Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6855

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19744

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

101-200 - Chương 137: Tốc độ phải nhanh, dáng vẻ phải ngầu

“Người của Trường Minh Tông, can thiệp vào cuộc Đại bỉ giữa các tông môn!!”

Sau khi trận đấu kết thúc, người phán xử vội vã chạy đến chỗ của Vấn Kiếm Tông, tức tối xông vào, không nghĩ ngợi mà gắt lên.

Y thấy Tông chủ Vấn Kiếm Tông đang ngồi đó, bèn cố nén lửa giận, giọng nói cứng rắn, “Xin Tông chủ làm chủ.”

Lời này y nói đã là xã giao rồi.

Chỉ riêng cái đan dược mùi như phân của Diệp Kiều đó, hun cho tất cả Đan tu nổ lò, quả, thật! Tội đáng diệt tộc!!

Tông chủ Vấn Kiếm Tông im lặng một lát, nghe thấy là Trường Minh Tông, y lại thấy không hề bất ngờ một cách lạ lùng, thế nên——

“Là ai làm vậy? Đến lúc đó ta nhất định sẽ phạt nặng bọn họ!”

Một đám kỳ tài đồng loạt nổ lò, cảnh tượng lạ lùng này, đặt ở Tu Chân Giới cũng là một sự hiện hữu vô cùng gây náo động.

Người phán xử tức giận nói: “Diệp Kiều.”

Tông chủ chợt hiểu ra: “Ồ, vậy thì không sao rồi.”

Bảo sao tháng này cứ thấy là lạ.

Yên ắng đến lạ, hóa ra là Diệp Kiều chưa làm yêu làm quái à.

Người phán xử nhìn dáng vẻ chẳng hề để tâm của y, vẫn không từ bỏ: “Nhưng nàng ta làm vậy là đang gây rối trật tự trong ngoài sân đấu.”

Tông chủ Vấn Kiếm Tông nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cười nói: “Đừng tưởng bọn ta không biết, Bát đại gia các ngươi ngầm cho phép dùng thần thức nhúng tay vào.”

Nếu đã là Đại bỉ, Ngũ Tông và Bát đại gia tồn tại thế đối chọi, ai cũng muốn đệ tử trong nhà, trong tông mình thắng trận đấu, Tiết Dư là người của Tiết gia, nhưng bây giờ chàng ta đang giúp Trường Minh Tông thi đấu, nếu đã vậy, không nhắm vào chàng ta thì nhắm vào ai.

“Tự mình làm mùng một, thì đừng trách người ta làm rằm.”

Mặt người phán xử cứng đờ.

Bên kia, sau khi trận đấu Đan tu kết thúc, tại viện của Trường Minh Tông.

Diệp Kiều đè mạnh Minh Huyền xuống đất, hai người vừa có một trận đấu tay đôi nhanh gọn, cuối cùng kết thúc với thắng lợi hoàn toàn của nàng.

Minh Huyền ăn một miệng đầy đất, mắt hơi mở to: “Phì phì phì.”

“Đánh người không đánh vào mặt chứ.”

Diệp Kiều thấy y phản ứng lớn như vậy, chê bai: “Lúc ta bị Đoàn trưởng lão đánh cho nằm ngang nằm dọc, không phải ngươi chưa từng thấy qua. Ngươi chỉ bị đè xuống đất thôi mà.”

Lúc đầu nàng và Mộc Trọng Hy thay phiên nhau bị đánh, Minh Huyền cười tươi rói.

“Ngươi dĩ nhiên có thể nằm ngang nằm dọc rồi.” Minh Huyền bò dậy từ dưới đất, mở cây quạt xếp ra, cằm hơi hất lên: “Nhưng ta thì lúc nào cũng phải phong nhã tự do.”

Gương mặt phong nhã tự do này của y bị người ta đè xuống đất mà đấm, có phải chăng?!

Diệp Kiều lườm y một cái không thèm để ý, mấy ngày nay nàng có chút buồn rầu, gần đây vận may của nàng tốt đến mức hơi quá đáng, “Ta không tìm được tu sĩ nào đánh được cả, toàn là mấy tu sĩ Trúc Cơ hạng tám chín trăm.” Cho nên chỉ có thể cọ xát với Minh Huyền một chút để xua tan bực bội.

