Không ngờ chàng lại trả lời như vậy, ảo ảnh sững sờ, sa sầm mặt, nghiêm giọng trách mắng: “Ngươi đang nói gì vậy? Minh Huyền? Quy củ quên hết rồi sao?”
Hắn nổi giận chưa được mấy giây đã đổi chủ đề, “Sao ta lại có đứa con không có chí tiến thủ như ngươi.”
“Thân truyền của các tông khác ai cũng hơn ngươi, ngươi năm đó mười lăm tuổi đã Trúc Cơ, tuổi trẻ tài cao, kết quả sau khi vào Trường Minh Tông lại bị đám người Nguyệt Thanh Tông đè đầu cưỡi cổ, ngươi có biết bên ngoài họ nói gì về Minh gia chúng ta không?”
Minh Huyền vốn đang cụp mắt, nghe thấy những lời này, cảm xúc cuối cùng cũng có chút thay đổi, “Vậy sao?”
Lời của người cha trước mắt không thể nói là không chói tai. Chỉ đứng đó thôi cũng khiến chàng cảm thấy khó chịu.
“Vậy thì xin lỗi nhé, đã không trở thành dáng vẻ mà người mong đợi.” Thiếu niên khẽ cụp mắt, lúc lướt qua người, một lá Phù lục nhẹ nhàng dán lên bóng người trước mắt, “Nhưng thật ra——”
“Ta cũng không định sửa.”
Cùng với lời nói của chàng, Phù lục bốc cháy, ảo ảnh biến mất.
Chàng đã gặp loại thí luyện này quá nhiều lần rồi.
Hoàn toàn không có chút độ khó nào.
Minh Huyền là người ra ngoài nhanh nhất, chàng vươn vai, nhìn cảnh tượng do huyễn trận tạo ra trước mắt, phải nói là rất chân thật, chàng không thể phá trận ngay được, phải gọi những người khác tỉnh lại đã, Minh Huyền nhàm chán đi dạo trong huyễn trận, rất nhanh đã loanh quanh tìm được bóng dáng của Tống Hàn Thanh.
Dường như ác mộng của thiên tài cũng chỉ có mấy loại đó, kỳ vọng của gia tộc, mong đợi của tông môn.
Huyễn trận dựng nên là nội bộ của Nguyệt Thanh Tông, Tống Hàn Thanh đang đối mặt với một vị trưởng lão của Nguyệt Thanh Tông.
Lão già lải nhải không ngừng, miệng nói những lời đả kích: “Người kế thừa tương lai của Nguyệt Thanh Tông chúng ta chính là cái dạng này sao?”
“Kém cỏi như vậy, các ngươi biết cái gì?”
“Ra ngoài tông môn chỉ có nước bị người ta xem là phế vật.” Giọng lão cao cao tại thượng không thiếu vẻ thương hại, “Thật đáng thương a.”
Minh Huyền lại gần, nhìn dáng vẻ im lặng không nói của Tống Hàn Thanh, chàng đột nhiên đập bàn một cái, dọa cho Tống Hàn Thanh ngẩng đầu lên thấy người vừa xông vào, thần sắc có chút mơ màng.
Minh Huyền: “Làm gì đó? Chơi à?”
Lão già nghẹn họng, chưa từng thấy loại thân truyền lỗ mãng xông vào không có tố chất như vậy, lão lạnh giọng, “Sao không cho người thông báo?”
“Đệ tử như ngươi.” Lão treo vẻ khắc nghiệt, dùng ánh mắt soi mói quen thuộc quét qua đối phương, “Tùy tiện lôi ra một thân truyền cũng ưu tú hơn ngươi, từ xưa đến nay bao nhiêu thân truyền, ngươi tuyệt đối là lứa có thiên phú thấp nhất.”
“Nếu ta là các ngươi, sớm đã xấu hổ mà tự giác từ bỏ thân phận thân truyền rồi.”
Minh Huyền xua tay, cười nói: “Không sao không sao, cái thân phận thân truyền này không làm cũng được, lần nào cũng mệt chết mệt sống nửa ngày mà chẳng có bao nhiêu tiền.”
“Nói ra thì nhà ta cũng khá giàu đó.” Chàng chống cằm, “Hay là thế này đi trưởng lão, ngươi gọi ta một tiếng cha thì thế nào? Như vậy chúng ta chính là con cháu của Minh gia rồi, đợi ngươi chết, ta còn có thể bảo cha ta mua cho ngươi nghĩa địa tốt nhất.”
“…”
Im lặng trong chốc lát.
