng tha thứ cho ta, ta có thể xem xét tạm thời đình chiến, dù sao thì chúng ta cũng đã ở bên nhau một năm, không nhất thiết phải đến mức ngươi chết ta sống này phải không?”
Cuộc đối thoại giữa hai người khiến các Thân truyền khác đều mang vẻ mặt như ông già ngồi tàu điện ngầm xem điện thoại.
Bọn họ không hiểu, tại sao Vân Thước nhất định phải níu kéo Diệp Thanh Hàn?
Vân Thước đã phản bội rồi, vậy thì suy nghĩ của Diệp Thanh Hàn về nàng thế nào cũng không còn quan trọng nữa đúng không?
Diệp Thanh Hàn im lặng một lát, cổ tay khẽ động, mũi kiếm thuận thế lướt qua một luồng sáng lạnh lẽo, không nhịn được nữa: “Vẫn là nên đánh một trận đi, đừng nói nhảm nữa.”
Vân Thước mím môi, chàng không nể mặt chút nào thế này khiến nàng vô cùng mất mặt, đặc biệt là trước mặt nhiều người Ma Tộc như vậy, nàng mím môi, lạnh lùng cười hai tiếng, “Vậy thì như các ngươi mong muốn.”
“Tiếp tục đi.” Vân Thước mím môi, “Không cần nể mặt ta nữa.” Lần này nàng muốn Diệp Thanh Hàn hiểu rõ tầm quan trọng của nàng.
Quân sư nhìn nàng một cách khó lường, thật ra hắn không hiểu tại sao Thiếu chủ lại nhất quyết giữ lại Vân Thước này, cứ như bị bỏ bùa vậy.
Không muốn nói những lời vô ích này nữa, hắn vẫy tay để Ma Tộc nhanh chóng công phá tòa thành này.
Lúc này đừng nói Bát đại gia không chịu phái người, cho dù họ có phái người cũng vô dụng, dưới số lượng áp đảo tuyệt đối, căn bản không ai có thể chặn được.
Trừ khi đám Tông chủ đó có thể rảnh tay.
Ma Tộc lần này không phải không chuẩn bị mà đến, nói theo lời Quân sư, Vân Thước này cũng chỉ có tác dụng đến thế.
Nàng không biết dùng cách gì đã thuyết phục được Yêu hoàng và Quỷ Vương ra tay.
Ba người liên thủ, giữ chân các Tông chủ của Ngũ Tông không thành vấn đề.
Diệp Thanh Hàn lạnh nhạt mở miệng, “Bày trận.”
Ngay khoảnh khắc Kiếm trận của Vấn Kiếm Tông được bày ra, vạn ngàn ảnh kiếm lướt qua bầu trời, ảnh kiếm màu vàng nhạt ngưng tụ thành kiếm thức, với số lượng nhiều như vậy, một lần Kiếm trận có thể có tác dụng chặn lại trong thời gian ngắn, liên tiếp mấy đạo Kiếm trận giáng xuống, mới miễn cưỡng không để Chủ thành bị công phá ngay từ đầu.
Diệp Thanh Hàn khẽ nghiến răng, không hiểu tại sao bọn họ lại độ kiếp.
Lần này Ma Tộc đã vây thành rồi.
Trong Chủ thành vẫn còn tu sĩ chưa kịp rút lui.
Không cần nghĩ cũng biết là do Diệp Kiều bày ra, chàng chỉ mong lần này nàng đừng gặp thất bại thảm hại.
“Kiếm trận chỉ có thể chặn được một lát thôi, Đại sư huynh.” Tam sư đệ bình tĩnh nói, “Số lượng quá đông rồi.”
Diệp Thanh Hàn lạnh lùng hạ lệnh: “Tiếp tục chặn.”
“Bất kể dùng cách nào, cũng phải kéo dài thời gian cho ta.”
Những người khác đồng thanh đáp lời, tuân theo mệnh lệnh.
Người đến giúp không chỉ có đích hệ của Diệp gia và Thân truyền của Ngũ Tông, mà còn có Kiếm tu của Chu gia, Chu Dịch Trạch nghe lệnh của Diệp Thanh Hàn, hắn im lặng rút kiếm, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm linh hóa hình, đứng trước mặt mọi người.
Diệp Thanh Hàn kinh ngạc liếc nhìn vị đích hệ này.
Kiếm linh hóa hình?
Chu Dịch Trạch bị chàng nhìn đến không tự nhiên, đè nén vẻ đắc ý, thấp giọng, “Diệp sư huynh? Có vấn đề gì sao?”
Diệp Thanh Hàn lắc đầu: “Không có gì.” Chỉ là có chút kinh ngạc, vị đích hệ của Chu gia này vậy mà lại có bản lĩnh đến thế.
Diệp Thanh Hàn cũng không lề mề nữa, ngay khoảnh khắc rút kiếm, ánh sáng màu xanh lam hiện ra, Đoạn Thủy Kiếm hóa hình, kiếm linh màu xanh lam từ trong đó hóa ra, đứng ngang hàng với kiếm linh của Chu Dịch Trạch.
Liên tiếp hai đạo kiếm linh hóa hình, thu hút sự chú ý của mọi người tại khu vực đó, Thân truyền của Vấn Kiếm Tông ít nhiều đều chìm trong kinh ngạc.
“Đại sư huynh?”
Có người kinh ngạc: “Đoạn Thủy, hóa hình từ lúc nào vậy?”
“Đoạn Thủy Kiếm hóa hình??? Không hổ là Đại sư huynh.”
“Người bên cạnh Đại sư huynh cũng lợi hại, là đích hệ của Chu gia sao? Nhỏ tuổi như vậy đã có thể làm được kiếm linh hóa hình, mạnh thật.”