Không phải chứ, vận may này của nàng có độc à.

Thật sự muốn để nàng từ hạng một nghìn đánh lên sao?

Thật sự không có ai nhận thua sao?

Không nhìn ra nàng cũng rất mạnh sao?!

Mộc Trọng Hy chống cằm, bày tỏ sự đồng cảm giả tạo với nàng trong vài giây, “Bây giờ bên ngoài đánh giá ngươi là, thực lực không rõ, nhưng chủ ý rất nhiều, ngươi phải thay đổi cái nhìn đã định của họ mới được.”

Diệp Kiều tỉnh lại từ kinh nghiệm đau lòng, thứ hạng của nàng rất thấp, nếu thật sự không có ai chịu nhận thua, nàng chỉ có thể từng người một rút thăm đánh lên.

Mẹ nó đánh đến năm nào tháng nào đây.

Không ai nhận thua, muốn chắc chắn vào vòng thứ ba, chỉ có thể không ngủ không nghỉ làm một gan đế.

“Sớm biết thế, đã không nằm ườn rồi.”

Hình như ai cũng cảm thấy nàng rất yếu, rồi những người rút thăm được nàng đều rất hào hứng.

Bị Diệp Kiều tâm trạng sụp đổ dùng mấy lá Phù lục mất kiên nhẫn đánh bay xuống, nàng trang bị nhiều, dưới Trúc Cơ đỉnh phong không cần uổng phí thời gian.

Các vị trưởng lão lúc nào cũng quan sát Diệp Kiều cũng để tâm đến động tĩnh của nàng.

“Thứ hạng của Diệp Kiều thay đổi rồi.”

“Đứa trẻ này đang giở trò gì vậy?”

Trước đó vẫn luôn ở ngoài hạng một nghìn, bây giờ đã là hạng tám trăm mấy, theo tốc độ chậm rì rì này của nàng, khi nào mới có thể đuổi kịp tiến độ của các Thân truyền khác?

Có tu sĩ phân tích:

“Ta đã quan sát Diệp Kiều mấy trận rồi, về cơ bản đều dùng Phù lục để giải quyết. Đừng nói, Phù tu đúng là rộng rãi, nhưng đó không phải là điểm chính, điểm chính là những người đối đầu với nàng thật sự rất yếu, còn có Luyện Khí kỳ, nàng là một Kim Đan kỳ lấn át không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.”

Fan của Diệp Kiều có chút đứng ngồi không yên: “Cho nên, Lãng Lãng của chúng ta rốt cuộc khi nào mới có thể rút thăm được một đối thủ Kim Đan kỳ, nghiêm túc một chút chứ?”

Vận may này của Diệp Kiều, nói tốt thì đúng là rất tốt, vẫn chưa gặp phải người mạnh, nói tệ thì cũng rất tệ, mẹ nó một người mạnh cũng không gặp, khiến cho ai cũng muốn đến khiêu chiến nàng.

“Ai nói Diệp Kiều xui xẻo? Rút thăm toàn là đối thủ Trúc Cơ Luyện Khí. Ta cũng muốn xui xẻo như nàng.”

Thực ra người có vận may tốt như nàng không phải là không có, nhưng ai bảo nàng lừng danh nhất chứ.

Muốn đến xem thử người truyền miệng giành được hạng nhất, đầy kỳ vọng xem nàng thi đấu, đối thủ lại toàn là một đám Trúc Cơ Luyện Khí.

Trái ngược với đó, tâm trạng của Diệp Kiều cũng rất chó má.

Phần lớn cao thủ đều đã đến vòng thứ ba, nàng vẫn còn đang quẩn quanh ở vòng thứ hai, rút thăm cũng toàn là những người Trúc Cơ kỳ, đầu sắt như đám Đan tu, chính là không nhận thua, tuyên bố muốn xem thử Thân truyền như nàng rốt cuộc có khả năng gì.