Trưởng lão dần dần nhận ra người này không bình thường, tốt nhất là đừng chọc vào hắn.
Thế là trưởng lão quyết định lờ đi Minh Huyền, quay đầu tiếp tục ám thị tâm lý với Tống Hàn Thanh, “Ta có một đứa con bằng tuổi ngươi, đã dễ dàng lên Nguyên Anh kỳ rồi.”
“Cái gì?!” Minh Huyền đột nhiên cao giọng, “Con trai người lợi hại vậy sao? Vậy người xem ta trông cũng không tệ, hay là ta và hắn đi xem mắt đi? Nói thật với trưởng lão, ta không muốn cố gắng nữa.”
“…”
Chỉ vài câu nói, đã khiến trưởng lão phá phòng tuyến.
Hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến rồi.
Lão chỉ vào cửa: “Ngươi cút cho ta.”
Minh Huyền cười tủm tỉm: “Ê? Thật sự không suy nghĩ một chút sao?”
“Cút đi.”
Hai người một cao một thấp tranh cãi dọa cho Tống Hàn Thanh vốn đang chìm trong huyễn trận tỉnh táo lại.
Tống Hàn Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt: “…”
A, quả nhiên là đám quỷ của Trường Minh Tông.
Tống Hàn Thanh đôi khi thật sự rất hâm mộ không khí của Trường Minh Tông, dù sao thì đám người này thỉnh thoảng lên cơn, trông vui vẻ hơn bọn y nhiều.
Các vị lão tổ đang âm thầm quan sát họ đều đồng loạt im lặng.
Đầu tiên là một Tiết Dư, lại thêm một Minh Huyền, năm nay Trường Minh Tông cuối cùng cũng điên hết rồi sao?
…
Viễn Cổ sâm lâm đầy rẫy nguy hiểm, thỉnh thoảng sẽ có những tu sĩ bị lưu đày đến đây, hoặc không ra được xuất hiện, Tần Hoài, Chu Hành Vân, và Diệp Thanh Hàn là ba đối tượng quan sát trọng điểm của các vị lão tổ.
Về cơ bản chỉ cần qua được ải, ba vị Kiếm tu này chính là người kế thừa y bát của họ trong tương lai.
Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua, các Kiếm tu về cơ bản đều đã có được cơ duyên của riêng mình, chỉ có ba người này không có động tĩnh gì, không có gì bất ngờ thì là bị các vị lão tổ giữ lại để nhét truyền thừa.
Trước khi kế thừa truyền thừa còn phải vượt qua thí luyện, ba người đều ngất xỉu trên đất, có lẽ là đã được sắp xếp thí luyện.
“Đừng làm phiền thí luyện của ba đứa nó.” Giọng nói dịu dàng của lão tổ Bích Thủy Tông vang lên, không nặng không nhẹ mà nhắc nhở mấy người họ, “Tám người các ngươi, qua đây hộ pháp.”
“Nhớ kỹ không được để bất kỳ ai làm phiền.”
Diệp Kiều hiểu rồi, vậy thì tiếp theo chắc chắn sẽ có người đến ngăn cản họ.
Nàng gọi mấy Kiếm linh ở lại canh chừng ba người này, cảm nhận được khí tức xa lạ, “Đi thôi. Đi giải quyết bọn chúng.”
Nói thật, lần này số người có hơi nhiều.
Tất cả đều là chớp thời cơ muốn quấy nhiễu thí luyện của ba người, ở nơi như Viễn Cổ sâm lâm này, kẻ mạnh chiếm đất làm vua, có lẽ không ít người thực lực không yếu đã bị Tổ sư hoặc tiền bối của Ngũ Tông dạy cho cách làm người.
Vì thế không loại trừ khả năng có thù với Ngũ Tông, nghe thấy động tĩnh cố tình đến đây.
Cũng có thể là các tiền bối cố tình đến để thử thực lực sau khi họ nhận được truyền thừa.
Nhìn ít nhất cũng có mười mấy người, Sở Hành Chi rút kiếm, “Chúng ta đi dụ bọn chúng đi.”
“Được.” Diệp Kiều trả lời ngắn gọn, “Ta ở lại canh chừng.”
Trong lúc Diệp Kiều và Sở Hành Chi nói chuyện, tay nàng đã âm thầm kháp xong một đạo kiếm quyết, một đạo phong nhẫn nhanh chóng lướt qua, không một tiếng động mà khều đứt Giới Tử Đại bên hông họ, trước khi Giới Tử Đại rơi xuống một giây, Mộc Trọng Hy và Chúc Ưu đồng loạt ra tay, cướp Giới Tử Đại của họ rồi chạy.