“Ta có vô dụng đến đâu.” Nàng nằm vật ra đất, bắt đầu cùng Chu Hành Vân mặt mày ủ rũ, “Thì cũng không đến mức để một đám Trúc Cơ Luyện Khí khiêu chiến ta chứ.”

Hai người đều mặt mày ủ rũ, toát ra vẻ chán nản.

Nhìn oán khí nặng đến mức tựa như quỷ hồn nhập thể.

Diệp Kiều vận may quá tốt, Chu Hành Vân xui xẻo đến mức có chút phi lý, chàng ở vòng thứ hai gặp phải toàn là đám tu sĩ Kim Đan kỳ, may mà những người đó biết điều, nhận thua rất nhanh.

Trên diễn đàn vẫn đang bàn tán sôi nổi về Diệp Kiều.

“Nghe nói mấy ngày nay Trường Minh Tông vẫn luôn rèn luyện cho Diệp Kiều, nếu bỏ qua cảnh giới, lúc giao đấu Mộc Trọng Hy chẳng phải phải nhường nàng sao?”

Mộc Trọng Hy trong lòng thầm chửi.

Nhường cái mẹ ngươi.

Y muốn nhường, cũng phải nhường được chứ.

Hơn nữa người rèn luyện Diệp Kiều không phải y, mà là Đại sư huynh! Chu Hành Vân rèn luyện người, thật sự không nương tay chút nào. Diệp Kiều lớn lên trong những trận đòn có thể nói là vô cùng mau lẹ.

“Không được rồi không được rồi Diệp Kiều, ngươi mau rút thăm một cao thủ đi, ta không muốn thấy đám ngốc đó nói chuyện nữa, đúng là làm nhục trí thông minh của ta.”

Mộc Trọng Hy đau khổ che mặt.

Diệp Kiều: “Vận may tốt, biết sao giờ.”

Chu Hành Vân lẳng lặng nói một câu: “Cứ tốt thế này nữa, ngươi sẽ phải không ngủ không nghỉ giao đấu mới vào được vòng thứ ba đó.”

Tiết Dư đột nhiên nghĩ đến gì đó, mạnh mẽ vỗ bàn gỗ một cái: “Để Đại sư huynh rút đi, chàng ta vận may kém.”

Có lý.

Bị tất cả mọi người nhìn bằng ánh mắt như thể chàng sắp gánh vác nhiệm vụ lớn lao, Chu Hành Vân có chút cạn lời, cuối cùng vẫn giúp nàng rút thăm.

Số 190, thứ hạng này không thấp, có thể vào top hai trăm, ít nhiều cũng phải là một Kim Đan kỳ.

Lần này tất cả mọi người đều có tinh thần.

“Rút thăm được cao thủ rồi!!”

Mộc Trọng Hy: “Oa oa oa, đi dò la xem thực lực thế nào.”

“Tìm ai đi đây?” Minh Huyền chớp mắt, y vừa nói xong câu này, những người khác cũng im lặng một lát.

Mấy người khác đều bận tích góp điểm, Diệp Kiều nhanh chóng nghĩ đến Tạ Sơ Tuyết theo đến viện hóng hớt.

Tiểu sư thúc này của nàng, cả ngày không có việc gì làm, nếu không phải có một gương mặt xinh đẹp, thật sự giống một tên ăn không ngồi rồi lêu lổng.

Thực ra ngoài Tạ Sơ Tuyết rảnh rỗi ra, còn có người khác.

Nhưng Tần Phạn Phạn và Triệu trưởng lão đều không được, để Tông chủ và trưởng lão lén lút đi dò la tin tức của tu sĩ, chuyện mất mặt như vậy, Trường Minh Tông bọn họ không làm được.

Tạ Sơ Tuyết tốc độ rất nhanh, đến tối, Diệp Kiều nghe thấy tiếng gõ cửa vừa mở cửa ra, giây tiếp theo bị dọa cho giật mình.

“Này này này.” Tạ Sơ Tuyết người lộn ngược, đột nhiên áp sát, cười híp mắt chào một tiếng, “Mang tin tức về cho các ngươi đây.”