“Đi.”
Giới Tử Đại bị lấy đi, một đám người nổi giận, bắt đầu điên cuồng đuổi theo Mộc Trọng Hy và Chúc Ưu không buông.
Người đã ít đi một nửa, Sở Hành Chi chặn đường họ muốn tiến lên: “Tiếp theo đối thủ của các ngươi là ta.”
Các thân truyền phân công rất tốt.
Sự ăn ý này không phải một sớm một chiều mà có được, lão tổ Vấn Kiếm Tông ngạc nhiên: “Xem ra trong Đại bỉ, bọn chúng ở chung rất tốt?”
“Chào, tiền bối.” Diệp Kiều không động thanh sắc mà nắm chặt Phi Tiên Kiếm, thực lực của người đàn ông trước mắt là Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí có thể là hậu kỳ, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ.
Mặt chính diện không dễ đánh, mặt bên cũng không ổn lắm.
Diệp Kiều vừa thăm dò xem có nên đánh vào sau lưng hắn không, ý nghĩ vừa lóe lên, năng lực dự đoán rất nhanh đã cho thấy hành động giây sau của người đàn ông trước mắt, Diệp Kiều lập tức không do dự nữa, mũi kiếm khẽ khêu kiếm quyết của Thành Phong Tông, kiếm ảnh quỷ quyệt khó lường, chiêu nào chiêu nấy đều hiểm độc, trong nháy mắt đã dựa vào động tác kiếm pháp tinh vi mà thi triển ra bốn kiếm thức khác nhau, vững vàng đè người đàn ông dưới tay.
Nàng ra kiếm quá bất ngờ, người đàn ông sững sờ mấy giây, một hậu bối, vậy mà lại đè hắn ra đánh?
Hắn bật cười, “Ngươi tên gì?”
Diệp Kiều cười tủm tỉm: “Ngươi đoán xem?”
Nói xong lực tay đè kiếm càng nặng hơn, tiền bối hoàn toàn không phản ứng kịp, bị nàng một kiếm lật ngã xuống đất, khoảnh khắc người đàn ông rơi xuống đất, Diệp Kiều không chút lưu tình mà đá vào mông hắn, đá bay người đi mấy mét.
Đánh nhau mà, dùng thủ đoạn nào cũng không mất mặt, dù sao thì nhiệm vụ hôm nay của Diệp Kiều chính là ngăn cản vị tiền bối này đi quấy rầy thí luyện của ba người đó.
Người đàn ông vừa tức vừa buồn cười,
Là do xấu hổ.
Một hậu bối vậy mà lại dám… vậy mà lại dám vô liêm sỉ đá hắn như vậy.
Người đàn ông ngưng tụ linh khí trong tay, nhắm vào vị trí của nàng mà đánh xuống, linh khí dồi dào tràn ra, mấy quả cầu ánh sáng hung hăng đập vào mặt nàng.
Diệp Kiều dựa vào năng lực dự đoán, né trái né phải, né tránh trước đòn tấn công của đối phương, không ngừng lại gần người đàn ông, sau đó đột nhiên nhấc chân chuẩn bị ra tay.
Người đàn ông để ý thấy ánh mắt nàng đang nhắm vào hạ bộ của mình, hơi thở khựng lại, theo phản xạ kẹp chặt chân, Diệp Kiều giả vờ một chiêu, Phi Tiên Kiếm đâm xuyên qua yếu huyệt của hắn.
Dự đoán được cảnh tượng giây sau, Diệp Kiều đâm xong liền né trước, may mắn tránh được đòn tấn công của đối phương.
Mặt đất bị đánh ra một hố lớn, tầm mắt trước mắt bị che khuất, người đàn ông hoàn toàn nhận ra, vị thân truyền này, mẹ nó, mặt mũi cũng không cần nữa.
Quan trọng là người đứng đắn nào lại có thể thanh đông kích tây như vậy, cứ nhìn chằm chằm vào hạ bộ của người ta, vô liêm sỉ quá còn gì.
Hắn không định lãng phí thời gian với nàng nữa, cùng với động tác rút kiếm, áp lực toát ra càng mạnh hơn, “Hóa ra ngươi đã nhận được truyền thừa dự đoán rồi, chẳng trách lại dám kiêu ngạo như vậy, nếu ngươi là Nguyên Anh kỳ thì ta thật sự phải đắn đo một chút.”
“Kim Đan hậu kỳ cũng dám cản ta.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, xen lẫn tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Hôm nay ta sẽ cho tiểu quỷ nhà ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng.”