“Đối thủ tiếp theo tên là Tống Cương. Kim Đan sơ kỳ.”

Nghe thấy là Kim Đan, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Kim Đan và Kim Đan khác nhau rất lớn, đặc biệt là sự chênh lệch về linh căn, ngay cả Mộc Trọng Hy ở cùng cảnh giới cũng không đánh lại Diệp Kiều, huống chi là một Kim Đan kỳ bình thường.

Đối với Diệp Kiều bọn họ không mấy lo lắng, không sợ đối thủ quá mạnh, chỉ sợ đối thủ quá yếu.

“Còn nữa.” Tạ Sơ Tuyết hơi nghiêm túc, “Thành Phong Tông mang theo Trấn tông chi bảo, các ngươi nếu sau này gặp người của Thành Phong Tông, đến lúc đó cẩn thận một chút.”

Diệp Kiều chọc chọc Tạ Sơ Tuyết đang treo ngược trên cửa lúc có lúc không đung đưa, cảm thấy chàng thật là một sinh vật thần kỳ, lúc nào cũng hiện ra ở những nơi người ta không ngờ tới.

“Trấn tông chi bảo của Thành Phong Tông là gì?”

Tạ Sơ Tuyết: “Đợi hắn dùng rồi các ngươi chẳng phải sẽ biết sao. Có thể thấy Thành Phong Tông thật sự rất muốn thắng.”

“Đoạn Thủy Kiếm của Vấn Kiếm Tông, là linh kiếm đứng đầu, Minh Nguyệt Tiễn của Nguyệt Thanh Tông, một mũi tên có thể phá cấm chú. Nhưng đến nay không ai kéo được.”

Hơn nữa, thứ này muốn lấy được, cũng phải gặp được mới được.

Trấn tông chi bảo của mỗi tông môn đều khác nhau, chàng chỉ biết của hai tông này, những tông khác đều giấu kín.

Tạ Sơ Tuyết sờ sờ cằm, “Tông chúng ta cũng có, nhưng Tần Phạn Phạn không cho nói là gì.”

“Làm ra vẻ bí ẩn, hơn nữa không phải thứ gì bình thường.”

Tần Phạn Phạn nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy đến, “Sao vậy? Cuối cùng cũng rút thăm được một người đánh được rồi?”

Người trong tông đều rất đứng ngồi không yên, sợ tâm trạng của Diệp Kiều bị tác động, hơn nữa bọn họ cũng rất muốn xem, trình độ của Diệp Kiều rốt cuộc ở đâu.

Trình độ của Thiên linh căn, ai mà không muốn xem đã đến mức nào chứ.

Suy nghĩ của Diệp Kiều lại lệch đi một cách lạ lùng: “Ồ, Đoạn Thủy Kiếm, vậy chẳng phải là Tình Lữ Kiếm với Đoạn Trần của Đại sư huynh sao?”

Mà trong truyện gốc, người lấy được Đoạn Thủy, hình như là Diệp Thanh Hàn thì phải?

Chậc chậc chậc.

Đây là CP tà đạo gì vậy.

Chu Hành Vân cũng bị ghê tởm, phải biết rằng, các Kiếm chủ của Đoạn Thủy Kiếm từ trước đến nay đều là nam, vốn dĩ chàng không có cảm giác gì, câu Tình Lữ Kiếm này của Diệp Kiều, khiến vẻ mặt chàng hơi trống rỗng.

Trong đầu chỉ có hai chữ.

Xúi quẩy.

“Ngươi đừng có kích động Đoạn Trần đến mức hóa hình ra chém ngươi đấy.” Mộc Trọng Hy ghé qua, chậc chậc chậc. Y còn chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Nhưng Đoạn Thủy Kiếm đã trăm năm không ai rút ra được.

“Không biết năm nay có may mắn thấy Đoạn Thủy Kiếm nhận chủ không.”

Diệp Kiều liếc y một cái, “Sẽ thấy thôi.”

Nếu nàng nhớ không nhầm, Kiếm quật Vân Thước cũng có phần, nàng ta lấy được thanh kiếm tên Lạc Thủy. Là Tình Lữ Kiếm với Đoạn Thủy của Diệp Thanh Hàn.

Nàng vừa rồi nói Đoạn Trần của Đại sư huynh và Đoạn Thủy của Diệp Thanh Hàn cũng chỉ là chém gió một chút.

Tên bản mệnh kiếm của nhân vật chính nam nữ sao mà không xứng đôi được.

Tần Phạn Phạn kéo Tạ Sơ Tuyết đang treo ngược xuống, nhận ra chủ đề nói chuyện của đám người này càng ngày càng không đúng, hình như không ai bận tâm đến người đấu Kim Đan kỳ trận đấu tiếp theo, hắn vừa định mở miệng la mắng mấy câu——

Tạ Sơ Tuyết: “Tình Lữ Kiếm?”

“Vậy các ngươi nói sau này Diệp Thanh Hàn và Chu Hành Vân kết thành đạo lữ, lúc tổ chức tiệc, ta có thể ăn chực bọn họ không?”

Sau đó Tạ Sơ Tuyết không nể nang lời nói bị Tần Phạn Phạn đã nứt ra đánh cho một trận.

“Câm miệng! Cút cho ta.”

“Quá đáng quá.” Tạ Sơ Tuyết vẻ mặt tủi thân, không biết từ đâu lấy ra một cái khăn tay, “Ta rõ ràng đã, rất cố gắng đi dò la tin tức rồi.”

Tiết Dư che mặt, a a a.

Trong căn phòng này còn có người bình thường không?

“Đối thủ là ai?”

“Diệp Kiều.”

“Thực lực của nàng ta thế nào?”

Tống Cương suy tư, vẻ mặt không rõ: “Thực lực không rõ. Nghe nói giống ta là Kim Đan kỳ, hơn nữa, nàng ta mới đột phá không lâu, ta nghĩ, chắc vấn đề không lớn.”

Rút thăm được Diệp Kiều tốt mà, dù sao cũng dễ hơn gặp mấy Thân truyền khác.

Vận may rút thăm của Diệp Kiều có thể nói là thuận buồm xuôi gió đến tột bậc, không ngờ lần này lại thế là toi rồi, y vươn tay nắm chặt lá thăm trong tay, nặng nề thở ra một hơi.

Diệp Kiều hiếm khi rút thăm được một đối thủ ra trò, mấy người vui vẻ theo qua hóng hớt.

Hàng ghế đầu bị bọn họ chiếm hết, so với sự vắng vẻ của Đan tu, bên Kiếm tu đúng là đông nghịt người, đặc biệt là nhân vật chính còn là Diệp Kiều.

“Cuối cùng cũng rút thăm được Kim Đan kỳ rồi.”

“Hai người đều là Kim Đan kỳ, chắc phải đánh một lúc đó nhỉ?”

Trước đó đều quá nhàm chán, khoảng cách giữa mấy Thân truyền khác và tu sĩ Kim Đan bình thường quá lớn, tình thế lấn át không có gì đáng xem, Diệp Kiều thì khác, hai người đều là Kim Đan sơ kỳ.

“Cố lên nhé Kiều Kiều!!”

Có cô bé đứng gần, hết sức bắt đầu lấy hoa rắc lên đầu Diệp Kiều, người chưa đến, hoa đã bay tới, cánh hoa đủ màu sắc ở khắp nơi.

“Khẩu hiệu đâu?” Có fan nhiệt tình vỗ tay.

“Diệp Kiều Diệp Kiều, hạng nhất đến rồi!!”

“Diệp Kiều Diệp Kiều, thắng lợi tất cả!!”

“Còn chưa đánh mà, các ngươi đã hô khẩu hiệu rồi.” Có người vẫy tay, “Thua thì sao?”

Fan của Diệp Kiều lập tức không vui: “Sao có thể thua được!! Kiều Kiều của chúng ta phi phàm nhất thiên hạ!”

“À vâng vâng vâng.” Đối phương lười tranh cãi với đám fan cuồng này.