Trên kiếm của Diệp Kiều vẫn còn dính máu, khẽ nghiêng người, kiếm quang lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nàng ngước mắt nói, “Chờ đã, ta biết người muốn đánh ta một trận, nhưng ít nhất cũng phải đợi họ nhận xong truyền thừa chứ?”
“Nếu người cứ nhất quyết muốn qua.”
“Ta sẽ quỳ xuống cầu xin ngươi.”
“…”
Người này sao mà lắm trò thế.
Diệp Kiều nhân lúc hắn bị nghẹn họng, nhanh như chớp ném hết Phòng Ngự Phù và pháp khí phòng ngự trong tay ra để bảo mệnh.
Đánh không lại ngươi chẳng lẽ còn không làm ngươi ghê tởm được sao?
Chiêu Phong đao này của Thành Phong Tông khá hữu dụng, phối hợp với Thanh Phong Quyết hình thành những lưỡi dao nhỏ dày đặc lướt qua, xé rách quần áo của người ta.
Diệp Kiều lại kháp quyết, Lôi linh căn hóa hình thành một con rồng bạc nhỏ, lao thẳng lên đỉnh đầu người đàn ông, làm tóc hắn thành một cái đầu nổ.
Diệp Kiều quá biết cách chọc giận một Kiếm tu vốn đã nóng tính, lúc này lịch luyện gì của Diệp Thanh Hàn và Chu Hành Vân đều tan biến hết, trong đầu hắn chỉ có: Tiểu tử thối, chết cho ta!
Cứ thế giữ một khoảng cách, Diệp Kiều và hắn một trước một sau thả diều, nàng chuồn đi rất nhanh, có năng lực dự đoán như hổ thêm cánh, bên trái đâm vào trận pháp, bên phải đạp vào sát trận đã bày sẵn.
Một đời Kiếm tu tiền bối đường đường, bị một hậu bối xoay như chong chóng.
Nhưng Kiếm tu tiền bối có thể sai lầm nhiều lần, Diệp Kiều chỉ cần sai một lần là toi đời, lần này nàng không né được, bị tóm gọn, cả người bị ném xuống đất, lăn một vòng, kiếm quang chém ra uy lực tàn bạo khiến Diệp Kiều nuốt nước bọt.
“Tiền bối. Tìm ai lịch luyện mà chẳng phải lịch luyện, hay là thế này, người đừng tìm bọn họ nữa, ta cũng có lĩnh vực đó.”
Nàng nhanh chóng lộn người dậy, cười tủm tỉm xòe tay ra, ánh sáng màu xanh lục nhạt lan ra, cho hắn xem lĩnh vực của mình, “Hay là người tìm ta thí luyện thử xem?”
Lĩnh vực?
Nghe thấy những lời này, người đàn ông tinh thần chấn động, khi hắn lại gần muốn xem cho rõ, Diệp Kiều đột nhiên siết chặt lòng bàn tay, một quyền đấm bay người đi, một quyền này nàng không hề nương tay. Nếu đánh lén thành công ít nhất có thể đánh hắn nửa ngày không bò dậy được.
Vô liêm sỉ a vô liêm sỉ!!
Vị tiền bối bị đánh bay nằm trong hố che cái mũi đang chảy máu ròng ròng, đầu óc ong ong nửa ngày không phản ứng lại.
Sau đó cười, bị tức đến bật cười.
Nàng đúng là gan thật.
“Đúng là tiện thật.” Lão tổ Thành Phong Tông chậm rãi cảm thán, tiện đến mức hợp ý ông luôn.
“Đây là đệ tử của tông nào mà dũng mãnh như vậy?”
Liên tiếp khiêu khích giở trò, lần nào cũng thành công, đúng là một nhân tài hiếm có.
“Của Trường Minh Tông, hình như tên là Diệp Kiều.”
Bích Thủy Tông phát hiện ra một vấn đề, “Trường Minh Tông gần đây sao mà toàn là nhân tài vậy?”
Lão tổ Nguyệt Thanh Tông hừ lạnh một tiếng, lên tiếng: “Người của Vấn Kiếm Tông, đường đường chính chính lại ngạo mạn.” Đặc biệt đứng đầu là Diệp Thanh Hàn quá ngạo mạn, có lẽ thiên tài đều có chút tính khí.
“Người của Thành Phong Tông, thủ đoạn độc ác lại tàn nhẫn.”
“Người của Trường Minh Tông.” Lão im lặng hồi lâu, cứng rắn nặn ra một câu tổng kết: “Không có tố chất lại vô liêm sỉ!”