Diệp Kiều: “…” Thổi phồng đến mức nàng nghe cũng không lọt tai nữa.

Tiết Dư sờ sờ cằm, cười híp mắt giục giã: “Mau đi đi, hạng nhất chẳng thua của chúng ta.”

Lúc này cần hỏi một chút diện tích bóng ma tâm lý của đối thủ Diệp Kiều, y có chút cạn lời, tuy biết Diệp Kiều rất tiếng tăm, nhưng không đến mức đó chứ?

Cánh hoa bay đầy trời.

Người phán xử nhíu mày, đứng đó, vẫy tay ra hiệu những người không có liên quan tránh xa sân đấu một chút.

“Tống Cương, xin hướng dẫn.” Hai người đứng ở vị trí đối diện, y mím môi lễ độ mở miệng.

Diệp Kiều: “Được thôi.”

Nàng không xã giao một chút nào, Tống Cương không nói lời thừa, chiêu kiếm trong tay ra khỏi vỏ, y dùng không phải Huyền kiếm, có thể thấy chắc là một tu sĩ có xuất thân, biết Diệp Kiều thích tung Phù lục, y ra tay trước, không định cho Diệp Kiều cơ hội này.

Kiếm khí tràn đầy, quét về phía mặt nàng.

Diệp Kiều nhìn y, dưới chân vận Đạp Thanh Phong, né tránh kiếm khí, sau Kim Đan kỳ Đạp Thanh Phong càng mau lẹ hơn, đừng nói là y, ngay cả Kim Đan hậu kỳ muốn đuổi cũng phải tốn chút công sức.

Bóng dáng thiếu nữ biến mất tại chỗ, Tống Cương mím môi, bắt được vị trí nàng đáp xuống, lại một kiếm mau lẹ và chuẩn xác hạ xuống.

Diệp Kiều lại né đi, nàng lần đầu tiên đối đầu với Kim Đan kỳ, tưởng sẽ có chút khó nhọc, nhưng hiện tại xem ra, so với mức độ hung tàn của hai vị sư huynh, đối phương còn kém xa.

Diệp Kiều liên tục dò xét mấy lần, không khí trên sân có chút lặng phắc.

“A, Diệp Kiều né cái gì vậy.”

“Nàng ta thân pháp nhanh thì dĩ nhiên phải né rồi.”

“Đánh không lại thì chạy, ai mà đánh với ngươi. Diệp Kiều rất thích mưu kế này.”

Hai người đấu vài chiêu, Tống Cương tưởng nàng muốn đánh trận tiêu hao, y không ngờ một Thân truyền lại sa sút đến mức phải đánh trận tiêu hao, không nhịn được mà mở miệng: “Ngươi có thể đối mặt trực tiếp với ta được không?”

Diệp Kiều vẻ mặt lạ lùng nhìn y một cái: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Kiều cũng chơi đủ rồi, nàng vẻ mặt hơi thu lại, bóng dáng lại biến mất.

Đợi đến khi Tống Cương lại bắt được hơi thở của thiếu nữ, con ngươi y hơi co lại, cánh tay tê dại một thoáng, nhớ ra rồi.

Diệp Kiều này là Lôi linh căn!

May mà Tống Cương phản ứng cũng khá kịp lúc, định dùng tay còn lại đỡ, Đoạt Duẩn trong tay Diệp Kiều đột nhiên biến thành hai đoạn, cây gậy trống ra thuận thế đánh xuống, kiếm khí như cầu vồng.

Y bị đạo kiếm khí sắc bén bất ngờ này đánh mạnh vào ngực, Tống Cương cố gắng tóm lấy Diệp Kiều trước mắt, ra tay chống cự, nhưng dưới cú đánh mạnh của kiếm khí, ngay cả cơ hội chạm vào đối phương cũng không có, cả người không kiểm soát được mà bị hất bay ra ngoài sân đấu.

Tốc độ phải nhanh, dáng vẻ phải ngầu.

Không cần bất kỳ thứ gì mỹ miều.

Cùng với tiếng vật nặng rơi xuống đất, không khí tạm thời đọng lại một lát.